Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 45: C45: Bị đá một lần là đủ rồi đừng nhắc lại nữa



Xe của Lục Tân vẫn luôn bám theo xe của Châu Hướng Minh.

Rất nhiều lần Châu Hướng Minh muốn mắng người anh em tốt ngày xưa này, nhưng vừa mở miệng đã bị Chu Tình ngăn lại: “Tập trung lái xe đi, an toàn là trên hết.”

Châu Hướng Minh đành phải nhịn xuống.

Chu Tình quay đầu lại nói chuyện với Hà Diệp: “Lục Tân sẽ ăn cơm với chúng ta, cậu có ngại không?”

Hà Diệp cười khổ: “Tớ cũng quen rồi.”

Bất kể trải qua chuyện gì, cảm giác ban đầu chắc chắn là ấn tượng và sống động nhất, cảnh ngại ngùng tương tự xảy ra thêm nhiều lần nữa thì sự phản kháng cũng sẽ tăng lên theo.

Châu Hướng Minh ủ rũ cắt ngang: “Cậu không nên mềm lòng gọi cậu ta tới.”

Hà Diệp: “Dù sao thì anh ấy cũng là bạn tốt nhất của cậu, nếu thật sự đoạn tuyệt thì người khó chịu vẫn là cậu mà.”

Chu Tình: “Đúng vậy, tối hôm qua cậu còn giận đến phát khóc mà.”

Châu Hướng Minh trợn to hai mắt: “Cái rắm, ai bảo cậu…”

Chu Tình: “Nhìn hai mắt là biết, lo lái xe đi!”

Châu Hướng Minh: “…”

Nửa tiếng sau, hai chiếc ô tô cùng lái vào hầm gara của trung tâm mua sắm.

Châu Hướng Minh chọn chỗ đậu xe gần sảnh thang máy, Lục Tân lái xe lên trước một khoảng nữa mới tìm được chỗ trống.

Chu Tình khoác tay Hà Diệp, ba người đứng ngoài sảnh thang máy đợi Lục Tân.

Không lâu sau, Lục Tân xuống xe rồi thong thả đi về phía bên này.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác chiếc áo gió, không cài cúc.

Tổng thể màu đen càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp của anh. Chiếc thắt lưng bên trong chia phần trên cơ thể, eo và chân thành một tỷ lệ hoàn hảo.

Chỉ với dáng người như vậy, những cô gái vô tình đi ngang qua anh đều tim đập thình thịch, lén nhìn anh.

Cơ thể Chu Tình bất động, cô ấy đưa đầu đến gần Hà Diệp, nhỏ giọng nói: “Lục Tân này, chó thì chó thật, mà đẹp trai thì cũng đẹp trai thật đó.”

Ngay khi Lục Tân xuống xe Hà Diệp đã cụp mắt xuống, cô không nhìn mặt mũi nhưng trong lòng lại tán đồng.

Châu Hướng Minh khinh thường đứng chắn trước mặt hai cô gái, quay lưng về phía Lục Tân nhắc nhở họ: “Xin hãy nhớ kỹ, ai mới là người bạn, thật, sự đưa đón các cậu đi ăn lẩu vào mùa đông nhé!”

Hai cô gái cùng cười: “Cậu!”

Khi Lục Tân đi tới thì thấy Hà Diệp đang đứng bên cạnh Chu Tình, dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng.

Chỉ là trên người cô như lắp một chiếc ra-đa, khi nhận ra anh đến gần, cô đột nhiên gượng gạo thu nụ cười lại rồi chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Châu Hướng Minh hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên đi vào trong, đi được vài bước anh ấy chợt cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Tình ôm cánh tay Hà Diệp, tươi cười đi bên cạnh Lục Tân.

Châu Hướng Minh: “…”

Chu Tình tán gẫu với Lục Tân: “Ôi thiên tài à, đừng trách Châu Hướng Minh tức giận nữa, sao cậu về mà không nói với cậu ấy một tiếng? Lý do bận quá không chấp nhận được đâu, cậu đổi cái khác đi.”

Châu Hướng Minh nheo mắt lại, muốn nghe xem Lục Tân có thể nghĩ ra chiêu gì mới.

Lục Tân liếc qua: “Tôi đúng là không báo cậu ấy, nhưng cũng không cố tình giấu cậu ấy, nếu cậu ấy đủ thông minh thì qua khoảng thời gian bọn tôi chơi game nhất định có thể đoán được tôi đang ở trong nước rồi.”

