Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 117: Chương 117: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 3



 
Chương 3
 
Editor: Hardys
 

Tào Luyện giao Trần Lưu nhiệm vụ dạy võ nghệ cho Quý Minh Phượng.
 
Trần Lưu đã bị Tào gia bồi dưỡng làm ám vệ từ nhỏ, mười bốn tuổi học xong được rời núi, hiện tại đã hai mươi. Đại đa số ám vệ nam tử nhất định phải có gương mặt bình thường, xuất sắc dễ bị người ta chú ý, Trần Lưu trưởng thành cũng không ngoại lệ, một khuôn mặt ngay thẳng chính trực, đôi mắt không lớn không nhỏ, bây giờ mặc đồ đen lại có vẻ là hạc trong bầy gà, nếu đổi thành áo vải thô của bá tánh bình thường lại thu lại sự lạnh lùng trong mắt, lập tức sẽ trở nên tầm thường, không có gì đặc biệt.
 
Cho nên Tào Luyện cũng không lo lắng Quý Minh Phượng sớm chiều ở chung với Trần Lưu sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
 
Sau khi ăn no nê cả buổi chiều, Tào Luyện cưỡi ngựa hồi kinh.
 
Sáng sớm ngày hôm sau Trần Lưu mới nhìn thấy Quý Minh Phượng.
 
Tận mắt chứng kiến Quý Minh Phượng chặt đứt chim nhỏ của một nam nhân, dù Thế Tử gia hy vọng hắn sẽ phát sinh chuyện gì đó với Quý Minh Phượng, Trần Lưu cũng không dám. Hắn là ám vệ, chỉ am hiểu ban sai*, không hiểu thương hoa tiếc ngọc, Thế Tử gia sai hắn truyền dạy võ nghệ, trong mắt Trần Lưu không quan tâm nàng là cô nương hay không phải cô nương, lúc trước sư phụ dạy hắn thế nào, Trần Lưu dạy Quý Minh Phượng thế đấy.
 
(*ban sai: là xử lý sự vụ nhưng trưng thu tài sản và bắt phu cho quan phủ.)
 
Lúc sáu tuổi, trời chưa sáng mà Trần Lưu đã rời giường, đứng trung bình tấn, dời đá, vung dây thừng, leo cây, chạy bộ, bơi lội, đọc sách, viết chữ, thời gian hoàn thành kế hoạch này sẽ đến tận canh hai.

 
Quý Minh Phượng biết chữ, không cần đọc sách luyện chữ, gắng gượng tới lúc bầu trời tối đen mới có thể ngủ.
 
Ngày hôm nay trôi qua, cả người Quý Minh Phượng đau nhức, nằm lên giường là đã ngủ rồi.
 
Sáng sớm hôm sau, Trần Lưu kêu Ngô Đồng gọi nàng dậy.
 
Trần Lưu đứng đợi ở tiền viện, trời còn tối, Trần Lưu nghĩ thầm, gì mà chí khí hay không chí khí chứ, năm đó hắn không còn cách nào khác chỉ có thể cắn răng vật lộn để tìm con đường sống, Quý cô nương không luyện võ thì vẫn có thể đi theo Thế Tử gia, được hưởng cơm ngon rượu say lại được sống trong nhung lụa, nàng chỉ là một cô nương, hôm qua bị giày vò cả một ngày, chắc chắn chí khí của nàng đã giảm bớt.
 
Trần Lưu vốn không nghĩ rằng hôm nay Quý Minh Phượng có thể bò dậy từ trên giường.
 
Nhưng hắn đã xem thường nghị lực của Quý Minh Phượng.
 
Tiếp theo, ngoại trừ ba ngày đầu, Quý Minh Phượng vẫn chưa quen nên cần Ngô Đồng gọi nàng dậy, sau đó đã tập quen nên Quý Minh Phượng hoàn toàn không cần Ngô Đồng nữa, mỗi sáng cứ đến đúng giờ là nàng đã thức dậy, tùy tiện rửa mặt rồi cột gọn mái tóc dài lên đ ỉnh đầu y hệt như nam tử vậy, mặt không cảm xúc mà đi tiền viện tìm Trần Lưu.
 
Vì thuận tiện cho việc huấn luyện, ngày thường Quý Minh Phượng đều mặc nam trang.
 
Thoáng cái đã nửa tháng trôi đi, rốt cuộc Tào Luyện cũng tìm được cơ hội thích hợp qua đây.
 
