Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 35: Chương 35:



Rất nhanh đã đến ngày biểu diễn.
 
Buổi sáng khi quân sự kết thúc, Tô Niệm Niệm lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến hội trường.
 
Sở Ninh nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô, uể oải vỗ vai cô: “Chậm chút đi, đợi tớ đem cơm cho cậu nhé.”
 
Tô Niệm Niệm gật đầu, li3m môi, muốn nói rồi lại thôi: “Cái đó.”
 
“Nói với cậu một chuyện, tối nay cậu nhỏ của cậu đến, đến lúc đó cậu đừng quá ngạc nhiên nha.”
 
“?”Sở Ninh tức cười, dùng sức nhéo mặt Tô Niệm Niệm: “Cậu được lắm Tô nha đầu, giấu tớ hành đồng một mình à?”
 
“Cậu múa bài tình cảm với Lý Thành Tinh, có thể quyến rũ được à?” Sắc mặt của Sở Ninh hiện lên chữ khó tin.
 
Tô Niệm Niệm sờ mũi, “Ban đầu tớ làm sao biết cậu ấy làm bạn múa cặp chứ?”
 
“Với lại, nếu anh ấy thật sự vì cái này mà không vui, tớ còn quyến rũ gì nữa chứ, sớm sẽ nhảy bổ lên luôn rồi.” Tô Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
 
Sở Ninh: “….”
 
Buổi chiều, lúc ở trong cánh gà trang điểm, Tô Niệm Niệm nhận được điện thoại của Tô Diệm.
 
“Tô nha đầu.” Tô Diệm gọi cô, giọng nói hơi trầm xuống.
 
“Hửm?” Tô Niệm Niệm chột da nuốt nước bọt, cô nhớ lại lần trước sau khi lấy được tiền xong hình như cũng không hề chủ động tìm Tô Diệm nữa.
 
Tô Diệm thường là cứ cách ngày sẽ gọi điện đến, nhưng cô huấn luyện rất bận nói chưa đến mấy câu liền tắt.
 
Tô Niệm Niệm luôn nói tối nay sẽ gọi lại nhưng sau đó lại quên bén.
 
Tóm lại, Tô Niệm Niệm nhớ lại hành động gần đây của mình, đặc biệt giống như một tên lưu manh tàn nhẫn tháo chạy vô tình.
 
Cô mỉm cười lấy lòng anh: “Em chào anh trai nhé.”
 
Tô Diệm lạnh lùng hừ khinh bỉ một tiếng: “Em còn nhớ đến cái người anh trai này sao? Cằm được tiền rồi chạy luôn?”
 
Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Không phải là sợ làm phiền kì nghỉ của anh trai mình sao sao?”
 
“Vậy sao?” Tô Diệm tức giận li3m chiếc răng hàm sau, thiếu chút nữa cười thành tiếng: “Tiếc thật, anh đã bắt đầu đi học được ba ngày.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Cô hơi khựng lại, rồi liền sửa sai: “Không phải là sợ làm phiền anh mình học hành sao?”
 
“Ha ha.” Tô Diệm nhe ​​răng cười toe toét, và đột nhiên cảm thấy rằng Tô Niệm Niệm, người đã chăm sóc anh trong kỳ nghỉ hè và nấu ăn cho anh trong những ngày đó đã hoàn toàn biết mất không thấy tung tích rồi.
 
Tô Niệm Niệm hỏi dò: “Anh có chuyện gì sao?”
 
“Không có chuyện gì không thể tìm em à?” Tô Diệm hừ lạnh, lại nói: “Lẽ nào em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

 
“Hôm nay anh rảnh.”
 
Tô Niệm Niệm vội vàng cân nhắc lời nói của mình, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thế anh, nghỉ ngơi cho tốt?”
 
Lại nịnh nọt anh: “Ngày mai được nghỉ, em về nhà làm cơm cho anh.”
 
“Ai muốn ăn cơm?” Tô Diệm lạnh lùng nói.
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Cô bất lực hỏi: “Anh, em chuẩn bị đi tập rồi, anh có chuyện gì….”
 
Tô Diệm cắt ngang lời cô, từ tốn nói: “Anh trai em định tranh thủ chút thời gian đến hội trường, chừa vé cho anh.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Tranh thủ đến? Ai cần anh đến hả aaaaaa!
 
