Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 86: Chương 86:



“Không kêu.” Tô Niệm Niệm đỏ mặt “Không kêu.”
 
Lời vừa nói ra, liền bị người đàn không chút khách khí đè lên giường, trên người còn có hơi nước, từng giọt nước nhỏ xuống ngọn tóc, còn mang theo mùi dầu gội đầu của cô.
 
Bùi Ngôn Khanh nghiêng người cô, nhìn xung quanh rồi đáp xuống ga giường màu hồng nhạt, cười nói: “Đây là phòng của Niệm Niệm chúng ta sao?”
 
“Nếu không thì sao Tô Niệm Niệm vươn ngón tay chọc chọc lồ ng ngực của anh, nhẹ giọng nói: “Em từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này.”
 
“Anh không cảm thấy tội lỗi khi giở trò đồi bại với em ở đây sao?”
 
“Không thấy vậy.” Bùi Ngôn Khanh cười cười, chậm rãi hôn lên vành tai của cô, ánh mắt tùy ý liếc nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường, cô gái trên đó ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc váy trắng khiêu vũ. Cô khẽ cúi đầu về phía khán giả, chiếc cổ thiên nga thon thả, trắng ngần.
 
Bùi Ngôn Khanh hơi dừng lại.
 
Tô Niệm Niệm chú ý đến ánh mắt của anh, và phàn nàn: “Anh nên thức tỉnh, phải không?”
 
Một giây kế tiếp, người đàn ông lại cúi đầu, đôi mắt hoa đào lấp lánh, cơ hồ thở không ra hơi nói: “Làm sao bây giờ?”
 
“Anh nghĩ nó thú vị hơn.”
 
Tô Niệm Niệm trợn to hai mắt, không thể tin vào tai mình, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, bị anh dễ dàng hôn lên, vừa định cạy cửa, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
 
“Hừm…” Cô chớp chớp mắt với Bùi Ngôn Khanh, nhưng cô không thấy anh đang cố gắng kiềm chế động tác của mình.
 
Là giọng của bà ngoại, bà Tô từ ngoài cửa kêu vọng vào: “Tiểu Bùi, tắm xong chưa? Ở nhà chúng ta nấu trôi nước, xuống ăn chút đi.”
 
Một lúc sau không thấy phản hồi, bà Tô lại hét lên: ” Niệm Niệm, con có ở trong đó không? Tiểu Bùi có nghe thấy tiếng bà nói không?”
 
Bà nội Tô lại gõ cửa ba lần nữa, “Không có người sao? Bà đi vào đấy.”
 
Tô Niệm Niệm hoảng sợ, vội vàng đẩy Bùi Ngôn Khanh ra, thở hổn hển nói với cửa: “Bà nội, con nghe thấy rồi!”
 
“Anh ấy còn đang tắm, chờ anh ấy đi ra, con kêu anh ấy xuống ăn cơm.”
 
“Ồ.” Bà nội Tô đáp: “Con nói với Tiểu Bùi, nếu con cần gì cứ nói, không sao cả.”
 
Nói xong, bà còn nói thêm đầy vẻ xót xa: “Dù sao cậu bé lương thiện này lần đầu tiên đến nhà chúng ta lại bị chó cắn, bà vẫn thấy tội nghiệp cho cậu ấy.”
 
Cảm nhận được sự bất lực đột ngột của Bùi Ngôn Khanh, Tô Niệm Niệm cố nén một nụ cười và nói vọng ra cửa: “Không sao đâu bà, anh ấy không để tâm đ ến những thứ này.”
 
Nghe thấy tiếng bước chân của bà nội, Tô Niệm Niệm nhìn về phía Bùi Ngạn Thanh, “Sấy khô tóc, giữ gìn hình tượng rồi đi xuống.”

 
“Em sấy cho anh?”
 
Tô Niệm Niệm uể oải ngồi thẳng dậy, đi lấy máy sấy tóc, lấy xong khẽ lẩm bẩm: “Chiều riết quen.”
 
Những ngón tay trắng nõn luồn qua mái tóc đen nhánh, Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của anh, có chút kinh ngạc nói: “Em phát hiện tóc của anh khá nhiều.”
 
