Chàng Rể Chiến Thần

Chương 24: Bà hiểu lầm rồi



Khắp khuôn mặt của Dương Chấn đều là sự chân thành và yêu thương.

Một màn cầu hôn lãng mạn như thế, nếu như là những người phụ nữ bình thường thì đều sẽ đồng ý, chỉ có đều là trước mắt không phải là cô gái giống như bình thường.

Cả nửa ngày cảm xúc của Tần Nhã mới bình ổn lại, cô mang theo gương mặt phức tạp nhìn đối phương: “Thật xin lỗi.”

Nghe thấy ba chữ này, trong mắt của Dương Chấn có một tia thất vọng, lóe lên một cái rồi biến mất ngay.

“Tôi hiểu rồi.” Dương Chấn nở một nụ cười đắng chát, giờ phút này anh chỉ cảm thấy lòng của mình giống như là đang rỉ máu, cho dù là trên chiến trường từng viên đạn xuyên qua lồng ngực cũng không đau đớn như thế này.

Nhìn bộ dạng mất mát của Dương Chấn, trong lòng của Tần Nhã cũng vô cùng khó chịu, cô bước lên phía trước, hơi cúi người xuống đỡ Dương Chấn đang quỳ một chân trên mặt đất lên.

“Dương Chấn, hi vọng là anh có thể hiểu sở dĩ tôi chấp nhận đi cùng với anh cũng không phải là bởi vì tình yêu, mà là bởi vì con gái.” Tần Nhã dịu dàng nhìn Dương Chấn rồi nói.

“Tạm thời tôi vẫn không thể chấp nhận anh được, nhưng mà không có nghĩa là sau này sẽ không, tôi hi vọng là anh có thể cho tôi một khoảng thời gian, có thể được không?”

Những câu nói đầu của Tần Nhã làm cho Dương Chấn đau đến không muốn sống, nhưng nữa câu nói sau để Dương Chấn lập tức vui mừng.

“Có thể chứ.” . Bạn có biết trang truyện _ TRÙMtru yện. C OM _

Dương Chấn kích động nói: “Tôi có thể đợi, đợi đến ngày em đồng ý chấp nhận tôi.”

Tần Nhã không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng của cô cũng vô cùng mâu thuẫn, lúc nhìn thấy Dương Chấn quỳ một chân dưới mặt đất cầu hôn với cô, trong lòng của cô đã hòa tan, nhưng mà lý trí nói cho cô biết đây chỉ là cảm động, giữa bọn họ ngoại trừ đêm hôm đó vào năm năm trước thì căn bản cũng không có bất cứ tình cảm cơ sở gì.

Cùng lúc đó ở quán cafe đối diện khách sạn Tinh Quang.

Tô Thanh Sơn đứng ở phía trước một cái cửa sổ thủy tinh trong suốt cỡ lớn, ánh mắt nhìn về phía cổng khách sạn Tinh Quang, trong lòng vô cùng cảm khái.

“Chủ tịch Tô, người đã dẫn đến rồi.” Tài xế nói xong liền rời đi yên lặng không tiếng động.

Tô Thanh Sơn vừa mới quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đi về phía của ông ta, chủ động vươn tay ra: “Ông thông gia, chào ông.”

“Chào bà.”

Tô Thanh Sơn lịch sự nở nụ cười gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bà chính là mẹ của cô Tần, là bà Chu đúng không?”

Chu Kim Hảo nhanh chóng kéo Tần Yên ở bên cạnh tới, vui mừng nói: “Tôi chính là mẹ của Yên, Chu Kim Hảo.”

Đây là lần đầu tiên Chu Kim Hảo nhìn thấy người thật Tô Thanh Sơn, thấy Tô Thanh Sơn lại khách khí như thế, kích động đến nỗi thiếu chút nữa không ngậm được mồm.

“Ông thông gia, sau này chúng ta chính là người một nhà với nhau, đừng khách khí như vậy.” Chu Kim Hảo vừa cười vừa nói.

