Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 44: C44: Phản xạ có điều kiện



Hơn mười một giờ, Hà Diệp đọc xong một bài luận văn, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Châu Hướng Minh đột nhiên gọi điện thoại tới.

Hà Diệp suy đoán cuộc điện thoại này chắc chắn có liên quan đến Lục Tân nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ phản ứng của Châu Hướng Minh với chuyện này.

“Hà Diệp, tôi nói với cậu này, Lục Tân cậu ấy không phải là người!”

Vừa nghe máy đã nghe thấy giọng điệu này, Hà Diệp không nhịn được lo lắng: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Không uống rượu đấy chứ?”

“Ở đâu? Nói cho cậu biết, tôi mới vừa từ nhà Lục Tân đi ra, về nước một năm rồi cũng không liên lạc với tôi, cậu ấy không coi tôi là anh em tôi cũng coi như trước giờ không quen biết cậu ấy, tuyệt giao rồi!”

Hà Diệp: “… Nghiêm trọng như vậy?”

“Ha ha, đối với tôi thì thật sự rất nghiêm trọng, người ta đã quên tôi từ lâu rồi, căn bản không coi tôi ra gì. Ngẫm lại thì cũng đúng, cậu ấy là trình độ gì, tôi là trình độ gì, sớm đã không phải là người thuộc cùng một tầng lớp.”

Hà Diệp cảm thấy khó chịu thay anh ấy: “Đừng nói thế, cậu rất tốt, chỉ là mọi người chia xa quá lâu, đề tài chung càng ngày càng ít, có thể anh ấy cũng không biết nên nói gì khi liên lạc với cậu.”

“Vậy mà cậu lại còn nói chuyện thay cậu ấy? Đệch, không phải cậu còn thích cậu ấy đấy chứ?”

Hà Diệp oan muốn chết: “Không có! Cậu đừng đoán linh tinh, tôi chỉ muốn an ủi cậu chút thôi.”

“Không cần cậu an ủi, tóm lại cậu nhớ lấy, Lục Tân không phải là người. Cậu ấy quên cậu thì cũng thôi đi, nếu cậu ấy còn muốn theo đuổi cậu, cậu đừng để ý đến cậu ấy. Dù sao tôi cũng cắt đứt quan hệ với cậu ấy rồi, cậu chỉ có thể chọn một người trong số chúng tôi làm bạn, nói đi, cậu chọn ai?”

Hà Diệp dở khóc dở cười, sau khi bị Châu Hướng Minh thúc giục mấy lần, cô không thể làm gì khác chỉ đành dỗ anh ấy bình tĩnh lại trước đã: “Chọn cậu, chắc chắn chọn cậu.”

“Tốt lắm, cuối cùng tôi cũng không nhìn lầm người nữa.”

Hà Diệp: “Cái đó, cậu đi tìm Lục Tân, có phải anh ấy đã đoán ra là tôi để lộ tin tức rồi không?”

“Yên tâm, tôi không ngốc đến vậy, tôi nói là buổi tối một người bạn tới chỗ các cậu liên hoan ăn cơm, nhận ra cậu ấy.”

Hà Diệp: “…”

Mặc dù lý do này cũng hợp lý nhưng hôm nay cô mới đi làm ở Lam Hải, Châu Hướng Minh bị che giấu một năm lại lập tức phát hiện ra Lục Tân đã trở về, Lục Tân không thể nào không nghi ngờ chút gì được đúng không?

Bị chuyện này quấy rầy, lần đầu tiên Hà Diệp bị mất ngủ, may mắn là buổi sáng chín giờ mới đi làm.

Ngủ đến tám rưỡi, Hà Diệp dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, vì không muốn đến muộn, sáng nay cô còn bắt xe tới công ty.

Không ngờ cô lại là người thứ tư đến văn phòng, người đi sớm hơn cô chỉ có Lục Tân, anh Cường, Tống Thừa Châu.

Lục Tân lạnh lùng, Tống Thừa Châu điềm đạm ít nói, anh Cường coi như khá sáng sủa, mỉm cười phổ cập thông tin cho người mới: “Ngày nào buổi tối cũng phải tăng ca, đi làm không cần phải đến đúng giờ, chín rưỡi đến cũng được.”

