Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Ngủ chung…
Là nằm trên giường ngủ thôi hay không chỉ đơn giản như vậy?
Mặt vẫn còn dán lên mặt anh, hơi thở ấm áp của anh ở ngay bên tai, Lâm Nguyệt cảm thấy món quà thứ hai mà Chu Lẫm muốn chắc là vế sau rồi.
Về món quà này thì cô không hề chuẩn bị, nhưng giữa những người yêu nhau, việc đó lại vô cùng bình thường.
Lâm Nguyệt không biết những cặp tình nhân khác yêu đương bao lâu mới tiến tới bước này, nếu là người đàn ông khác thì cô sẽ giữ lại, không muốn xảy ra quan hệ quá nhanh, nhưng bạn trai Chu Lẫm của cô là người đàn ông cảnh sát ưu tú nhất cho cô cảm giác an toàn, cô đã đủ hiểu anh rồi.
Nhắm mắt lại, cô hơi gật đầu, căng thẳng dựa vào ngực anh, đợi anh tiến thêm bước nữa.
Nhưng chờ đợi một đáp án quan trọng còn làm tinh thần người ta căng thẳng hơn là cho ra đáp án, cả người Chu Lẫm căng cứng, mọi sự chú ý đều đặt vào câu trả lời mà bất cứ lúc nào bạn gái cũng có thể nói ra, đến nỗi không phát hiện ra sự đáp lại đầy xấu hổ rụt rè của bạn gái mình. Im lặng quá lâu, hiểu lầm cô không muốn hoặc là còn chưa cân nhắc được, Chu Lẫm vỗ vai cô, thở dài: “Em đi chuẩn bị bài trước đi.”
Cho cô thêm thời gian, tránh giống tối hôm đó, như thể bị anh ép buộc thì cô mới trở thành bạn gái của anh vậy.
Lâm Nguyệt:…
Cũng đúng, không thể vì cuộc sống riêng tư mà để lỡ công việc được, anh là cảnh sát, càng phải chuyên nghiệp hơn những người đàn ông khác.
“Vâng.” Lâm Nguyệt xoay người đi, xấu hổ nhìn giường của bạn trai.
Lâm Nguyệt là một giáo viên rất tận tâm, nhưng buổi tối thế này cô không thể nào tập trung được, chẳng xem nổi được một trang, dọn dẹp bàn học xong, Lâm Nguyệt nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Chu Lẫm đang làm gì vậy nhỉ? Vẫn đang ở trong phòng mình hay là tới phòng cô rồi?
Soi gương lần cuối xong, Lâm Nguyệt dọn dẹp giáo án lại một lần nữa, ngồi trước bàn học gửi tin nhắn cho Chu Lẫm: “Em chuẩn bị bài giảng xong rồi.”
Trong phòng, một tay Chu Lẫm cầm di động một tay lau mặt, đôi mắt đen nhìn màn hình chằm chằm, phân tích đi phân tích lại tin nhắn này.
Trước đây khi cô chuẩn bị bài xong sẽ không cố ý nói cho anh biết, bây giờ lại báo cáo, chẳng lẽ ám chỉ cô đã suy nghĩ kĩ càng, đồng ý rồi ư?
Đương nhiên là Chu Lẫm hi vọng vậy rồi, nhưng anh không chắc chắn hoàn toàn, sờ cằm, Chu Lẫm nhắn lại: “Ngủ rồi à?”
Chỉ vài chữ ngắn gọn, Lâm Nguyệt nhìn xong lại có cảm giác như bị ai đó thúc giục, mà bạn trai Chu Lẫm của cô khi nói chuyện riêng tư thì vẫn luôn rất thẳng thừng.
Tim đập như trống, Lâm Nguyệt mím môi gửi tin nhắn đi: “Tới chỗ anh hay là?”
Chu Lẫm xem xong thì vội ném di động xuống giường, chạy nhanh về phía phòng ngủ chính. Có vẻ cô tự nguyện đồng ý rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nguyệt vội đặt di động xuống, giả vờ vừa mới dọn dẹp giáo án trên bàn xong, Chu Lẫm đẩy cửa vào, đứng đối diện chính là bóng lưng mảnh khảnh của cô giáo, chỉ bước thêm mấy bước đã nhìn thấy rõ gò má hồng hào của cô, Chu Lẫm mỉm cười, anh ngồi xuống mép bàn, cúi đầu nhìn cô dọn dẹp.
