Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 23



Hiệu suất làm việc của Kỷ Nguyệt rất nhanh, vừa mới nói lúc sáng, vậy mà đến chiều đã có một chuyển phát nhanh giao đến, là một thùng đồ bên trên ghi tên Đường Đường, người gửi là Kỷ Nguyệt.

Đường Đường đành phải ký nhận, mở thùng ra bên trong toàn là mấy cái chai cô chưa bao giờ nhìn thấy, mỗi chai đều có chữ, nhưng không phải là tiếng Trung, một chữ cô cũng không hểu, đoán chừng là đồ của nước ngoài.

Đường Đường đành phải tìm trong thùng xem có giấy tờ gì không, đúng là tìm thấy một tờ hướng dẫn, trong đó viết là mỗi chai chứa những gì và cách dùng của mỗi cái. Chờ Đường Đường xem xong, không thể không nói Quý Tiểu Trạc tìm rất đúng người, đơn giản là những thứ Kỷ Nguyệt gửi đến đều rất phù hợp.

Trong thùng đa số là những chai làm đẹp da, có chống lão hóa, làm trắng, dưỡng ẩm,… khi nhìn thấy Đường Đường rất ngạc nhiên, không nghĩ rằng sản phẩm dùng cho mặt lại nhiều như vậy, ngoài ra còn có những chai dùng để chăm sóc tóc, giúp tóc có thể trở nên bóng mượt.

Kỷ Nguyệt còn viết thêm trên giấy note những sản phẩm này cô ấy đều đã dùng qua, hiệu quả vô cùng tốt, kêu cô cứ yên tâm mà dùng.

Đường Đường rất cảm kích tấm lòng của Kỷ Nguyệt, nhưng mà cô không thể yên tâm nhận những thứ này, nhìn qua những sản phẩm này rất mắc tiền, còn là đồ nước ngoài, nói không chừng là rất đắt, nhiều như vậy sao cô có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ.

Dù muốn xinh đẹp bằng những món này, nhưng tốt nhất cô vẫn nên dùng tiền của mình.

Đường Đường không đụng vào, cô nhờ Quý Tiểu Trạc gọi Kỷ Nguyệt giúp cô, đoán chừng buổi tối cô ấy mới rảnh nên cô mới gọi.

Kỷ Nguyệt rất nhanh nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng, dường như cô ấy đã đoán được, “Đường Đường?”

Đường Đường ừ một tiếng, “Kỷ Nguyệt, là em, có làm phiền chị không?”

“Không có, chị đang ở nhà, có chuyện gì em nói đi.” Lúc này chân của Kỷ Nguyệt ướt đẫm không an phận gác lên đùi Cố Trường An, chọc cho Cố Trường An trừng mắt, nắm lấy chân cô dùng khăn lau khô.

Nghe thấy Kỷ Nguyệt không bận, lúc này Đường Đường mới nói ra ý của mình: “Kỷ Nguyệt, em gọi cho chị là muốn nói về chuyện chị gửi đồ cho em, những món này rất quý giá, em không thể nhận được.”

Kỷ Nguyệt ừ một tiếng, “Không sao, những món này khôg đáng bao nhiêu, không có quý giá như em nói đâu, em cũng cần dùng mà, đừng khách sáo.”

Đường Đường lại không thể không khách sáo, bởi vì cô và nguyên chủ không có giao tình sâu đậm với Kỷ Nguyệt, “Không được, em cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng em không thể nhận những món này, chị lấy lại đi ạ.”

Kỷ Nguyệt biết thế nào Đường Đường cũng không chịu nhận, đảo mắt nói: “Đồ chị đã gửi rồi sao có thể lấy lại, với lại gửi đến gửi đi rất phiền phức, không chừng trên đường vận chuyển sẽ bị vỡ mất. Không thì như vậy đi, nếu em thấy băn khoăn, thì có thể nấu đồ ăn cho chị, coi như là trao đổi? Chị rất nhớ tay nghề của em đó.”

