Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Tổng cộng Chu Lẫm đã phải lên xuống cầu thang ba chuyến, hai chuyến trước chuyển hành lý, chuyến thứ ba thì vừa phải xách túi đồ nhỏ lại vừa phải khiêng Phó Nam đang ngủ say, nhưng hô hấp của anh cũng chỉ hơi nặng hơn bình thường một chút, nếu không phải do áo sơ mi sau lưng anh đã ướt đẫm thì chẳng ai nhìn ra được anh đã leo cầu thang đến ba lần liền.
Chu Lẫm đưa Phó Nam về phòng ngủ, Lâm Nguyệt đứng trong phòng khách tò mò đánh giá toàn bộ căn nhà này. Trong phòng bếp, đồ gia dụng vô cùng đầy đủ, sắp xếp chỉnh tề và ngăn nắp nhưng nhìn căn bếp có vẻ rất lạnh lẽo, chắc là lâu rồi không có ai dùng đến. Phía Nam có một ban công chung, trên đó có treo mấy bộ quần áo, đồ của người lớn lẫn trẻ em đều có.
Sợ thấy được cái không nên thấy, Lâm Nguyệt rời mắt đi. Phía Đông phòng khách là tủ, TV và một kệ sách lớn, ba chiếc ghế sofa da ở giữa ngăn cách phòng khách và phòng bếp. Nếu nhìn từ phía bên phải cửa ra vào thì bên trái là hành lang, phòng ngủ chính và phòng vệ sinh chung nằm ở bên cạnh, đối diện là hai căn phòng ngủ.
Chỉ có phòng của Phó Nam mở cửa, lúc Lâm Nguyệt nhìn vào, Chu Lẫm vừa mới từ từ đặt Phó Nam lên giường, anh quay lưng lại với cô, cởi giày cho Phó Nam. Người đàn ông cao lớn khom người, động tác rất trôi chảy, lại ẩn chứa sự dịu dàng khó tả. Nhìn anh giống như thị vệ cao lớn của hoàng tử nhỏ trong mấy bộ phim hoạt hình vậy. Nhưng hình như Chu Lẫm và Phó Nam không có quan hệ huyết thống với nhau, vậy tại sao Chu Lẫm lại đồng ý chăm sóc Phó Nam, thậm chí còn muốn dùng tiền mời bảo mẫu cho cậu bé nữa?
Lâm Nguyệt càng ngày càng tò mò.
Sau khi cởi hết đồ, chỉ để lại cho Phó Nam một chiếc quần lót nhỏ rồi đắp chăn cho cậu bé, Chu Lẫm mới đứng thẳng dậy, Lâm Nguyệt lập tức quay mặt ra chỗ khác, cơ thể cũng tự động cứng đờ. Hoàn cảnh xa lạ, buổi tối yên tĩnh, người đàn ông cường tráng, Lâm Nguyệt cảm nhận được sự căng thẳng đang bủa vây mình.
Chu Lẫm tắt đèn trong phòng Phó Nam rồi đóng cửa lại, vừa ngước mắt lên đã thấy cô gái nhỏ xinh đứng trước cửa, hơi cúi đầu, gương mặt ửng hồng, vài sợi tóc dính trên mặt. Vì cô đứng quay lưng lại với anh nên Chu Lẫm không thể không chú ý tới vùng ngực cao ngất đang nhấp nhô của cô, chắc do mới lên xuống cầu thang liên tục mấy lần nên cô chưa hết mệt.
Thật là yếu đuối.
Chu Lẫm đi tới trước vài bước, đẩy cửa căn phòng bên phòng của Phó Nam ra, nhìn vào bên trong, thấp giọng giải thích: “Lúc trước, tôi vẫn chưa chắc chắn về việc cô muốn thuê phòng hay không, nhưng phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có điều, đồ thì vẫn chưa dọn xong, cô ngồi trên sofa một lát đi, tôi lập tức thu dọn ngay, mất 10 phút thôi.”