Tào Thế Tử xuất phát từ Hầu phủ vào lúc sáng sớm, tốc độ cưỡi ngựa không nhanh không chậm, thong thả ung dung đi tới biệt viện bên ngoài, mặt trời vừa mới trèo lên trên ngọn cây. Ngựa đã gần tới biệt viện, hắn ở xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng chạy xuống từ ngọn núi phía sau biệt viện, trên lưng người nọ còn cõng một người. Xung quanh biệt viện này đều là địa bàn của Tào Luyện, có nhân vật khả nghi xuất hiện, Tào Luyện tạm thời dừng ngựa lại, nhíu mày nhìn chằm chằm hai người kia.
 
Lúc ban đầu nhìn thì thấy một người nam nhân cõng một nam nhân khác.
 

Đến gần, nhìn kỹ lại Tào Luyện nhận ra người cõng chính là Trần Lưu.
 
Trần Lưu cũng nhìn thấy hắn, trong lòng chợt lạnh lẽo, hắn lập tức thả Quý Minh Phượng té bị thương chân xuống đất, đỡ cũng không dám đỡ, làm cho Quý Minh Phượng ngồi trên mặt đất.
 
Quý Minh Phượng liếc mắt thấy Tào Luyện đang thúc ngựa chạy tới, hơi mím môi, không hề trách cứ Trần Lưu tiếng nào.
 
“Sao lại thế này?” Tào Luyện ghìm chặt dây cương, ngồi ở trên lưng ngựa mà chất vấn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
 
Trần Lưu quỳ một gối xuống, bẩm báo đúng sự thật: “Gần đây thuộc hạ bắt đầu dẫn Quý cô nương chạy vòng quanh núi, lúc nãy Quý cô nương vô ý trượt chân té ngã, thuộc hạ không kịp giúp đỡ, thỉnh Thế Tử trách phạt.”
 
Quý Minh Phượng xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên, một chân bị khập khiễng, mặt không cảm xúc: “Là do ta không nghe lời khuyên, nóng lòng muốn thành công, không liên quan đến hắn.”
 
Hai người kẻ xướng người hoạ, nếu không phải do vẻ ngoài của Trần Lưu quả thật không có sức uy hiếp, Tào Luyện sẽ nhịn không được nghi ngờ gì đó rồi.
 
“Ngươi về chuẩn bị thuốc trước đi.”
 
“Dạ.”
 
Trần Lưu đi rồi, lúc này Tào Luyện mới xuống ngựa.
 
Quý Minh Phượng quay mặt đi.
 
Bây giờ, nàng mồ hôi đầy đầu, bộ nam trang vải mỏng màu xám dính đầy bùn đất và cây cỏ, nửa tháng không gặp, Tào Luyện phát hiện Quý Minh Phượng đen hơn một chút, lần gặp mặt trước, sắc mặt nàng tái nhợt không có tinh thần, bây giờ tuy rằng da đen hơn, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, mặt mày càng tăng thêm vẻ, nếu nàng đứng trong một đội binh lính, nhìn thoáng qua một cái chắc chắn sẽ không nhận ra nàng là nữ tử, lại giống một tiểu binh đầu thấp hơn người khác, là một tiểu binh có dáng người gầy gò và tuấn mỹ.
 
Chỉ dựa vào gương mặt này của nàng, Tào Luyện cũng nhận thấy nàng không hề có một chút lười biếng nào trong nửa tháng này.
 
Nàng chạm đất bằng chân phải, Tào Luyện ngồi xổm xuống đất, vén ống quần của nàng lên.
 
Chân vẫn vô cùng trắng, vùng da ở gần đầu gối bị trầy xước.
 
Tào Luyện nặn nặn xương khớp gối của nàng, còn tốt, chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt.
 
Tào Luyện đứng dậy, cười lạnh nói: “Cơ thể là của nàng, nếu nàng tự ngã tới tàn phế, đừng hy vọng ta sẽ chăm sóc nàng.”
 
Quý Minh Phượng cũng không mong đợi hắn sẽ chăm sóc nàng suốt ngày.
 
Hai người giống như kẻ thù, hễ gặp mặt là không hề cho nhau vẻ mặt tốt.
 
Tào Luyện không so đo cùng nàng, trước khi hắn mất hứng thú với Quý Minh Phượng, hắn càng để ý cơ thể nàng hơn bản thân nàng.
 
