Lương Thành Mẫn vào lúc 27, 28 tuổi vẫn chưa lấy chồng, điều này là vô cùng bất bình thường trong xã hội Trung Quốc những năm 80.
Mẹ của Lương Thành Mẫn nhìn con gái mình rồi càm ràm: “Có lấy chồng hay không thì con trả lời dứt khoát đi. Bao nhiêu người giới thiệu bạn trai cho con, mà con cũng không thèm nhìn lấy một cái. Nhà này nuôi thì nuôi nổi con đấy, nhưng mà hàng xóm sẽ nói ra nói vào!”
“Nói thì cứ nói ~” Lương Thành Mẫn thong thả đáp: “Miệng mọc trên mặt người ta, chúng ta sao quản nổi!”
Cô sinh ra ở Giang Tô, đi học ở Thượng Hải, sau đó lại đến An Huy làm bác sĩ thực tập, trải qua quá trình này kiến thức chuyên ngành tiến bộ, ngay cả khẩu âm cũng bị pha tạp.
Mẹ của Lương Thành Mẫn nhìn thấy cô là cảm thấy có chút bực mình: “Con không sốt ruột nhưng bà nội của con vẫn đang sốt ruột kia kìa.”
“Ngày mai bất kể người kia có ra sao thì con cũng lấy.” Lương Thành Mẫn bỏ lại một câu rồi chạy biến.
Ngày hôm sau, cô ra khỏi bệnh viện rồi đạp xe tới thư viện, sau đó đi lòng vòng quanh đó một hồi. Cô đã 28 tuổi nhưng tính nết vẫn trẻ con, không quá để tâm đến chuyện gì, cái cô quan tâm chỉ có cơ thể người và bệnh lý, một lòng một dạ muốn làm Hoa Đà phiên bản nữ.
Một người đàn ông đứng ở trước cửa thư viện trông có phần nổi bật, áo sơ mi trắng cùng quần đen, dáng dấp cao ráo, hàng mày cau lại, trông có vẻ là người khó gần. Người giới thiệu nói người này mặt mũi khôi ngô, không biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ. Lương Thành Mẫn không biết người này có điển trai hay không, cô chỉ quan tâm người ta có khỏe mạnh hay không mà thôi. Người này nhìn khá là khỏe mạnh.
Cô chạy tới, hai bím tóc rủ xuống trước ngực, trong tay ôm một quyển sách, trông rất giống mọt sách. Lúc chạy tới trước mặt người đàn ông, cô hơi thở hổn hển: “Loan Minh Duệ phải không? Tôi là Lương Thành Mẫn.”
Loan Minh Duệ tỏ vẻ khó chịu, nhìn đồng hồ, “Cô đến muộn, tám phút.”
Lương Thành Mẫn không thể nói là vì tôi đứng gần đó quan sát anh đấy, chỉ cười gượng gạo.
“Bệnh viện tôi làm có chút việc nên đến muộn.”
“Không sao.”
“Chúng ta đi lòng vòng nhé?”
“Ừm.”
Loan Minh Duệ thuận miệng đáp lại một tiếng, hai người đi dạo bên đường cái. Bấy giờ người đi bộ bên đường cái rất ít, trong không khí có mùi nước biển. Sáng nào cũng có thuyền đánh cá cập bờ, mang theo cả thuyền hàng hải sản. Từ bé sức khỏe Lương Thành Mẫn đã không tốt, lớn thêm chút nữa, bố mẹ nói ăn tôm tốt cho cơ thể, bèn nghĩ cách mua về, ngày nào cũng làm chả tôm cho cô ăn. Dần dần, khung xương của cô có phần to hơn những cô gái miền Nam bình thường, vóc dáng đầy đặn lả lướt. Với dáng người thế này, đi bên cạnh Loan Minh Duệ mà trông vẫn nhỏ nhắn. Anh có vóc dáng cao, cơ thể cân đối, đeo kính, Lương Thành Mẫn lén nhìn một cái, tạm ổn, độ cận không lớn.
Hai người nói về tình hình của mình, cả hai đều không hào hứng với việc xem mắt, nói đại dăm ba câu rồi chia tay.
Lương Thành Mẫn vừa bước vào nhà, người giới thiệu đã đến nhà, kéo mẹ của Lương Thành Mẫn ra đứng nói chuyện bên ngoài cửa sổ. Ban đầu mẹ của Lương Thành Mẫn còn khá hào hứng, nói được mấy câu thì có phần tiu nghỉu, “Ồ, cảm thấy không hợp sao? Không sao không sao, quan trọng là duyên phận. Không hợp thì không thể cưỡng ép, đúng là gia cảnh người ta tốt hơn nhà chúng tôi một chút. Lạc đà gầy còn hơn ngựa mà.”