Nếu anh ở Mỹ thì Châu Hướng Minh không phải gọi lúc nào cũng được đâu.

Châu Hướng Minh tức giận: “Có cái rắm nhà cậu! Tôi sợ chậm trễ việc của cậu, cho nên cuối tuần mới gọi điện thoại cho cậu, mỗi khi gọi điện thoại cho cậu chẳng phải tôi luôn hỏi trước cậu có rảnh hay không sao?”

Lục Tân: “Thật ra dạo này tôi rất bận nên mới không nhớ đến buổi gặp mặt.”

Châu Hướng Minh: “…”

Chu Tình bị bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy chọc cho cười không ngừng: “Được rồi được rồi, Lục Tân bận rộn như vậy mà còn cố ý dành thời gian ra chơi mấy trò ấu trĩ đó với cậu, cậu nên bằng lòng đi. Đổi lại là nếu cậu ấy không quan tâm đ ến, không đúng, đối lại thành bạn học cấp ba khác, như bọn tôi đây thì Lục Tân có thể không khớp với cái tên rồi.”

Cơn giận của Châu Hướng Minh lập tức chuyển hướng về phía cô ấy: “Dáng vẻ của cậu cũng có khả năng không khớp đó, cậu ấy không quên được Hà Diệp đâu.”

Hà Diệp:…

Một hai phải đề cập đến đoạn đó sao?

Chu Tình lườm Châu Hướng Minh rồi nhìn về phía Lục Tân: “Nói giỡn á, thiên tài đây đẹp trai như vậy, ở nước ngoài lại nhiều người đẹp như vậy, chắc mấy năm nay thay bạn gái một tháng một lần nhỉ? Giống như Hà Diệp chúng ta cũng nổi tiếng không kém ở Đại học Giao thông Thượng Hải, ngày nào cũng có mấy cậu chạy đi đến đưa đồ ăn sáng với trà sữa.”

Hà Diệp lén nhéo Chu Tình nhưng cô ấy vẫn kiên cường cam chịu không kêu lên.

Lục Tân mỉm cười: “Bị đá một lần là đủ rồi, không cần nhắc lại.”

Châu Hướng Minh khiếp sợ dừng chân lại, Chu Tình khoa trương hít một hơi dài.

Hà Diệp:…

Cô ấy không nên mềm lòng, không nên cố gắng thuyết phục làm hoà thì sau đó đâu cần đối mặt với tình cảnh này.

Lục Tân liếc nhìn cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Làm sôi động bầu không khí thôi, không có ý gì khác.”

Châu Hướng Minh hoà giải: “Cậu tốt nhất nên câm miệng đi, càng nói càng nhạt.”

Có quá nhiều người đang đợi thang máy nên bốn người họ tạm dùng trò chuyện.

Sau khi thang máy đến, Hà Diệp đi vào trong theo Chu Tình, chen lấn tới lui, cuối cùng hai người đứng ở góc trong cùng bên trái, Châu Hướng Minh và Lục Tân đứng ở bên ngoài bọn họ.

Lục Tân hướng ra ngoài, Châu Hướng Minh thì nghiêng người.

Anh ấy cúi đầu nhìn Chu Tình bên cạnh, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa: “Lúc này có phải cậu có cảm giác cực kỳ an toàn không?”

Chu Tình chỉ cao một mét năm lăm nghiến răng hung hăng dẫm một cái thật mạnh vào chân anh ấy.

Châu Hướng Minh: “Đừng chỉ giẫm lên tôi, Hà Diệp cũng đang cười kìa.”

Chu Tình lập tức quay đầu lại.

Hà Diệp nghĩ chị em tốt của mình muốn cù mình để trả thù nên cô né sang một bên theo phản xạ nhưng lại đụng phải Lục Tân đang cố gắng hết sức để tránh chen lấn cô.

Mặt cô nóng lên, nhanh chóng nép về phía Chu Tình.

Chu Tình vừa bị “chế giễu” về chiều cao của mình ra vẻ bất mãn: “Vóc dáng đi đôi với tôn quý đúng không, không nép vào Lục Tân mà lại không biết xấu hổ nép vào tớ à?”

Hà Diệp chỉ muốn bốc hơi ngay tại chỗ.

Lần tới Châu Hướng Minh mời bọn họ dự tiệc Mãn Hán, chỉ cần có Lục Tân ở đó, cô sẽ không bao giờ tới nữa!