Bế Quý Minh Phượng lên, Tào Luyện đặt nàng lên trên lưng ngựa.
 
Quý Minh Phượng chưa từng ngồi ngựa, nàng căng thẳng tới không dám nhúc nhích mà duy trì cân bằng, mãi đến khi Tào Luyện nhảy lên ngựa, một tay ôm nàng ở trước ngực. Trong khoảnh khắc đó, căng thẳng trong lòng Quý Minh Phượng hơi hơi thả lỏng ra, nàng biết Tào Luyện sẽ không để nàng ngã xuống ngựa, nhưng Tào Luyện cố ý dịch bàn tay của hắn hướng lên trên một chút, trong mắt Quý Minh Phượng lập tức bộc phát ra một vẻ muốn đánh người.
 
“Luyện võ cũng không sao, nhưng phải ăn cơm nhiều một chút, đói sẽ nhỏ hơn, ta sẽ không thích.” Tào Luyện dặn dò đủ rồi, hạ thấp người xuống, vừa giục ngựa đi về phía trước vừa hài hước mà nói nhỏ vào tai nàng.

 
Quý Minh Phượng thầm mắng một tiếng “Quỷ háo sắc”, rồi không để ý đến hắn nữa.
 
Tới rồi biệt viện, Tào Luyện ôm Quý Minh Phượng xuống, không coi ai ra gì mà ôm nàng về nội thất, đặt lên trên giường.
 
Ngô Đồng đã bị sẵn nước ấm, Trần Lưu cũng đưa thuốc trị thương đến.
 
Tào Luyện tống cổ Ngô Đồng ra ngoài, hắn vén ống quần Quý Minh Phượng lên, dùng khăn ướt giúp nàng rửa vết thương một cách thô bạo.
 
Quý Minh Phượng cắn chặt răng lại.
 
Tào Luyện nhìn nàng mồ hôi đầy mặt, thản nhiên nói: “Rời khỏi ta, nếu nàng bị thương, thì ngay cả một người hầu hạ cũng không có, càng miễn bàn đến việc bôi thuốc kịp thời.”
 
Quý Minh Phượng: “Không cần phiền Thế Tử hầu hạ.” Nói xong, nàng muốn đến đoạt lấy khăn trong tay Tào Luyện, tự mình rửa, dựa theo cách Tào Luyện dùng sức rõ ràng là cố ý tra tấn nàng.
 
Tào Luyện lại giơ tay lên, Quý Minh Phượng tóm lấy hai lần đều không được, trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu lại.
 
Tào Luyện cười cười, khi giúp nàng rửa sạch miệng vết thương lần nữa, đã dùng sức nhẹ đi không ít.
 
Rửa vết thương xong, Tào Luyện tiếp tục giúp nàng bôi thuốc lên.
 
“Vết thương của nàng không nặng, nhưng cũng phải nghỉ ngơi ba ngày.” Tào Luyện buông bình thuốc, thuận miệng nói.
 
Quý Minh Phượng không hé răng.
 
Tào Luyện ngồi bên cạnh nàng, nhìn đôi chân thon dài của nàng, bắp chân lại nổi lên một lớp bắp thịt, nhỏ nhắn mà săn chắc, Tào Luyện nhịn không được bóp bóp vài cái.
 
Quý Minh Phượng cho rằng hắn lại đ ộng tình, kéo ống quần xuống một phen, trừng mắt với hắn: “Ta bị thương, hôm khác Thế Tử quay lại đi!”
 
Tào Luyện nhướng mày: “Nàng bị thương thì ta phải đi, vậy sau này mỗi lần nàng cố ý làm bản thân bị thương, chẳng phải là ta không được chạm vào nàng sao?”
 
Quý Minh Phượng không còn lời gì để nói.
 
Tào Luyện ngả ngớn nói: “Chỉ bị thương đầu gối mà thôi, còn không đến không mức hầu hạ ta được.”
 
Quý Minh Phượng không muốn nói dù chỉ một chữ.
 
Tào Luyện gọi Ngô Đồng đi vào, múc nước lau mình giúp nàng, lau chà hoàn toàn sạch sẽ từ đầu đến chân.
 
Lúc Ngô Đồng hầu hạ Quý Minh Phượng, Tào Luyện đi ra ngoài, tìm Trần Lưu hỏi chuyện.
 
Biết được trong nửa tháng này Quý Minh Phượng thật sự rất liều mạng, Tào Luyện gật gật đầu, hỏi Trần Lưu: “Ngươi cảm thấy Quý cô nương như thế nào?”