Lâm Nguyệt vẫn rất ngại khi chiếm lấy phòng ngủ chính nhà người ta, cô lấy hết dũng khí đi tới, nhìn căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, cái gì nên có thì đều có hết rồi, cô mỉm cười, vừa hài lòng đánh giá bên trong vừa nhỏ tiếng nói: “Không cần phiền phức như thế, tôi ở phòng này được rồi, đồ đạc dọn vào sau cũng không sao. Muộn rồi, anh cũng đã mệt mỏi cả ngày nay, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hai người đều đứng chắn trước cửa, khoảng cách chưa tới một mét, dường như chỉ cần Lâm Nguyệt dựa vào gần một chút, Chu Lẫm đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Chu Lẫm học đại học cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào cục cảnh sát làm việc, không có thời gian cũng như không có tâm trạng đi tìm bạn gái, nhưng lúc anh phá án có từng tiếp xúc với phụ nữ. Đối với mấy loại mùi hương trên người phụ nữ, xin tha thứ cho kẻ bất tài Chu Lẫm vì không thể ngửi nổi, nhưng mùi hương trên người Lâm Nguyệt… giống hệt như con người cô, dịu dàng, mềm mại, rất khó khiến người ta phản cảm.
Nhưng chuyện Chu Lẫm nhường phòng ngủ chính và chuyện Lâm Nguyệt xấu hay đẹp, là thơm hay không thơm cũng chẳng liên quan gì đến nhau, một quý ông trưởng thành tự ngủ trong phòng chính để cho cô giáo ngủ trong phòng nhỏ, loại chuyện này Chu Lẫm không làm được.
“Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, chỉ có quần áo của tôi treo bên đó thôi.” Anh dùng giọng điệu nghiêm túc, lạnh lùng khi phân tích vụ án với cấp dưới để nói với Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt cũng không muốn ở phòng gần ban công chung phía Nam, vị trí mà cả phòng khách lẫn phòng bếp đều có thể nhìn thấy, nếu cô treo áo lót ở đó thì…
Cô không nói nữa.
“Bên kia có dụng cụ uống trà, khát thì tự uống.” Chu Lẫm lại chỉ vào phòng khách lần nữa rồi xoay người đi tới phòng chính dọn đồ.
Lâm Nguyệt không thể làm gì khác đành đi tới phòng khách, sau đó dừng chân trước kệ sách của Chu Lẫm. Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều khiến người ta có cảm giác trống trải, không được chăm chút, chỉ có kệ sách đầy ắp này là khác biệt. Vì là kệ sách của một cảnh sát hình sự nên Lâm Nguyệt không hề bất ngờ khi thấy trên giá hầu như đều là sách liên quan tới tội phạm. Lâm Nguyệt nhát gan, chưa bao giờ dám xem mấy bộ phim hình sự, cũng chẳng có hứng thú với mấy cuốn sách chuyên ngành quan trọng này, cô rời mắt lên trên một chút thì bất ngờ phát hiện ra hai tầng trên cùng cao nhất của kệ sách… có hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tên của vài quyển lại mang phong cách “Tổng giám đốc bá đạo”, hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí nghiêm túc ở tầng dưới.
Lâm Nguyệt khiếp sợ há hốc mồm, Chu Lẫm còn thích đọc loại sách này à?
Nhưng nghề cảnh sát hình sự vừa nghe là đã thấy mệt rồi, thỉnh thoảng cũng cần thoải mái một chút chứ nhỉ?
Tưởng tượng ra cảnh Chu Lẫm ngồi ghế sofa đọc tổng giám đốc bá đạo, cảm giác xa lạ của Lâm Nguyệt đối với anh giảm đi một chút. Phòng ngủ bên kia liên tục truyền tới tiếng bước chân ra ra vào vào rất nhẹ, Lâm Nguyệt tham quan xung quanh xong thì rẽ vào bếp. Trên tủ có nước tương, giấm, đủ các loại gia vị, Lâm Nguyệt nhìn lớp bụi phủ đầy trên tủ thì bắt đầu kiểm tra hạn sử dụng của nước tương, kết quả là tất cả đều hết hạn hơn nửa năm nay rồi.
