Mua được áo khoác vẫn chưa xong, Lục Chinh cứ nhất định kéo cô đi lựa áo khoác lông vũ.
“Không đi!” Đàm Hi đứng trước cửa, sống chết cũng không chịu vào.
“Đàm Hi!”
“Không phải đã mua áo khoác rồi sao? Em đang tiết kiệm tiền giùm anh.” Cô đứng đó, chớp mắt, bày ra bộ dáng “Em rất hiền thục, mau khen em đi“.
Khóe môi Lục Chinh co giật.
Đau răng!
Không miễn cưỡng cô nữa, anh dứt khoát tự đi vào, lượn một vòng, chỉ vào chiếc áo lông vũ màu trắng dài đến mắt cá chân nằm trong tủ kính, “Chiếc này.”
Nhân viên bán hàng lần đầu thấy một người đàn ông đẹp trai như thế bước vào cửa hàng quần áo nữ, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Lục Chinh lặp lại, mặt mày âm trầm.
“Hả? Vâng. Xin hỏi anh muốn size nào?”
“Có những size nào?”
“S, M, L, XL”
Tầm mắt của anh nhìn ra ngoài cửa, như đang ước định thân hình của Đàm Hi, “Lấy size XS.”
“À… Kiểu áo lông này khi thiết kế vốn đã nhỏ, nếu anh muốn lấy size XS thì nên gọi người mặc đến thử là tốt nhất.”
Đàm Hi đứng ở cửa, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng xuyên qua cửa sổ trưng bày, cô nhìn thấy Lục Chinh đang cúi đầu nói chuyện với một nhân viên phục vụ đang mỉm cười ngọt ngào, hai người đứng rất gần, toát lên một sự mập mờ ái muội.
Nhất thời, tim cô chùng xuống.
Cũng không cần biết đồ có xấu hay không, lập tức đẩy cửa bước vào.
Một sự buồn cười nhanh chóng lướt qua trong mắt Lục Chinh, anh âm thầm lùi về sau nửa bước, “Qua đây thử xem.”
“Chiếc này?” Đàm Hi đi đến bên cạnh anh, chỉ vào chiếc áo trong tay nhân viên bán hàng, nhìn dáng vẻ cứ như đang lựa rau, cô và Lục Chinh là hai vợ chồng, còn cô nhân viên bán hàng kia chỉ là một người bán rau.
“Ừ.”
“Sao anh không lựa màu hồng?”
“Chỗ này không có.”
“…”
Đàm Hi cởi chiếc áo khoác mỏng trên người xuống, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo thun hai dây, mí mặt anh giật giật, lại khẽ dời tầm mắt đi, giơ tay ra nhận lấy chiếc áo.
Tuy chỉ thoáng nhìn trong phút chốc nhưng hình ảnh chiếc cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế không ngừng xuất hiện trong đầu anh.
Lục Chinh hít sâu, “Làm phiền cho tôi một ly nước.”
Đàm Hi xoay đầu lại cười, “Hai ly, cảm ơn.”
“Vâng, hai anh chị đợi trong chốc lát.”
Trong lúc nói chuyện, Đàm Hi đã thay đồ xong, lông vũ màu trắng phủ từ cổ xuống tận mắt cá chân, trông giống như một cục bột trắng xinh bị kéo dài.
Cô đứng trước kính, tỏ vẻ chán gét, “Béo ú như một con vịt.”
“Có con vịt nào màu trắng không?”
Đàm Hi chớp mắt, “Không có sao? Vậy thì là con ngỗng.”
Ý cười khẽ lướt qua mặt Lục Chinh, ánh mắt tỏ vẻ bó tay, anh kéo mái tóc dài bị đè trong áo khoác ra cho cô, tuy có chút vụng về nhưng đã cố gắng cẩn thận hết sức có thể.
Hai người đối mặt, ánh mắt của Đàm Hi thẳng tắp, tầm mắt rơi vào chiếc cằm có râu hơi lún phún của anh.