“Chuyện này…” Đường Đường cảm thấy giá trị của đồ ăn sao bằng được mấy mỹ phẩm mắc tiền này, vẫn là cô được lợi, những nếu cô khách sáo nữa thì cũng không tốt, đành gật đầu nói: “Vậy cũng được, để em làm chút gì đó cho chị, làm xong em với Tiểu Trạc đến đưa cho chị.”

Kỷ Nguyệt hào sảng trả lời: “Ok, quyết định vậy đi, những món kia em cứ yên tâm dùng.”

Thấy Kỷ Nguyệt cúp máy, lúc này Cố Trường An mới tò mò hỏi: “Em với Đường Đường thân với nhau từ khi nào vậy? Em gửi gì cho cô ấy?”

Kỷ Nguyệt cười hi hi, giơ chân chạm vào ngực Cố Trường An, làm nũng: “Ông xã mau xoa bóp cho em đi, chân đau muốn chết ~”

Cố Trường An bất lực lại cưng chiều dùng ngón tay chỉ cô ấy, động tác thuần thục xoa bóp chân cho cô, bên miệng lại quở trách: “Đã nói em bình thường đừng mang cao gót đi làm thường xuyên, mỗi tối về lại đau chân.”

“Ai nha, loại thẳng nam như anh sao lại hiểu được vẻ đẹp mà phụ nữ muốn.” Kỷ Nguyệt chu miệng, nói lại vấn đề lúc nãy, “Hôm nay Tiểu Trạc gọi điện cho em, hỏi em có cách nào khiến cho mẹ thằng bé trở nên đẹp hơn không, lúc đó em cảm thấy rất vui, với lại cậu nhóc đã vất vả nhờ em giúp đỡ, đương nhiên em sẽ cố gắng hết sức rồi, cho nên đem những món mỹ phẩm mà em hay dùng gửi cho Đường Đường.”

Cố Trường An gật đầu, tiếp tục động tác xoa bóp.

“Aiz ông xã, em hỏi anh chuyện này, anh có thấy Đường Đường rất khác xưa không, cô ấy vẫn luôn…. như vậy hả?” Kỷ Nguyệt không có cố ý nói ra chữ ‘xấu’.

Cố Trường An nghe vậy liền nhớ lại ngày đầu tiên gặp Đường Đường, khi đó Quý Yến và cô mới đi lĩnh chứng về thì qua gặp bọn anh, nhưng anh không nhớ rõ dáng vẻ của Đường Đường, lắc đầu nói: “Anh không nhớ lắm, không xinh đẹp cũng không xấu như bây giờ.” Nếu rất xinh đẹp hay quá xấu nhất định anh sẽ nhớ rõ, có thể lúc đó Đường Đường rất bình thương, cho nên anh không có ấn tượng.

Kỷ Nguyệt suy tư nói: “Vậy nếu Đường Đường chăm sóc kỹ càng có lẽ sẽ xinh đẹp hơn, dù sao Tiểu Trạc cũng đẹp như vậy mà, mẹ nó cũng không thể quá xấu.”

Cố Trường An không trả lời, đứng lên ôm lấy Kỷ Nguyệt đi vào phòng, “Được rồi, em đừng có thắc mắc người khác nhìn có đẹp hay không, có thời gian thì suy ghĩ xem chồng mình đẹp hay xấu.”

Kỷ Nguyệt cười ha ha.

