Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
6 giờ hơn, sau khi ăn cơm tối xong, ông Chu đã lớn tuổi nên không thể đi chơi với mọi người thêm nữa. Ông giới thiệu cho Lâm Nguyệt mấy khu chợ đêm trên huyện rồi để hai vị khách một lớn một nhỏ cho Chu Lẫm, còn ông thì đi nghỉ ngơi trước.
Chu Lẫm xui Phó Nam đuổi theo ông lão: “Đi đi, không phải cháu nói là nhớ ông nội Chu lắm à?”
Phó Nam nắm chặt tay cô giáo, ngẩng cái đầu nhỏ lên, láu cá hỏi ngược lại: “Chú Chu định đi dạo chợ đêm ạ?”
Hai tay của Chu Lẫm đút vào túi quần, đi thẳng tới phòng cho khách: “Mệt mỏi cả một ngày rồi, chú đi ngủ đây.”
Phó Nam thất vọng bĩu môi.
Lâm Nguyệt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt đã đi xa, sau đó lại nhìn bạn học nhỏ đang nắm tay cô, trái tim bắt đầu đập thình thịch. Lúc chiều, Chu Lẫm đã hẹn cô 8 giờ tối nay đi dạo bên bờ hồ, cô định dẫn cả Phó Nam theo như một thói quen, bây giờ Chu Lẫm lại nói rằng anh muốn đi ngủ… Anh đã quên thật rồi hay anh chỉ muốn đi dạo với một mình cô thôi?
Di động trong túi kêu lên, Lâm Nguyệt lấy ra, là tin nhắn của Chu Lẫm: “Dỗ nó ngủ đi.”
Trong đầu nổ ầm một tiếng, cả người Lâm Nguyệt đều nóng lên, trong phút chốc, cô nhớ tới thời khắc Chu Lẫm nắm tay dạy cô kéo phôi, nhớ tới lồng ngực dày rộng ôm trọn lấy cô, nhớ tới lúc trên núi, anh thấp giọng hẹn cô đi dạo. Cho nên, mục đích lời mời tối nay của anh có phải là điều mà cô đang nghĩ không?
“Cô ơi, hai người định đi đâu ạ?” Chú Chu đi rồi, Phó Nam nhìn cô giáo hỏi.
Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, ngây thơ trong suốt, lần đầu tiên Lâm Nguyệt cảm thấy chột dạ trước mặt học sinh, nhưng cô vẫn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Nam Nam vẫn muốn đi chơi à?”
Phó Nam gãi đầu: “Nếu chú Chu không đi thì sẽ không có ai lái xe chở chúng ta đi cả.” Chỉ có những lúc thế này bạn học nhỏ mới hiểu rõ tầm quan trọng của chú Chu.
“Chú tài xế” đã có kế hoạch khác rồi, Lâm Nguyệt thử thương lượng: “Vậy tối nay chúng ta ngủ sớm một chút nhé. Lần sau chúng ta bảo chú Chu dẫn đi chơi tiếp được không?”
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu, sau đó duỗi đầu ngón tay út ra, muốn ngoéo tay với cô giáo.
Lâm Nguyệt mỉm cười ngoéo tay.
Năm phút sau, Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam vào phòng của bạn học nhỏ mở TV, cùng nhau xem bộ phim hoạt hình mà cậu bé thích nhất. Cậu bé mới học lớp một, ban ngày chơi nặn bùn lâu như thế rất tốn sức, nặn xong lại còn chạy nhảy trên núi cả buổi chiều, tốn khá nhiều thể lực. Mới khi nãy còn vui vẻ đòi đi chơi, vậy mà mới xem xong một tập phim mà mí mắt của Phó Nam đã đánh nhau mấy lần rồi.
Lâm Nguyệt sờ đầu cậu bé: “Nam Nam đánh răng rồi đi ngủ nhé?”
Phó Nam vừa dụi mắt vừa dạ một tiếng.
Lâm Nguyệt tắt TV, chăm sóc bạn học nhỏ đánh răng rửa mặt.
Chui vào trong chăn, Phó Nam lưu luyến nhìn cô giáo.
Lâm Nguyệt ngồi bên giường, nhẹ giọng kể lại câu chuyện hồ tiên nữ cho cậu bé nghe, giọng nói của cô dịu dàng, giống y như một chiếc lông vũ mềm mại, tuy Phó Nam đã thuộc làu làu câu chuyện này từ lâu nhưng cậu vẫn lắng nghe rất say sưa. Nghe một lúc đã ngủ thiếp đi, hàng lông mi dài khép lại, hơi cong cong. Ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của bạn học nhỏ trắng hồng, mắt mũi miệng nhỏ nhắn, trông vô cùng đáng yêu.