Hà Diệp hiểu ra, chào hỏi xong ngồi vào chỗ của mình.

Hôm qua cô vẫn luôn làm quen tìm hiểu quy trình làm việc, cũng chưa thực sự tiếp xúc với công việc. Lúc Hà Diệp đang định đọc một bài luận văn, cô đột nhiên chú ý thấy Lục Tân đứng lên.

Hà Diệp nghi ngờ bây giờ anh đã cao tới một mét chín.

Hình như anh đang đi về phía này, không biết là tìm cô phân công công việc hay là đến khu nghỉ ngơi.

Suy nghĩ trong lòng rất phong phú nhưng biểu cảm của Hà Diệp vẫn coi như khá bình tĩnh, vẫn nhìn bài luận văn chiếm hết màn hình.

Rất nhanh, bóng người màu đen đã đứng bên phải cô.

Hà Diệp căng thẳng muốn đứng lên.

“Không cần, tôi phân công nhiệm vụ cho em.”

Hà Diệp: “Vâng.”

Cô giữ nguyên tư thế ngồi, muốn nghe xem anh muốn làm gì, bỗng nhiên Lục Tân cúi người xuống, tay trái chống xuống mặt bàn trước mặt cô, tay phải cầm chuột, mở ra tài liệu của nhóm.

Ở khoảng cách gần như vậy, Hà Diệp ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, có lẽ là mùi sữa tắm.

Cô cụp mắt xuống.

Trong tầm mắt là hai tay với những khớp xương rõ ràng của anh.

Theo phản xạ có điều kiện, tuy không đúng lúc lắm nhưng Hà Diệp bỗng nhớ lại chính đôi tay này đã từng thăm dò vạt áo của cô, cởi móc áo đằng sau lưng cô ra, không cho phép cô từ chối.

Ngọn lửa khác thường theo trí nhớ hồi phục thiêu đốt vành tai cô, Hà Diệp vội vã ép mình phải tập trung sự chú ý vào đôi mắt.

“Ủa, đàn em, sao mặt em đỏ vậy?”

Trình Duệ vừa ngáp vừa đi tới vị trí làm việc của mình, tầm mắt liếc nhìn sang Hà Diệp đang ngồi ở chéo góc đối diện, lập tức bị dáng vẻ của Hà Diệp làm cho ngạc nhiên.

Tống Thừa Châu nghe tiếng cũng tò mò nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp cũng rất muốn tìm một khe hở nào dưới đất chui vào.

Trình Duệ lại nhìn tổ trưởng mặt lạnh không chút biểu cảm đang chỉ đạo Hà Diệp làm việc, kịp phản ứng lại, cười nói: “Căng thẳng đúng không? Ha ha, bình thường thôi, lần nào đến nhà ăn ăn cơm đều có mấy em gái trẻ tuổi căng thẳng đến đỏ mặt lúc đi ngang qua tổ trưởng, không có cách nào, khí thế của tổ trưởng quá mạnh mẽ, người bình thường đều không chịu nổi.”

Hà Diệp quả thật không chịu nổi, trước kia lúc Lục Tân mới mười bảy tuổi, lúc hai người mới được xếp vào cùng một lớp, Hà Diệp cũng sẽ vì tránh mặt anh mà cố ý đi đường vòng đến trường.

Hôm nay, Lục Tân đã hoàn toàn cởi bỏ sự non nớt của thiếu niên, khí thế đã lớn hơn mấy tầng, giữa hai người cũng có thêm rất nhiều bí mật khó có thể mở miệng so với thời nhập học lớp mười hai.

“Làm cái này trước, có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Phân chia công việc xong, Lục Tân lập tức bỏ đi.

Anh đi rồi, vẻ mặt của Hà Diệp từ từ trở lại bình thường.

Trình Duệ gõ máy tính một lúc sau đó len lén ngẩng đầu lên.

Hà Diệp phát hiện ra ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt của anh ấy.

Trình Duệ cười ha ha: “Đàn em quá ngây thơ rồi, cứ như vẫn còn học cấp ba vậy.”

Hà Diệp trừng mắt nhìn anh ấy.

