Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 63



Đường Uyển Tâm không ngờ, nữ sinh nũng nịu này vẫn còn có hậu chiêu. Ngày hôm sau, cô ta tìm người chặn cô trên đường nhỏ vắng vẻ. 
 
Nói là đường nhỏ vắng vẻ bởi vì nơi này thông thường sẽ không có ai đi qua. Còn tại sao Đường Uyển Tâm lại tới nơi này? Đó là vì vừa rồi lúc ra cửa, cô nhận được một cuộc điện thoại. 
 
Hiện tại xem ra, cuộc điện thoại kia cũng là giả. 
 
Ba nữ sinh dáng người hơi béo đứng trước mặt Đường Uyển Tâm, hoạt động cổ tay cổ chân, “Mày là Đường Uyển Tâm?” 
 
Đường Uyển Tâm: “Đúng vậy.” 
 
“Vậy được rồi.” Ba người liếc nhau, đồng thời chạy tới chỗ Đường Uyển Tâm. 
 
Đường Uyển Tâm ném cặp sách trên mặt đất, vẻ mặt hoàn toàn không có lấy một tia hoảng loạn. Chỉ tốn vài phút, cô đã hạ đo ván ba người trên mặt đất. 
 
“Con người tôi ghét nhất chuyện bạo lực học đường, cho nên…… Sau này đừng để tôi còn nhìn thấy các người khi dễ kẻ yếu.” Cô khom lưng, nhặt chiếc cặp sách bị ném trên mặt đất, phủi phủi hai hạ, “Đúng rồi, chắc là tin tức của các người còn thiếu sót. Ngoại trừ Tae Kwon Do, tôi còn học một vài chiêu đối kháng.” 
 
Ba nữ sinh đô con vội cử động tay chân, sau đó đều ngao ngao gọi bậy. 
 
Đường Uyển Tâm uyển chuyển nhẹ nhàng đi xa. 
 
Từ đây về sau, mỗi khi mấy người này nhìn thấy Đường Uyển Tâm liền giống chuột thấy mèo, vẻ mặt Chu Mai tràn ngập dấu chấm hỏi, hỏi: “Hình như bọn họ rất sợ cậu?” 
 
Đường Uyển Tâm hất hất mấy sợi tóc dài trên vai, “Mình sao? Sao có thể.” 
 
Chu Mai cân nhắc trong chốc lát, gật gật đầu, cũng đúng, ba nữ sinh đô con như vậy sao có thể sợ một tiên nữ nũng nịu như Đường Uyển Tâm. 
 
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng. 
 

 
Tháng 11, trường đại học A có hai chuyện quan trọng, một là Đường Uyển Tâm đại biểu cho toàn thể sinh viên năm nhất, tham gia cuộc thi tiếng Anh do bốn khoa tổ chức, kết quả không cần nghi ngờ, đội cô lại giành hạng nhất. 
 
Trên hồ sơ của cô lại có thêm một thành tích huy hoàng. 
 
Chuyện thứ hai là, Lục Phong Châu thấy việc nghĩa hăng hái giúp đơ, cứu được một vị nữ sinh ở gần khuôn viên trường học. Câu chuyện đại khái là, nữ sinh đó sau khi hết tiết tự học buổi tối thì ra ngoài trường mua chút đồ, đến lúc trở về thì bị người xấu theo đuôi, trên đường “tác nghiệp” lại đụng phải Lục Phong Châu. 
 
Lục Phong Châu anh hùng cứu mỹ nhân, bắt lấy người xấu, thuận tiện giao cho Cục Cảnh Sát. 
 

Ba ngày sau, có người tới đưa cờ thưởng, lúc đầu cha mẹ của vị nữ sinh kia muốn làm thật long trọng, nhưng trường học có quy định của trường học. Tới gần cổng trường, họ đành phải để đội cổ động lại. 
 
Nhưng mà cở thưởng và bảng hiệu khen thưởng thì vẫn được cho vào. Vì vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ sinh viên trường đại học A đều biết trong trường có anh hùng, thấy việc nghĩa hăng hái làm, tên gọi là Lục Phong Châu. 
 
