Sao Đàm Hi không hiểu mưu đồ nho nhỏ này của Lục Chinh chứ!
Không phải muốn lừa ngủ một đêm, tranh thủ thời gian đêm xuân hưởng thụ hay sao?
Đồ háo sắc!
Cô cũng không có khuynh hướng tự ngược, sao có thể tự mình chuốc lấy cực khổ chứ?
Vào đêm, Lục Chinh chuẩn bị khởi hành về thủ đô.
Lúc chuẩn bị chia tay, Đàm Hi lại bắt đầu lưu luyến, hai mắt ngập nước nhìn anh, dường như giây tiếp theo có thể khóc ra thành tiếng vậy.
Gió đêm phần phật, không khí hơi ẩm ướt, người đàn ông duỗi tay giúp cô kéo khóa áo khoác.
“Phải tự chăm sóc cho mình đấy.”
Đàm Hi gật đầu, rầu rĩ đáp: “Có phải trẻ con đâu mà…”
Lục Chinh không nhịn được bật cười.
Chẳng phải ở trong mắt anh, cô chỉ là một cô bé mà thôi hay sao?
Trước cổng trường, đèn điện sáng trưng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua quay đầu nhìn hai người, đương nhiên, quá nửa trong số đó là bị ngoại hình của chiếc Land Rover hấp dẫn.
“Em vào đi.”
“Không, em muốn tiễn anh.”
“Đến đây là được rồi.”
Đàm Hi nhấp môi, kéo tay áo người đàn ông, cả người bị cảm xúc lưu luyến và không muốn buông ra bao phủ, “Sau khi anh về rồi, nhớ phải chăm sóc cho Tiểu Nhị đấy, nó thích ăn tôm nhất.”
“Ừ.”
“Còn nữa, đừng quên tiền tiêu vặt hàng tháng của em…”
Người đàn ông dở khóc dở cười, duỗi tay véo mũi cô, “Đúng là cô nhóc tham tiền!”
“Anh cũng phải đối xử tốt với Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh đấy, không được ghét chúng nó!”
“Rồi. Còn có lời gì cần phân phó nữa không?” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.
“Còn có… phải nhớ em đấy.”
Không đáp lại.
Đàm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, hung dữ hỏi: “Sao lại không nói gì hả? Anh… ưm…”
Người đàn ông cúi đầu hôn sâu, dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời.
Sau một lúc lâu mới lùi lại: “Giờ đã biết chưa?”
Đàm Hi chép miệng thưởng thức nốt dư vị còn sót lại, lầu bầu nói: “Thế này còn tạm được…”
“Em ấy, tiểu sắc lang!”
Đàm Hi hầm hừ phản bác, há miệng cắn ngón tay anh, “Lão sắc lang!”
“Chẳng chịu thiệt thòi một tí nào hết.”
“Vậy lúc nào anh sẽ lại tới thăm em?”
Ánh mắt người đàn ông hơi tối, dường như còn có ánh sáng âm u chuyển động, “Em nói xem?”
“Thật nhanh vào.”
“Được.” Mặt mày giãn ra, đáp lại một tiếng giòn vang.
Đàm Hi xách túi lớn túi nhỏ, đứng yên tại chỗ nhìn anh rời đi.
Chờ đến khi đuôi xe đi khuất rồi, cô mới thở dài một hơi, xoay người đi vào trong vườn trường.
Đến khi mở cửa phòng 406 ra, Đàm Hi đứng đực ra tại chỗ, mà người bên trong nghe thấy tiếng cũng quay đầu lại và tỏ vẻ kinh ngạc.
Tiểu công trúa?
Đúng thế, váy ngủ màu hồng, hơn nữa mái tóc đen dài và thẳng, khuôn mặt nhỏ hơi mang nét mũm mĩm của bé gái, bởi vì kinh ngạc mà nụ cười cũng ngưng đọng, hai má lúm đồng tiền như hoa nở rộ hai bên má.
“Là cậu?” Trăm miệng một lời.
Đàm Hi chớp mắt: “Cậu ở đây hả?”
“Ờ thì…” Tiểu công trúa vuốt tóc mình, “Cậu cũng ở đây hả?”