Cuối cùng thì thang máy cũng đến, khi bước ra khỏi không gian chật hẹp kia rồi Hà Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Châu Hướng Minh dẫn đường đến nhà hàng lẩu.

Chỉ có bốn người nên không cần ghế lô, chỉ chọn một góc khá yên tĩnh.

Châu Hướng Minh và Chu Tình chăm sóc Hà Diệp theo thói quen, cho cô chọn vị trí ngồi trước.

Hà Diệp ngồi xuống xong, Chu Tình vừa định ngồi gần cô thì Châu Hướng Minh đột nhiên nắm chặt cánh tay cô ấy rồi kéo về phía mình với vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi không muốn gần người nổi tiếng đâu.”

Hay lắm, ở lối vào công ty Lục Tân vẫn là “người không quen”, giờ thăng cấp lên thành “người nổi tiếng” rồi.

Chu Tình đành phải ngồi đối diện với Hà Diệp.

Lục Tân ngồi bên cạnh cô.

Có điều bốn vị trí này dù sắp xếp như nào thì khoảng cách cũng khá gần.

Cả bốn người cùng quét mã, gọi món mình thích, cuối cùng là xoá những món trùng nhau.

Châu Hướng Minh khiêu khích nhìn Lục Tân: “Tôi chỉ trả tiền cho ba người bọn tôi, cậu tự trả.”

Lục Tân: “Tôi mời khách.”

Châu Hướng Minh: “Khoe khoang cậu có tiền đúng không?”

Chu Tình: “Cậu không ăn cũng được mà, bớt giở quẻ đi.”

Hà Diệp im lặng lướt điện thoại.

Chu Tình phỏng vấn Lục Tân: “Lần đầu tiên nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Tiểu Diệp, trong lòng cậu có cảm giác gì? Haha, đừng trách tôi tò mò, tại hai người các cậu thật sự quá máu chó ấy.”

Hà Diệp cắn môi trừng cô ấy.

Chu Tình nghiêng đầu chờ Lục Tân trả lời.

Lục Tân nhìn Hà Diệp nói: “Nhìn thấy tên thì tôi tưởng trùng tên, nhìn đến trường học mới xác định đó là cô ấy.”

Chu Tình: “Nếu cậu đã biết sao không chào hỏi trước với Tiểu Diệp của bọn tôi chứ? Hại cậu ấy không kịp chuẩn bị mà đụng phải bạn trai cũ, suýt chút nữa tức chết tại chỗ.”

Hà Diệp đã từ bỏ việc giãy giụa, bưng ly nước trà lên nhấp từng ngụm nhỏ, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Châu Hướng Minh thay cô sát phạt với Lục Tân: “Cậu ta còn không phải chó sao? Một chút tình người cũng không có.”

Lục Tân bình tĩnh giải thích: “Mấy năm nay tôi không thấy cô ấy đăng bài trên vòng bạn bè, còn tưởng cô ấy cho tôi vào danh sách đen rồi.”

Hà Diệp đang nhấp trà thì sặc một cái.

Chu Tình mỉm cười chu đáo đưa khăn giấy qua.

Châu Hướng Minh ho khan một tiếng: “Cái này là do hiểu lầm thôi, Hà Diệp thật sự không đăng gì trong vòng bạn bè cả.”

Chu Tình cười xấu xa: “Đúng thật là không đăng không? Nhưng làm sao cậu biết Tiểu Diệp không chặn Lục Tân?”

Hà Diệp vội vàng giải thích: “Không có mà, tớ chặn anh ấy làm gì?”

Châu Hướng Minh: “Điều này chẳng phải quá bình thường sao? Động tác cơ bản của việc chia tay người yêu thôi, giống như một người bạn cùng phòng của tôi thời đại học bị bạn gái của cậu ấy đá. Cậu ấy nghĩ rằng bạn gái của mình chỉ vô cớ gây rắc rối, tự cho là chỉ cần lạnh nhạt với đối phương vài ngày, kết quả là mới nhận ra cô bạn gái đã cho cậu ấy vào danh sách đen từ lâu.”

Chu Tình: “Thế tại sao họ lại chia tay?”

Châu Hướng Minh: “Cô gái kia rủ cậu ấy đi dạo phố, nhưng cậu này chơi game không chịu đi, thế là bên kia nói lời chia tay. Hầy, hai người họ thường xuyên cãi nhau, đi dạo phố chỉ là ngòi nổ mà thôi. Nói lại thì Hà Diệp à, năm đó Lục Tân đã đắc tội cậu như nào? Tôi và Chu Tình đã đoán trong sáu năm rồi, nhưng vẫn chưa đạt được ý kiến thống nhất, cậu mau giải đáp bí ẩn thứ chín của trường Trung học Phổ thông số 2 của bọn mình đi.”

