Lê Phi Phàm được ngồi trên chiếc limousine sang trọng nhưng không nằm xuống như trước, còn Hoắc Uẩn Khải từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyện ở quán bar hôm nay đã giúp Lê Phi Phàm khẳng định Hoắc Uẩn Khải tuyệt đối không thích bị giấu diếm và lợi dụng.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã đi đúng đường rồi.
Chỉ có điều anh vẫn còn cách xa mục tiêu an toàn thoát thân.
Không bàn đến chuyện cuối cùng nguyên chủ có chết dưới kế hoạch của Hoắc Uẩn Khải không, chỉ nhìn việc lần trước bụng anh đau thắt do làm trái cốt truyện là biết con đường này khó đi hơn tưởng tượng.
Anh tiêu tốn hai ngày trong bệnh viện, nửa ngày đi theo Hoắc Thất đến quán bar, sau đó trùng hợp gặp Hoắc Uẩn Khải.
Thật ra anh không rảnh mà ngẫm lại chuyện này cho kỹ.
Nhưng bầu không khí hiện tại trên xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể làm người ta nhớ đến mỗi một chi tiết trên xe ngày đó.
Cảm giác như có một tảng đá vô hình đè ở trong lòng khiến người ta kẹt cứng, hoặc như một người sắp chết đói biết rõ quả táo đột nhiên xuất hiện ven đường có chứa độc nhưng vẫn nuốt xuống.
Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
Tuy tình hình đang bất lợi cho anh, nhưng anh không thể bị động chịu đánh mãi được.
Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm có ý tưởng muốn nói chuyện rõ ràng với Hoắc Uẩn Khải.
Trước đó anh đã phạm phải một sai lầm, có vẻ là nếu anh không đi theo mạch truyện của nguyên chủ để kết thúc cốt truyện thì sẽ có cơ chế trừng phạt. Nhưng bây giờ chuyện ở quán bar không phải tình tiết ở trong sách, vậy mà cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Giả dụ nửa đường anh muốn thoát khỏi thân phận chim hoàng yến thì mới bị trừng phạt, thế thì có vài thứ là anh có thể giao dịch sòng phẳng với Hoắc Uẩn Khải.
Suy cho cùng, nếu đã ở chung lồng với một con hổ, thay vì lúc nào cũng phải đề phòng người trông coi và thăm dò lẫn nhau thì hợp tác với đồng loại phá lồng sẽ là lựa chọn sáng suốt hơn.
“Sao hôm nay lại tới chỗ đó với Hoắc Thất?” Hoắc Uẩn Khải đột nhiên lên tiếng.
Lê Phi Phàm thấy hai mắt hắn vẫn nhắm, anh chợt cảm thấy thực ra hắn vẫn luôn biết mình đang nhìn.
Lê Phi Phàm nói: “Hoắc Thất đến bệnh viện, vốn tôi định dẫn cậu ấy đi ăn cơm, sau đó tình cờ mới đến chỗ đó.”
Nói đến đây, Lê Phi Phàm chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh nhíu mày: “Hoắc Thất vẫn còn ở quán bar.”
Lúc này, Cao Thăng ở bên cạnh nói một câu: “Cậu Lê yên tâm, tôi đã cho người đưa tiểu thiếu gia về nhà.”
Cao Thăng không phải Khâu Hương, có Hoắc Uẩn Khải ở bên cạnh, anh ta chắc chắn sẽ không nhiều lời.
Lê Phi Phàm gật đầu.
Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải cũng mở mắt ra, hắn ngồi hẳn dậy, liếc Lê Phi Phàm một cái: “Cậu có chuyện muốn nói?”
Hắn vừa nói vừa mở cửa tủ bên cạnh chỗ ngồi, lấy ra một hộp vuông to bằng lòng bàn tay.
Mở ra mới biết bên trong là thuốc lá.
Khác với mấy người đàn ông trung niên hay hút xì gà khác, hắn dùng diêm quẹt.
Hoắc Uẩn Khải chống khuỷu tay lên đầu gối, lấy một điếu thuốc rồi cẩn thận lau sạch cặn dính ở đầu lọc. Tiếng quẹt diêm vang lên, động tác hút thuốc của hắn đơn giản nhưng trông như đang đốt hương mài mực, vừa tự nhiên vừa tao nhã.