 
Trần Lưu nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: “Thuộc hạ cho rằng, nghị lực của Quý cô nương khiến thuộc hạ rất kinh ngạc, Quý cô nương tàn nhẫn với người khác một phần, thì tàn nhẫn với bản thân gấp mười, Thế Tử gia ở bên cạnh nàng, phải đề phòng cẩn thận. Thế Tử có điều không biết, ngày ấy Quý cô nương bị ông chủ đội buôn…”
 
Vì suy nghĩ cho an nguy của Thế Tử gia, Trần Lưu kể lại hết tất cả.
 
Tào Luyện đã sớm biết Quý Minh Phượng là nữ nhân tàn nhẫn, nghe thuộc hạ nói xong, hắn chỉ cảm thấy nhát kiếm kia của Quý Minh Phượng đâm rất sảng khoái. Ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám động, có lẽ ông chủ đội buôn kia chán sống rồi.
 
“Sau này ngươi dạy võ cho nàng, cần phải tiến hành theo từng bước.” Thưởng thức bát trà trong chốc lát, Tào Luyện cảnh cáo thuộc hạ.
 
Trần Lưu:…
 
Đã biết tính tình của Quý cô nương, thế mà Thế Tử gia còn quan tâm thương tích của nàng, chỉ có thể nói khẩu của Thế Tử gia quả nhiên không phải thứ mà người thường như bọn họ có thể lý giải.
 
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
 
“Lui ra đi.”
 
—-
 
Buổi chiều Tào Luyện còn phải dự tiệc xã giao, thời gian hắn ở lại biệt viện không còn nhiều lắm.
 
Sau khi Ngô Đồng bưng nước ra, Tào Luyện lại vào nội thất một lần nữa.
 
Bởi vì Thế Tử gia đã dặn dò muốn lau sạch sẽ cho cô nương từ đầu đến chân, Ngô Đồng còn giúp Quý Minh Phượng gội sạch đầu, lúc này Quý Minh Phượng đang nhắm mắt lại ngồi tựa đầu vào đầu giường, sau khi Tào Luyện đi vào thì hai hàng mi của nàng cũng chưa từng động.
 
Tào Luyện ngồi ngay mép giường, cởi giày ra.
 
Nam nhân lên trên giường của nàng chỉ là vì một việc, rốt cuộc Quý Minh Phượng cũng mở to mắt, lạnh lùng nói: “Đóng cửa sổ.”
 
Tào Luyện hơi hất cằm về phía tấm bình phong, nói với Quý Minh Phượng: “Chỉ cần nàng không lên tiếng, không ai biết chúng ta đang làm gì.”
 
Hô hấp của Quý Minh Phượng dồn dập hơn.
 
Tào Luyện cười thả màn lụa xuống.
 
Nơi Quý Minh Phượng bị thương chính là đùi phải, Tào Luyện để cho nàng nằm nghiêng, hắn ôm lấy nàng từ phía sau.
 
Mái tóc dài của Quý Minh Phượng bị ẩm ướt một mảng, hơi mát lạnh, Tào Luyện kéo mớ tóc đen kia sang một bên, lộ ra phần cổ bị phơi nắng thành màu mật ong của nàng, cổ áo hơi trễ xuống, phần giữa cổ dường như được người ta vẽ một đường ranh giới, trên dưới hiện rõ hai màu khác biệt.
 
Tào Luyện hôn nàng một cái, lầm bầm lầu bầu dường như đang nói: “Rám nắng rất khó coi, sau này không được luyện võ dưới nắng nữa.”
 
Quý Minh Phượng xem như hắn đang đánh rắm.
 
Tào Luyện lại nói: “Lúc về ta sẽ sai người mang chút son phấn lại đây, nàng cũng dùng đi, ta vẫn chưa thấy nàng trang điểm kỹ lưỡng lần nào, nếu trang điểm kỹ chắc có lẽ cũng được xem là mỹ nhân.”
 
Quý Minh Phượng nghĩ, rắm này thật là thối.
 
Tào Luyện nhoài người lên trên, cúi đầu nhìn mặt Quý Minh Phượng tỉ mỉ một lát: “Nàng bao nhiêu tuổi rồi, làm quả phụ nhiều năm như vậy, khoảng 30 rồi sao?”
 
Quý Minh Phượng mới mười tám!
 
