Bên ngoài phủ thành Bắc Châu, bên ngoài một mảnh rừng trúc nhỏ âm u tĩnh mịch, một chiếc xe ngựa đi đến. Thiệu Liễu Nhi xuống xe, phất tay ra hiệu cho người đánh xe điều khiển xe ngựa rời đi trước.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong nhà nông bên cạnh rừng trúc có một người đi ra, đang nhìn nàng mỉm cười, đó không phải là ai khác mà chính là Vô Tâm.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Thiệu Liễu Nhi chậm rãi đảo qua rừng trúc kia. Vẫn là căn nhà nông này.
Mặc dù rừng trúc đã có diện tích lớn hơn rất nhiều, căn nhà kia cũng được sửa lại, nhưng nàng chắc chắn sẽ không quên hoàn cảnh nơi này, năm đó khi nàng cùng Đàm Diệu Hiển bỏ trốn, hai người đã tư định chung thân ở đây.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên lần đó, ghi lòng tạc dạ, khi đó đơn giản và ngây thưo, mất đi là mất đi, sau này sẽ không có nữa.
Vô Tâm hẹn gặp mặt nàng ở đây, rõ ràng cũng không quên, nàng ít nhiều có chút lo lắng không yên, không biết nên tiến vào cánh cửa kia không. Một khi tiến vào, đối phương muốn lặp lại điều gì, muốn nói gì với nàng, nàng không biết mình có nên từ chối hay không.
Tuy nhiên cuối cùng nàng vẫn đi tới đây. Nhưng Vô Tâm tránh nghi ngờ, vẫn chưa bảo nàng đi vào mà đưa tay ra hiệu cho nàng ở bên ngoài một lát.
Vô Tâm tới gặp nàng một lần cuối cùng để từ biệt, hắn phải đi cùng sư phụ Quỷ Y dời khỏi vực thứ năm.
Thiệu Liễu Nhi nghe xong thì hơi sốt ruột: “Diệu Hiển, ngươi không phải tu sĩ nên không cần thiết tiến vào vực thứ năm, dựa vào y thuật của ngươi, ngươi ở lại đây cũng rất có triển vọng. Bắc Châu, ngươi ở lại Bắc châu đi, nếu có chuyện gì thì chúng ta cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Vô Tâm đi song song lắc đầu: “Liễu nhi, làm vậy không thích hợp, ở đây có không ít người quen, bị người ta nhìn thấy chúng ta qua lại sẽ không tốt cho nàng, cũng không tiện ăn nói với Hạo Chân bên kia.”
Thiệu Liễu Nhi: “Bắc châu không được, ngươi có thể đến chỗ khác, chúng ta có thể cố gắng không gặp mặt.”
Tình hình Thiệu gia không rõ ràng. Trên mức độ nào đó, bây giờ cùng với tương lai nàng đều cần Vô Tâm giúp đỡ, dựa vào ảnh hưởng từ y thuật của Vô Tâm nhất định có thể giúp đỡ nàng, không còn nhiều tu sĩ tồn tại, người có y thuật như Vô Tâm sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Vô Tâm dừng bước, kinh ngạc nhìn nàng. Đi chỗ khác, còn cố gắng không gặp, vậy hắn ở lại có ý nghĩa gì? Nàng bảo hắn ở lại có ý nghĩa gì?
Hắn đã không phải là thư sinh đơn thuần năm đó nữa, hắn đã đi khắp thế gian một lượt, trải qua một ít phong ba nên cũng có thể hiểu được một ít chuyện.
Ánh mắt của hắn rất phức tạp, trái tim hắn vẫn rất chân thành nhưng Liễu nhi của hắn đã thay đổi rồi.
“Diệu Hiển, nếu ngươi đi vực thứ năm, chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ gặp mặt được nữa. Ngươi hãy ở lại đi!” Thiệu Liễu Nhi do dự một lát cuối cùng lại chủ động nắm lấy tay Đàm Diệu Hiển, trong ánh mắt lộ rõ sự khẩn cầu.
Vô Tâm nhìn chằm chằm vào nàng và chậm rãi giơ tay lên, kéo tay nàng ra rồi lùi lại hai bước, chắp tay nói: “Liễu nhi, tất cả đều đã qua rồi, nàng hãy bảo trọng!”
Hắn cười và xoay người, cũng thấy thoải mái hơn, cuối cùng hắn cũng bỏ xuống mà không còn lo lắng nữa, cả người dễ chịu rời đi.
Từ nụ cười của hắn, Thiệu Liễu Nhi đã hiểu ra được một vài điều. Nàng nhìn theo bóng lưng rời đi, dần dần trong mắt ngấn lệ, hai tay che mặt và chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc…
Bên trong nhà thuỷ tạ của sơn trang Mao Lư, Quách Mạn lo sợ bất an đứng một mình chờ.
Nhóm Quỷ Y đã tới sơn trang Mao Lư, ở tại nơi dành cho khách bên ngoài sơn trang, chờ đi cùng người của sơn trang Mao Lư tới vực thứ năm.
Đây là ý của Ngưu Hữu Đạo, chính là muốn giữ lại Quỷ Y cho sơn trang Mao Lư. Sau này đi vực thứ năm, Quỷ Y cũng sẽ không rời khỏi sơn trang Mao Lư được.
Đi tới vực thứ năm, Ngưu Hữu Đạo sẽ không nhúng tay vào chuyện gì, nhưng trước khi đi, hắn sẽ lưu lại thành viên tổ chức nhất định cho sơn trang Mao Lư.