**

Bên này, Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, đem những mỹ phẩm Kỷ Nguyệt đưa đến đặt lên bàn trang điểm, sau đó tự hỏi làm thế nào để cảm ơn chị ấy, đồ ăn tất nhiên sẽ làm, những một món ăn sao có thể cảm ơn được, cho nên cô muốn đưa cho Kỷ Nguyệt cái gì đó, nếu không lương tâm của cô sẽ không thoải mái vì nhận những món quý giá như vậy.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không biết tặng cái gì, cô không có tiền, cũng không có trang sức, lại không kiếm được tiền, muốn mua đồ chắc chắc là không có khả năng.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Xoắn xuýt một hồi, Đường Đường cũng chỉ có thể tự mình làm gì đó cho Kỷ Nguyệt, có điều, ngoại trừ nấu ăn ngon ra, cô cũng chỉ biết thêu thùa, không bằng thêu cho chị ấy một cái khăn tay?

Nghĩ đến đây Đường Đường lắc đầu bỏ qua, không được, kỹ năng thêu thua không thể để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ lộ tẩy. Lúc trước cô xem trên TV biết thời đại này rất ít người có thể thêu thùa, kiếm người thêu thùa giỏi quả thực rất hiếm, nguyên chủ càng không thể, cho nên nếu bây giờ cô thêu một món gì đó, thật khó khiến cho mọi người không chú ý.

Nói biết nấu cơm mọi người có thể tin, nhưng mà thêu thùa chắc chắn sẽ không có ai tin hết.

Thêu thùa cũng không được, vậy những nữ công khác chắn cũng vậy? Dù sao cô cũng không biết nguyên chủ có làm được gì hay không.

Nghĩ rồi Đường Đường thở dài, tâm trạng hơi sa sút, ở thời đại của cô nữ công gia chánh là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để đo phẩm hạnh của một người phụ nữ, từ nhỏ các cô gái ai cũng đều học cái này, nhưng ở đây lại không có, thật khiến người khác suy nghĩ không ra.

Năm tuổi cô đã phải học nữ công, học nhiều năm như vậy, không kể vất vả, đây cũng là ưu điểm của cô, nếu ở đây không thể dùng, cô thật sự chả có ưu điểm gì hết.

Đường Đường cảm thấy mình hiểu về nguyên chủ quá ít, phải tìm hiểu xem trước đây nguyên chủ biết làm những gì, nếu không sau này sẽ bị lộ ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Đường Đường đứng dậy bắt đầu tìm từng ngóc ngách, xem nguyên chủ có để lại vật gì không, muốn biết nhiều thông tin hơn.

Chẳng qua cô tìm hết ngóc ngách cũng không tìm được cái gì, cũng không biết có phải nó bị giấu sâu quá không.

Quý Tiểu Trạc thấy mẹ bận rộn không nghỉ, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy? Đang tìm gì sao?”

Đường Đường cũng không biết mình tìm cái gì, không thể làm gì nói: “Mẹ đang tìm đồ trước kia của mẹ, không biết để chỗ nào rồi.”

Quý Tiểu Trạc chớp mắt, nhìn Đường Đường, đột nhiên chạy ra ngoài, lúc sau quay lại cầm theo một túi văn kiện đưa cho Đường Đường, “Mẹ ơi, của mẹ đây.”

Đường Đường không hiểu, “Cái gì đây?”

Quý Tiểu Trạc đem đồ ở bên trong để lên giường, nói: “Đây là đồ hồi trước mẹ ném đi đó, là bà Lý nhặt lại, nói những cái này không thể mất.”

Nghe là của nguyên chủ, Đường Đường lập túc cầm lấy, điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cô là một cuốn sổ màu đỏ, trên đó ghi: Cộng hòa nhân dân Trung Hoa giấy đăng ký kết hôn, mở ra bên trong là ảnh chụp của cô và Quý Yến.

Vậy mà là giấy kết hôn của ba bảo bảo! Đường Đường nhìn cái sổ đỏ này biết nó tương tự hôn thư ở chỗ bọn cô, đại diện cho hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp, đây là đồ rất quan trọng, không nghĩ đến nguyên chủ lại vứt đi, chẳng trách cô không thấy ở trong phòng.

Trời ạ, nếu không phải do thím Lý mang về, chắc bây giờ đã không còn.