Lương Thành Mẫn ho khan một tiếng, “Mẹ, con mở cửa sổ nhé, nói cái gì con nghe chả rõ. Chuyện này có gì đáng buồn đâu, con cũng không vừa ý anh ta!”
Người giới thiệu nghe thấy câu này, thò đầu qua cửa sổ, “Cháu không vừa ý người ta?”
“Vâng ạ. Anh ta là tên bốn mắt.”
“Chẳng phải cháu cũng bốn mắt hay sao?” Người giới thiệu chỉ ra sự thật.
“Cháu không phải, cháu cận chưa tới 0,5 độ, không đeo kính cũng được. Anh ta cận nặng hơn.”
Người giới thiệu nghe xong câu này bèn đáp: “Chậc chậc, mấy đứa thanh niên này, đứa này còn kén chọn hơn đứa kia. Cứ kén chọn thế này thì cứ ở nhà đến già đi.” Người giới thiệu đã quên mất rằng là do người ta kén chọn trước.
Lương Thành Mẫn không bận tâm về chuyện này, không lấy chồng thì thôi, lấy chồng có gì tốt kia chứ. Trong số những bác sĩ, y tá đã kết hôn ở bệnh viện, thường xuyên có người mang theo khuôn mặt khóc lóc đi làm!
Bình thường cô vô tâm vô tư, trông chẳng giống con gái chút nào, nhưng một khi đã ngồi vào phòng khám bệnh là cực kỳ nghiêm túc, khoác áo blue trắng, tóc buộc gọn gàng, đội mũ bác sĩ, muốn nghiêm túc bao nhiêu là có bấy nhiêu nghiêm túc.
Buổi khám bệnh hôm nay có một người đến tự xưng là bị gãy xương.
Vừa vào cửa đã la oai oái, bất kể Lương Thành Mẫn nói thế nào anh ta cũng không chịu nghe. Lương Thành Mẫn tức lên, nghiêm mặt dọa anh ta một trận: “Còn lải nhải nữa tôi sẽ khâu mồm anh lại!” Cô là một bác sĩ trẻ, dọa ai cũng dùng cách này. Câu này lọt vào tai người bị bố mẹ sai đến chăm sóc em trai là Loan Minh Duệ, anh lập tức nảy sinh một vài ý kiến phiến diện với vị bác sĩ này.
Lương Thành Mẫn tập trung khám bệnh cho người bệnh, chân của người kia sưng thành một khối nhưng thật sự không gãy xương.
“Anh đừng kêu nữa, anh nghe tôi nói, anh không bị gãy xương.”
“Không gãy xương sao lại đau như này? Đổi sang bác sĩ có kinh nghiệm cho tôi!”
“Tôi chính là bác sĩ có kinh nghiệm!”
“Vừa nhìn là biết cô chỉ là một tay mơ.”
… Lương Thành Mẫn bị anh ta chọc giận đỏ bừng mặt, hỏi lại: “Người nhà đâu?” Ngẩng đầu là nhìn thấy Loan Minh Duệ với gương mặt nghiêm nghị.
Lương Thành Mẫn cảm thấy người này hơi quen mắt, nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đây là cậu ấm chê gia cảnh nhà mình không tốt. Nhưng cô không nhắc lại chuyện đó, giả bộ như không quen biết: “Anh là người nhà sao?”
“Ừm. Em trai tôi.”
“Em trai anh không gãy xương, bảo cậu ta đừng kêu nữa. Tôi kê đơn, đi sang bên cạnh chữa đi.”
“Có thể đổi bác sĩ khác khám lại không?” Loan Minh Duệ hỏi cô, tỏ rõ thái độ không tin tưởng cô. Cô mới 28 tuổi, lấy đâu ra kinh nghiệm gì?
“Có thể. Ra ngoài, bốc số lại.” Lương Thành Mẫn không khách sáo với anh nữa, đổi người thì cứ việc đổi. Cô đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên, tính tình khá bướng bỉnh.
Loan Minh Duệ đưa Loan Minh Thành đi bốc số một lần nữa, lần này là một bác sĩ già, bác sĩ này cũng nói như Lương Thành Mẫn, bảo bọn họ: “Không gãy xương, để tôi kê thuốc điều trị.”
“Sao cái chân kia lại sưng thế này?”
“Bong gân thôi. Gãy xương với không gãy xương khác nhau mà cậu trai trẻ. Các cậu chớ có suy đoán linh tinh.”
Loan Minh Duệ đột nhiên cảm thấy mình vừa đổ oan cho cô gái kia, nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra tên của cô ấy, bèn đến phòng cô để hỏi. Lúc quay lại thì Lương Thành Mẫn đã tan ca, cô đã thay sang một chiếc áo sơ mi hoa nhí, đang đi về phía cổng bệnh viện.