Ôi, duyên phận thực sự là một điều kỳ diệu.
“Hi, bạn cùng phòng.” Đàm Hi xách đồ đi vào, đặt xuống nền nhà, vừa lau mồ hôi vừa vẫy tay chào tiểu công trúa.
“Wow! Không ngờ chúng ta lại ở cùng phòng đấy!” Tiểu công trúa kích động, mắt to đen láy chớp chớp, Đàm Hi âm thầm gật đầu, đây đúng là “búp bê tuyết”, quá đáng yêu…
“Đàm Hi. Đàm trong nói chuyện, Hi trong rộn rào, náo động.” Cô chủ động duỗi tay ra.
“Nhiễm Dao.” Tiểu công trúa cũng nắm tay đáp lại.
Chờ hai người cầm tay nhau rồi mới cảm thấy có hơi quái dị.
“Khụ, hình như quá trang trọng rồi.” Đàm Hi cười.
Sao cô lại quên mình đang ở trong trường đại học, còn bản thân thì mới là sinh viên chứ nhỉ?
Thói quen bắt tay với người khác trong công việc ở kiếp trước cũng không thể sửa trong một chốc một lát được.
Nhiễm Dao nghe vậy thì thè lưỡi tinh nghịch: “Không sao hết ~”
Đàm Hi đá cửa đóng lại, đảo mắt nhìn quanh, thấy còn một cái giường trống, cũng chưa có hành lý gì thì bĩu môi: “Cái giường kia sao lại trống không vậy?”
Không đợi Nhiễm Dao trả lời, cửa toilet mở ra từ bên trong, một thân ảnh màu đỏ tía bước ra từ trong màn hơi nước.
Hai đời cộng lại, Đàm Hi đã gặp vô số người đẹp, nhưng người vừa xuất hiện này thì đúng là đi cả ngàn dặm mới tìm được một.
Không, có lẽ còn hơn thế nữa.
Mắt như làn thu thủy, mắt ngọc mày ngài, đoan trang mà không hề yếu đuối.
Mặt mũi hồng hào trang nhã như tuyết rơi lúc bình minh, tóc đen như thác nước, lúc này, cô ấy đang dùng khăn lông để lau khô.
Thấy Đàm Hi, trong mắt người đẹp cũng hơi xuất hiện vẻ ngạc nhiên, rất nhanh liền chuyển hóa thành sự thân thiện, gật đầu cười chào cô.
Nụ cười này nhẹ như gió thoảng, như sóng gợn, thành công khiến Đàm Hi bị kinh diễm.
Tức khắc, mắt sáng lên, miệng chép chép, nuốt nước bọt, sau đó sự tình liền phát triển tới mức không thể khống chế được —
“Cô em, cười một cái cho ông xem nào?”
Người đẹp sững sờ, cằm bị cầm lấy nên không thể không hơi ngửa lên.
Tiểu công trúa Nhiễm Dao cũng ngây người, còn… có thể chơi kiểu này sao?
Đàm Hi hơi híp mắt, chỉ thấy mùi hương hoa mai xộc vào mũi, xa thì thấy đoan trang, lịch sự, tao nhã, gần lại ngắm được da dẻ như ngọc, thật đúng là đẹp 360 độ không góc chết.
“Éc… Tớ giới thiệu một chút, đây là An An,“ sau đó chuyển hướng sang bên kia, “Đây là Đàm Hi, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng của nhau.”
“An An?” Đàm Hi thu tay lại, dường như đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại kia.
“Nhũ danh à?”
“Không phải. Họ An, tên An.” Người đẹp chính là người đẹp, đến giọng nói cũng cực kỳ êm tai.
“Hi, bạn học.” Đàm Hi vẫy tay gật đầu, cười đến xán lạn, dường như người một giây trước còn bóp cằm trêu ghẹo người ta không phải là cô vậy.
Người đẹp không những không bực bội mà còn nhoẻn miệng cười với cô, “Chào cậu. Tớ học ngành quốc họa, còn cậu?”
“Nghệ thuật thiết kế.” Không nghĩ ký túc xá này lại phân ở lẫn lộn như thế.
Hai người đồng thời nhìn sang phía Nhiễm Dao.
