Tô Mạt im lặng suốt cả đường đi.
Cũng may là cô Tiết ngồi ở ghế lái phụ, là Điền Điềm ngồi ở hàng ghế sau cùng em, Tô Mạt cuối cùng cũng có lấy một cơ hội để hít thở.
Là bắt đầu từ lúc nào, tiếp xúc gần gũi cùng cô Tiết sẽ mang lại cho em áp lực lớn như thế?
Tô Mạt nhìn đèn neon rút lui bên ngoài cửa sổ, nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án của vấn đề này.
“Đến rồi.”
Lâm Tịnh đem xe lái đến hầm đỗ xe dưới khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân, một nhóm bốn người vào thang máy đi lên sảnh yến hội đã được chuẩn bị kĩ càng cho tiệc hậu fanmeeting.
Chiếu sáng, khống chế hiện trường, các loại điều phối, rất nhiều nhân viên công tác trẻ tuổi tụ tập lại một chỗ, thấy Tiết Đồng đẩy cửa đi vào, lập tức đứng lên vỗ tay reo hò.
Tô Mạt thấy tình thế như vậy cùng không có ý định đi vào, toan lui lại, kết quả bị Tiết Đồng một chụp tóm lấy cổ tay, trực tiếp kéo đến trước người.
Vừa mới ở trên xe tháo mũ, khẩu trang, bỏ đi kính râm, khăn quàng cổ, cởi áo khoác, Tô Mạt cùng quái thai xuất hiện trên ống kính lúc nãy giống như hai người, trong lúc nhất thời mọi người chỉ nhận ra đây là Tô Mạt idol hot nhất Truyền thông Thượng Nghệ, cũng không có đem em liên tưởng đến người cuối cùng may mắn lên sân khấu.
“Mọi người chào hỏi bạn nhỏ Tô Mạt đi.” Tiết Đồng cười giới thiệu với mọi người.
Ở đây đều là nhân viên công tác trẻ tuổi hợp tác mật thiết với Tiết Đồng mấy năm qua, trong đó không thiếu người ủng hộ theo dõi Chế Tạo Idol, vô cùng có hảo cảm với Tô Mạt, trong nháy mắt nhiệt huyết của mọi người nảy lên, trực tiếp vây lấy Tô Mạt.
Tô Mạt cùng Điền Điềm bị quấn đi mất, Lâm Tịnh sờ cằm ở một bên tùy ý trêu Tiết Đồng hai câu, “Vẫn là em có biện pháp, bé ngoan ban nãy ở trên xe mặt mũi cứng đờ ra, bây giờ đã lại sống lại rồi.”
Tiết Đồng bất đắc dĩ cười nói, “Em đáng sợ đến vậy sao?”
Lâm Tịnh vỗ vỗ bả vai Tiết Đồng, “Thí chủ, tự trọng lên, giữ khoảng cách an toàn với bé ngoan nhà người ta.”
Tiết Đồng nhún nhún vai, kéo cái ghế ở vị trí gần cửa sổ nhất ra.
Tô Mạt xem như là người năng nổ, chỗ càng đông người em càng thoải mái, ở đây nhiều người trẻ tuổi, rất nhanh chóng em đã hòa nhập cùng mọi người.
“Tiểu Thất, tí nữa kí tên cho tôi đi.”
“Tiểu Thất, ban nãy em cũng ở hiện trường họp fan của cô Tiết hả?”
“Cô Tiết mới vừa nhắc đến em xong đó!”
Mọi người nhao nhao vây quanh Tô Mạt hỏi han, có vài câu hỏi không dễ trả lời, cô Tiết đang duy trì khoảng cách an toàn vốn còn nghĩ xem mình có nên đến giải vây cho bé ngoan Tô Mạt chút không, không ngờ người ta tự mình trả lời rất khá.
“Cô Tiết mới nhắc gì em có?” Tô Mạt cười, rất giống một mặt trời nhỏ.
