“Ba ơi, trưa nay mấy nữ sinh lớp con có hẹn đi ăn với nhau, thế nên bữa trưa hôm nay ba tự xử nhé.”
“Được, còn tiền tiêu vặt không con? Ba cho con thêm ít nữa nhé?”
“Không cần đâu ạ, con đã tích cóp được ba mươi lăm nghìn rồi. Sau này sẽ không cần phải vòi tiền của ba thêm nữa.”
Bây giờ Hà Diệp là một tiểu phú bà hàng thật giá thật.
Sau ba lần thi thử đại học, ba đã thưởng cho cô ba nghìn. Đến khi công bố điểm thi đại học chính thức, ba và bà nội đều thưởng cho cô mười nghìn, tiền mừng tuổi kết hợp với tiền tiêu vặt của cô năm vừa rồi, tính đến giờ cũng phải được hơn mười nghìn.
Hà Diệp chuyển hết vào trong thẻ, chỉ giữ lại năm nghìn tiền mặt để chi tiêu hàng ngày.
Hà Dũng: “Con là con, cái nên cho ba vẫn sẽ cho, đợi đến khi con tốt nghiệp đại học tìm được công ăn việc làm, đến lúc ấy ba sẽ coi con là người lớn.”
Hà Diệp nghe thế bật cười.
Ngày hôm nay cô đến nhà học sinh có thể coi là đến để dạy thử, nếu như đối phương thỏa mãn và ký hợp đồng, cô sẽ có thể chia sẽ mới ba về công việc làm thêm đầu tiên trong đời của mình.
Hà Dũng đi siêu thị từ rất sớm, Hà Diệp ngồi ở trên ghế sô pha, cầm giáo án bản thân đã soạn sẵn trước đó, thầm diễn lại quá trình giảng dạy trong đầu một lượt.
Bảy giờ năm mươi phút, Lục Tân gửi tin nhắn đến báo anh đang đứng ở dưới tầng, lúc này Hà Diệp mới thu dọn xong túi xách, bước vào thang máy, xuống dưới tụ họp với anh.
Thời tiết nóng bức, Hà Diệp vừa mới bước chân ra khỏi cửa, bầu không khí oi ức ở bên ngoài lập tức ập đến, vây người cô lại.
Cô thấy Lục Tân mặc áo sơ mi trắng ngồi trên chiếc xe đạp, vẻ mặt vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, bày ra dáng vẻ dường như vấn đề nhiệt độ ngoài trời cao chẳng ảnh hưởng gì đến anh vậy.
“Cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu nhắc nhở tôi chẳng nghĩ được nhiều như thế.”
Hà Diệp ôm túi sách bước xuống bậc thang, hơi xấu hổ nói lời cảm ơn với nam sinh.
Tầm mắt của Lục Tân thoáng dừng lại trên người Hà Diệp một lần.
Lúc này, Hà Diệp trước mắt anh trông chẳng khác nào học sinh lớp 12 của trường trung học phổ thông số 2 đến trường cả
May mà loại việc như đi làm gia sư này cũng không cần ăn mặc quá nghiêm túc. Phụ huynh nhà người ta chỉ quan tâm đ ến điểm thi đại học của Hà Diệp và năng lực giảng dạy của cô mà thôi.
Nhược điểm duy nhất là gương mặt của Hà Diệp quá non nớt, sơ hở dễ bị người ta bắt nạt.
“Lên đây đi.”
Điểm xuất phát của xe buýt lần này giống với lần đi thư viện trước đó, đều phải đi bộ thêm một đoạn.
Hà Diệp thuần thục ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Ánh mặt trời rất nóng, Hà Diệp lấy giáo án ra che trên đỉnh đầu, chủ động gợi chuyện: “Gần đây Châu Hướng Minh đang làm gì thế? Chẳng thấy cậu ấy liên lạc với mọi người gì cả.”
Từ khi điền nguyện vọng xong, Châu Hướng Minh dường như bốc hơi khỏi thế gian, không giống như trước, cứ hở ra là tìm cô buôn dưa lê đôi ba câu, hẹn leo núi hẹn chơi bóng.
Lục Tân: “Chú Châu đi công tác ở nước ngoài, cậu ấy cũng đi theo.”
Hà Diệp: “Chẳng trách lại im ắng thế.”
Lục Tân: “Thế nhưng trước khi đi cậu ấy có nói, sẽ trở về đúng dịp để chúc mừng sinh nhật cậu. Thế nên lúc cắt bánh sinh nhật, đừng quên tính phần cậu ấy đấy nhé.”
Hà Diệp: “…”
Cô ngạc nhiên một lúc lâu, mới lắp bắp hỏi lại: “Cậu ấy, sao cậu ấy biết sắp đến ngày sinh nhật của tôi thế?”