Vừa nói, cô vừa nhấc đỉnh tóc lên, chọc ngoáy rồi xoay một vòng, “Này, chỗ này anh hơi hói.” Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, do dự một chút rồi nói: “Anh sắp bị hói rồi. Hói tuổi trung niên, phải không?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…” Anh không nói gì, chọn bỏ qua chủ đề này.
 
Nhưng cô gái nhỏ hiển nhiên không tha thứ, cô lẩm bẩm nói: “Ngày thường anh làm việc không đều nghỉ ngơi, áp lực rất lớn, trung niên khả năng bị hói đầu rất cao, sao không nghĩ tới cấy tóc đi, lỡ như thật sự trọc đầu, sau này chúng ta cùng nhau đi ra ngoài thật không thích hợp.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “Gia đình anh không có gien này.”
 
“Lỡ như thì sao?” Tô Niệm Niệm nói, “Có liên quan đến chuyện sau này nữa.”
 
Bùi Ngôn Khanh mím môi, đột nhiên cười rất nhẹ, “Lần đó anh giúp em tắm.”
 
Tô Niệm Niệm run lên, sau đó nghe thấy anh mặt không biến sắc, nói: “Anh chải đầu cho em, rụng ra một đống tóc.”
 
Anh thậm chí còn miêu ta bằng tay, “Có lẽ nhiều như vậy.”
 
Tô Niệm Niệm: “…”
 
Cô không nhịn được véo mặt anh, hung ác nói: “Câm miệng!!!”
 
“Về mặt di truyền, việc mẹ bị hói có ảnh hưởng đến con cái hay không còn nhiều hơn chút nữa đó.” Bùi Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Anh có chút lo lắng cho đứa con sau này của chúng ta.”
 
Tô Niệm Niệm tắt máy sấy tóc, hướng lỗ thoát khí vào thái dương và đe dọa anh như một khẩu súng: “Với thái độ này, anh còn muốn sinh con không?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…”
 
Hai người loay hoay một lúc lâu, cửa lại bị gõ, lần này là Tô Diệm, anh sốt ruột nói: “Tô nha đầu, anh đang suy nghĩ không biết anh ấy tính tắm cho hết nước nhà mình luôn hả.”
 
Tô Niệm Niệm cao giọng, “Chúng em đến đây! Đừng vội!”
 
Khi thực sự đi xuống cầu thang để đối mặt với đám đông, Bùi Ngôn Khanh đã thoát khỏi chứng tự kỷ và trở lại phong cách bking của mình.
 
So với Tô Thiên Trạch thì Tống Tử người lần đầu tiên tiếp xúc với anh, bà nói nhiều hơn.
 
Tống Tử ngồi xuống, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, “Trước khi con tới, dì cũng đã nghe một ít về con.”
 

Bùi Ngôn Khanh khẽ gật đầu.
 
“Con rất xuất sắc, nhưng Niệm Niệm chúng ta tuổi còn nhỏ, con bé còn đang học khiêu vũ, mấy năm này là thời kì hoàng kim.” Tống Tử vuốt v e chén trà, nhàn nhạt nói: “Kết hôn khác với yêu, công việc con bận rộn. Ngoài ra, Niệm Niệm còn phải học ở trường, kết hôn có thể gi ết chết rất nhiều nhiệt huyết, mà sau này còn không tránh khỏi chuyện kì kèo việc sinh con nữa.”
 
“Dì không có gì phản đối việc hai đứa ở bên nhau, nhưng tốt hơn hết là đừng kết hôn quá sớm.”
 
Nói xong, phòng khách yên tĩnh.
 
Mặc dù lời nó này không mấy dễ chịu, nhưng nó thực sự không thể phủ nhận.
 
Tô Niệm Niệm mím môi, vô thức muốn giải thích, nhưng Bùi Ngôn Khanh lại nắm tay cô, anh khẽ lắc đầu với cô.
 
“Dì.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói, “Con hiểu lo lắng của dì, nhưng con có thể đảm bảo với dì, sau khi tụi con kết hôn, con và gia đình sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô ấy.”
 