Hà Diệp: “…”

Đây là ngại cô moi nguyên căn siêu biệt thự chưa đủ, một hai ép cô phải moi ra toàn bộ Trái đất luôn đúng không?

Lục Tân đột nhiên nói: “Không có gì. Cô ấy muốn giấu chú Hà, tôi lại muốn công khai, nhưng cô ấy không đồng ý, cho nên…”

Hà Diệp đang moi cả Thái Bình Dương bất ngờ quay đầu qua.

Lục Tân mỉm cười: “Cảm ơn vì vẫn luôn giữ lại mặt mũi cho tôi.”

Đôi mắt kia của anh không cười, trong trẻo lạnh lùng, vô cùng có cảm giác xa cách, như thể anh chỉ đang ám chỉ đến một đoạn tình yêu ấu trĩ đã bị buông bỏ từ lâu vậy.

Hà Diệp chỉ còn cách đồng ý với cách giải thích này của anh.

Châu Hướng Minh không nói nên lời: “Chỉ vậy thôi à? Tôi còn tưởng cậu yêu đương với người khác nên Hà Diệp mới tức giận như vậy.”

Lục Tân: “Trừ khi tôi quyết định muốn theo đuổi, nếu không tôi sẽ yêu đương với bất kỳ cô gái nào, trong lúc không còn độc thân thì càng không thể.”

Chu Tình nhỏ giọng nói: “Tôi đoán là cậu… Khụ khụ, lẩu đến rồi, ăn trước đi, bỏ qua hết ân oán trước đó, từ nay về sau chúng ta vẫn là bạn học cũ nhé!”

Hà Diệp cảm kích nhìn người phục vụ kia, bởi vì Chu Tình đã sớm đoán ra được sự thật nhưng trước sau cô vẫn luôn phủ nhận điều đó.

Giác quan thứ sáu của chị em tốt thực sự rất đáng sợ!

Sau khi Châu Hướng Minh liên tiếp cướp mấy lát thịt luộc nóng hổi từ dưới đũa của Lục Tân, anh chàng này cuối cùng cũng buông tay, hoàn toàn buông bỏ oán hận Lục Tân giấu anh ấy chuyện về nước.

Chu Tình: “Ha ha, oán hận của cậu đúng là không đáng giá mà.”

Châu Hướng Minh: “Cậu thì biết cái gì, tôi đây là rộng lượng đấy.”

Chu Tình đầy ẩn ý nhìn anh ấy một cái, sau đó nhanh chóng đưa tầm mắt dạo quanh một vòng trên khuôn mặt của Lục Tân và Hà Diệp.

Châu Hướng Minh lập tức gắp cho cô ấy một miếng thịt, tặng kèm một ánh mắt đầy ẩn ý tương tự.

Ăn lẩu xong, Châu Hướng Minh đề nghị: “Đi xem phim không?”

Chu Tình nhìn điện thoại rồi từ chối: “Một bộ phim hai tiếng, tôi về thì hơn mười giờ mất. Mẹ tôi nhất định sẽ nghĩ tôi đang yêu đương cho xem.”

Châu Hướng Minh: “Mắt nhìn con gái mình của dì dày quá rồi, cũng không nghĩ ra ai sẽ yêu cậu nữa.”

“Lại ngứa da rồi phải không?” Chu Tình cầm túi xách đánh anh ấy.

Châu Hướng Minh cười chạy về phía trước, Chu Tình vẫn đuổi theo không buông, hai người họ cãi nhau ầm ĩ, không quan tâm đ ến ánh mắt của những người xung quanh.

Hà Diệp liếc nhìn bạn trai cũ đang đứng cách ba bước, cười nói: “Hai người họ vẫn luôn như vậy.”

Lục Tân: “Ừm, đi thôi.”

Anh cất bước đi trước, Hà Diệp theo sau một chút.

Quậy phá đủ rồi, Châu Hướng Minh và Chu Tình quay lại tụ họp cùng bọn họ, Châu Hướng Minh hỏi Hà Diệp: “Bây giờ cậu sống ở đâu? Vẫn là bên Hiểu Phong à?”

Chu Tình: “Thôi đi, giờ Tiểu Diệp là quý tộc độc thân, có nhà riêng ở Đan Quế Gia Viên đó, cách bờ sông không xa đâu.”