Đột nhiên Lâm Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, đứa bé hiểu chuyện thế này, tại sao bố mẹ lại nhẫn tâm bỏ mặc cậu cơ chứ?
Tiếp tục ngồi thêm 10 phút nữa, Lâm Nguyệt tắt đèn, từ từ đi ra khỏi phòng.
“Ngủ rồi hả?” Vừa ra ngoài cửa, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới giọng nam trầm thấp, Lâm Nguyệt sợ hết hồn, xoay người lại đã thấy Chu Lẫm lười biếng dựa vào bên cạnh, tay phải đút vào túi quần, giữa ngón tay trái kẹp nửa điếu thuốc, làn gió nhẹ thổi mùi thuốc bay tới, Lâm Nguyệt nghiêng đầu theo bản năng.
Chu Lẫm thấy thế, tiện tay dập tắt thuốc lá, một lúc sau lại vô thức đốt một điếu nữa.
Lâm Nguyệt lo lắng đến nỗi không biết nên nhìn bên nào, một giây sau khi nghe thấy giọng nói của anh, trong đầu cô lại hiện ra hai chữ “hẹn hò” thẳng thắn của bạn học nhỏ. Anh lại kiên nhẫn đợi cô ngoài này, có lẽ nào… Chu Lẫm có ý với cô thật?
“Bây giờ xuất phát hả?” Chu Lẫm nhìn đồng hồ, 7 giờ 10 phút rồi.
Lâm Nguyệt sờ cánh tay, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi về phòng một chút.”
“Ừ, không cần vội.” Chu Lẫm tránh ra.
Anh không nói nhiều, nhưng dường như không gian xung quanh đều tràn ngập hơi thở của anh, mạnh mẽ, bá đạo, tựa như một chiếc lưới, mà cô chính là côn trùng nhỏ bị mắc vào trong lưới. Loại cảm giác này thật kì lạ, Lâm Nguyệt hoảng loạn chạy vội về phòng. Sau khi đóng cửa, cô lập tức dùng hai tay che mặt lại, nóng quá.
Cảm giác căng thẳng nhưng lại rất rung động, pha thêm chút ngọt ngào đang chảy tán loạn trong lòng cô.
Người đàn ông cô thầm thích thật sự muốn hẹn hò với cô, không những thế lại còn chịu đứng ngoài kia đợi cô nữa.
Lâm Nguyệt không ngăn được khóe miệng của mình, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Cô chạy vội vào phòng vệ sinh, gò má đỏ bừng hiện rõ trong gương. Lâm Nguyệt ngơ ngác soi gương, trạng thái lâng lâng ấy chẳng biết đã kéo dài trong bao lâu, đột nhiên Lâm Nguyệt chú ý tới mái tóc hơi rối của mình, cô vội chải đầu và sửa sang lại một lần nữa.
Bên ngoài cửa, Chu Lẫm đang xem tin nhắn trên WeChat.
Mấy đứa độc thân trong đội hình sự đang tám chuyện, không kém phụ nữ chút nào.
[Đường đẹp trai]: Đoán xem lão đại có theo đuổi được chị dâu không?
[Thiết Thương Lý]: Tôi cá 5 xu, không được.
[Triệu Cữu]: Lão đại của chúng ta có nhan sắc như thế, không được là không được thế nào? Tôi cá 1 đồng, căn bản là lão đại không chịu theo đuổi người ta mà thôi.
[Lưu mắt kính]: Đang xem phim với bạn gái, tôi không tham gia.
[Đường đẹp trai]: Ha ha, chưa tới 8 giờ mà cậu đã nằm mơ rồi hả? @Chu Lẫm, người đâu, đi ra tám chuyện cho 5 xu.
[Lưu mắt kính]: Hầy, từ lúc lão đại có ánh trăng nhỏ, càng ngày càng lạnh lùng với chúng ta, lòng người dễ thay đổi quá đi.
Thiết Thương Lý gửi một đoạn ghi âm, Chu Lẫm đang do dự có nên mở ra hay không thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng đẩy cửa, Chu Lẫm vội tắt WeChat, di động cũng chỉnh sang chế độ rung. Cất di động xong xuôi, Chu Lẫm nghiêng người nhìn cô gái đang xấu hổ đứng đó, cô vẫn mặc bộ đồ ban sáng, mái tóc xõa xuống càng làm những nét dịu dàng mềm mại của một người con gái bộc lộ rõ ràng hơn.