Trình Duệ trêu chọc cô: “Dữ với anh như thế, có bản lĩnh em cũng trừng tổ trưởng thử xem?”

Phùng Thu Vũ mới đi tới ngửi thấy mùi drama, ồn ào nói: “Tổ trưởng làm sao cơ? Vì sao Hà Diệp phải trừng tổ trưởng?”

Hà Diệp vội vàng giải thích: “Không liên quan gì đến tổ trưởng, Trình Duệ chỉ đùa thôi ạ.”

Phùng Thu Vũ: “Đừng để ý đến học sinh tiểu học như cậu ấy làm gì.”

Anh Cường đột nhiên bật cười: “Biết rồi, Đại học Giao thông thực hiện chính sách trẻ hóa giáo dục, học sinh tốt nghiệp nhìn cũng trẻ hơn tuổi thật.”

Hà Diệp học sinh cấp ba, Trình Duệ học sinh tiểu học: “…”

Mọi người bận rộn công việc riêng của mình, bầu không khí trong văn phòng cơ bản coi như yên tĩnh.

Đột nhiên Trình Duệ phát ra một tiếng kêu la thảm thiết: “A, Đại Tráng, mày ra sức cũng quá hời hợt rồi đấy!”

Hà Diệp nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Phùng Thu Vũ, Tống Thừa Châu bao gồm cả ba vị dũng sĩ dám ngồi đối diện Lục Tân đều đến gần bàn làm việc của Trình Duệ, cùng nhau nhìn chằm chằm máy tính của anh ấy: “Đại Tráng sao rồi?”

Phùng Thu Vũ còn bớt chút thời gian giải thích cho Hà Diệp: “Đại Tráng là tên Trình Duệ đặt cho mô hình thử nghiệm.”

Hà Diệp: “…”

Vì tò mò nên cô cũng đi tới.

Trình Duệ vừa biểu diễn cho mọi người vừa than thở: “Bậc thềm này, vác bốn mươi lăm cân hoàn toàn không có vấn đề gì, tăng thêm năm trăm gam nữa nó lại không bò lên nổi, uổng công tôi đặt cho nó một cái tên rõ hay!”

Anh Cường: “Bình thường, thử nghiệm thêm mấy trăm lần nữa là sẽ thành công.”

Trình Duệ: “Em không còn thiết tha gì với nó nữa rồi.”

Phùng Thu Vũ hóng xong trò vui chuẩn bị rút lui, Hà Diệp lùi về phía sau nhường chỗ cho cô ấy, không ngờ sau lưng lại đụng phải người khác.

Cô vội vàng nói xin lỗi, vừa quay đầu lại đã đối mặt với một lồ ng ngực rộng lớn được bao bọc dưới một chiếc áo sơ mi đen, cúc áo được cài đến cúc trên cùng.

Cả nhóm chỉ có Lục Tân ăn mặc nghiêm trang như vậy.

Hà Diệp không nhìn mặt anh nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngồi lại bàn làm việc của mình, Hà Diệp nghĩ một lát, nhắn tin riêng với Trình Duệ, nói ra một đề nghị nhỏ.

Không lâu sau, bên kia vang lên tiếng Trình Duệ lạch cạch gõ bàn phím.

Hà Diệp cười, tập trung vào công việc của mình.

Buổi trưa cơm nước xong, Trình Duệ tiếp tục gõ máy tính, Phùng Thu Vũ kéo Hà Diệp ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.

Cô ấy nhìn Cung Hàng cũng đang bận bịu, lặng lẽ hỏi Hà Diệp: “Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, có phải giữa hai người lại xảy ra chuyện gì rồi không, nếu không sao hôm nay Cung Hàng lại không vây quanh lấy lòng cô nữa?”

Đều là người trưởng thành rồi, Hà Diệp lại xinh đẹp như vậy, Phùng Thu Vũ cũng hiểu được sự nhiệt tình của Cung Hàng, chỉ là cảm thấy kỳ lạ vì sao Cung Hàng chỉ nhiệt tình có một ngày.

Hà Diệp lập tức nhớ lại, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Có thể chỉ là trêu đùa một chút thôi.”