Đường Đường vô cùng cảm kích thím Lý, may mắ có thím ấy, về sau cô phải giữ thật kỹ không được làm mất.

Xem xong giấy kết hôn, Đường Đường tiếp tục xem những thứ khác, trừ một chiếc nhẫn ra, có có mấy cái giấy chứng nhận gì đó cô không biết, nên chuẩn bị xem kỹ một chút.

Cuối cùng có một cái bìa màu xanh lam hấp dẫn ánh mắt của cô, bởi vì trên đó viết: Giấy chứng nhận tốt nghiệp Đại học A.

Cái này Đường Đường biết, đây là đại học cực kì tốt, ngang ngửa với Quốc Tử Giám thời bọn cô, những ai đi học đều muốn đậu vào trường này, gặp nhiều người giỏi mới khá lên được.

Không nghĩ tới nguyên chủ đã học đại học, hơn nữa còn là một trường có tiếng, cô còn tưởng nguyên chủ là người vô dụng, thì ra là không phải.

Đường Đường vội mở ra xem những thứ bên trong, bên trong chỉ có một trang giấy, trên đó viết tên Đường Đường, còn viết cái gì Chuyên ngành thiết kế thời trang của viện nghệ thuật.

Đường Đường nghiên cứu nửa ngày cũng không hiểu, thế là hỏi Quý Tiểu Trạc: “Bảo bảo, viện nghệ thuật và chuyên ngành thiết kế thời trang là gì?”

Quý Tiểu Trạc trợn tròn mắt, bởi vì cậu nhóc cũng không biết nha.

Nhưng Tiểu Trạc có một thói quen tốt, nếu không biết sẽ lập tức đi hỏi, thế là cậu nhóc gọi điện xin sự giúp đỡ đối tượng lần này là Trác Kế, Trác Kế nghĩ rằng Quý Tiểu Trạc là đứa trẻ hiếu kì nên anh cũng rất chân thành giải thích.

Đường Đường nghiêng tai lắng nghe, tự nhiên cũng nghe được Trác Kế giải thích, nghe xong hai mắt sáng lên, cả người hận không thể cùng Quý Tiểu Trạc lăn lộn trên giường.

Thì ra nguyên chủ cũng học ngành liên quan đến quần áo, nói cách khác, nguyên chủ cũng biết may quần áo cũng chính là nữ công, vậy cô không cần giả vờ nữa rồi, ưu điểm này của cô có thể giữ lại!

Ông trời thật sự rất tốt với cô, giờ phút này Đường Đường rất cảm ơn ông trời, cũng cảm ơn nguyên chủ vì đã học ngành này!

Đã như vậy cô có thể làm cho Kỷ Nguyệt một đôi giày, mặc dù không đáng tiền nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm được.

Biết được những tin tức hữu dụng, Đường Đường cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tốt lên, lúc này mới có tâm tư đi nghiên cứu những món mỹ phẫm Kỷ Nguyệt gửi đến, không biết những cái này có tác dụng hay không, có thể khiến cô trở nên đẹp như Kỷ Nguyệt không? Nghĩ tới làn da trắng nõn và mái tóc dài của cô ấy, trái tim Đường Đường lập tức rục rịch, không chờ đợi muốn thử mấy cái này.

Nhưng trên mặt đang có vết thương không tốt, cần phải bôi thuốc lên, cho nên không thể bôi những thứ này, vì vậy Đường Đường chỉ có thể thử trước những món dưỡng tóc, cũng cần dưỡng tóc thật tốt, mái tóc của phụ nữ rất quan trong trọng không thua kém gì mặt, cô không thể chịu được tóc mình khô như cọng rơm.

Buổi tối Đường Đường dùng những sản phẩm cho tóc, hết gội rồi lại lau mất gần hai tiếng đồng hồ, Quý Tiểu Trạc chịu không được, chỉ cảm thấy phụ nữ thật đáng sợ.