Trong mắt người đàn ông như có lửa, Lâm Nguyệt đột nhiên thấy hơi khát, liếc nhìn cốc nước, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Anh đánh răng chưa?”
Thực sự Lâm Nguyệt chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, ý là nếu Chu Lẫm đánh răng rồi cô có thể tắt đèn ngay, nếu chưa thì cô sẽ nhân cơ hội uống nhiều nước hơn.
Nhưng Chu Lẫm – người trong lúc chờ đợi đã hút thuốc thì lại nghĩ theo hướng khác, anh mỉm cười nhìn cô: “Vậy để anh đi đánh răng.”
Nói xong lại đắc ý rời khỏi phòng ngủ chính, đi tới phòng vệ sinh đánh răng.
Hormone hình người đi rồi, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô uống nước ừng ực rồi liếc mắt ra ngoài cửa, bỗng nhiên lại muốn đi vệ sinh quá, chỉ là vừa mới nghĩ như thế thì Chu Lẫm đã trở lại, bây giờ Lâm Nguyệt không dám nhìn anh một cái nào, giả vờ đi kiểm tra xem cửa sổ phòng đã đóng hay chưa. Cả người cô gái nhỏ đều vô cùng căng thẳng, Chu Lẫm quan tâm tắt đèn giúp cô.
Cả phòng tối đen như mực, Lâm Nguyệt cứng đờ đứng trước rèm cửa sổ.
Chu Lẫm trực tiếp ngồi trên giường, đưa tay ra với cô: “Mau qua đây cho anh ôm cái nào.”
Lâm Nguyệt chậm rãi đi tới, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Chu Lẫm ôm cô, chôn đầu vào cổ cô hít một hơi, tất cả đều là mùi hương của cô, nhàn nhạt lại rất thoải mái.
“Cảm ơn em.” Chu Lẫm ôm bả vai cô, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô một cái, “Đây là sinh nhật tuyệt nhất mà anh được trải qua.”
Lâm Nguyệt nhận ra mùi vị đáng thương trong đó, không khỏi nhớ tới ông lão ở huyện Thanh Thạch: “Bác trai chưa gọi điện thoại cho anh à?”
Chu Lẫm khẽ xùy một tiếng: “Hai người cộng lại cũng gần 100 tuổi rồi, ai còn nhớ nữa?”
Quan tâm anh mà còn bị mỉa mai, Lâm Nguyệt không kìm lòng được mà cãi lại: “Sớm biết anh không để ý như thế, em và Nam Nam sẽ không thèm chúc mừng anh đâu.”
Giọng điệu làm nũng thế này sao lại dễ nghe vậy nhỉ?
Chu Lẫm siết chặt tay lại, khẽ hôn lên lỗ tai cô, đùa giỡn cắn mấy cái: “Của bạn học nhỏ thì không cần, quà của em thì ngày nào anh cũng muốn.”
Lâm Nguyệt mềm nhũn ngay trong vòng tay rắn chắc của anh.
Rèm cửa sổ đã khép chặt, căn phòng tối om, chỉ có hô hấp của đôi nam nữ là càng ngày càng nặng nề. Người đàn ông vừa đánh răng xong, mùi bạc hà thơm mát còn vương trên môi làm môi anh hơi lạnh, nhưng rồi lại nhanh chóng nóng rực. Nằm xuống giường là kết quả hiển nhiên, Chu Lẫm quen thuộc nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón đan chặt vào nhau, kéo lên tận đỉnh đầu.
Đột nhiên dưới tầng truyền tới tiếng chửi mắng, không biết đôi vợ chồng nào ở trong tiểu khu lại cãi nhau, giọng người phụ nữ khá chói tai, chửi cũng xuôi tai ra phết, giống như hát hí khúc vậy. Lâm Nguyệt ngây người, hình như bên nhà gái đang chửi kẻ thứ ba thì phải, càng chửi càng bất nhã, Lâm Nguyệt hơi lúng túng, Chu Lẫm vốn không để ý cho lắm, nhưng nghe tới câu “Mấy thứ hàng giả to đùng là dành riêng cho mấy con lợn ngu ngốc các người ăn đấy” thì anh ngừng lại rồi bật cười.
Lâm Nguyệt cũng lén cười, bất đắc dĩ cảm thấy rung động.