Chu Lẫm đi ra khỏi phòng chính lần nữa, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Lâm Nguyệt kiểm tra hạn sử dụng của nước tương.
“Bỏ hết đi, cô viết danh sách nguyên liệu nấu ăn để ngày mai tôi đi mua.”
Lâm Nguyệt sợ hết hồn, cảm giác có tật giật mình, cô vội để chai nước tương xuống, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Lẫm cầm một cái tạ tay đứng trước cửa, áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào trước ngực và sau lưng, cơ ngực nở nang của anh ẩn hiện dưới lớp vải. Màu da của Chu Lẫm tuyệt đối không trắng nhưng cũng không phải màu đồng mà là loại màu mang cả vẻ đẹp ngỗ ngược và khỏe khoắn, năng động. Nếu da anh đậm màu hơn chút nữa thì sẽ có cảm giác như côn đồ, mà nhạt đi thì lại làm giảm sức hút trên cơ thể anh.
Có phụ nữ nhìn thấy cơ bụng của người mẫu nam sẽ sáng hết cả mắt lên, có người lại che mắt, rõ ràng cảm thấy rất đẹp nhưng lại xấu hổ.
Lâm Nguyệt chính là loại phụ nữ thứ hai.
“Ừm” bừa một tiếng, Lâm Nguyệt nhanh chóng xoay người đi, cô làm ra vẻ bản thân rất hứng thú với phòng bếp.
Đến khi nghe được tiếng động lần nữa, Lâm Nguyệt mới cảm thấy có gì đó sai sai, Chu Lẫm vừa nhấc hai vali nhỏ cuối cùng của cô lên, còn những cái khác thì đã chuyển vào phòng ngủ chính hết rồi.
Lâm Nguyệt cũng không biết phải nói gì nữa, lần dọn nhà này Chu Lẫm đã làm giúp cô hết rồi.
“Cảm ơn.” Đứng trước cửa phòng chính, Lâm Nguyệt chân thành nói, trước mặt là người đàn ông mướt mát mồ hôi.
“Đây là chìa khóa phòng ngủ chính, trước khi ngủ nhớ khóa trái cửa lại.” Chu Lẫm đưa chìa khóa cho cô, anh nói như thể một cảnh sát hình sự đang nhắc nhở người dân chú ý an toàn vậy.
Lâm Nguyệt lúng túng mím môi. Trong lòng cô đã từng nghi ngờ nhân phẩm của anh, anh nhìn ra cho nên mới làm thế này đấy à?
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Lâm Nguyệt lấy di động ra, là một số lạ.
Trên mặt cô tràn ngập vẻ nghi ngờ, di động của Chu Lẫm ở trước mặt cô rung lên: “Số của tôi, có chuyện thì cứ liên hệ, những khi tôi không ở đây, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Phó Nam là được.”
Cô lo lắng anh giở trò lưu manh, Chu Lẫm cũng không muốn thân thiết với cô, phụ nữ đều rất phiền phức.
Lần đầu tiên Lâm Nguyệt… giao tiếp với kiểu đàn ông lạnh lùng cao ngạo thế này. Cô vừa mới chuyển đến, thay vì lo lắng về việc phải sống chung với một người đàn ông xa lạ, cô thấy bối rối trước quan hệ nam nữ hơn, Lâm Nguyệt sợ anh quá ân cần với cô, nhưng trái lại Chu Lẫm quá lạnh lùng. Lâm Nguyệt bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, có phải cô đã làm gì khiến anh ghét không nhỉ?
“Biết rồi.” Lâm Nguyệt nhận chìa khóa, nhỏ tiếng đáp.
Chu Lẫm trực tiếp đi tới phòng vệ sinh chung, mồ hôi làm ướt cả người, anh muốn đi tắm.