Châu Hướng Minh: “Ồ, ồ, ồ vậy chúng ta đi đường vòng đưa cậu về trước.”

Chu Tình sống ở khu phố cũ ở Giang Bắc, tuy Châu Hướng Minh sống trong một khu biệt thự cao cấp mới xây nhưng cũng là ở Giang Bắc.

Hà Diệp vừa định gật đầu thì nghe Lục Tân nói: “Tôi chở về cho, tiện đường.”

Vẻ mặt Châu Hướng Minh nghi hoặc: “Thật sự là tiện đường, hay là có âm mưu gì khác?”

Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp cắn răng làm chứng: “Tiện đường thật, căn hộ bọn tôi gần nhau.”

Vài phút sau, Chu Tình đứng trước xe của Châu Hướng Minh, nhìn bé thỏ Hà Diệp ngoan ngoãn được Lục Tân đưa đến chiếc Panamera, cô ấy cười lạnh lùng một tiếng rồi chất vấn Châu Hướng Minh: “Có thông đồng hay nhỉ? Ngay cả Hà Diệp cũng không nhìn ra.”

Châu Hướng Minh giơ tay: “Tôi thề với trời, nếu như tôi thông đồng với Lục Tân trong chuyện này thì tôi sẽ bị phạt độc thân cả đời!”

Vốn dĩ không cần phải thông đồng, anh ấy chỉ cần ném một nắm cát xuống đất, Lục Tân sẽ tự động xây dựng một đường ray cao tốc.

Nói là nói như vậy nhưng ánh mắt anh ấy hớn hở, cái miệng cười toe toét của anh ấy đã lộ ra sự đắc ý vì mưu kế giúp người anh em tốt theo đuổi vợ thành công.

Chu Tình nhướng mày: “Vậy giấu chuyện về nước là giả à?”

Châu Hướng Minh lập tức ngừng cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là thật mà, tôi không để yên cho cậu ấy đâu!”

Chu Tình: “Không để yên mà cậu còn giúp cậu ấy diễn kịch với Hà Diệp?”

Châu Hướng Minh thở dài: “Đó là hai chuyện khác nhau mà, nhìn thấy Lục Tân như vậy tôi cũng khó chịu lắm.”

Chu Tình lên xe trước, vừa thắt dây an toàn vừa mỉa mai nói: “Đúng thật là tôi nghĩ cậu ấy đã buông bỏ rồi, sao lại giả vờ giống như vậy.”

Châu Hướng Minh cười khẩy: “Có khi nào cậu ấy không giả vờ đâu? Chỉ khi ở ngay bên cạnh Hà Diệp cậu ấy mới có chút tự trọng đó.”

Chu Tình nhớ kỳ nghỉ hè năm đó, sau khi Lục Tân đuổi theo Hà Diệp, lúc ăn cơm cậu ấy sẽ giúp Hà Diệp rót đồ uống gắp đồ ăn, các bạn bè ồ lên làm Hà Diệp đỏ mặt, nhưng Lục Tân rất thoải mái hào phóng, như thể cậu ấy đã yêu Hà Diệp nhiều năm rồi vậy.

“Mấy năm nay cậu ấy không nhắc lại thật sao?”

“Nói cái rắm, bận như con quay, làm gì không có thời gian nói chuyện. Huống chi vốn dĩ cậu ấy chưa bao giờ buông được Hà Diệp.”

“Cậu ấy nói cho cậu à?”

“Cậu ấy có giống người thổ lộ tâm sự hay không? Tôi tự mình nhìn thấy điều đó. Đúng rồi, đừng nói với Hà Diệp, cứ để Lục Tân từ từ theo đuổi Hà Diệp đi. Năm đó chắc chắn cậu ấy đã đắc tội chuyện gì khác quá đáng với Hà Diệp, nếu không cậu ấy sẽ không đến mức cẩn thận như bây giờ. Nhớ lại trước đây chúng ta vừa mới dọn tới Hiểu Phong, cậu ấy có gặp Hà Diệp một lần ở siêu thị, lần thứ hai gặp mặt, cậu ấy dám cản Hà Diệp lại ở cửa căn hộ để thử bắt chuyện đó.”

Chu Tình kinh ngạc: “Nhất kiến chung tình vậy sao?”

Châu Hướng Minh: “Chứ còn gì nữa? Nhưng mà cậu cũng chỉ có thể hâm mộ, chứ không có được vốn liếng đó đâu.”

Chu Tình: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.