Cô nuốt xuống những lời kháng nghị: “Anh, anh bận như vậy, nếu không thì….”
 
“Không cần lo cho anh, cứ quyết định như vậy đi.” Tô Diệm nói: “Cúp đây.”
 
Tô Niệm Niệm: ? ?  ?
 
Vé biểu diễn khiêu vũ trường A luôn khó kiếm, Tô Niệm Niệm để lại vé được cho Bùi Ngôn Khanh vì cô  là người biểu diễn, và bây giờ Tô Diệm ở đâu lại muốn chen một chân vào, cô lấy vé ở đâu!
 
Cuối cùng cô lại gửi tin nhắn cho Tô Diệm: “Anh trai qaq.”
 
“Em không có vé, nếu không….”
 
“Vé của em đâu?”
 
“Cậu Sở Ninh muốn đến nên em cho cậu ấy rồi.”
 
Tô Diệm xem ra rất cộc cằn: “Sao lại là tên đàn ông già đó?”
 
Snn: “Vậy nên anh, uất ức này chịu đi, lần sau em nhất định cho anh vé vip đó.”
 
“Nghiêm túc jpg.”
 
Bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, Tô Niệm Niệm vuốt tay chờ đợi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của giáo viên trang điểm, cô bất lực buông điện thoại xuống.
 
Phòng bên.
 
Đây là phòng trang điểm lớn, nơi dành riêng để trang điểm cho nhân sự không quan trọng, đông người, mồ hôi nhễ nhại giữa sự cọ xát của quần áo.
 
Thư Cấn cố gắng ép xuống những sự tức tối, lạnh lùng ngồi trước bàn trang điểm.
 
“Xì.” Chuyên gia trang điểm lúc uốn mi làm bấm vào mí mắt, Thư Cấn lườm cô một cái, cầm lấy bấm mi: “Cẩn thận một chút được không?! Tôi tự làm.”

 
Nhân viên hóa trang nhún vai, cũng không thèm quan tâm cô ta nữa, thẳng thừng rời đi.
 
“Đây toàn là người gì vậy?!” Cát Giai liếc mắt nhìn, lại niềm nở nhìn về phía Thư Cấn: “A Cấn, sao cậu còn phải trang điểm ở nơi như thế này?”
 
Sắc mặt Thư Cấn lạnh đi, cô đặt bấm mi xuống, đập bàn một cái, lạnh lùng nói: “Không nói cũng không ai bảo cô câm.”
 
Cát Giai biết điều câm miệng, siết chặt tay bên hông, miễn cưỡng mím môi: “Là tớ không biết cách nói chuyện rồi.”
 
“Giúp tớ rót cốc nước đi.” Cát Giai không thèm nhìn qua, đưa ly nước cho cô như lẽ đương nhiên.
 
Cát Giai hơi khựng lại: “…. Được.”
 
Cô ta bước ra khỏi căn phòng thay đồ chật chội với ly nước trên tay, người ra vào vội vã, qua lớp mái đầu vô tình liếc nhìn rồi khựng lại.
 
Cô gái tóc đen búi cao, bên tai cài một bông hoa hồng, bộ váy đỏ rực như sa tanh thẳng tắp buông xuống, lộ ra vòng eo cực nhỏ. Lưng trắng đến chói mắt, và những chiếc xương b ướm có hình dáng duyên dáng nhấp nhô khi nhón chân múa.
 
Giữa biết bao nhiêu người, chỉ cần nhìn từ phía sau vẫn đẹp đến hút mắt.
 
Cát Giai bất giác nín thở, và muốn nhìn cái nữa, giây tiếp theo, cô gái quay lại, đó là một khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp đến mê hồn, đó là một nụ cười.
 
Đồng tử của Cát Giai co lại.
 
Là Tô Niệm Niệm! Tại sao cô lại ở chỗ này?! Còn mặc đồ biểu diễn nữa?
 
Lẽ nào cô thi đỗ vào trường múa A sao?!
 
Cát Giai cắn chặt môi dưới, ánh mắt bất động, như muốn đục một lỗ trên mặt cô gái.
 
Trong giây tiếp theo, cô gái còn cười tươi hơn, thậm chí còn kiễng chân thành một vòng tròn nhỏ trước khi nhảy đi.
 