“Nguyên nhân ban đầu con muốn kết hôn chính là muốn dành nhiều thời gian hơn cho Niệm Niệm.” Anh dừng lại, giọng nói có chút nghẹn, “Nếu vì con mà cô ấy cảm thấy mối quan hệ này khó tồn tại, con sẽ hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. “
 
Tống Tử nhìn thẳng vào đôi mắt đen cực kỳ nghiêm túc của người đàn ông, nhất thời sửng sốt một chút, không nói nên lời.
 
“Vậy nên con xin bà, chú dì cho con một cơ hội.”

Bùi Ngôn Khanh phải đi làm vào mùng bảy, nên anh đã đặt chuyến bay về nước vào mùng 6.
 
Vào đêm mùng năm, anh ở lại qua đêm trong căn phòng bên cạnh Tô Diệm.
 
Còn Tô Niệm Niệm thì vẫn đang suy nghĩ về những lời của Bùi Ngôn Khanh nói lúc trưa, nằm trên giường tầng ba không ngủ được.
 
Mười một giờ, khi cả nhà đã tắt đèn, cô vò đầu bứt tóc lẻn xuống lầu.
 
Bởi vì Tô Diệm là một con cú đêm, cô sợ bị anh nghe thấy, vì vậy Tô Niệm Niệm bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, khi cô đến cửa phòng, cô đã gửi một tin nhắn cho Bùi Ngôn Khanh.
 
【 Em ở ngoài cửa. 】
 
Tô Niệm Niệm vuốt điện thoại chờ đợi, đầu tựa vào cửa lắng nghe động tĩnh.
 
Kết quả là ngay sau đó, cửa vừa mở ra, cả đầu cô chui vào trong, trực tiếp bị người đàn ông nhấc bổng lên như một đứa trẻ.
 
Cô suýt chút nữa kêu lên, một ngón tay của anh đặt ở bên môi cô, Bùi Ngôn Khanh cười nhìn cô: “Suỵt.”
 
Mọi chuyện diễn ra một cách im ắng, Bùi Ngôn Khanh  bế cô lên lầu, vào phòng rồi đặt cô lên giường.
 

“Anh làm gì ở đây?” Tô Niệm Niệm nghi ngờ hỏi, cô chỉ muốn ở bên anh.
 
“Dưới lầu không tiện lắm.”
 
“Có gì không tiện?”
 
Bùi Ngôn Khanh trực tiếp đẩy cô vào đầu giường, cúi đầu, cười nhạt nói: “Anh sợ Tô Diệm nghe được tiếng động.”
 
Hai gò má của Tô Niệm Niệm trong nháy mắt đỏ bừng, cô cúi đầu không nói gì, giống như đang đồng ý.
 
Hô hấp của Bùi Ngôn Khanh có chút hỗn loạn, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
 
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh, đang định dựa vào người anh, trong đầu chợt lóe lên một tia cảm hứng, sau đó cô cắn môi, ngập ngừng nói: “Vẫn không được.”
 
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, anh cụp mắt xuống, có chút bực bội: “Anh quên mất một chuyện.”
 
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Bùi Ngôn Khanh đột nhiên đứng thẳng người, “Ta đi tắm.”
 
Tô Niệm Niệm cụp mi, mím môi và nhỏ giọng ừm một tiếng.
 
Khi Bùi Ngôn Khanh trở lại, trên người cô vẫn còn hơi ẩm lạnh.
 
Tô Niệm Niệm thuận thế, ngoan ngoãn chui vào trong ngực anh, sờ sờ ngón tay anh, nhất thời giật mình nói: “Lạnh quá.”
 
“Vẫn ổn.” Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh  còn có chút khàn khàn, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu Tô Niệm Niệm, vén tóc cô ra sau tai.
 
Hai người lặng lẽ ôm nhau, Tô Niệm Niệm là người phá vỡ sự im lặng trước.
 
“Những lời anh nói với mẹ em hôm nay em rất cảm động.” Tô Niệm Niệm vùi đầu vào ngực anh, lông mày dường như ướt đẫm, “Cám ơn anh đã tôn trọng em, sẵn sàng thỏa hiệp vì em.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, cười nói: “Đây là việc mà một người chồng nên làm.”
 