Sát vách truyền tới tiếng nước chảy, Lâm Nguyệt liếc nhìn phòng ngủ đối diện, chậm rãi lùi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cẩn thận khóa trái cửa. Xoay người, rốt cuộc Lâm Nguyệt cũng thấy rõ được không gian thuộc về riêng cô, phòng chính rất rộng rãi, ở giữa có một chiếc giường lớn, ngoài tủ quần áo, tủ đầu giường, còn có kệ sách nhỏ, đây là thứ mà phòng trọ của nhà họ Hàn không có.
Lâm Nguyệt vui vẻ đi một vòng, lặng lẽ bày hành lý ra.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lâm Nguyệt đặt gấu nhỏ lên trên giường thì đã có cảm giác đây là nhà.
Đã 9 giờ, ngày mai cô còn có lớp nên Lâm Nguyệt tắm rửa đơn giản, yên tâm chuẩn bị bài.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên Lâm Nguyệt vừa nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, lần này cô ngủ rất sâu.
Mỗi sáng Lâm Nguyệt đều đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ 50 phút, nhưng sáng nay 6 giờ rưỡi cô mới tỉnh, là bị Phó Nam gọi dậy.
“Cô giáo, cô đâu rồi?”
Trong hành lang, khuôn mặt nhỏ của Phó Nam kề sát vào cửa phòng ngủ chính, đôi mắt to mờ mịt chớp chớp, cậu không biết chuyện cô giáo dọn tới tối hôm qua là thật hay mơ.
“Cô ở đây, Nam Nam đợi chút nhé, cô dậy ngay đây.” Cô giáo mà lại dậy muộn hơn cả học sinh, Lâm Nguyệt vô cùng xấu hổ. Cô mặc quần áo tử tế, chải đầu đơn giản rồi bước ra mở cửa.
Tận mắt thấy cô giáo, Phó Nam mới nở nụ cười mĩ mãn: “Con chào cô.”
Lâm Nguyệt mỉm cười sờ đầu học sinh, cô liếc mắt sang phía đối diện, phòng của Chu Lẫm đã mở cửa nhưng bên trong hình như không có ai cả.
“Chú Chu đi làm rồi, chú còn bảo con gọi cô giáo dậy ăn sáng nữa.” Phó Nam nhìn cô giáo nói, cậu bé hơi sợ cô giáo sẽ không dẫn cậu bé đi.
Chu Lẫm không ở đây, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng rất kinh ngạc: “Chú Chu đi làm sớm vậy cơ à?”
Phó Nam không hiểu, trước đây chú Chu đều ăn sáng với cậu rồi đưa cậu đi học mà.
“Nam Nam đi đánh răng rửa mặt trước đi, buổi chiều cô dẫn con đi mua thức ăn nhé, sau đó chúng ta sẽ tự làm.” Lâm Nguyệt thích nấu ăn, căn phòng ở nhà họ Hàn không có điều kiện, bây giờ có phòng bếp, cô không thể chờ thêm được nữa, cơm mình nấu lúc nào cũng sạch sẽ, yên tâm mà lại tiết kiệm hơn nhiều so với đi ăn bên ngoài.
Đôi mắt của bạn nhỏ Phó Nam bị chú Chu ép ăn bên ngoài một tháng nay chợt tỏa sáng, cậu gật đầu lia lịa.
Buổi chiều học xong, Lâm Nguyệt liền dẫn Phó Nam đi tới siêu thị. Tối hôm qua cô đã kiểm tra rồi, Chu Lẫm bảo cô vứt hết mất thứ đó đi cũng hơi lãng phí, nhưng toàn bộ gia vị cũ đều quá hạn, trong tủ lạnh chỉ còn bia và hai túi bánh sủi cảo đông lạnh cũng đã quá hạn. Đẩy xe hàng, ngọn lửa mua sắm của Lâm Nguyệt vừa được nhóm lên, dầu muối tương giấm gạo đều bỏ vào giỏ, rồi lại tiếp tục đi mua thức ăn.
“Cô ơi, chúng ta xách nổi không ạ?” Thấy xe để đồ càng ngày càng đầy, Phó Nam bắt đầu lo lắng.
Lâm Nguyệt cười: “Đừng sợ, chúng ta gọi xe về mà.”