Cát Giai quay trở lại phòng thay đồ sau khi đi lấy nước với tâm trạng tuyệt vọng.
 
“Chậm chạp vậy.” Thư Cấn hừ một tiếng rồi cầm lấy cốc nước.
 
Cát Giai đi lên, suy đi tính lại vẫn không nhịn được hỏi: “A Cấn, cậu biết Tô Niệm Niệm không?”
 
Động tác uống nước của Thư Cấn hơi khựng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua: “Sao cậu biết cô ta?”
 
“Tớ, tớ vừa nhìn thấy cô ta trong phòng hóa trang nhỏ.” Cát Giai nói: “Cô ta là bạn học của cậu?”
 
“Cô ta cũng là bạn học của tớ.”
 
Sắc mặt của Thư Cấn không tự nhiên lắm, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
 
“Cậu hỏi cô ta làm gì?”
 
Trong lòng Cát Giai thầm dâng lên cơn chua chát, cô siết tay thành nắm đấm, hừ một tiếng: “Cô ta, cũng có thể thi vào trường múa a.”

 
“Cũng chẳng biết trong nhà đút lót bao nhiêu tiền.”
 
“Ý này của cậu là gì hả?” Thưu Cấn liếc xéo cô ta, sắc mặt khó coi. Mấy hôm trước cô còn thua Tô Niệm Niệm, câu nói này của Cát Giai là đang ám chỉ ai?
 
“Cậu soi lại gương xem, xem thử mình so được với cô ta chưa?”
 
Sắc mặt của Cát Giai từ hồng chuyển sang trắng bệch, trong ánh mắt có sự thù ghét xoẹt qua, “A Cấn, xem ra cậu còn chưa biết lịch sự đen tối của cô ta rồi?”
 
Sắc mặt Thư Cấn hơi khựng lại, ngón tay vuốt thành cốc, nghi hoặc hỏi: “Lịch sự đen tối gì.”
 
“Cậu nói ra xem nào.”
 
Tô Niệm Niệm hóa trang xong là đúng 6 giờ rưỡi.
 
Cô nhận được tin nhắn của Bùi Ngôn Khanh, biết anh đã đến cổng lớn phía Bắc của hội trường biểu diễn.
 
Tô Niệm Niệm vội đến, vừa nhìn đã thấy Bùi Ngôn Khanh đứng bên cái cây.

 
Dáng người anh cao lớn, khi anh đứng đó trông lạnh lùng, anh trông giống như một bức tranh.
 
Ngay cả khi bạn đang chờ đợi ai đó, hãy đặt hết sự kiên nhẫn của bạn.
 
Học sinh không ngừng đi qua, trong đó có một số là tân sinh liếc mắt một cái liền nhận ra anh, sau đó kinh ngạc chào hỏi, anh nhẹ nhàng gật đầu.
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu nhìn lại chính mình, quả thật quá bắt mắt, cô chớp mắt rồi từ từ đi vòng qua sau lưng anh, rón rén bịt mắt anh lại.
 
Đôi mi mảnh lướt qua lòng bàn tay, ngứa ngáy, Tô Niệm Niệm cố ý đè thấp cổ họng, “Đoán xem ta là ai? Nếu như đoán đúng liền thả ngươi đi.”
 
Mùi hương của thiếu nữ tràn ngập trong lỗ mũi, hai tay che mắt yếu ớt, nhiệt độ nóng như thiêu đốt xuyên qua mi mắt, như có lông vũ không ngừng cào vào đầu trái tim.
 
Lông mi của Bùi Ngôn Khanh run lên, anh nuông chiều trả lời: “Tô Niệm Niệm.”
 
“Không đúng.” Tô Niệm Niệm cau mày: “Đoán tiếp đi.”
 
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh rất trầm, anh nói: “Nha đầu.”
 
Một cái tên trẻ con bình thường như vậy, vừa thốt ra khỏi miệng, lại nhuốm màu tình cảm vô cớ, lòng bàn tay Tô Niệm Niệm nóng bừng, suýt chút nữa thì buông tay.
 
Cô vẫn cứng đầu, “Không đúng , đoán lại.”
 
“Em muốn tôi gọi em là gì?”
 
Tô Niệm Niệm hống hách nói: “Gọi ta là tiên nữ, ta sẽ thả ngươi đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh thuận theo nói: “Tiên nữ nha đầu.”
 