Hoắc Uẩn Khải chầm chậm nhả khói, trong làn khói trắng lượn lờ xung quanh, hắn chợt nói: “Từ lúc lên xe tâm trạng cậu đã không ổn rồi, có gì thì nói đi.”
Trên người hắn hiếm khi có mùi thuốc lá nên rất nhiều người không biết Hoắc Nhị gia cũng hút thuốc. Lê Phi Phàm không ngạc nhiên mấy khi hắn có thể nhìn thấu lòng người tinh tế đến vậy.
“Không ngại cho tôi một điếu?” Lê Phi Phàm xoè tay.
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh một cái, sau đó duỗi tay đưa hộp sắt sang.
Lê Phi Phàm nhận lấy. Anh không dùng diêm, thay vào đó lại đứng dậy, nghiêng mặt lại gần châm lửa từ đầu lọc điếu thuốc bên miệng Hoắc Uẩn Khải rồi ngồi về chỗ cũ trong ánh nhìn kinh hãi của Cao Thăng.
Anh dựa vào ghế, ngửa đầu hút một hơi sâu.
Sau đó mới nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải, cười nói: “Nhị gia, coi bộ anh thẳng thắn phết nhỉ?”
“Tùy vào sự thật thà của cậu.” Hoắc Uẩn Khải gảy tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh.
Lê Phi Phàm cười nhẹ: “Không phải lúc trước anh nghi ngờ tôi sao.”
“Tôi đã nói rồi, cậu có thể diễn tới cùng thì tôi cũng không ngại.”
“Được, tôi thừa nhận.” Lê Phi Phàm mở miệng, ánh mắt cả hai chạm nhau: “Tôi tỉnh ngộ rồi.”
Hoắc Uẩn Khải không nói gì, còn mức độ chịu đựng Lê Phi Phàm trong khoảng thời gian này của Cao Thăng ngày càng cao, hiện tại anh ta đã không thèm che giấu ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh của mình: “Cậu qua loa quá đấy.”
“Sao có thể qua loa được.” Lê Phi Phàm nói: “Anh có biết cái hồ ở Ngọc Kinh Viên đó lạnh đến mức nào không?
Nếu như tôi không biết bơi, rong rêu trong hồ không được làm sạch thì giờ tôi đã chầu trời rồi.”
Cao Thăng đẩy kính lên: “Đáng đời cậu. Mà cậu cũng không chết đuối được, lúc ấy có người bên cạnh mà.”
“Nhị gia, anh mau đổi trợ lý đi.”
Cao Thăng quay đầu nhìn Hoắc Uẩn Khải: “Nhị…”
“Muốn nói gì thì nói cho rõ ràng.” Hoắc Uẩn Khải không bị những người xung quanh ảnh hưởng, dù có tin hay không, hắn vẫn nghe Lê Phi Phàm bịa chuyện, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đã tự kiểm điểm bản thân.” Lê Phi Phàm nửa đùa nửa thật nói: “Bữa tiệc tại Ngọc Kinh Viên, đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài theo ý Nhị gia, cả màn kịch hôm nay nữa, tất cả đều là thành ý của tôi. Điều kiện mà tôi đã bàn với Nhị gia trước kia coi như xí xoá, tôi cam đoan sự tồn tại của thân phận này sẽ làm Nhị gia hài lòng, đồng thời tôi cũng có một điều kiện mới muốn Nhị gia thực hiện.”
Hoắc Uẩn Khải đưa mắt dò xét khuôn mặt Lê Phi Phàm.
Giọng hắn không nghe ra vui buồn: “Cậu biết rõ tôi không nhất thiết cứ phải có cậu mới được.”
“Đương nhiên, thủ đoạn của Nhị gia tôi biết rõ. Chẳng qua tôi chỉ đề xuất yêu cầu thôi, còn có đồng ý hay không thì tùy ngài.”
Hoắc Uẩn Khải tạm ngừng hai giây, hắn vắt chéo chân, sau đó nhích lại gần: “Nói yêu cầu của cậu.”
Lê Phi Phàm đứng dậy: “Thẳng thắn mà nói thì tôi muốn cho Nhị gia biết một sự thật. Tuy ban đầu đúng là tôi có tâm tư không nên có, nhưng sự thật chứng minh tôi đã nghĩ nhiều rồi. Tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, thứ tôi cần là giá trị. Chuyện gì cũng có qua có lại, giao kèo với người nào, trong hoàn cảnh như nào, mang đến lợi ích gì, miễn là đưa ra một cái giá vừa lòng. Tôi muốn được trả thù lao bằng một thứ có thể sờ được chạm được như tiền bạc và danh lợi. Chỉ cần ở vị trí đó một ngày, tôi sẽ không thiếu những thứ ấy, nhưng chúng không thể xuất hiện chỉ dựa vào mỗi thân phận này được, tôi cần phải tự tạo ra chúng.”