Phó Nam còn nhỏ nhưng cậu rất hiểu chuyện, biết siêu thị cách đường lớn một đoạn đường. Cậu không xách nổi mà cũng không muốn cô giáo chịu khổ, thừa dịp cô giáo đang nghiêm túc chọn trứng gà, Phó Nam trốn sau lưng một bác gái mập mạp, lén lút gọi điện thoại cho chú Chu.
Phải chăm sóc trẻ con khiến Chu Lẫm không thể liên lạc tình cảm với đám cấp dưới suốt một tháng nay rồi, tuy anh không thích nói chuyện nhưng cảm giác được uống rượu với đám đàn ông cũng mạnh hơn việc phải chăm sóc một bạn học nhỏ gấp trăm lần. Thật vất vả mới ném được bạn học nhỏ đi, kết thúc công việc của một ngày, Chu Lẫm đi ra khỏi văn phòng, vừa định tuyên bố tối nay anh mời khách, đột nhiên di động trong túi quần vang lên.
Người trong tổ dồn hết ánh mắt về phía anh, ai cũng muốn tan làm nhưng lại sợ đội trưởng tạm thời phải nhận thêm vụ án.
Nhìn thấy số điện thoại của bạn học nhỏ, Chu Lẫm bỗng nghĩ, thà rằng đây là số điện thoại báo án còn hơn.
Đóng cửa lại, Chu Lẫm nghe máy.
“Chú Chu, chú tan làm chưa ạ?” Bạn học nhỏ thân thiết hỏi.
Chu Lẫm không đáp mà hỏi lại: “Có chuyện gì?”
Phó Nam nhìn cô giáo, che cái miệng nói nhỏ: “Cô giáo mua cả một xe đồ, chúng cháu không xách nổi, chú mau tới đón cháu đi.”
Chu Lẫm kinh ngạc, một xe đồ? Hành lý dọn nhà của Lâm Nguyên còn chưa tới một xe…
“Siêu thị Đông Hoa, chú tới nhanh chút nhé!” Phát hiện cô giáo đã chọn trứng gà xong, đang ngó nghiêng khắp nơi tìm mình, Phó Nam lập tức nói rõ địa điểm, sau đó cúp máy.
Chu Lẫm:…
Một xe đồ, thân thể nhỏ bé của người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không khiêng nổi đâu, Chu Lẫm không thể không từ bỏ kế hoạch liên hoan, trong cái nhìn vui sướng của đám cảnh sát, anh nhíu mày đi ra khỏi cục. Trên đường tới siêu thị, Chu Lẫm cố gắng suy đoán xem Lâm Nguyệt đã mua những gì, trong lúc đó Phó Nam lại giục anh một lần nữa, Chu Lẫm vừa định hỏi thăm, bạn học nhỏ đã cúp máy rồi.
Lúc Chu Lẫm chạy tới siêu thị, tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyệt đẩy “một xe” tràn đầy hàng hóa đi tới quầy thanh toán, ánh mắt Chu Lẫm nhìn Phó Nam càng thêm phức tạp.
Phó Nam không hiểu, thấy chú Chu, cậu bé vui vẻ vẫy tay: “Chú Chu, cháu đang ở đây này!”
Lúc này Lâm Nguyệt mới phát hiện ra Chu Lẫm “đen sì” đang đứng trước đại sảnh siêu thị, khí thế bức người.
“Cô giáo, chú Chu tới đón chúng ta rồi!” Phó Nam ngửa đầu cười.
Lâm Nguyệt nhìn Chu Lẫm một cái, cúi đầu hỏi cậu bé: “Chú Chu gọi điện thoại cho con à?”
Phó Nam không dám nói là cậu bé đã gọi cho chú Chu trước, chớp chớp mắt, gật đầu.
Lâm Nguyệt lại nhìn người đàn ông cao lớn đối diện, đột nhiên cảm thấy đồng chí cảnh sát hình sự thật nhiệt tình, chỉ mua chút đồ ăn thôi mà lại đến tận đây để đón bọn họ.