“Bảo anh gọi là gọi.” Tô Niệm Niệm được hời còn làm nũng, cô buông tay ra, “Không có lập trường.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….”
 
Tầm mắt trở lại sáng sủa, Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Niệm Niệm khiến anh thất thần trong giây lát.
 
Tóc đen môi đỏ, cơ bắp lạnh như băng, hoa hồng bên tóc mai quyến rũ mê người, nhưng không cái nào có thể sánh được với đôi lông mày của người con gái này.
 
Như bị bỏng nước sôi, Bùi Ngôn Khanh gần như hoảng hốt trợn tròn mắt, sau khi chạm vào lớp tuyết lộ ra thì cụp mắt xuống.
 

“Thấy đẹp không?” Tô Niệm Niệm nâng cằm hỏi, như là hỏi tội.
 
Chỉ cần nghĩ đến câu nói “không hợp với em” của Bùi Ngôn Khanh, cô liền sẽ tức giận, trong tủ quần áo của tiên nữ, lẽ nào có bộ quần áo không hợp?
 
Bùi Ngôn Khanh không thể nói bất cứ điều gì trái lòng, và giọng nói của anh khàn khàn vang lên: “Đẹp.” Anh nhìn xung quanh hoặc cũng có lẽ là nhìn cô và cau mày.

 
Tô Niệm Niệm khoanh tay đắc ý cười nói: “Vậy còn được.”

 
Cô đang định đưa vé cho Bùi Ngôn Khanh rồi dẫn anh vào hội trường thì điện thoại đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy người gọi, lông mày cô nhướng lên, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
 
Tô Niệm Niệm lo lắng nuốt nước bọt, nói bằng khẩu hình miệng với Bùi Ngôn Khanh: “Đợi em chút.”
 
Ánh mắt của anh lướt nhìn sang điện thoại cô rồi gật đầu.
 
Cô quay lưng lại, cẩn thận nhận điện thoại: “Anh?”
 
Giọng nói của Tô Diệm chậm rãi: “Tô nha đầu, mau đến đón anh trai của em nè, bây giờ anh đến….” Anh ngước mắt lên,  “Có lẽ là cửa bắc đấy.”
 
“Cái gì?!” Tô Niệm Niệm mở to mắt,  “Sao anh lại đến?”
 
Tô Diệm cười lạnh lùng, “Em xem tin nhắn anh gửi cho em năm tiếng trước đi.”
 
Tim Tô Niệm Niên đập thình thịch, cô nắm chặt điện thoại tìm giao diện WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Tô Diệm mà cô đã bỏ qua vài giờ trước.
 
“Anh mua lại vé bằng rất nhiều tiền, em đừng quá xúc động, 6h30 em đón anh ở cửa nhé.”
 
Tô Niệm Niệm:! ! !
 
Như cảm nhận được điều gì đó, cô đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Diệm đang gọi từ dưới bậc thang, anh đứng bỏ tay vào túi
 
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, một giây trước khi Tô Diệm ngẩng đầu lên, cô đã nhanh chóng xoay người, kéo Bùi Ngôn Khanh sang một bên khác của cây cột, ghì chặt lấy anh.
 
Đây là góc chết mà Tô Diệm không nhìn thấy được.
 
“Alo?” Thấy bên đó lâu quá không có động tĩnh, Tô Diệm bất mãn lên tiếng, “Tô nha đầu?”

 
Lúc này Tô Diệm đã đứng ở phía sau cây cột, Tô Niệm Niệm hoảng sợ muốn vứt điện thoại đi, trực tiếp nhấn nút cúp máy.
 
Bùi Ngôn Khanh mở miệng và định nói, Tô Niệm Niệm điên cuồng lắc đầu với anh ra dấu bằng một ngón tay trên môi.
 
Tô Diệm nhìn đột nhiên cúp điện thoại, tự giễu cười lạnh một tiếng: “Cúp điện thoại của anh? Em bản lĩnh quá đấy.”
 
Anh bất giác nghiêng đầu liền nhìn thấy một vạt váy đỏ tươi lộ ra sau cột vuông.
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Bùi mỹ nữ: Đầu vịt các cậu, phát hiện ra sự biến hóa của tôi chưa?
 
Tô Diệm: qaq
 
Chú hề vậy mà lại là bản thân tôi.
 
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.