Phùng Thu Vũ: “Không thể nào, anh ta rất kiêu ngạo, hễ là những đồng nghiệp nữ nào mà anh ta không có hứng thú thì anh ta cũng lười khách sáo.”

Chuyện đó Hà Diệp cũng không biết.

Lúc này Lục Tân từ bên ngoài đi vào.

Phùng Thu Vũ thoải mái quan sát tổ trưởng nhà mình, cho đến khi Lục Tân ngồi xuống bàn làm việc, cô ấy mới cười hì hì nói với Hà Diệp: “Đừng nói chứ có một tổ trưởng bổ mắt như vậy, đi làm cũng còn có chút động lực.”

Giang Tự còn đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, Hà Diệp dùng mắt ra hiệu cho Phùng Thu Vũ nhỏ giọng một chút.

Phùng Thu Vũ: “Không sao, anh ấy biết tôi chỉ si mê nhan sắc của tổ trưởng một cách đơn thuần nhất mà thôi.”

Hà Diệp: “…”

Điện thoại di động rung lên.

Hà Diệp lấy ra, màn hình khóa hiện lên thông báo “tổ trưởng” gửi cho cô một tin nhắn mới.

Theo bản năng, Phùng Thu Vũ liếc mắt nhìn sang, cũng không thấy rõ nội dung, thấy Hà Diệp có tật giật mình vội vàng tắt màn hình, Phùng Thu Vũ cười mờ ám: “Ai thế, căng thẳng như vậy.”

Buổi trưa yên tĩnh, cho dù âm lượng của Phùng Thu Vũ nhỏ hơn khi nói chuyện bình thường nhưng vẫn truyền ra khắp văn phòng.

Lỗ tai Trình Duệ hơi động, ngẩng đầu lên khỏi những dòng code đầy màn hình, nhìn về phía hai người ở bên này: “Có chuyện gì thế?”

Hà Diệp không giải thích được, cầm điện thoại di động một mình đi vào phòng họp ở bên kia, ngồi quay lưng về phía mọi người, còn chưa ngồi nóng ghế, lo lắng có người lặng lẽ đi tới, cô lại thay đổi vị trí ngồi chéo đi, ngồi ở chỗ cách xa mọi người nhất, cũng có thể đề phòng có người đến gần nhìn trộm.

Phùng Thu Vũ cười to: “Hà Diệp, cô buồn cười quá, trốn đông núp tây làm gì, là tôi thì tôi đứng giữa hành lang gửi tin nhắn luôn rồi.”

Trong lòng Hà Diệp nghĩ nếu không phải là lúc đi ra khỏi văn phòng phải đi qua vị trí bàn làm việc của Lục Tân, cô đã đi ra ngoài từ lâu rồi.

Cô len lén liếc mắt nhìn về phía Lục Tân, kết quả lại thấy chẳng biết từ lúc nào Lục Tân đã ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô.

Hà Diệp vội vàng cúi đầu xuống, mở khóa điện thoại di động.

Tổ trưởng: [Em vẫn luôn liên lạc với Châu Hướng Minh?]

Hà Diệp hơi cứng đờ người lại: [Coi như là vậy đi, cậu ấy học chung trường đại học với Chu Tình, lúc Chu Tình nói chuyện phiếm với tôi sẽ nhắc đến cậu ấy, lúc nói chuyện phiếm với cậu ấy sẽ nhắc tới tôi, liên lạc chưa từng đứt đoạn.]

Tổ trưởng: [Tối qua cậu ấy đi tìm tôi.]

Hà Diệp: [… Cậu ấy nói với tôi rồi, cái đó, có phải đã gây phiền phức cho anh rồi không? Tôi không biết anh chưa nói cho cậu ấy biết chuyện anh đã về nước.]

Tổ trưởng: [Không sao. Nhiều việc, bận rộn quá nên quên mất, vốn định năm nay ăn Tết sẽ tụ họp với nhau.]

Hà Diệp: [Vậy à.]

Trong lòng cô thật ra không tin lắm, vẫn cảm thấy anh quá lạnh lùng, phụ tình anh em của Châu Hướng Minh.

Tổ trưởng: [Nhìn em có vẻ không tin.]