“Sao mà anh cứ dăm ba câu lại chèn câu này vào để chiếm hời nhỉ?” Tô Niệm Niệm nghe xong, giận dữ nhìn anh.
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ vuốt môi cô, vô cùng hứng thú: “Đây là chiếm hời sao?”
 
Anh gằn từng chữ, như nhấn mạnh: “Em mới là người đã ăn sạch sẽ anh rồi.”
 
Tô Niệm Niệm: “…”

 
“Lẽ, lẽ nào anh không có ….” Tô Niệm Niệm dừng lại, không thể nói tiếp bốn chữ kia mà mặt không biến sắc được.
 
Bùi Ngôn Khanh cố nén một nụ cười và nghiêm túc nói: “Cho nên anh chưa bao giờ để mọi người phải chịu thiệt thòi.”
 
Tô Niệm Niệm: “…” Thực sự là lưu manh thành tinh rồi.
 
Tô Niệm Niệm gối lên cánh tay anh, cô ngáp một cái, phả hơi thở ấm áp lên cổ anh: “Đêm nay anh không ngủ sao?”
 

Động tác vuốt v e mái tóc dài của Bùi Ngôn Khanh hơi dừng lại, cơ bắp trên người cô cứng đờ vì động tác ngày càng thân mật.
 
Anh bình tĩnh quay đầu cô gái nhỏ đi, cố gắng cách xa một chút, nhưng Tô Niệm Niệm dường như đang buồn ngủ, toàn bộ cơ thể cô dính lấy anh như một con bạch tuộc.
 
Hô hấp của Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh nhưng có chút hỗn loạn, anh nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng trả lời: “Anh không dám ngủ ở đây, đợi em ngủ anh sẽ xuống.”
 
“Hừ.” Tô Niệm Niệm nhếch khóe môi, “Sợ hả?”
 
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô, Bùi Ngôn Khanh cười lạnh một tiếng, bẻ xương ngón tay, không chút khách khí gõ vào trán cô một cái, “Em chờ đó.”
 
Tô Niệm Niệm bắt chước giọng điệu ác độc của Tô Diệm, “Em sợ quá cơ đấy.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…”
 
Thấy cô gái nhỏ sắp ngủ say, Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng vén chăn lên, đang định xuống giường rời đi thì cổ tay đã bị một cổ tay trắng nõn giữ lại.
 
Mặc dù buồn ngủ, nhưng Tô Niệm Niệm vẫn nhất quyết yêu cầu kết quả.
 
“Em có một câu hỏi, phải thành thật trả lời em.”
 
“Hửm?”
 
Tô Niệm Niệm nghịch tay anh, do dự hỏi: “Anh muốn kết hôn, có phải vì muốn sinh con sớm không?”
 
“Dù sao lúc đó ông ngoại ép anh kết hôn, nhất định là vì nguyên nhân này.”
 
Bùi Ngôn Khanh hơi dừng lại, anh nâng mặt Tô Niệm Niệm lên, trầm giọng hỏi: “Ai nói với em?”
 
 “Không ai cả.” Tô Niệm Niệm nghiêm túc lắc đầu, cô nói: “Đoán đại thôi, có thể đoán được mà?”
 
“Đừng sợ.” Bùi Ngôn Khanh giữ đầu cô, nghiêm túc nói: “Đây là cơ thể của em, muốn có con hay không, muốn có bao nhiêu con đều do em quyết định.”
 
Tô Niệm Niệm im lặng một lúc, với vẻ mặt bối rối, “Nhưng, mấy năm gần em không thể được, còn sau đó tuổi anh cao, có phải … sẽ không sinh được không?”
 
Nói xong, giọng của cô càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức cô khó có thể nghe thấy.
 
Bởi vì cô cảm thấy phía trên đầu mình một sự nguy hiểm không thể giải thích được.
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh  tối sầm, anh hừ một tiếng: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
 
Anh ấn đầu cô, nhìn cô, cười như không cười nói: “Em muốn sinh một đội bóng, còn được.”
 
Tô Niệm Niệm: “…”
 
Cô không có sở thích như vậy.

 

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.