Mọi người em một câu tôi một câu, thêm mắm dặm muối thuật lại những lời Tiết Đồng nói hồi nãy.
Tiết Đồng chống cằm, chăm chú nhìn về phía mọi người, Tô Mạt vừa mới ở ngay trong hội trường, cô cũng không tin nhóc con này thật sự không biết mình nói cái gì, có điều chiêu này của Tô Mạt rất thông minh, trước dùng vấn đề này thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó hẳn là sẽ dời lực chú ý ra sau đi.
Quả nhiên, Tô Mạt từ trong túi của Điền Điềm móc ra mấy tấm card.
“Hôm nay tới vội, không có chuẩn bị quà cáp gì, mấy tấm card này nếu mọi người thích thì lấy đi đi ạ.”
“Đẹp quá!”
“Tấm này, tôi muốn tấm này.”
“Cảm ơn, Tiểu Thất.”
“Chúng tôi mãi mãi ủng hộ em.”
“Bốn lạng đẩy ngàn cân, còn có người sẽ chú ý đến chuyện Tô Mạt thật ra đang né tránh câu hỏi trực tiếp rằng em có mặt tại hiện trường họp fan nữa sao?
Không còn, đã không còn một ai.
Con hồ ly nhỏ này.
Tiết Đồng cười.
Cô nhìn một chút bên ngoài cửa sổ, nơi đó có những ánh đèn tráng lệ của thành phố Kinh Nguyên khi đêm về, ánh trăng sáng trong, còn có gió nhẹ chầm chậm tới trêu chọc lòng người.
Đây quả là một màn đêm mỹ diệu.
Có Lâm Tịnh ở đây, Tiết Đồng vui vẻ làm vung tay chưởng quỹ, Tô Mạt hòa nhập với mọi người, cô liền tự cầm cốc rót Whisky ngồi uống một một mình.
Có điều, Tiết Đồng cũng có để tâm nghe thấy tiếng cười nhạt từ Tô Mạt ở bên kia, chỉ là tiếng cười kia chỉ có một chút xíu, bị che giấu rất nhanh, khiến cho người ta không dễ dàng nhận ra.
Lâm Tịnh không muốn thấy Tiết Đồng ngốc một mình, tách biệt với mọi người.
“Không ra nói tâm sự với bọn họ hả?”
Tiết Đồng cười đặt cái cốc trong tay xuống, “Là vị nào mới vừa rồi khuyên bản thí chủ tự trọng lên vậy.”
“Chỉ là tâm sự thôi mà.” Lâm Tịnh cực lực phân biệt.
“Vẫn là…”
Tiết Đồng còn chưa nói hết câu, trong nhóm người phía bên kia truyền ra tiếng ồn ào.
Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất, kéo theo vài tiếng hô khẽ.
“Ông trời ơi.”
“Tiểu Thất em không sao chứ.”
Có người đụng đổ ly rượu đỏ, rượu thuận theo mép bàn, vừa vặn đổ hết lên người Tô Mạt.
Điền Điềm luống cuống chân tay từ bên cạnh rút ra một chồng giấy ăn chuẩn bị tới lau cho Tô Mạt, kết quả là đã có người cầm tay Tô Mạt đem người từ chỗ ngồi trực tiếp kéo dậy.
Lại là chiếc khăn vuông quen thuộc kia.
Màu trắng thuần cotton, trên góc phải có vài chiếc lá trúc xanh biếc.
Tô Mạt chỉ thấy cô Tiết vẫn như cũ rút ra chiếc khăn vuông này, giúp mình lau đi chất lỏng màu đỏ còn sót lại loang lổ trên người.
Tô Mạt thầm cười khổ, em đúng là có duyên với cái khăn tay này mà, gắn bó keo sơn.
Tô Mạt không muốn làm bẩn nó, vội vàng lùi vài bước về phía cửa, em nhìn Tiết Đồng một chút, lại nhìn mọi người một chút.