Lục Phong Châu thành nhân vật nổi danh, đi đến đâu cũng có bạn học nhận ra. Nếu không phải tính tình cậu lạnh lùng khó chiều, thì phỏng chừng còn có mấy cô gái nhỏ đòi ký tên. 
 
……
 
Đường Uyển Tâm một lòng chỉ nghĩ đến học tập, vốn là không hề biết về chuyện bát quái này. Nhưng chẳng thể cản được cái loa dò tin tức bên cạnh, Chu Mai giống như đặc công l@m tình báo, mỗi ngày có sự kiện gì, cô ấy đều có thể đọc làu làu. 
 
Cô cầm lấy một tờ khăn giấy, “Nè, lau đi.”
 
Chu Mai: “Lau gì?” 
 
Đường Uyển Tâm: “Nước miếng.” 
 
Chu Mai choảng cổ cô, kéo cô loạng choạng, “Đường Uyển Tâm, cậu có ý gì?”
 
Đường Uyển Tâm: “Ý trên mặt chữ.” 
 

 
Mấy ngày sau, kỳ thi giữa kì kết thúc, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu chọn một nơi để gặp mặt. Dạo này hai người bọn họ đều vội vàng học tập, chỉ có thể dựa điện thoại để liên hệ, nói trắng ra là có chút nhớ nhung. 
 
Đường Uyển Tâm đứng dưới tàng cây, mũi giày đá hòn đá về phía trước, cô đá rất nhẹ, đá xong, khóe môi còn chậm rãi cong lên. Đôi mắt vô ý liếc về phía phương xa, thấy được bóng người quen thuộc. 
 
Cô duỗi tay, vẫy vẫy hai hạ, khi nhìn thấy người bên cạnh Lục Phong Châu, ánh sáng trong đáy mắt dần dần biến mất. 
 
Bên cạnh Lục Phong Châu xuất hiện một nữ sinh, nữ sinh đó còn chạy chậm theo cậu. Dung mạo của cô ta rất nhu hòa xinh đẹp, dáng người thiên về loại hình nhỏ yếu, có thể kích phát ý muốn bảo hộ của nam sinh. 
 
Khóe miệng vĩnh viễn cong lên, mặc kệ Lục Phong Châu có để ý tới mình hay không, ở một bên tự mình ríu rít nói chuyện. 
 
Đường Uyển Tâm nhìn nhìn, tâm trạng tức khắp không vui. 
 
Có chút áp lực. 
 
Có chút không cam lòng. 
 
Có chút chua xót. 
 
Kỳ thật chính là hai chữ, cô ăn —— dấm. 
 
Cô lắc mình, trốn sau thân cây, mượn nó che giấu cả người mình. 
 
Lục Phong Châu liếc xéo nữ sinh bên cạnh, “Nè, cô có phiền hay không hả? Tôi đã nói, tôi không cần cô báo đáp, cô nghe không hiểu sao?” 
 
Nữ sinh cười hì hì, hoàn toàn không hề biểu hiện ra vẻ mặt buồn bực vì bị cự tuyệt, vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ, “Nhưng ba mình đã nói, ân cứu mạng nhất định phải báo đáp.” 
 
“Ba cô, ba cô, nếu cô đã nghe lời ba cô như vậy, cô còn đi theo tôi làm gì, đi tìm ba cô là được.” Lục Phong Châu ngữ khí bất thiện nói. 
 
Nữ sinh chớp chớp mắt, “Mình nghe lời ba mình nên mới đến tìm cậu mà, ba mình nói, để mình đi theo ——” 
 
“Đừng, thấy con đường phía trước không?” Lục Phong Châu chỉ chỉ phía trước. 
 
“Ừm, có thấy.” Tầm mắt nữ sinh bị chuyển đi. 
 
“Được rồi, cô đi đi.” Lục Phong Châu quét mắt khắp mọi nơi, tìm kiếm bóng dáng Đường Uyển Tâm. 
 
Nữ sinh bĩu môi, “Mình……” 
 
“Đi!” Lục Phong Châu chưa từng thấy qua người nào không nghe hiểu tiếng người như vậy. 
 