Lục Tân: “Tôi nhắc đấy.”
Hà Diệp: “…”
Xe đạp di chuyển một cách chậm rãi, vành đai xanh hóa hai bên đường vừa được tưới nước, những giọt nước đọng trên từng phiến lá xanh mướt, được ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ thành những màu sắc rất rực rỡ.
Lục Tân hơi nghiêng đầu, thấy cô đang giơ giáo án lên che nắng, anh giải thích bằng giọng điệu hết sức bình thường: “Năm ngoái cậu tặng quà sinh nhật cho tôi, đến giờ tôi vẫn còn nhớ.”
Hà Diệp nhớ ra rồi, lúc đó đúng là Lục Tân đã giữ lại một bản ghi nhớ.
Anh muốn khách sáo, Hà Diệp cũng chẳng quản được anh, bèn khẽ lầu bầu: “Vậy cũng đâu cần nói cho Châu Hướng Minh biết chứ, chẳng phải sinh nhật của cậu ấy đã qua rồi sao? Tôi còn chẳng làm gì cho cậu ta nữa.”
Lục Tân: “Sinh nhật của cậu ấy vào ngày mùng hai tháng giêng, khi ấy tất cả mọi người còn đang bận đón tết, không tiện tụ tập ăn uống. Hôm nay tôi đi ra ngoài với cậu, chú có biết không?”
Hà Diệp: “Tôi chưa nói chuyện này với ba, tôi sợ mình phỏng vấn không thành lại khiến ba hụt hẫng.”
Lục Tân nghe vậy bèn hỏi cô đã chuẩn bị được những gì rồi.
Đúng lúc này cả hai đã đến bến xe, họ vừa đến đó được một lát thì xe buýt đến. Cả hai cùng nhau lên xe, trên xe còn hai vị trí trống ở hàng cuối cùng.
Lục Tân để Hà Diệp ngồi chỗ cạnh cửa, anh ngồi bên ngoài.
Hà Diệp lấy giáo án ra cho anh xem.
Hà Diệp đã cẩn thận tìm hiểu xem làm thế nào để có thể trở thành một gia sư giỏi. Cho dù cô làm việc này vì tiền lương cao nhưng cũng sẽ thực hiện chức trách của mình một cách nghiêm túc, kiểu gì cũng phải giúp học sinh của mình đạt được thành tích cao mới được.
Sau khi Lục Tân xem xong, nói một cách chắc nịch: “Bọn họ muốn cố gắng để sang năm thi cấp ba, giáo án của cậu thế này là đã đầy đủ rồi.”
Hà Diệp mỉm cười, nhận lấy cuốn giáo án, bỏ vào trong túi sách.
Trong xe mở điều hòa, gương mặt đỏ bừng vì thời tiết nóng bức bên ngoài của cô dần dần trắng nõn trở lại, ánh nắng chói chang hắt vào từ cửa xe khiến cả cơ thể cô như được bao trùm trong luồng sáng dịu nhẹ.
Như thế nhận ra ánh mắt của anh, cô gái hơi cúi đầu, bất an mân mê chiếc túi xách.
Lục Tân nhìn về phía trước, thôi không nhìn cô nữa.
Trên đường họ phải đổi thêm một chuyến xe buýt khác, sau khi đến trạm cần đến còn phải đi bộ thêm mấy trăm mét nữa mới đến khu chung cư nhà học sinh.
Hà Diệp lấy ô trong túi xách ra để che nắng, cô xòe ô ra xong bèn nhìn về phía Lục Tân, hỏi anh: “Chúng ta cùng che nhé?”
Vào hè, chỉ số tia cực tím ở thành phố An rất cao, các nữ sinh đã quen với việc cứ hễ ra ngoài là phải che ô, chỉ có các nam sinh là chẳng quan tâm đ ến chuyện chống nắng, hoặc cũng có thể là do họ nghĩ rằng không thể dùng ô để chống nắng.
Lục Tân không từ chối, anh nhận lấy chiếc ô từ tay cô một cách hết sức tự nhiên và đi sang phía có thể che nắng cho Hà Diệp.
“Cậu đã nói với phụ huynh rằng hôm nay cậu đi cùng bạn đến đây chưa?”
“Tôi quên mất rồi, giờ tôi gọi điện cho người ta nhé?”
“Ừ, cứ nói với họ là tôi đưa cậu đến rồi sẽ đi ngay, sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện giảng bài học bài của hai người.”
Hà Diệp thầm tổng kết những lời cần nói trong lòng, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Dì kia họ Lý, giọng nói nghe vừa dịu dàng vừa có chút già dặn, nghe Hà Diệp nói vậy bà ấy cũng chẳng thấy phản cảm, trái lại còn cười đọc lại số nhà cho cô thêm lần nữa.