Hà Diệp:…

Nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, vì sao còn phải nhìn về phía cô làm gì?

Cô chịu đựng cảm giác bị nhìn chằm chằm cách rất xa vẫn khiến cô căng thẳng kia, tiếp tục gõ chữ: [Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, nếu anh còn coi Châu Hướng Minh là bạn bè thì nên đi giải thích với cậu ấy.]

Không đợi Lục Tân trả lời, tin nhắn của Châu Hướng Minh đã hiện lên: [Hà Diệp, tối mấy giờ tan làm? Tôi tới đón cậu, còn có Chu Tình nữa, đám bạn tốt chân chính chúng ta tụ họp một buổi.]

Hà Diệp: [Cậu muốn tới công ty chúng tôi?]

Châu Hướng Minh: [Đúng vậy, tôi muốn cho người nào đó thấy cậu ấy đã bỏ lỡ một người anh anh em tốt như thế nào.]

Hà Diệp:…

Năm giờ chiều, không có ai rời khỏi văn phòng, đến sáu giờ, Lục Tân đứng dậy.

Trình Duệ: “Tổ trưởng xong việc rồi?”

Lục Tân: “Ừ, mọi người cũng tan làm sớm một chút.”

Anh đi trước.

Trình Duệ là người thứ hai thu dọn đồ đạc, vui vẻ cảm ơn Hà Diệp: “Hôm nay đàn em đã giúp đỡ anh rất nhiều, ngày mai tiếp tục làm việc thêm một ngày, chắc chắn sẽ hoàn thành Đại Tráng.”

Anh Cường: “Cho nên người ta mới là học sinh cấp ba, còn cậu là học sinh tiểu học.”

Mọi người đều cười.

Bởi vì Châu Hướng Minh đã đến, Hà Diệp thu dọn đơn giản, là người thứ tư rời khỏi văn phòng.

Vừa rời khỏi tòa nhà cô đã thấy một chiếc xe đỗ trước cửa công ty, Lục Tân đứng ở bên cạnh chỗ ghế phó lái, đưa lưng về phía cô, nói gì đó với Châu Hướng Minh đang tỏ vẻ bướng bỉnh.

Cửa kính xe phía sau hạ xuống, Chu Tình cười ngoắc tay với cô.

Hai người đàn ông đều nhìn về phía cô.

Hà Diệp bước nhanh tới.

Châu Hướng Minh hừ một tiếng nói: “Hà Diệp lên xe, người khác tôi không quen biết.”

Lục Tân rũ mắt, xoay người đang định rời đi.

Hà Diệp mềm lòng, hơn nữa hai người có ồn ào bao nhiêu thì cũng đều có quan hệ với cô, cô vô thức gọi Lục Tân, lại dỗ dành Châu Hướng Minh: “Đều là bạn bè, ăn cùng nhau được không?”

Châu Hướng Minh, Chu Tình một trước một sau từ trong cửa sổ xe ngửa đầu nhìn cô, đều tỏ vẻ khó tin như nhau.

Hà Diệp nháy mắt với Chu Tình.

Chu Tình ho khan một tiếng, khuyên Châu Hướng Minh: “Được rồi, đừng hẹp hòi như vậy.”

Châu Hướng Minh: “Tôi hẹp hòi? Được, tôi hẹp hòi, cậu xuống xe, để cậu ấy chở hai người đi ăn, tôi về nhà một mình.”

Lục Tân yên lặng dừng ở bên đường lại định rời đi.

Hà Diệp gấp đến độ khẽ kéo tay áo anh, lại ám chỉ nhìn về phía Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh hừ hừ, ra sức liếc Lục Tân mấy lần, như bố thí báo ra tên nhà hàng, để Lục Tân tự mình lái xe qua đó.

Đương nhiên là Hà Diệp lên xe của Châu Hướng Minh.

Chu Tình nghển cổ nhìn sang chiếc Panamera đen bóng của Lục Tân, tặc lưỡi nói: “Đừng nói chứ tôi thật sự muốn đi hưởng thụ cảm giác ngồi trên một chiếc xe sang xem thế nào đấy.”

Châu Hướng Minh: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.