Lúc nãy được gọi là ông thông gia, Tô Thanh Sơn còn tưởng là mình nghe lầm, lại bị gọi một tiếng nữa, ông ta mới xác định là mình không nghe lầm, nghi ngờ hỏi: “Bà Chu, sao bà lại gọi tôi là ông thông gia vậy?”

Chu Kim Hảo còn tưởng là Tô Thanh Sơn cảm thấy rằng gọi ông thông gia là quá sớm, kéo tay của Tần Yên rồi nói: “Chờ đến lúc Yên gả cho con trai của ông rồi thì chúng ta không phải trở thành thông gia của nhau à, nếu như ông cho rằng bây giờ gọi thông gia là sớm vậy thì để tôi gọi ông là chủ tịch Tô, chờ đến lúc hôn sự của bọn nó…”

“Khoan đã.”

Không đợi Chu Kim Hảo nói cho hết lời, Tô Thanh Sơn vội vàng đánh gãy lời của bà ta, một mặt không giải thích được mà nói: “Bà Chu, không phải là bà đã hiểu lầm cái gì rồi đó chứ?”

“Đâu có đâu, không phải là ông cũng đã sai người mang quà cưới đến rồi à, tôi với lão Tần cũng đã thương lượng với nhau, rất hài lòng đối với hôn sự này.” Chu Kim Hảo vừa cười vừa nói.

Tô Thanh Sơn mới chợt hiểu ra, vội vàng giải thích nói: “Bà Chu, bà thật sự hiểu lầm rồi, quà cưới đó là gửi cho con gái cả của bà, Tần Nhã.”

“Cái gì chứ?” Chu Kim Hảo kinh ngạc.

Biểu cảm trên mặt của Tần Yên cũng trở nên cứng đờ, trước đó lúc nhà họ Tô đưa quà cưới tới cô ta còn đang tưởng là mình sẽ có một cuộc sống nhà giàu, cho đến ngày hôm nay cô ta mới biết rõ ràng hóa ra là những thứ đó căn bản cũng không phải là tặng cho cô ta, trong lúc nhất thời trong lòng của cô ta vô cùng mất mát.

Chu Kim Hảo cũng chỉ là hơi giật mình, xấu hổ cười một tiếng: “Không có việc gì, đều đã như thế rồi, dù sao cũng là con gái của tôi, ông cũng không cần phải lo lắng chuyện hôn nhân của Tần Nhã đâu, ngày mai tôi sẽ để bọn nó làm thủ tục ly hôn.”

Tô Thanh Sơn quá sợ hãi, vội vàng nói: “Bà Chu tuyệt đối đừng làm vậy, tôi cảm thấy là anh Dương và cô Tần rất xứng đôi với nhau. Bọn họ mới là một cặp trời sinh, bà tuyệt đối đừng tách bọn họ ra.”

“Chủ tịch Tô, ông có ý gì vậy? Lúc nãy không phải ông mới nói là quà cưới đó là của con gái cả của tôi à, tại sao lại không cho con bé ly hôn chứ? Con bé không ly hôn thì sao có thể giả vào nhà họ Tô được?” Trên mặt của Chu Kim Hảo tràn đầy nghi ngờ.

Tô Thanh Sơn cũng không biết địa vị ở nhà của Dương Chấn, trước đó ông ta đã muốn lấy lòng Dương Chấn trong buổi đấu giá, nhưng mà đối phương căn bản cũng không thèm để ý đến ông ta. Thế là ông ta nghĩ đến chiến thuật đường vòng, trước tiên giải quyết vợ của anh với người nhà.

Nghĩ đến lúc nãy thiếu chút nữa đã làm bại lộ thân phận của Dương Chấn, Tô Thanh Sơn không khỏi đổ mồ hôi lạnh cả người.

Ông ta lau mồ hôi lạnh ở trên trán, vội vàng giải thích nói: “Bà Chu, bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ có hai đứa con gái thôi, cũng không có con trai đâu.”

“Cái gì?”

Chu Kim Hảo đột nhiên đứng dậy, vốn dĩ cho rằng con trai của Tô Thanh Sơn coi trọng Tần Yên, vui mừng lâu như vậy mới biết được là mình hiểu lầm, Tô Thanh Sơn căn bản cũng không có con trai.