Suy nghĩ của Lê Phi Phàm thật ra rất đơn giản và trực tiếp.
Nếu cốt truyện gốc có quá nhiều yếu tố mơ hồ, vậy thì anh nhất định phải nắm chặt những thứ có thể nắm được.
Thay vì đi theo cốt truyện, anh cho rằng trực tiếp nói rõ ngọn ngành với Hoắc Uẩn Khải mới là đường tắt tiện lợi nhất. Nếu căn cơ của mình đủ mạnh thì tương lai mới có sức thoát khỏi những rủi ro.
Bị động hóa chủ động, thể hiện lập trường, cố gắng đạt được lợi ích lớn nhất.
“Tham vọng không nhỏ.” Hoắc Uẩn Khải dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, hắn đưa mắt nhìn anh: “Dựa vào cái gì mà cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý?”
Lê Phi Phàm: “Trực giác.”
Cao Thăng đã sớm ngậm chặt miệng.
Hai người nhìn nhau, chiếc xe đi qua thành phố sầm uất nhưng không theo con đường về Ngọc Kinh Viên như trước.
Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải gật đầu: “Như cậu mong muốn.”
Ngón tay kẹp thuốc lá của Lê Phi Phàm khẽ khựng lại, không ai biết giờ đây lưng anh đang chảy đầy mồ hôi lạnh. Anh biết mình không hề có ưu thế trong cuộc đàm phán này, cơ hội chiến thắng duy nhất chính là sự tự giác.
Anh đã cược đúng.
Đây là điều Hoắc Uẩn Khải muốn.
Khác với mấy tên cấp trên lá mặt lá trái, Hoắc Uẩn Khải có thể thâm trầm, khó nhìn thấu nhưng hắn sẽ không làm khó ai, miễn là anh chịu nói rõ. Ở trước mặt hắn, những dã tâm, lòng tham, những thứ không thể cho người khác nhìn thấy đều không giấu được. Chi bằng anh cứ phơi bày nó dưới ánh mặt trời, vậy còn tốt hơn là lấp liếm và lừa gạt.
Lê Phi Phàm bình tĩnh dập điếu thuốc, không ai nhìn ra những biến hoá tâm lý mà anh trải qua.
Anh cười nói với Hoắc Uẩn Khải: “Tôi nghĩ quá trình hợp tác giữa chúng ta hẳn sẽ không tệ.”
Đúng lúc này, xe dừng.
Người mở cửa xe bên ngoài là Khâu Hổ, còn Khâu Hương đang đứng bên cạnh.
“Nhị gia, tới rồi.” Khâu Hổ ra hiệu.
Lê Phi Phàm theo Hoắc Uẩn Khải xuống xe, anh nhìn trang viên rộng rãi xa hoa trước mặt này mà không biết nói gì.
Anh đứng sau Hoắc Uẩn Khải nửa bước, hắn quay đầu lại nói: “Tôi đã cho người thu dọn đồ ở sân của cậu mang đến đây, trước mắt cậu sẽ ở chỗ này một tuần.”
“Nơi này là?” Lê Phi Phàm hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã có đáp án.
Khâu Hương lập tức nói: “Đây là nhà cũ của nhà họ Hoắc, sinh nhật phu nhân sắp tới rồi. Mấy ngày nữa sẽ có rất nhiều khách khứa đến đây, tốt nhất cậu nên đàng hoàng một chút.”
Phu nhân này còn ai ngoài mẹ ruột của Hoắc Uẩn Khải –
Diêu Chiếu Hồng.
Lê Phi Phàm nhớ rõ nguyên chủ đến lúc chết cũng chưa từng đặt chân vào nơi này, càng không nói tới chuyện chúc thọ phu nhân nhà họ Hoắc. Trong sách nói mối quan hệ giữa hai mẹ con hắn vô cùng căng thẳng, đến cả Thư Dịch Khinh cũng từng ăn không ít khổ. Bây giờ Hoắc Uẩn Khải dám tự ý mang anh tới cửa, không sợ như đang công khai tát vào mặt mẹ mình à?