“Đi thôi.” Chu Lẫm bước xuống trước.
Lâm Nguyệt lặng lẽ theo sau, bề ngoài thì vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn vô cùng. Cô lén liếc nhìn trái phải, chỉ sợ gặp phải ông Chu hoặc công nhân trong xưởng. Lúc sáng khi mới tới đây, cô còn chưa làm rõ quan hệ với Chu Lẫm, bây giờ lại cùng nhau ra ngoài, bị người ta bắt gặp thì xấu hổ chết đi được, huống chi là… rốt cuộc Chu Lẫm nghĩ thế nào, cô còn chưa rõ lắm.
Có khi, anh chỉ nghĩ rằng mình phải tiếp đãi vị khách này thật chu đáo mà thôi?
Khi chưa có đáp án rõ ràng, con người ta thường sẽ không kìm lòng được mà suy nghĩ lung tung.
“Bên kia khá yên tĩnh, không có gì hay để xem cả, cảnh đẹp đều nằm ở Nam Hồ, cô muốn lái xe hay đi bộ?” Đi ra khỏi cửa nhà họ Chu, Chu Lẫm để Lâm Nguyệt chọn.
Trước cửa nhà họ Chu là bờ hồ, như lời Chu Lẫm nói, Bắc Hồ rất yên tĩnh, có khá ít người qua lại, đình đài lầu gác ở bên Nam Hồ lại đèn đuốc sáng trưng, vừa nhìn là thấy náo nhiệt rồi, trên mặt hồ còn có mấy chiếc du thuyền đang lững lờ trôi.
“Đi bộ từ bên này sang bên kia thì tốn bao nhiêu thời gian?” Lâm Nguyệt phóng tầm mắt nhìn sang phía Nam, cảm thấy không xa lắm.
“Gần 10 phút.” Chu Lẫm nhìn cô đáp, “Thích đi bộ à?”
Lâm Nguyệt ngầm thừa nhận, sau khi ăn xong thì nên đi tản bộ, cũng rất tốt cho thân thể, hiếm khi có một nơi thích hợp để đi bộ thế này.
Chọn phương án xong, hai người liền bắt đầu tản bộ, tuy gọi là sóng vai cùng đi nhưng khoảng cách giữa hai người thì vẫn có. Trong lòng Lâm Nguyệt lúc nào cũng cảm thấy mơ hồ, khi thì cảm thấy Chu Lẫm thích cô, khi thì lại phủ định điều đó. Gió hồ man mát thổi qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu, sự ồn ào của Nam Hồ càng ngày càng gần, nhưng trái tim của Lâm Nguyệt thì càng lúc càng chìm xuống, vì người đàn ông đã hẹn cô ra ngoài lại lặng im suốt cả đoạn đường, không như cô tưởng tượng.
Một tay Chu Lẫm đút vào túi quần, bật lửa trong lòng bàn tay đã xoay không biết bao nhiêu vòng, cũng chẳng biết nên nói gì.
Đi được nửa đường, phía sau có người huýt sáo, vô cùng lưu manh, Chu Lẫm quay đầu lại thì nhìn thấy bốn chiếc xe đạp của đám học sinh cấp ba. Anh và Lâm Nguyệt đi sát bờ hồ, Lâm Nguyệt ở bên trong, đám học sinh cấp ba biết điều chạy ra giữa đường, nhưng tất nhiên có một cậu học sinh nhuộm tóc vàng hoe nhất định phải để người khác biết mình đang tồn tại, chạy qua nhìn Lâm Nguyệt chằm chằm.
Người đẹp, bóng lưng cũng rất đẹp. Nếu là người trưởng thành, họ có muốn nhìn cũng phải cố kìm lại, nhưng học sinh cấp ba mới có 17 – 18 tuổi, độ tuổi bồng bột, chẳng biết sợ cái gì hết.
Vấn đề là chúng muốn nhìn nhưng lại có người nhất quyết không chịu cho bọn chúng nhìn.
Chu Lẫm tới gần Lâm Nguyệt, trực tiếp ôm cô vào ngực, thuận thế xoay người, kéo Lâm Nguyệt tới sau hàng liễu bên cạnh, ở đây khá tối, trừ phi là đứng gần, nếu không thì tuyệt đối không thấy rõ mặt người.