Quách Mạn được bí mật đưa tới, biết Ngưu Hữu Đạo muốn gặp nàng thì nàng rất căng thẳng. Bởi vì từ trước đến nay nàng chưa từng gặp mặt mũi thật sự của hắn. Bây giờ địa vị của hắn cũng đủ khiến cho nàng nơm nớp lo sợ, cũng không biết tính tình hắn thế nào.
Không bao lâu, Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, Vân Cơ cũng đi theo.
Quách Mạn vội vàng hành lễ: “Quách Mạn bái kiến Đạo gia.”
Chưa gặp qua người thật nhưng từng thấy người giả, Ngưu Hữu Đạo vừa xuất hiện là nàng lại nhận ra ngay.
“Không cần đa lễ.” Ngưu Hữu Đạo ha ha cười và xua tay, ra hiệu nàng ngồi. Nàng không dám ngồi, Ngưu Hữu Đạo cũng không miễn cưỡng. Sau khi bản thân hắn ngồi xuống lại liên tục gật đầu tán dương: “Cuối cùng cũng nhìn thấy nàng, Quách Mạn, không tệ, mấy năm nay nàng làm không tệ.”
Quách Mạn vội nói: “Đều là nhờ biết cách Đạo gia dạy dỗ, Quách Mạn không dám tranh công.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tốt chính là tốt, không thể không kể tới công lao, nàng không cần khiêm tốn. Nàng biết lần này ta tìm nàng tới là tại sao không?”
Quách Mạn không hiểu: “Quách Mạn mong được nghe dạy dỗ chỉ bảo.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có gì dạy dỗ chỉ bảo cả. Có công lao thì phải thưởng. Ta cũng không biết nên thưởng cho nàng cái gì mới tốt. Tự nàng nói xem muốn cái gì.”
Hóa ra là chuyện này. Quách Mạn do dự một lát, lắc đầu nói: “Thuộc hạ không có muốn gì cả.”
Ngưu Hữu Đạo “Ôi” một tiếng và cười nói với Vân Cơ: “Đây vẫn là vô dục vô cầu, hẳn là cầu này đi?” Hắn quay đầu lại nói với Quách Mạn: “Chung quy sẽ có vài nhu cầu, nàng cứ nói ra đi, cứ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể làm thì sẽ cố gắng thỏa mãn nàng.”
Quách Mạn cắn môi, đối mặt với ánh mắt khích lệ của đối phương, cuối cùng nàng lấy dũng khí nhắm mắt nói: “Thuộc hạ không muốn ban thưởng gì, chỉ hy vọng Vô Tâm tiên sinh sẽ không biết ta bị xếp vào bên cạnh ngài ấy. Thuộc hạ muốn thật sự ở lại bên cạnh Vô Tâm tiên sinh.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩn người, cảm giác lời của đối phương có chút vòng vo.
Vân Cơ mỉm cười, nàng hình như hiểu tâm sự của nữ nhân nhanh hơn nên cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói thầm mấy câu.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong cười ha ha và gật đầu nói: “Được, ta giúp nàng được toại nguyện, như nàng mong muốn!” Hắn quay đầu nói với Vân Cơ: “Chuyện này, nàng đi làm!”
Vân Cơ gật đầu: “Được.”
Quách Mạn mừng rỡ chắp tay nói: “Cám ơn Đạo gia!”
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, đợi sau khi nàng xin cáo lui và rời đi, Ngưu Hữu Đạo mới đứng dậy đi tới bên hồ nước hỏi: “Lệnh Hồ Thu còn chưa gửi thư tới sao?”
Vân Cơ: “Chưa. HẮn đã dẫn theo người của Thiên Địa Môn đi Vô Biên Sa Mạc rồi.”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay, con mắt nhìn về phía xa, không giống với những anh em kết nghĩa khác, Lệnh Hồ Thu không tới tìm hắn, cũng không thư từ, không biết trong lòng có suy nghĩ gì…
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã thấy cuộc di chuyển gần kết thúc.
Tinh sơ qua, số môn phái di chuyển vào vực thứ năm có hơn hai trăm vạn, gần ba trăm vạn người mà phần lớn đều phàm phu tục tử.
Thương Triều Tông đã xem như tạo dựng được hệ thông thiên hạ, tiếng hô có liên quan đến việc để cho Thương Triều Tông xưng đế nổi lên bốn phía, người muốn thu được ủng hộ không ít, nhưng Ngưu Hữu Đạo không mở miệng, Thương Triều Tông không dám tự ý leo lên vị trí đó.
Trên thực tế Nhiếp Chính Vương của Thương Triều Tông đã thành đầu não của triều đình trong thiên hạ.
Có người muốn đến sơn trang Mao Lư làm thuyết khách, thậm chí có người muốn dùng cái chết để khuyên giải, đều bị Thương Triều Tông cản lại. Thương Triều Tông phái người ngăn cản ở bên ngoài sơn trang Mao Lư, không cho người nào dễ dàng xông vào sơn trang làm phiền.
Ngưu Hữu Đạo chậm chạp không mở miệng, Thương Triều Tông lo lắng dày vò không yên, không biết có phải Ngưu Hữu Đạo có tâm tư khác hay không, y không tiện để cho người khác nói, chính y cũng không tiện nói. Y cũng không thể chạy tới nói ta không đợi kịp chứ?
Trước kia Ngưu Hữu Đạo không đồng ý thì cũng thôi, đồng ý giải quyết xong chậm chạp không làm, trái lại làm ý khó xử.