“Tôi ở nơi này có vẻ không ổn lắm.” Lê Phi Phàm nói.
Hoắc Uẩn Khải liếc nhìn anh: “Hồi nãy không phải cậu nói muốn giá trị sao, nơi này chính là bước đầu tiên cậu tự mình giành lấy giá trị cho bản thân.”
“Gia.” Lê Phi Phàm nhìn chú Phúc không biết từ lúc nào đã vội vàng chạy đến đây, hoảng hốt nói: “Tuy hai ta đã có thoả thuận từ trước, nhưng cũng nên vừa phải thôi chứ.”
Đây là đại bản doanh, là hang ổ của nhà họ Hoắc.
Trong sách nói mối quan hệ gia đình này phức tạp, không cho anh chuẩn bị tinh thần chút nào mà đã quăng như quăng sắt thép vào đây?
Sợ rằng sắt thép cũng phải tróc một lớp sơn.
Hoắc Uẩn Khải xắn tay áo sơ mi: “Sợ à?”
“Không.” Lê Phi Phàm nghiêm túc nhìn hắn: “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu bây giờ anh thay đổi quyết định mà thích tôi, hơn nữa còn hứa cả đời không rời không bỏ thì tôi sẽ coi như mình chưa từng nói gì trên xe.”
“Lê Phi Phàm.” Đây là lần đầu tiên Hoắc Uẩn Khải gọi cả tên họ của anh, hắn đến gần nhìn vào mắt anh rồi nói: “Cậu muốn tiền tài danh lợi, hiện tại còn muốn cả tôi, có phải quá tham lam rồi không?”
Lê Phi Phàm nhếch mép: “Đùa tí thôi mà.”
Anh quay đầu, đưa tay về phía Khâu Hương: “Chị Hương, đưa em cái gương.”
“Cậu là con công à? Đàn ông đàn ang cần gương làm gì?”
Khâu Hương trợn mắt với anh, nhưng sau đó cô vẫn lấy một chiếc gương gập mini xinh xắn từ trong túi xách đặt vào tay anh.
Lê Phi Phàm mở gương ra, xác định dáng vẻ sau khi đi bar của mình cũng không quá thê thảm.
Anh đóng gương trả lại cho cô: “Đây là bước chuẩn bị đầu tiên trước khi tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đàn ông đúng thật là không cần, nhưng chị nghĩ kỹ đi, em trăm cay ngàn đắng muốn vào được cửa lớn nhà họ Hoắc, bây giờ điều đó thành hiện thực rồi, sao có thể mặt xám mày tro mà vào được?”
Mắt Khâu Hương khẽ giật giật.
Cô quay đầu hỏi anh trai mình, “Rốt cuộc vì sao Nhị gia lại chọn cậu ta thế?”
Khâu Hổ: “Vì đẹp?”
Khâu Hương tát anh ta một cái: “Nhị gia nói không sai, đầu óc của anh dùng cho việc rèn luyện cơ bắp hết rồi!”
Lần trước cô còn không cảm thấy gì, hiện giờ mới được mấy ngày mà cậu ta đã thuận lợi ngồi trên xe Nhị gia rồi được mang về nhà.
Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra mà mình không biết.
Nhìn hai người đi một trước một sau trước mặt, nếu chỉ nhìn sơ qua bên ngoài, cô phải công nhận rằng Lê Phi Phàm hơn Thư Dịch Khinh nhiều.
Thư Dịch Khinh ở bên cạnh Nhị gia chỉ như cái cây trong nhà kính, không ít lần phải để người của Nhị gia hỗ trợ thu dọn tàn cục, nhưng Lê Phi Phàm thì khác, ít nhất dáng vẻ cậu ta bây giờ khác hẳn so với ấn tượng ban đầu của cô.
Không tính đến diện mạo, cậu ta có một khí chất ngang tàng như một cái cây ngoan cường mọc trên vách đá.
Quan trọng nhất là biết tiến biết lùi, dám nói dám làm.
Ngoan ngoãn nghe lời nữa chứ.
“Nhị gia, nếu tôi gọi mẹ anh là mẹ chồng thì có bị đánh chết không?”
“Muốn chết thì cứ gọi.”
“Vậy anh nhớ cứu tôi đấy, tôi là bảo bối của lòng anh mà.”