Bọn học sinh cấp ba khá thất vọng, cùng nhau làm ầm lên, huýt sáo vang dội: “Hôn đi, hôn đi!”
Tiếng nói đó rất gần nhưng cũng rất xa, tuy nhiên đối với Lâm Nguyệt, bọn học sinh cấp ba kia đều đang ở một thế giới khác, bọn chúng có nói gì, làm gì đều không liên quan tới cô, vào giờ phút này, thế giới của cô chỉ có một mình Chu Lẫm, anh mạnh mẽ kéo cô vào khu vực tối tăm này, anh đỡ cô dựa vào thân cây, cơ thể cao lớn ôm trọn lấy người cô, hô hấp gần trong gang tấc.
Trái tim đập nhanh chưa từng có, tay của anh vẫn để bên hông cô, chỉ cần cô dịch lên trước một chút, hai người liền dính chặt vào nhau.
“Tôi…”
“Đi với tôi chán lắm à?”
Hai người đồng thời mở miệng, có điều Lâm Nguyệt vừa mở miệng liền đóng lại ngay, dưới hàng liễu rủ xuống, bị một người đàn ông dò hỏi một cách mập mờ. Trái tim Lâm Nguyệt hoảng loạn, không hiểu sao Chu Lẫm lại cho rằng chuyến đi bộ này rất chán, hay… ý anh là chuyện “Ở chung với tôi”?
Tuy cụp mắt xuống nhưng Lâm Nguyệt biết Chu Lẫm đang nhìn cô, cô lắc đầu một cái, mất tập trung đáp: “Đâu có, tôi cũng không hay nói chuyện lắm.”
Cô không khó chịu, tay phải của Chu Lẫm vẫn tiếp tục để trên vòng eo nhỏ của cô, tay trái chống bên cạnh đầu cô. Cô giáo nhỏ kia đang mím môi quay đầu ra chỗ khác, không biết là phản cảm hay xấu hổ, Chu Lẫm thấp giọng ho khan một tiếng, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Cô từng yêu ai chưa?”
Lâm Nguyệt vẫn lắc đầu.
“Tôi cũng chưa từng yêu đương.” Chu Lẫm lập tức nói.
Nhiệt độ trên mặt của Lâm Nguyệt đột ngột tăng cao. Thế cuối cùng người này muốn nói gì hả?
“Cô cảm thấy tôi thế nào?” Chu Lẫm buông eo cô ra, hai tay chống trên thân cây, đối mặt với cô. Lâm Nguyệt nghiêng đầu sang phải, đầu anh cũng nghiêng theo, chăm chú nhìn cô. Ánh đèn từ phía xa rọi tới, xuyên qua hàng liễu đang lắc lư theo gió, phủ xuống mặt cô, bóng cây lay động, cô chớp chớp hàng mi cong vút, ánh mắt trong veo như nước còn sáng hơn cả mặt hồ, động lòng hơn cả ánh trăng.
“Nói đi.” Chu Lẫm giục cô, âm cuối hơi khàn khàn.
Tư thế của anh làm Lâm Nguyệt không có chỗ để trốn, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, đáp lung tung: “Rất tốt.”
Anh là một cảnh sát rất tốt, là một chú Chu rất tốt, là một chủ nhà trọ rất tốt…
“Tốt thế nào, đủ tiêu chuẩn làm bạn trai em chưa?”
Vóc dáng cô khá nhỏ bé, cằm chỉ cao tới ngực của anh, Chu Lẫm không cúi xuống được nữa, anh cũng không muốn phí sức, ép cô ngửa đầu lên. Hô hấp Lâm Nguyệt trở nên dồn dập, vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh cô đã lập tức rời mắt đi ngay, căng thẳng đến mức không dám nhìn. Một tay Chu Lẫm chống trên thân cây, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cô đang run rẩy, ngón tay to cứng của anh mạnh mẽ mở ra, mười ngón đan vào tay với cô: “Tình hình nhà anh thế nào em đều biết rồi đó. Sao nào? Có muốn yêu đương với anh không?”
Hơi thở của anh rất nóng, tay anh cũng nóng, anh càng nắm chặt, thân thể của cô càng nóng hơn. Giờ đây, anh giống như một đống lửa đang cháy hừng hực, sắp thiêu cháy cô rồi.
“Muốn không?” Khuôn mặt của Chu Lẫm tới gần, trán anh vô tình sượt qua trán của cô.
Lâm Nguyệt cũng không chịu được nữa, nhắm chặt mắt, run rẩy đồng ý với anh: “Muốn…”