“A? Mình học điêu khắc…”
Đàm Hi: “…”
An mỹ nhân: “…”
“Này, vẻ mặt của hai cậu là như nào đấy hả?”
“Rất khó tưởng tượng ra được bộ dáng cầm đục với đao khắc của cậu.”
An mỹ nhân gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Tiểu công trúa tức tối tới mức mắt to trợn trừng: “Được lắm, hai người các cậu dám bắt tay làm tổn thương tớ.”
“No, no, no, tớ đang khen cậu mà!” Đàm Hi chớp mắt ra vẻ rất thần bí.
“Khen tớ á?” Hiển nhiên, đạo hạnh của tiểu công trúa không đủ, tự động sa vào bẫy.
An mỹ nhân chỉ cười không nói khiến cho Đàm Hi vừa nhìn là lại muốn động tay động chân với cô.
“Nhìn cậu thục nữ đầy mình thế này, quả thực mấy cái linh tinh như thạch cao, đất sét không thể xứng với cậu được! Thật tình đang khen cậu đó!”
Tiểu công trúa cười vừa dễ thương vừa ngốc nghếch: “Thật sao? Ôi trời… cảm ơn cậu nhé ~”
“Không cần khách khí.” Đàm Hi xua tay một cách hào sảng.
An An vẫn luôn mím môi, khóe môi khẽ cong lên nhẹ nhàng, chẳng khác nào con người cô – xuất thủy phù dung.
“Cái giường kia sao lại trống không thế?” Đàm Hi chỉ vào cái giường rỗng tuếch ở đối diện.
Bên này của cô tuy rằng chưa trải chăn đệm gì nhưng dù sao cũng đã có hành lý đặt trên đó, trên bàn cũng bày đầy bàn chải đánh răng, kem đánh răng các kiểu, trong ngăn tủ đã bày đầy quần áo, va li còn nằm ngổn ngang trên đất chưa kịp thu vào.
Thế này mới giống bộ dáng tới báo danh khai giảng chứ!
Hiển nhiên là cái giường đối diện không có ai tới nhận.
“Bọn tớ cũng không biết, nó vẫn luôn trống không như thế.” An mỹ nhân lắc đầu, theo động tác của cô, lúc này, Đàm Hi mới thấy rõ mái tóc của cô ấy dài xuống tận eo, y như dải lụa đen lấp loáng dưới ánh đèn.
“À! Chiều nay tớ có hỏi dì quản lý ký túc rồi, đã làm đăng ký nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ nữa.”
Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra, đồ của mình còn chưa dọn, giường còn chưa trải, sao còn có tâm tình xen vào việc của người khác chứ?
Lập tức bắt tay vào hành động, mở ba cái thùng chuyển phát nhanh ra, không có gì bất ngờ, trong đó là chăn và ga trải giường mà Lục Chinh mua giúp cô.
Năm phút sau, Đàm Hi nước mắt lưng tròng, lại nhìn giường ngủ của tiểu công trúa, hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đây… có chắc là style của cô chứ không phải của cái cô tiểu công trúa cuồng màu hồng kia không vậy?
Đậu má! Cái ông chú biến thái họ Lục kia, rõ ràng là một người đàn ông thẳng mà lại thích màu hồng!
Khăn trải giường màu hồng, chăn hồng, ngay cả màn cũng màu hồng, còn có ren ở mép nữa chứ.
“A! Cái gối này đáng yêu quá, đúng màu hồng phấn mà tớ thích nhất!” Nhiễm Dao chạy tới, vẻ mặt sung sướng nhìn chằm chằm vào cái gối trong tay Đàm Hi, căn bản không rời mắt đi được!
Dường như An An bị giật mình, tai đeo tai nghe, quan sát trên dưới một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng ở mấy thứ đồ màu hồng kia, hơi mỉm cười.
Đàm Hi lập tức đen mặt, ném cái gối màu hồng phấn trong tay xuống đất.
Tiểu công trúa nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, “Đừng ném mà… Rơi xuống đất sẽ bị bẩn đó!”
“Bẩn thì bẩn thôi!” Sau đó sẽ mua cái mới.
