Nhìn mặt sông, sắc mặt Túc Bảo vô cùng nghiêm trọng, không biết bé đang nghĩ đến cái gì, vẻ chững chạc đàng hoàng xuất hiện ở một cô bé đáng yêu càng làm nổi bật sự tương phản.
Bên bờ sông bố trí một dãy thiết bị phát sóng trực tiếp, cứ hai mét lại có một blogger đang livestream, bờ sông vốn chìm trong cảm giác nặng nề vì sự mất tích của cô gái trẻ bỗng tràn ngập đủ loại âm thanh.
“Đây là hiện trường nơi ba cô gái rơi xuống nước.
Các fan cứng nhớ nhấn quan tâm video nhé, Streamer sẽ đưa các bạn theo dõi toàn bộ sự việc và diễn biến mới nhất….”
“Hiện tại thuyền trục vớt thi thể vẫn chưa tìm được gì, mọi người hãy nhìn vào nơi mà Streamer đang chỉ tay, đây chính là nơi phát hiện ra xác chết nam…..Đúng rồi, mọi người có thể xem xe mua sắm, trong đấy đầy ắp quà vặt và hạt dưa, mọi người có thể vừa ăn vừa xem livestream.
Bây giờ ai đặt hàng sẽ lập tức gửi hàng tới.”
“Có fans cứng nào tặng Streamer một cái kính râm được không? Hiện tại Streamer đang pk với đối phương.
Chúng ta không thể để vụ việc ba cô gái rơi xuống nước ‘kém nhiệt’ hơn đối phương, đúng không nào?…..A, một ông chủ đã tặng tôi chiếc Ferrari! Cảm ơn ông chủ! Chúc ông chủ phát tài nha! Mọi người nhớ nhấn quan tâm ông chủ số 1 nha!”
Túc Bảo: “…”
Cô bé mù mờ nhíu mày, hỏi: “Ba ơi, họ đang làm gì thế ạ?”
Mộc Quy Phàm nhìn bờ sông chướng khí mù mịt, nói: “Đây chính là hình ảnh ví dụ cho câu nói ‘trăm quỷ đi trong đêm mưa lớn, người đứng lẫn trong đám quỷ, lòng còn vui hơn qủy.’”
Có người hóng hớt kịch vui còn muốn kịch thêm náo nhiệt, hoặc nói lời châm chọc hoặc thêm dầu vào lửa.
Trong mắt đám người này, những chuyện liên quan đến tính mạng con người cũng chỉ là công cụ để đạt được lợi ích….
Lòng dạ quỷ tồn tại trong hình dáng con người, có những kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ…
Túc Bảo cầm kẹo que, trầm mặc không lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói: “Túc Bảo, con cần ba giúp gì nào?”
Túc Bảo lắc đầu: “Giờ không cần giúp gì nữa!”
Sư phụ từng nói, lệ quỷ cũng chia cấp bậc.
Có lệ quỷ chỉ hiện hình được vào ban đêm, nhưng cũng tồn tại lệ quỷ có thể xuất hiện ở nơi có âm khí vượng vào ban ngày.
Những nơi như đáy sông, đám cỏ dại hai bên bờ quanh năm không thấy mặt trời, hố cầu v.v… đều là những nơi âm khí vượng….
Lệ quỷ hôm qua ít nhất đã giết chết một anh trai nhỏ, thậm chí còn túm chân ba Mộc Quy Phàm của cô bé.
Túc Bảo lo lắng lệ quỷ kia quá lợi hại, tiếp tục hại chết người, nên mới đòi ra sông xem.
Mộc Quy Phàm nói: “Thế giờ về à?”
Túc Bảo cầm kính viễn vọng, nói: “Chờ chút ba ơi, chúng ta đi sang phía bờ đối diện..”
Hai bên bờ sông Ung Giang đều xây dựng các công viên, nhưng bên này dân cư nhiều nên ven sông đông đúc người, còn bên kia có các tòa nhà văn phòng, người nhàn rỗi tương đối ít.
Càng về đêm, sự tương phản càng rõ rệt, bên này nhộn nhịp, bên kia vắng vẻ.
Thượng Thanh Bắc đã livestream liên tục hai giờ đồng hồ, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cả người gã sắp bị ánh mặt trời như thiêu như đốt lột luôn một lớp da.
Nhưng người vào xem phòng livestream của gã quá ít.
Thượng Thanh Bắc vô cùng bực bội, tại sao cùng một vụ việc ba cô gái rơi xuống nước, phòng livestream của người khác sôi nổi như vậy mà phòng livestream của gã lại vắng tanh vắng ngắt.?
Thượng Thanh Bắc mở nắp chai nước, nhìn số lượng người xem hiển thị là 11, hứng thú livestream của gã như bị vắt sạch.
Lúc ngẩng đầu lên uống nước, gã chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đang “vác” một cô bé đi xa khỏi đám đông.
Chiều cao của người đàn ông kia quá nổi bật nên cô bé đang cưỡi trên cổ anh cao hơn đám đông cả một đoạn.
Những người xem đều đang vươn cổ ra nhìn dòng sông, còn những người chụp ảnh bằng di động cũng đang chụp ảnh theo hướng của dòng sông.
Ngược lại, không ai để ý đến hai ba con nhà Túc Bảo.