Nhưng Tào Luyện nghiêm túc đặt câu hỏi như vậy, trên mặt Quý Minh Phượng không khống chế được mà hiện lên sự tức giận, ngước mắt trừng hắn, lại đối diện với gương mặt có vẻ bỡn cợt của Tào Luyện.

 
Quý Minh Phượng khẽ cắn môi, nàng nhịn.
 
Đấu võ mồm với Tào Luyện thì có ích gì chứ? Lần trước nàng vui vẻ mà chê bai ngoại hình hắn già nua, cuối cùng nàng lại bị hắn dạy dỗ một hồi lâu.
 
Nàng nhắm mắt lại.
 
Tào Luyện nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, hắn cởi nút áo của nàng.
 
Dù sao Quý Minh Phượng cũng đang bị thương, Tào Luyện cũng xem như vẫn hiểu thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa hắn vô ý nhớ lại, Tào Luyện phát hiện hôm nay là lần đầu tiên hắn có kiên nhẫn với một nữ nhân như vậy, càng làm hắn thấy khó hiểu nhất là hắn không gấp gáp làm chuyện đó, ngược lại càng thích quan sát những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Quý Minh Phượng.
 
“Rốt cuộc ngươi có làm không?” Quý Minh Phượng không kiên nhẫn, dùng đầu vai húc hắn một cái.
 
Tào Luyện cằm kịp thời né đi, nhìn gương mặt đỏ ửng của Quý Minh Phượng, Tào Luyện cố ý hỏi: “Sao mặt lại đỏ rồi?”
 
Quý Minh Phượng không để ý tới hắn.
 
Tào Luyện suy đoán: “Ngại à?”
 
Quý Minh Phượng cười nhạo: “Đời này, ta chưa từng biết ngại là gì.”
 
Nàng thật sự không biết, lúc những nữ tử khác có mối tình đầu, nàng đang là nha hoàn cho phụ thân ruột và kế mẫu, khi những tân nương tử khác thẳng thắn thành khẩn gặp tân lang ở trong đêm động phòng hoa chúc, thì tân lang của nàng đã sớm chết, nàng bị trói bị đưa lên giường Viên gia. Đến nỗi đêm đầu tiên, cũng chỉ là điều kiện trao đổi với Tào Luyện mà thôi, nàng vẫn luôn một lòng muốn rời khỏi đây.
 
Nói xong câu nói kia, Quý Minh Phượng lập tức lâm vào hồi ức.
 
Trên mặt nàng hiện lên sự tự ti, cay đắng.
 
Tào Luyện nhìn thấy cũng hiểu, không phải nàng không ngại ngùng, mà là không có cơ hội, hoặc là nàng chưa từng gặp được nam nhân có thể khiến lòng dạ nàng rối bời, có thể khiến tim nàng đập loạn nhịp, đỏ mặt tai hồng.
 
Vậy rốt cuộc hắn là gì trong lòng nàng đây?
 
Sau một lúc suy nghĩ vẩn vơ, Tào Luyện đẩy đẩy chân nàng về phía trước, để nàng cong gối và nằm nghiêng.
 
Hai người đều lặng im.
 
Trước kia Quý Minh Phượng cũng im lặng, nhưng Tào Luyện không để bụng, nhưng mà bây giờ nhìn gương mặt thờ ơ của Quý Minh Phượng, bỗng nhiên Tào Luyện vô cùng mất hứng.
 
Chỉ khoảng thời gian hai tách trà, Tào Luyện đã đánh trống lui quân.
 
Lông mi Quý Minh Phượng giật giật, có bất ngờ về tốc độ của hắn.
 
Tào Luyện kéo chăn lên đắp kín người nàng, hắn nằm ngửa mặt lên trời, một lúc lâu sau, hắn mới chế nhạo nàng: “Nữ nhân không thú vị như nàng, gả cho ai cũng sẽ bị người đó chán ghét.”
 
Quý Minh Phượng cũng không hề không vui vì bị xúc phạm, nàng chỉ thấy kỳ lạ, quay lưng về phía hắn hỏi: “Vậy tại sao Thế Tử vẫn tới tìm ta?”
 
Tào Luyện cười, vỗ vỗ nàng nói: “Xem như trong lúc ta đi săn đã bắt được một chú sói cái nhỏ, mọi người đều nói tính tình loài sói rất khó thuần hoá, ta lại càng không tin.”
 
Quý Minh Phượng:…

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.