“À.” Nữ sinh chần chờ đi về phía trước, đi một bước lại quay đầu lại nhìn một cái, dáng vẻ muốn có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân. 
 
Đợi cô ta đi xa, Đường Uyển Tâm mới đi ra từ sau thân cây, đứng yên bên cạnh Lục Phong Châu, nhìn theo ánh mắt cậu, “Cô gái nhỏ thực đáng yêu.” 
 
Lục Phong Châu hoảng sợ, hồi thần, “Em tới lúc nào thế?” 
 
Đường Uyển Tâm bĩu môi, “Vừa lúc nhìn thấy anh nói chuyện với cô ta thôi.” 
 
Lục Phong Châu hiểu về Đường Uyển Tâm bao nhiêu?
 
Đáp án là, chỉ cần cô thể hiện ra một ánh mắt vẻ mặt, cậu liền biết cô có ý gì. Bây giờ nghe giọng điệu chua lòm của cô, không nhịn được mà mỉm cười, “Ghen tị sao?” 
 
Đường Uyển Tâm nhìn cậu chăm chú, ánh mắt không hề né tránh, “Ừm, tâm tình…… Có chút không tốt.” 
 
Lục Phong Châu cảng ghé sát vào, “Bởi vì anh đi cùng cô ta?” 
 
Đường Uyển Tâm gật đầu, “Cô gái kia thích anh.” 

 
Lục Phong Châu: “Nhưng anh chỉ yêu em.” 
 
Các đôi tình nhân đôi khi chính là như vậy, dễ dàng lo được lo mất. Đường Uyển Tâm không thích loại cảm giác này, nhưng đôi khi lại khống thể chế suy nghĩ của bản thân được. 
 
Dấm chua trong lòng đã đổ lênh láng, biểu cảm trên mặt cũng rất nghiêm túc, “Lục Phong Châu, con người em rất hẹp hòi.” 
 
Lục Phong Châu: “Em có keo kiệt thì anh cũng vẫn yêu em.” 
 
Đường Uyển Tâm: “Em không thích vô cớ ăn dấm linh tinh, nhưng…… Nhìn thấy anh đi cùng những nữ sinh khác, em vẫn sẽ để ý.” 
 
Lục Phong Châu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đường Uyển Tâm: “Cảm ơn em đã để ý.” 
 
Đường Uyển Tâm: “Tính tình này của em, chắc là cả đời này sẽ không sửa được. Anh có cần thời gian nghiêm túc suy xét lại quan hệ của chúng ta không?” 
 
Hầu kết Lục Phong Châu lăn lộn, gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên, ánh mắt u ám, “Có ý gì?” 
 
Đường Uyển Tâm nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ý là chúng ta ——” 
 
Lục Phong Châu kéo cô trốn ra sau thân cây, nhánh cây thô to dễ dàng che giấu thân hình của cả hai người, cậu không quan tâm gì nữa, hôn lên đôi môi đang mấp máy. 
 
Môi bị chặn, Đường Uyển Tâm không thể nào nói nốt ý còn lại. 
 
Lục Phong Châu cũng không cho cô cơ hội nói ra, thiếu nữ này là người cậu yêu như sinh mạng, cậu tuyệt đối không muốn nghe bất kì lời phủ định hay từ chối tình yêu của bọn họ từ trong miệng cô. 
 
Đường Uyển Tâm duỗi tay đấm đánh Lục Phong Châu, nhưng sức lực nam nữ khác biệt quá lớn, dù cô cựa quậy thế nào cũng không thể tránh thoát. 
 
Lục Phong Châu hôn xong, mới ôm người vào trong lòng: “Em phải nhớ rõ, em chỉ có thể là của anh.” 
 
Đường Uyển Tâm cũng vòng tay ôm lấy cậu, “Vậy anh cũng chỉ có thể là của em.” 
 
Lục Phong Châu: “Ừ.” 
 
Bọn họ ngọt ngào ôm nhau một lúc, Đường Uyển Tâm vẫn luôn nghĩ đến những lời vừa rồi định nói, kỳ thật cái cô muốn nói là, Lục Phong Châu chúng ta công khai đi. 
 