“Không sao không sao, em đi toilet chỉnh trang lại một chút là được, mọi người tiếp tục đi, em sẽ sớm quay lại.”
Nói xong Tô Mạt liền ra khỏi cửa.
Điền Điềm không yên tâm để em một mình, vốn định đi theo xem sao, kết quả vừa chuẩn bị cất bước, liền bị Lâm Tịnh cản lại.
Nhìn nhìn Điền Điềm, Lâm Tịnh không khỏi thở dài, quả thật không phải chị ngăn cản trợ lý nhỏ nhà người ta đi làm tròn bổn phận, thật sự là đã có một người, vô thức cùng đi ra trước mất rồi.
Lâm Tịnh đành phải vừa dỗ vừa lừa, “Điền Điềm à, em đừng nên đi, em nhìn xem, đồ đạc của Tô Mạt vẫn còn ở đây, em dọn lại cho em ấy đi đã.”
Điền Điềm nghĩ nghĩ.
Ừ, cũng đúng.
Khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân ở khu nhà giàu của thành phố Kinh Nguyên, ngoại trừ các loại món ăn ngon miệng từ trong Nam ngoài Bắc, còn có tiếng là đảm bảo riêng tư không kẽ hở, khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân trong truyền thuyết có lộ tuyến lức tạp, có vô số cửa ra vào hầm để xe, từng khiến cho tay săn ảnh nổi danh nhất Hoa Quốc mất dấu người ở đây.
Lúc này Tô Mạt đang đi trên tầng 4 khách sạn, ở đây phần lớn là phòng riêng, có lớn có nhỏ, cảnh vật trang trí tinh xảo tao nhã, là địa điểm yêu thích của các nghệ sĩ.
Tô Mạt hỏi qua vị trí của phòng rửa tay, sau đó cắm mặt đi tới.
Rượu đỏ ngấm vào sợ là rất khó để dùng nước sạch giặt đi, gánh nặng thần tượng quấy nhiễu, Tô Mạt có chút buồn bực, không nhấc lên được tinh thần.
Cửa phòng 416 bị mở ra từ bên trong, Tô Mạt vừa vặn đi ngang qua.
Phục vụ mặc áo đuôi tôm đi ra từ bên trong, trên cánh tay vắt khăn trắng dùng lúc khui rượu.
Cửa không khóa, còn khép hờ.
Tô Mạt liền nghe thấy từ bên trong truyền đến một giọng nói mà em không thể quen thuộc hơn.
“Tulip, cảm ơn.”
Tulip, uất kim hương, tượng trưng cho tình yêu cũng tượng trưng cho vĩnh hằng.
Ở khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân, Tulip còn là tên một loại rượu, một loại rượu đặc biệt của khách sạn.
Đó là… Loại mà tình nhân thích nhất.
Tô Mạt nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể đột nhiên không kịp đề phòng như vậy đụng phải cảnh hẹn hò giữa Hữa Vãn cùng người đàn ông khác.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, ánh đèn trong phòng mờ mịt, trên bàn là hai ngọn nến, ánh nến uyển chuyển lóe sáng.
Hứa Vãn đang cười, Tô Mạt chưa bao giờ nhìn thấy nét cười quyến rũ chọc người như vậy từ cô, ánh mắt cô sáng rực, trong mắt lộ ra vẻ hào hứng, cô nhìn người đàn ông trước mặt không dời mắt, nghe anh ta nói về một đoạn vũ đạo mà mình biên soạn, bọn họ dùng vũ đạo để kể lại một câu chuyện tình yêu, mà em… Tô Mạt cảm thấy mình đứng ở bên ngoài cánh cửa khép hờ kia, cứ như chú hề vụng về hài hước trong công viên giải trí từ thuở ấu thơ.
Cửa phòng riêng còn chưa đóng lại, nhưng một đôi tay lành lạnh đã chụp lên hai con mắt Tô Mạt, che đậy ánh mắt em, dẫn em đi về phía trước.