Trông thấy Loan Minh Duệ, cô thầm “xùy” một tiếng, đi qua mà không thèm liếc anh lấy một cái.
Loan Minh Duệ cũng không biết cô có nhớ ra mình hay không, thế thì cứ coi như không nhớ vậy, anh chặn xe đạp cô lại, “Bác sĩ.”
“Còn biết tôi là bác sĩ à? Lúc tôi khám cho em trai anh, sao anh không tin tôi là bác sĩ nhỉ? Còn bảo đổi người, đổi người, gãy chân chưa?”
Lương Thành Mẫn hỏi Loan Minh Duệ một tràng như súng liên thanh: “Còn nữa, em trai anh bao lớn rồi? Kêu oai oái trong bệnh viện làm gì? Không thấy mất mặt à?”
Loan Minh Duệ vốn định xinh lỗi cô, thấy cô được nước lấn tới như này bèn đứng sang một bên, nói một câu có thể khiến Lương Thành Mẫn tức chết: “Đổi sang người khác khám cho yên tâm. Sợ cô khám sai.”
Vừa cao ngạo vừa làm người ta bực mình.
Lương Thành Mẫn nghẹn cục tức trong ngực, lườm anh một cái rồi đi mất.
Về đến nhà mà vẫn chưa hết tức, cô bèn nói ngay với mẹ Lương: “Sau này có người nào giới thiệu bạn trai, hễ ai đeo kính đều không được.”
“Sao lại không được.”
“Nhìn đã biết nham hiểm!”
Sáng hôm sau đi làm, nhìn thấy Loan Minh Duệ đưa Loan Minh Thành đi khám ở hành lang bệnh viện, cô quay mặt đi thẳng. Loan Minh Thành nhớ mặt cô nên lên tiếng chào cô: “Chào bác sĩ ạ!” Không còn bộ dạng gào khóc như hôm qua nữa.
Lương Thành Mẫn thoáng dừng lại nhìn cậu ta: “Anh là ai?”
Rồi xoay người đi khuất.
“Vị bác sĩ này đúng là đáng sợ.” Loan Minh Thành khẽ nói.
Loan Minh Duệ nói với cậu ta: “Sau này chú cố mà nhịn đau. Kêu la ở bệnh viện làm gì? Không xấu hổ à?”
Loan Minh Thành bị anh trai dạy bảo mấy câu, không dám hó hé câu nào. Từ nhỏ cậu ta đã sợ Loan Minh Duệ, luôn cảm thấy không thể nhìn thấy ánh mặt trời trên gương mặt của anh trai. Loan Minh Duệ cảm thấy thật may mắn vì hôm trước đã từ chối người giới thiệu, với tính nết kia của Lương Thành Mẫn chưa nói là sống với nhau, chỉ tiếp xúc có mấy lần hai người đã có thể đánh nhau rồi.
Loan Minh Thành đang thay thuốc ở bên trong, Loan Minh Duệ ngồi đợi ở ghế gỗ bên ngoài, nghe thấy giọng Lương Thành Mẫn lúc to lúc nhỏ trách móc người khác ở trong phòng khám bên cạnh: “Đến nông nỗi này mới chịu tới đây? Nghĩ cái kiểu gì đấy?”
“Lời tôi nói mà cô coi như gió thoảng bên tai à? Có phải tôi đã bảo cô ăn kiêng rồi không? Cô nhìn vết thương của cô xem!”
Một lúc sau lại là chất giọng rất dịu dàng: “Đừng khóc nữa, chồng cô bây giờ đang cần người chăm sóc, cô còn đang mang thai, cô phải kiềm chế cảm xúc biết không?”
Còn trẻ thế mà lật mặt nhanh như lật sách vậy.
Loan Minh Duệ năm nay 29 tuổi, không ít người thích anh nhưng anh đều không thích. Dần dần lại trở thành vấn đề khó giải quyết trong nhà. Nhà họ Loan mấy đời làm kinh doanh, sau mấy bận ba chìm bảy nổi, từng bị tịch thu nhà và cũng chủ động quyên góp tài sản, dần dần gia cảnh cũng sa sút. Nhưng nhà họ Loan cũng kỳ lạ, đến đời bố của Loan Minh Duệ, khi về già lại gặp chuyện may mắn, sang năm nay lại được sửa oan sai, cuộc sống dần dần trở nên tốt hơn. Gia đình anh từng giàu có và cũng từng nghèo khó, nhưng thói quen của các thế hệ trước vẫn còn, dù chỉ ăn món rau xào thôi cũng phải bày bát đĩa một cách gọn gàng sạch sẽ. Những năm đầu, hai người con trai hai người con gái còn mặc những bộ quần áo vá, nhưng những bộ quần áo đấy đều được giặt rất sạch sẽ, toát ra vẻ sang quý hiếm thấy của người phố huyện. Dùng lời của hàng xóm chính là: Kiểu cách.