Khi cô nhích tầm mắt lên trên, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngọt ngào lan tỏa.
Nhân viên bán hàng bưng hai ly nước tới, ngắt quãng bầu không khí quyến rũ như có như không của hai người.
“Lấy chiếc này.” Lục Chinh kiên quyết.
Đàm Hi nhìn vào trong gương, “Có dài quá không?”
“Dài mới giữ ấm được.”
“Còn anh?” Đàm Hi nhìn anh.
“Anh có rồi.”
“Nhưng nó thật sự rất xấu…”
“Không xấu.” Ngừng lại, “Trông đẹp.”
Chỉ vì câu nói này, Đàm Hi đưa ra quyết định, “Mua!”
Lục Chinh lấy một chiếc mũ len màu trắng từ trên một kệ khác xuống, trên đỉnh mũ có một cục bông to quá đáng, anh tự tay đội lên cho Đàm Hi.
“Còn cái này nữa, cùng mua luôn.”
Cô tỏ vẻ ghét bỏ.
Lục Chinh vuốt cằm, tỏ ra hài lòng, “Như vậy mới giống sinh viên.”
Đàm Hi: “…” Trước đây, cô không giống sinh viên sao?
Khi hai người đi ra xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, tuy đang là mùa mát mẻ nhưng trên người Đàm Hi vẫn lấm tấm mồ hôi.
“Nóng quá…” Cô cởi áo khoác ra.
Cởi được một nửa thì bị anh kéo lại, Đàm Hi rất nghi ngờ, người này lấy đâu ra nhiều tay thế, rõ ràng số đồ anh xách còn nhiều hơn cả cô.
“Mặc vào.”
“Nóng.” Đàm Hi không dám.
“Đừng cãi lời.”
“Bên trong em có mặc đồ mà.”
Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, một chiếc áo dây, dù cho mặc rồi thì có khác gì với lúc không mặc đâu?
Cuối cùng, Đàm Hi vẫn không cởi được.
Bởi vì sắc mặt của người nào đó đã không thể dùng từ “khó xem” để hình dung nữa rồi.
“Lát nữa em sẽ về trường học.” Hai người trở về khách sạn, Đàm Hi buông đồ trong tay xuống, rót một ly nước lạnh cho mình và anh, ngồi trên ghế ở quầy bar uống từng ngụm nhỏ, chóp mũi vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt.
Lục Chinh nghe thấy thế, ngừng động tác lại, “Đừng bướng nữa!”
Vừa kết thúc cuộc gọi, anh buông điện thoại đến, sải bước đến bên Đàm Hi.
“Em không nói đùa.” Đàm Hi nghiêm túc.
Anh cau mày.
“Ngày mai có hội thể thao, em phải trở về… chuẩn bị.”
Lục Chinh nhìn chằm chằm cô, cười có vài phần ẩn ý, “Trốn anh?”
Đàm Hi mím môi, không nói gì.
Buổi chiều bị hành hạ quá thảm, tối nay không thể để bị thất thủ nữa, nếu không sao ngày mai có thể chạy nổi 800 mét đây?
Cô luyện tập lâu như thế, không thể từ bỏ cuộc đua vì ấy ấy quá nhiều chứ?
“Ai biết anh có lên cơn điên nữa không…” Làu bàu lẩm bẩm.
“Em nói gì? Nói to lên.”
Đàm Hi mở mắt ra nhìn anh, ngoan ngoãn im miệng.
“Hôm nay em cũng mệt rồi, tối nay không động vào em nữa.” Lục Chinh hạ giọng, trong lòng thật sự thương cô.
Đàm Hi bán tín bán nghi, vẻ mặt cứ như đang phòng trộm.
Khiến anh tức cắn răng nghiến lợi, “Đồ không có lương tâm!”
Đàm Hi hừ hừ, không lên tiếng.
Đêm đó, cô về trường không thành công.
Hai người nằm trên ghế sô pha xem phim điện ảnh Pháp, cảnh nóng khá nhiều.