Hướng về phía trước, rồi lại phía trước, cuối cùng người kia dẫn Tô Mạt trong tay chuyển hướng về phía bên phải.
Lần nữa thấy được ánh sáng, thông qua tấm gương toilet, Tô Mạt thấy được một bản thân bối rối, cũng nhìn thấy Tiết Đồng đứng ở sau em.
Tô Mạt miễn cưỡng cười nói, “Cô Tiết, sao cô lại tới đây, em… Đúng rồi, em muốn giặt một chút.”
Nói xong Tô Mạt quay lại, đưa tay vặn mở vòi nước, tay của em vội đến mức phát run, sơ sẩy một chút lại làm cho áo thun của mình dưới vòi nước ướt hơn phân nửa.
Tô Mạt cười khổ, em vẫn như vậy, rất nhiều chuyện làm cũng không xong, quả thật một chút cũng không thay đổi.
“Em đi theo tôi.”
Không cho cự tuyệt, Tô Mạt chỉ cảm thấy tay mình bị người nắm, cùng ra khỏi toilet, đi thang máy lên tầng cao nhất khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân, ở đó có đài ngắm cảnh nổi tiếng nhất thành phố Kinh Nguyên, nhà kính thủy tinh của khách sạn Thịnh Thế Kinh Luân.
Vì là cuối thu, nhiệt độ trong nhà kính thủy tinh được tăng cao, ấm áp mà khoan khoái, dù Tô Mạt làm ướt quần áo của mình, em ở lại đây cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Đài ngắm cảnh thật yên tĩnh, cũng chỉ có hai người Tô Mạt và Tiết Đồng.
Khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố Kinh Nguyên từ bốn phương bên ngoài cửa sổ.
“Em thích Hứa Vãn phải không?”
Trước đó chỉ là suy đoán thăm dò, hôm nay, cuối cùng Tiết Đồng cũng trực tiếp nói rõ ra.
“Em…”
Chỉ mỗi một lời phản bác này thôi, Tô Mạt nói không nên lời, em không có cách nào lừa gạt trái tim mình.
“Cô ta lừa dối em?” Giọng Tiết Đồng lạnh lùng.
Tô Mạt khẽ giật mình, hơi lắc đầu, “Cô Tiết, cô hiểu lầm rồi, giữa chúng em không có lừa dối gì…”
“Vậy em biết Hứa Vãn thích người khác phái?” Tiết Đồng cau mày, giọng nói cũng cao lên mấy phần.
Tô Mạt nhìn thẳng vào cặp mắt trắng đen rõ ràng của Tiết Đồng, chân thành lạ thường nói, “Cô Tiết, em biết A Vãn thích người khác phái, cũng chỉ thích người khác phái, em còn biết thích cậu ấy là chuyện cá nhân của em, là việc riêng của mình em.”
Bé hamster trước mắt mềm mại, quấn người xưa giờ rốt cuộc cũng lộ ra răng nanh của em.
Tiết Đồng biết, mình vượt giới hạn, trong lời nói của cô thiếu đi kiêng kị, chạm đến thế giới tình cảm vô cùng tư mật trong nội tâm của Tô Mạt. Có điều lần này, cô cũng không định giống như nhiều lần trước đó cứ lui về phía sau như thế, cô tiến lên một bước, càng kéo cho khoảng cách giữa mình cùng Tô Mạt lại gần hơn.
“Yêu thầm?”
Tô Mạt không phản bác được, quả thật đúng như cô Tiết nói, em đối với Hứa Vãn chính là yêu thầm bí mật mà ngây ngô, nửa là độc dược nguy hiểm chết người, nửa là đường mật ngọt ngào dịu êm.
Em biết rõ Hứa Vãn chỉ thích người khác phái, biết rõ Hứa Vãn chỉ coi em như em gái mà quan tâm, yêu thương, nhưng Tô Mạt vẫn cứ cất giấu dưới đáy lòng sự yêu thích không thể nói ra thành lời này.