Loan Minh Duệ chính là người như thế.
Anh không chỉ kiểu cách mà tính nết còn khó chịu, suốt ngày nghiêm mặt, không biết đã dọa cho bao nhiêu cô gái phải bỏ chạy. Dẫu vậy, đầu óc anh rất thông minh, gặp đúng dịp có chính sách đăng ký hộ kinh doanh cá thể, dựa vào việc buôn hải sản mà kiếm được cả đống tiền.
Chàng thanh niên khôi ngô, học vấn tốt, gia cảnh vừa tốt vừa giàu có, cộng thêm cái tính kén chọn nên đã trở thành nốt chu sa trong lòng các cô gái phố huyện.
Lương Thành Mẫn không hề hay biết đến những vấn đề này.
Từ nhỏ cô đã thích học hành, sau này học y, cô phải xa phố huyện mấy năm để học y, không hề hay biết về nhân vật mới nổi ở phố huyện này. Trong lòng cô, Loan Minh Duệ chính là một tên ất ơ để mắt trên đỉnh đầu. Chê gia cảnh nhà cô kém hả, cô còn chê anh ta là đồ bốn mắt kia! Huống chi, gia cảnh nhà cô cũng đâu có tệ, bố mẹ đều dạy học trong trường, chí ít cũng được tính là một nửa thư hương thế gia.
Tuy vậy, Lương Thành Mẫn không hề ghi thù, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua.
Một tối nọ vào khoảng nửa tháng sau, cô bị mẹ Lương sai đi mua dầu, đã có hai hàng người dài dằng dặc xếp hàng trước cửa hợp tác xã. Cô áng chừng thời gian rồi yên tâm xếp hàng, đứng đó đọc sách. Tình cờ là ngày hôm đó Loan Minh Duệ cũng đến hợp tác xã, đứng ở ngay hàng bên cạnh cô. Có người gọi tên anh, anh ngoảnh lại thì nhìn thấy Lương Thành Mẫn. Dù gì hai người cũng từng đi xem mắt một lần, lúc này cô đứng yên không nhúc nhích, có vẻ không để ai vào mắt.
Cuối cùng đến lượt hai người họ, Lương Thành Mẫn móc túi nửa ngày mới biết là không mang phiếu. Một bàn tay sạch sẽ thò qua từ bên cạnh, “Dùng của tôi đi.” Ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Minh Duệ.
Lương Thành Mẫn sợ về nhà bị mẹ mắng là đồ mọt sách, bèn gật đầu lia lịa: “Được, cảm ơn anh. Ngày mai tôi trả anh nhé.”
Mua được dầu là đi ra ngoài.
Loan Minh Duệ đi theo sau cô, hỏi cô: “Cô trả tôi kiểu gì?”
“?”
“Cô có biết tôi sống ở đâu không? Biết tìm tôi bằng cách nào không? Cái gì cô cũng không biết thì cô trả kiểu gì?” Thấy Lương Thành Mẫn ngây ra vì câu hỏi của mình, anh lại nói tiếp: “Cô không định trả tôi đúng không?”
Lương Thành Mẫn cuống lên, “Anh bị điên à? Ai quỵt cái phiếu này của anh! Chẳng ai lại sỉ nhục người khác như này cả! Tôi bảo mai trả anh thì sẽ trả anh, tôi không biết anh sống ở đâu thì tôi hỏi người giới thiệu là được chứ gì? Làm sao tôi lại không định trả anh chứ?”
“Cô vẫn nhớ chúng ta từng xem mắt đúng không?”
“…”
“Thế sao cô lại làm như không quen biết tôi? Tôi cứ tưởng thị lực của cô không tốt cơ.”
Anh nói với người giới thiệu rằng mình cảm thấy cô gái này khá tốt, nhưng không hợp tính của mình. Người giới thiệu nói với bố mẹ anh là: “Không sao, cô gái kia cũng không ưng Minh Duệ, chê Minh Duệ là đồ bốn mắt.”
Hôm nay coi như trả được cục tức này rồi.
Thấy Lương Thành Mẫn tức đến đỏ bừng mặt, anh lại nói thêm câu nữa: “Tám giờ tối mai, vẫn ở chỗ này, cô trả phiếu cho tôi. Không trả tôi đến tận nhà cô để đòi đấy.”
Dứt lời liền xoay người đi mất.
Ánh trăng như nước, khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, đến người đi đường cũng có thể thấy rõ rành rành.