Bà ta thẫn thờ mất hết hồn vía, hỏi: “Vậy nhà họ Tô gửi quà tới là có ý gì vậy?”

Trong lòng của Chu Kim Hảo có chút tức giận, cảm giác như là mình bị chơi xỏ.

Hai mắt của Tô Thanh Sơn đảo một vòng, vội vàng nói: “Bà Chu, chắc chắn là bà đã hiểu lầm rồi đó. Những cái đó cũng không phải là quà cưới đâu, mà là tạ lễ đó để bày tỏ lòng biết ơn của nhà họ Tô tôi với con rể của bà.”

“Bày tỏ lòng biết ơn với con rể của tôi? Ông nói là Dương Chấn à?” Trong mắt Chu Kim Hảo tràn đầy cảm xúc không thể tưởng nổi.

Tô Thanh Sơn gật đầu: “Chính là anh Dương Chấn đó, anh ấy đã từng giúp nhà họ Tô cho nên tôi chuẩn bị quà để đáp lễ bày tỏ lòng biết ơn, đã tạo thành hiểu lầm cho bà, tôi vô cùng xin lỗi.”

Tô Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, nếu như không phải là do sự trợ giúp của gia tộc Vũ Văn thì cũng không có nhà họ Tô bây giờ, cậu ta là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, mình nói như vậy chắc là cũng không có vấn đề gì đâu ha.

Trong lòng của Tần Yên tràn đầy mất mát, đắng chát cười một tiếng: “Hóa ra là do tôi đã nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, cô ta quay người lại đi đến phía trước cửa sổ thủy tinh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên khách sạn, ở trên bầu trời có đầy những cánh hoa hồng đang bay lượn, còn có pháo hoa đầy màu sắc, trong mắt tràn đầy ghen tị.

Buổi tối, Tần Nhã vừa mới về nhà.

Cô liền bị Chu Kim Hảo kéo qua bên cạnh: “Tần Nhã, tối ngày hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của con với Dương Chấn, chẳng lẽ là nó không tặng cho con quà gì hả?”

Trong đầu của Tần Nhã diễn ra tất cả những chuyện xảy ra ở khách sạn Tinh Quang, khóe miệng bỗng nhiên nâng lên tạo thành một nụ cười dịu dàng.

“Con cười cái gì vậy?” Chu Kim Hảo nhìn thấy Tần Nhã không nói lời nào, có chút gấp gáp.

Tần Nhã bất đắc dĩ nói: “Mẹ, không phải là mẹ muốn con ly hôn với Dương Chấn à? Sao mẹ còn nghĩ đến việc anh ấy sẽ tặng quà kỷ niệm ngày cưới cho con?”

Chu Kim Hảo tức giận trợn mắt nhìn Tần Nhã, nói: “Con có nhớ hay không, nửa tháng trước những quà cưới mà nhà họ Tô gửi đến nhà chúng ta?”

Tần Nhã nghi hoặc nói: “Không phải là mọi người đều nói những cái đó đều là quà hỏi cưới của nhà họ Tô tặng cho Yên hả?”

“Không phải, chúng ta đều hiểu lầm hết cả rồi, những món quà đó đều là món quà cảm ơn tên phế vật Dương Chấn đó, nói là Dương Chấn đã giúp nhà họ Tô. Chuyện này sao có thể được chứ?” Chu Kim Hảo không dám tin.

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang muốn biểu đạt cái gì vậy?” Tần Nhã hỏi.

“Nếu như thật sự là Dương Chấn giúp nhà họ Tô, vậy thì trong tay của cậu ta còn có rất nhiều tiền của nhà họ Tô, cho nên đều là tài khoản khi kết hôn của bọn con. Một nửa trong số đó đều là của con, bây giờ con liên lạc với cậu ta đi, nói chuyện phân chia tài sản cho rõ ràng, nếu không thì cứ gặp nhau ở tòa án.” Hai mắt của Chu Kim Hảo phát sáng, giống như là đã nhìn thấy rất nhiều tiền.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.