Như vậy, sẽ không có nam sinh nào tặng đồ cho cô nữa. 
 
Cũng không có nữ sinh nào không có mắt tiếp tục quấn lấy cậu. 
 
Nhưng giờ đầu óc cô bị nụ hôn của Lục Phong Châu làm cho choáng váng, chuyện này cũng bị ném ra sau đầu luôn. 
 

 
Từ khi Lục Phong Châu biết vị hôn thê rất để ý chuyện bên cạnh cậu có sinh vật giống cái, lập tức phân chia giới tuyến với toàn bộ nữ sinh trong lớp. 
 
Nàng dâu của cậu thì cậu thương.
 
Tâm nguyện của nàng dâu cậu cũng phải thực hiện.
 
Chuyện vợ không thích cậu làm, thì kiên quyết không thể làm.
 
Người mà vợ ghét thì tuyệt đối không thể dính líu. 
 
Lục Phong Châu viết gia quy lên một quyển vở nhỏ, cậu thầm nghĩ, nếu lúc nào đó rảnh dỗi thì sẽ đọc chúng cho Đường Uyển Tâm, cách bày tỏ thâm tình như vậy, tuyệt đối có thể khiến cô cảm động đến rối tinh rối mù. 
 
Tôn Dung Dung nghiêng người, thò đầu nhìn vào trong phòng học, lúc nhìn thấy Lục Phong Châu thì đôi mắt lập tức mở to, tỏa sáng, cô ta vẫy vẫy tay, “Nè.” 
 
Lục Phong Châu cẩn thận cất quyển vở nhỏ vào trong ngăn kéo, một tay nhét vào túi quần, xoải bước đi ra, kéo cô ta đến một góc hành lang, “Xem ra cô thật sự rất rảnh nhỉ?” 
 
Tôn Dung Dung như làm ảo thuật, lấy ra một hộp chocolate từ sau lưng, “Cho cậu.” 
 
Lục Phong Châu nhìn cô ta, “Cô tên là gì?” 
 
“Tôn, Tôn Dung Dung.” Tôn Dung Dung cũng không ngại chuyện cậu không nhớ tên mình, trịnh trọng giới thiệu lại: “Mình tên là Tôn Dung Dung, tân sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật……” 
 
Lục Phong Châu: “Tôi không có hứng thú với chuyên ngành của cô. Tôi đã có bạn gái, cũng rất yêu cô ấy, hoàn toàn không có hứng thú với các nữ sinh khác, cho nên —— sau này cô đừng có  xuất hiện trước mặt tôi nữa.” 
 
Sắc mặt Tôn Dung Dung trắng bệch, cắn cắn môi, cố gắng rặn ra một nụ cười khó coi, “Cậu, cậu có bạn gái rồi? Là ai?” 
 
Lục Phong Châu: “Bạn gái tôi là ai thì cô không cần biết. Cô chỉ cần nhớ rõ, sau này cách tôi xa một chút là được.” 
 
Tôn Dung Dung: “Cậu đang gạt mình à?” 
 
Lục Phong Châu không muốn tiếp tục đứng đây nghe cô ta nói nhảm, xoay người đi luôn. Những đi được hai bước lại dừng lại, đầu cũng không thèm quay lại, “Làm người ấy, đừng quá tự mình đa tình.” 
 
Tôn Dung Dung: “……” 
 

 

Tháng 11 đã đến, cuối tuần, Đường Uyển Tâm cùng Lục Phong Châu trở về nhà. Trên đường không có bạn học, hai người có thể không hề kiêng dè mà ôm nhau thân mật. 
 
Đường Uyển Tâm kéo kéo nghịch nghịch ngón tay Lục Phong Châu, “Không biết giờ Lưu Môn Đình thế nào rồi?” 
 
Nhắc tới Lưu Môn Đình, trong lòng mọi người đều cảm thấy không quá vui vẻ. Lục Phong Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chắc chắn là chân cậu ta đã hồi phục như cũ rồi.” 
 