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Mấy phút sau, Hà Diệp nói với bảo vệ gác cổng một tiếng, sau đó cô và Lục Tân cũng bước vào chung cư.
Thang máy tới rất nhanh, hai người vừa bước chân ra khỏi thang máy thì thấy dì Lý đứng ở trước cửa căn nhà số một.
Hà Diệp lễ phép chào hỏi.
Dì Lý kinh ngạc cười nói: “Xinh xắn quá, bạn cháu cũng rất tuấn tú. Lúc cháu nói là đi cùng bạn học đến đây, dì còn tưởng người đó là nữ sinh cơ đấy.”
Lục Tân cười, tiếp lời: “Đây là lần đầu tiên Hà Diệp đi làm gia sư, ba của cậu ấy không yên lòng nên bảo cháu đi cùng cậu ấy một chuyến ạ.”
Dì Lý: “Nên mà nên mà, mau vào nhà ngồi cả đi. Dì đã chuẩn bị hoa quả kỹ càng rồi, hai đứa ngồi nghỉ cho mát trước đã.”
Hà Diệp gật đầu, bước theo sau bà ấy vào nhà, sau đó đổi dép.
Học sinh lớp 9 nọ trông khá điềm đạm, cảm giác có hơi hướng nội, cậu ấy ngồi bên cạnh quan sát hai người. Trong nhà ngoại trừ hai mẹ con, còn có một bà cụ rất có khí chất.
Dì Lý rất nhiệt tình, bà ấy bảo hai người ngồi ghế sô pha nghỉ ngơi, không cần phải vội vã giảng bài, bà ấy muốn tìm hiểu tình hình học tập của Hà Diệp trước.
Bà nội: “Giỏi quá, được điểm cao như thế, cháu nộp hồ sơ vào Thanh Bắc chứ hả?”
Hà Diệp: “Cháu không dám nộp vào đó, sợ không đậu được chuyên ngành mình muốn học. Thế nên cháu đã nộp hồ sơ vào Đại học Giao thông Thượng Hải ạ.”
Dì Lý: “Giao thông Thượng Hải cũng tốt lắm đấy, chồng dì tốt nghiệp trường đó mà ra. Bây giờ ông ấy đang công tác ở Thượng Hải, cái này người ta gọi là duyên phận đấy.”
Hà Diệp cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Bà nội nhìn Lục Tân một lúc, cười híp mắt nói: “Bạn của cháu thi thế nào?”
Bà cụ cười đến mờ ám, ba chữ “bạn của cháu” nghe thế nào cũng thấy có chút ý vị khó nói, chỉ thiếu điều muốn nói toạc ra.
Lần đầu đến nhà người ta, Hà Diệp cảm thấy căng thẳng nên không phát hiện, còn vui vẻ giới thiệu Lục Tân với bà cụ: “Trước giờ cậu ấy luôn là người đứng đầu lớp cháu, đợt này Thanh Hoa cũng đang muốn kéo cậu ấy về đó.”
Cô không đề cập trực tiếp đến điểm của Lục Tân, để tránh người ta tra ra thân phận của anh trên mạng.
Nghe vậy, ánh mắt của dì Lý và bà nội khi nhìn Lục Tân lập tức khác hẳn nhau, nếu không phải vì Lục Tân không có hứng thú với việc làm gia sư, có lẽ Hà Diệp còn lo công việc làm thêm của mình sẽ bị anh cướp mất.
Lúc Lục Tân muốn rời đi, bà cụ và dì Lý còn tỏ ra vô cùng không nỡ, họ đưa Lục Tân ra đến tận thang máy.
Sau khi tìm hiểu rõ tình huống của nhau, Hà Diệp vào thư phòng giảng bài cho học sinh, cửa thư phòng để mở, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm của hai người phụ nữ trong phòng khách.
Dạy một tiếng, giữa giờ nghỉ chừng mười phút, nam sinh đi vệ sinh. Hà Diệp tranh thủ thời gian này lấy chiếc điện thoại đã tắt chuông, để im lặng trong túi sách ra xem thì thấy Lục Tân rời đi chưa được bao lâu đã nhắn một tin cho cô: [Tôi đang ở quán trà sữa bên ngoài khu chung cư.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Ôi, tôi vừa mới thấy tin nhắn, cậu về nhà chưa? Bây giờ vẫn còn ở đó à?]
Tổ trưởng: [Vẫn ở đây, quán này có điều hòa, lướt web chẳng kém gì ở nhà cả.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Hay cậu cứ về nhà trước đi? Tôi còn phải dạy thêm một tiếng nữa.]
Tổ trưởng: [Cậu cứ dạy thong thả, tôi không vội.]