Hai mắt Thượng Thanh Bắc sáng lên, đây không phải Túc Bảo sao? !
Sau bài ngày chỉnh video liên quan tới Túc Bảo, Thượng Thanh Bắc đã quen với ngoại hình của cô bé hơn bất cứ cư dân mạng nào, vừa liếc mắt một cái gã liền nhận ra ngay.
Thượng Thanh Bắc tức thì thu dọn đồ đạc và đi theo.
Hai mắt gã như phát sáng, Túc Bảo sẽ đem về lưu lượng lớn cho gã!!!
Hiện đang là lúc tan tầm, xe cộ đi lại tấp nập trên cầu, tiếng còi ô tô, tiếng bíp bíp của xe điện, người người hối hả về nhà.
Có người dừng lại trên cầu, chỉ vào chiếc thuyền trục vớt thi thể ở phía xa, nhỏ giọng thảo luận.
“Vẫn đang tìm kiếm….Hôm nay đã xem tin tức chưa? Cậu thiếu niên dũng cảm quên mình nhảy xuống nước cứu người, kết quả hai cô gái được cứu sống còn cậu ấy thì không thể lên bờ được nữa….”
“Chẳng phải nói người nhảy xuống cứu đã lên bờ rồi ư?”
“Anh đọc tin cũ buổi sáng rồi.
Tin tức mới nhất vừa rồi đã xác nhận danh tính của cậu thiếu niên bỏ mạng.
Cậu ấy là học sinh của trường cấp 3 gần sông Ung Giang …Còn người lên được bờ là người thứ hai nhảy xuống nước cứu người, nghe đâu là một người đàn ông rất cao.”
“Đáng thương quá…Cứu được người khác còn mình lại bỏ mạng…”
Sau khi ra khỏi công viên, Mộc Quy Phàm đặt Túc Bảo xuống, nắm tay cô bé băng qua phần đường dành cho người đi bộ trên cây cầu.
Anh và Túc Bảo tình cờ nghe được cuộc thảo luận của mọi người.
Đám người này nói không sai, khi anh nhảy xuống thì hai cô gái đã được cứu lên bờ rồi.
Chính cậu thiếu niên kia là người đã cứu hai cô gái.
Mộc Quy Phàm suy đoán, thời điểm xảy ra vụ việc, cậu thiếu niên nhảy xuống đưa hai cô hái lên, sau đó mới xuống sông để cứu cô gái thứ ba, kết quả lại không lên bờ được nữa.
Bây giờ điểm nghi ngờ duy nhất chính là: Cô gái thứ ba đang ở đâu?.
Theo lẽ thường, khi ba cô gái đều rơi xuống nước cùng một lúc, dù cô gái thứ ba chết đuối trước khi được cứu thì thi thể cũng ở dưới sông.
Cái chết của cậu thiếu niên kia cũng thật kỳ lạ…!Không giống chết vì kiệt sức.
“Chúng ta đi xuống từ đằng kia!” Mộc Quy Phàm nói: “Qua cầu một trăm mét là lối vào công viên đối diện.”
Hai ba con Túc Bảo đi vào công viên mới phát hiện ở đây cũng có rất nhiều người đang livestream, tuy không sôi nổi như bên đối diện.
Phần lớn đều đi theo thuyền trục vớt thi thể, thi thoảng lại có người vác thiết bị livestream chạy đến bắt đầu quay video.
Vì thế, Mộc Quy Phàm không chú ý tới Thượng Thanh Bắc lẫn trong đám người.
Túc Bảo cầm một chiếc la bàn nhỏ cỡ một chiếc đồng hồ đeo tay mà Kỷ Trường đã cho cô bé.
“Bên này…” Túc Bảo dẫn Mộc Quy Phàm đến một cây đa bên dòng nước.
Cây đa không lớn, thân chỉ to bằng bắp đùi người lớn, cành nhánh vươn ra sông, rễ khí sinh lần lượt rủ xuống sông.
Khi đi đến chỗ này, Kim chỉ nam của la bàn không quay nữa.
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ở đây à?”
Không thấy gì bất thường.
Mộc Quy Phàm dặn dò: “Con ở đây đừng đi đâu hết, ba xuống dưới xem sao.”
Nền đất bùn bên cạnh cây đa rất trơn trượt, Mộc Quy Phàm cẩn thận bước xuống vài mét, ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây đa bị cây bụi che phủ…
Lần liếc mắt này, tim anh như hẫng mất một nhịp.
Anh trông thấy một cô gái tóc dài đứng dưới gốc cây đa, mái tóc nhuộm vàng xõa xuống hai bên má, đầu rũ xuống, mặc áo ngắn kết hợp chiếc váy xếp ly màu xám.
Cô gái buông thõng hai tay, cánh tay nhợt nhạt và sưng tấy, móng tay đen sì, hai chân cũng trắng bệch.
Cô gái đi một đôi giày lười màu đen, kết hợp với đôi tất trắng và một vòng ren xinh đẹp.
Như nghe thấy tiếng động, cô gái đó chợt nhảy ùm xuống sông.
Sau đó, tiếng la hét lập tức vang lên bên tai Mộc Quy Phàm.
“Cứu…!có người rơi xuống nước!”.