Đường Đường lại không thấy phiền phức, vui vẻ hoàn thành hết công đoạn, cũng không biết co phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy tóc mình hình như mềm mại hơn một chút.

Cho dù có phải ảo giác hay không, Đường Đường hy vọng mình có thể trở nên xinh đẹp.

Đêm nay Đường Đường có một giấc mơ, trong mơ cô biến thành mỹ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, tóc dài tung bay, da trắng nõn nà, khí chất xuất chúng, mặc một chiếc váy trắng giống như tiên nữ.

Quý Tiểu Trạc nhìn cô đến ngây người, đồ ăn trong tay cũng quên ăn, chạy bước đến bên cô, ôm thấy chân cô bắt đầu khen ngợi, “Mẹ ơi, mẹ thật xinh đẹp nha ~”

Đường Đường ngượng ngùng cười, xoay người hôm cậu nhóc nói, “Cảm ơn con.”

Đúng lúc này, Quý Yến mặc quân trang từ ngoài cửa đi vào, thấy Đường Đường mặc váy trắng nháy mắt ngẩn người, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lóe lên tia kinh diễm, thật lâu sau mới xác định đây là vợ mình, chậm rãi đi đến bên cạnh, đưa tay sờ mặt cô, thì thẩm nói: “Đường Đường, em đẹp quá.”

Đường Đường xấu hổ không dám nhìn anh, gương mặt đỏ như hoa đào.

Quý Yến bị dáng vẻ xinh đẹp của Đường Đường làm cho thất thần, không tự chủ chậm rãi tiến đến gần cô, hôn lên môi cô.

Nháy mắt Đường Đường xấu hổ kiễng chân hôn lại, bên trong không kìm được cười ra tiếng.

“Mẹ ơi! Mau tỉnh dậy! Ông mặt trời đã lên đến đỉnh rồi!”

Đường Đường bị đánh thức, mở mắt ra đã thấy thịt viên nhỏ Quý Tiểu Trạc đứng trước mặt cô, cậu nhóc đang nhướng mày nhìn cô.

Đường Đường hơi mơ hồ, thì thào hỏi: “Sao vậy con?”

Quý Tiểu Trạc nhìn thấy Đường Đường tỉnh rồi, nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nhào vào ngực cô, “Mẹ làm con lo muốn chết, mẹ ngủ rồi con cười ha ha, thật đáng sợ, mẹ mơ thấy ác mộng sao? Nhưng mà thấy ác mộng phải khóc chứ?”

Đường Đường cứng đờ, lập tức nhớ đến giấc mơ kia, mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, ấp úng nói: “Không có…. Mẹ không gặp ác mộng.”

Quý Tiểu Trạc sờ trán của cô, “Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ vậy, có phải bị bệnh không?”

Đường Đường lúng túng xua tay, “Không phải, mẹ không có bị bệnh, chỉ là hơi nóng chút thôi, một lát sẽ hết.”

Lúc này Quý Tiểu Trạc mới buông tay, hôn Đường Đường một cái, xong rồi mới nhảy xuống giường đi vào nhà vệ sinh, “Con đi đánh răng đây, mẹ dậy đi nha.”

Cho đến khi không thấy cậu nhóc nữa, lúc này Đường Đường mới rên lên một tiếng, lấy tay che mặt mình, cô vậy mà mơ thấy Quý Yến, còn…. Còn….. A a a! Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!

Mọi người nói rằng nếu có suy nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy. Không lẽ trong lòng cô nghĩ…. Phi phi phi, không phải, nhất định là đầu óc có vấn đề mới như vậy, Đường Đường lập tức ngăn cản suy nghĩ của mình, nhanh chóng đứng dậy rửa mặt làm bữa sáng, đem mình và Quý Tiểu Trạc ăn no nê.

Hết chương 23.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.