“Vậy đêm nay cậu ngủ bằng cái gì?”
Ặc… Hình như là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc đây.
Đàm Hi âm thầm phê bình mắt thẩm mỹ kỳ dị của người nào đó một chặp, cuối cùng vẫn phải khuất phục, trải ra tử tế.
Mười lăm phút sau.
Mắt thấy trên giường tràn ngập màu hường phấn giống hệt với giường của tiểu công trúa ở góc bên kia, khóe miệng Đàm Hi không ngừng co giật.
Đảo mắt lại nhìn sang giường đối diện, chăn màu đỏ tía đầy cao quý và thần bí, trên mặt có thêu hoa, chỗ đầu giường là một cái gối bằng sứ đầy tinh xảo.
Màn cũng khác với màn của cô và Nhiễm Dao, được làm từ tơ lụa.
Có thể tượng tượng, mỹ nhân tuyệt sắc ngủ trong khung cảnh đó sẽ đẹp mắt tới cỡ nào?
Đàm Hi liếc nhìn An mỹ nhân với ánh mắt quái dị, cô gái này xuyên từ cố cung tới ký túc xá đại học T đấy à?
Sao không chuyển luôn cả ghế rồng, ghế phượng tới đây luôn đi?
Thu dọn xong, Đàm Hi cầm váy ngủ đi vào trong phòng tắm.
Một phút sau —
“A!” Một tiếng hét chói tai ngắn mà dồn dập vang lên.
Nhiễm Dao chạy tới cạnh cửa, “Này, cậu không sao chứ?”
“Bên nào là nước ấm thế?”
“Ở giữa.”
Đàm Hi: “…”
Quá quái dị!
Tắm xong, Đàm Hi mang quần áo bẩn ra, ném thẳng vào trong máy giặt.
Bấm nút, bắt đầu giặt đồ.
Vừa mới ngồi xuống lau tóc, tiểu công trúa đã lon ton chạy tới trước mặt cô: “Hi Hi, cái gối ôm chiều nay cậu mua đâu rồi?”
Đàm Hi nhướng mày, nhìn hai lúm đồng tiền xán lạn rực rỡ của cô, tức khắc không nhịn được thò tay ra véo đôi má nhỏ mũm mĩm như của trẻ con đó.
“Sờ thích thật đấy ~”
Nhiễm Dao sửng sốt, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được, hai má đỏ rực lên, “Tớ phát hiện ra…”
Đàm Hi tiếp tục lau tóc.
“Cậu thật háo sắc quá đi mất!”
Ực —
“Cậu… không phải là les đấy chứ?” Tiểu công trúa dùng tay bảo vệ trước ngực, nhảy lùi về sau nửa bước.
Đàm Hi trợn mắt, cô chỉ hơi tò mò với mấy thứ đồ mình không biết mà thôi.
“Cậu đừng xuống tay với tớ nhé! An An là đại mỹ nhân, cậu… cậu đi tìm cậu ấy đi!”
Cô nàng An bị điểm danh liền tháo tai nghe xuống, nhìn về phía hai người với vẻ ngốc nghếch: “Vừa rồi Dao Dao gọi tớ à?”
“Cậu ấy muốn tán cậu đấy!” Tiểu công trúa buột miệng thốt lên.
Đàm Hi thật sự muốn đấm cho cô nàng một cú, đấm tỉnh cái bộ dáng vừa ngu vừa ngốc này luôn.
Đang chuẩn bị giải thích lại thấy An mỹ nhân quay đầu đi, sau một hồi châm chước liền nói, “Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi.”
Vô cùng nghiêm túc.
Đàm Hi lựa chọn đi chết, xem ra, cuộc sống đại học của cô chắc sẽ không đến mức quá nhàm chán rồi…
Lau tóc xong, Đàm Hi dùng máy sấy sấy khô tóc một nửa.
Thấy tóc An An vẫn còn ướt, liền quơ quơ cái máy sấy lên, hỏi: “Còn chưa rút ổ cắm, cậu có muốn dùng không?”
“Không cần, cảm ơn.” Nghĩ một chút lại tiếp tục mở miệng, “Thứ này dễ làm tổn thương tới tóc, cố gắng dùng ít thôi.”