“Vậy vì sao cậu ấy không trở lại? Sao lại không liên hệ với chúng ta?” 
 
“Có thể là…… Cậu ta không tiện.” 
 
Lục Phong Châu chỉ có thể lấy lý do này thuyết phục chính mình. 
 
Đường Uyển Tâm tựa đầu lên vai cậu, “Không biết Tiều Đào giờ thế nào?” 
 
Lục Phong Châu ôm chặt cô, “Yên tâm, Tiều Đào rất kiên cường.” 
 
Đường Uyển Tâm nghĩ thầm: Không, Tiều Đào không hề kiên cường chút nào. Cô từng thấy cô ấy trộm khóc mấy lần, người nam sinh đã cứu cô ấy lại lựa chọn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy, đây là sự tiếc nuối biết bao. 
 
Nếu có một ngày có thể gặp gỡ, thật tốt biết bao. 
 
……
 
Xe đến trạm, Đường Uyển Tâm đi xuống xe, có người chạy về phía cô, cô mở hai tay, “Tiều Đào.” 
 
Tiều Đào mỉm cười ôm chặt cô, “Nhớ hai người muốn chết.” 
 
Đường Uyển Tâm: “Mình cũng vậy.” 
 
Lần này Tiều Đào trở về sớm hơn, cô ấy cố ý bớt chút thời giờ tới đón hai người bọn họ. Trên đường đi, ba người vừa nói vừa cười, tâm sự về các chuyện lí thú trong trường mới, cả ba người đều cố ý tránh những đề tài có quan hệ đến người nào đó. 
 
Tiều Đào gầy đi một chút, nhưng sắc mặt vẫn khá tốt, đôi mắt to hắc bạch phân minh rất có thần. Đường Uyển Tâm nhìn cô ấy, đáy lòng dâng lên một cổ ấm áp. 
 
Ba người đi vào một nhà cửa hàng tiện lợi, Lục Phong Châu cùng Đường Uyển Tâm đi mua thủy, Tiều Đào chờ bên ngoài. Bỗng nhiên phía trước có một bóng dáng khá quen thuộc lướt qua, vẻ mặt cô ấy cứng lại, cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp đuổi theo. 
 
“Lưu Môn Đình, Lưu Môn Đình……” 
 
Nam sinh phía trước càng đi càng nhanh, đầu càng cúi thấp hơn. 
 
Tiều Đào gắt gao đuổi theo bước chân của người đó, rất sợ mình chỉ chậm chân một chút, người đó sẽ biến mất không thấy. Cô ấy chạy rất nhanh, bước đi như bay, vài phút sau, cô đã túm được cánh tay của nam sinh đó. 
 
“Lưu Môn Đình.” 
 
Nam sinh dừng chân, ngoái đầu nhìn cô ấy. 
 
Ánh sáng trong đôi mắt của Tiều Đào dần dần mất đi. 
 
“Cô làm gì thế? Cô là ai? Sao lại túm tay tôi?” Nam sinh chất vấn. 
 
Đường Uyển Tâm chạy tới, nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, chúng tôi nhận sai người, thực xin lỗi.” 
 
Tiều Đào vô lực ngã ngồi trên mặt đất. 
 
Đường Uyển Tâm uốn gối, ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lòng, an ủi: “Cậu ấy nhất định sẽ không có việc gì đâu, cậu ấy nhất định sẽ không có việc gì đâu.” 
 
Tiều Đào bật khóc nức nở, cũng chỉ khi ở trước mặt bọn họ, cô ấy mới có thể phóng thích những cảm xúc thống khổ này. 
 
Đường Uyển Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, “Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi.” 
 
“Hu hu…..”
_________________
Anh Châu mà biết mình vừa đánh mất cơ hội công khai chủ quyền chắc buồn chết 🙂
Có hai khái niệm trong chương này chắc mọi người cũng biết sương sương:
Giáo hoa: Hoa hậu giảng đường, cô gái đẹp nhất được các học sinh trong trường bầu chọn
Giáo thảo: cùng cấp tương đương, chàng trai đẹp nhất được các học sinh trong trường bầu chọn

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.