“Chắc là ngực của người phụ nữ này rất nhỏ.” Anh nói bên tai cô, giống như sử dụng ma pháp kì diệu, đôi vợ chồng chửi nhau ngoài cửa sổ lại biến thành âm thanh mơ hồ, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của anh mà thôi.
Lâm Nguyệt từ chối thảo luận về đề tài này.
“Của em có to không?” Chu Lẫm nuốt một ngụm nước bọt, bóng tối càng cổ vũ anh mặt dày hơn.
Mặt Lâm Nguyệt đỏ tới tận mang tai.
Một tay Chu Lẫm nắm lấy hai cổ tay nhỏ nhắn của cô, tay phải dịch xuống dưới, quanh minh chính đại thông báo với cô: “Để anh đo thử xem.”
Hô hấp của Lâm Nguyệt trở nên gấp gáp, thực sự lúc ở phòng anh, cô đã đồng ý rồi, sau đó lại có thêm một tiếng để chuẩn bị tâm lý, nhưng cô không ngờ Chu Lẫm sẽ nói ra những lời thế này, cô cũng không tức giận, chỉ khá hoảng hốt thôi.
Cách một lớp áo len, Chu Lẫm yên lặng đo đạc, nghe tiếng hô hấp đầy xấu hổ của cô, anh cố ý báo một con số cụ thể bên tai cô.
Rốt cuộc Lâm Nguyệt không nhịn được nữa: “Chu Lẫm!”
“To đấy, giống như anh tưởng tượng.” Chu Lẫm hài lòng than thở, lòng bàn tay di chuyển loạn xạ, “Anh không phải con lợn, chỉ thích em thế này thôi.”
Cả người cô nóng bừng, hai con thỏ nhỏ dường như đang giãy giụa, Chu Lẫm bỏ qua, anh mỉm cười hôn lên đôi môi nóng bỏng của cô, tay cũng rút ra, sau đó trong lúc cô đang thư giãn, lại bá đạo mò vào trong áo len của cô, tiếp tục ước lượng con số chính xác.
Nhưng lần này, Chu Lẫm lại dùng miệng, còn quan tâm giúp bạn gái tháo chướng ngại vật trên ngực ra.
Lâm Nguyệt cắn chặt môi, mắt không nhìn được nhưng lại có thể cảm nhận rõ những sợi râu ngắn của anh từ eo bò thẳng lên trên. Trốn dưới áo len, anh giống như một đứa trẻ thèm sữa, cô là giống cái ngoan ngoãn và ngốc nhất, cho tới khi một sự khó chịu nhẹ nhàng truyền tới, Lâm Nguyệt mới đẩy gương mặt đầy mồ hôi của anh ra.
Chu Lẫm kéo tay cô.
Lâm Nguyệt bất đắc dĩ nói đau.
Chu Lẫm rời miệng đi, Lâm Nguyệt lập tức kéo áo len xuống, đẩy đầu anh ra, quay lưng lại nằm nghiêng.
“Hôn môi thì miệng đau, hôn ở đó thì cũng nói đau, sao lại mềm như vậy chứ?” Ôm cô từ đằng sau, Chu Lẫm nặng nề thở hổn hển, bàn tay to xoa bóp bàn tay nhỏ mềm mại của cô, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Lâm Nguyệt không để ý tới anh, cứ chê cô mềm, sao anh không nói do mình quá thô bạo đi?
“Cái này cũng không được thì về sau em định chịu đựng kiểu gì?” Chu Lẫm siết chặt eo cô, hai người giống như cái thìa dính chặt vào nhau, thuận tiện để cô hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, da mặt là cái gì chứ, đã sớm vứt đi rồi. Cô là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh, ban ngày nghiêm túc đủ rồi, đêm tối nằm trong chăn còn chú ý như thế thì còn gọi gì là yêu đương nữa?
Bạn trai quá mức mạnh mẽ, Lâm Nguyệt giống như bị bỏng nên hơi lùi ra.
Chu Lẫm để cho cô trốn, sau đó giống như con báo đuổi theo, mạnh mẽ chặn cô lại: “Đợi đấy, sớm muộn gì anh cũng có được em.”
Lâm Nguyệt chôn đầu vào gối, vừa chê anh xấu xa vừa cảm thấy kì lạ, thì ra đêm nay anh không có ý định như vậy sao?