Đàm Hi xem rất say mê, nhưng tội nghiệp Nhị gia phải cắn răng chịu đựng trong suốt 130 phút của bộ phim, nhất là khi nửa người Đàm Hi đang gác lên đùi anh.
Kết thúc bộ phim, vừa đúng 9 giờ.
Đàm Hi gọi điện thoại về ký túc xá.
“Alo, An An, tối nay tớ không về đâu… Ừ, ở bên ngoài… Ngày mai chắc chắn sẽ làm thỏa mãn lòng tò mò của cậu… Được, bye bye~”
Cúp máy, buông điện thoại xuống, bò dậy khỏi đùi anh, do động tác quá mạnh, Đàm Hi thấy trước mắt tối sầm.
Lục Chinh nhanh chóng đỡ lấy cô, “Sao thế?”
Đàm Hi xua tay, chớp mắt vài cái mới đỡ hơn, “Không sau, hơi thiếu máu thôi…”
“Bình thường em ăn gì?”
“Hả?”
“Anh hỏi em, ngày thường em ăn cái gì?” Giọng điệu của anh đã chứa đựng sự nghiêm khắc ở bên trong.
“Ăn cơm.”
“Một ngày mấy bữa?”
“…”
“Trả lời!”
“Anh hung dữ cái gì…” Đàm Hi thấy hơi chột dạ.
“Rốt cuộc là mấy bữa?”
“Sáng… khuya…”
“Đàm Hi! Mẹ kiếp, em giỏi quá nhỉ!” Lục Chinh đột nhiên đứng dậy, Đàm Hi suýt chút nữa bị anh hất xuống đất.
Cô cúi đầu, tỏ thái độ nhận sai.
“Bỏ bớt buổi trưa và tối, em muốn tích cốc tu tiên chứ gì?”
“A… tích cốc là gì?”
Nhị Gia: “…”
“Em có lý do hết mà, anh tức giận như vậy làm gì?”
“Lý do?”
Đàm Hi cúi đầu, “Lần trước là bởi vì đi học ké lớp của khoa công nghệ thông tin, kết quả bị thầy lôi đi viết lập trình, đến khi tới căng tin thì chỉ còn lại cơm thừa canh cặn. Lần trước trước nữa, là do Hàn Sóc chưa làm bài tập, em giúp cô ấy vẽ ba bức tranh phác họa. Còn nữa, lần trước trước trước nữa…”
Lục Chinh càng nghe, lửa giận càng lớn, cả người như sắp bùng cháy.
Đàm Hi càng nói về sau thì giọng càng nhỏ lại, đến cuối cùng, cô ngồi khép nép trên ghế sô pha, sợ hãi liếc nhìn ông lớn nào đó đang nổi giận đùng đùng.
“Bao lâu rồi?”
“… Một tuần.”
Anh đá bay bàn trà, mắng vài câu tục tĩu.
“À… em đi tắm đây.” Dứt lời, lao nhanh vào phòng tắm, cứ như có ma đang dí theo sau lưng cô.
“Chó con!” Tiếng nghiến răng của Nhị gia vang lên ken két.
Tắm xong, Đàm Hi bi thương phát hiện ra cô không mang theo gì cả, áo lót, quần lót, váy ngủ…
“Cậu ơi! Cậu ơi!”
Lục Chinh đang báo cáo tình hình với ông ngoại ở ngoài ban công thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi, “… Ông ngoại, không nói nữa, cháu còn có việc bận.”
“Này! Cháu đợi đã… Sao ông nghe thấy có tiếng phụ nữ?”
Ánh mắt anh nghiêm nghị, bình tĩnh lên tiếng, “Nên bảo Thiệu Đình dẫn ông đi kiểm tra toàn thân rồi.”
Đầu dây bên kia sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng trở lại, “Nhãi ranh! Đừng có mắng khéo lão già này!”
Lục Chinh cúp máy, xoay người vào phòng.
“Cậu ơi…”
“Được rồi, đừng gọi nữa!”
Đàm Hi trốn ở cửa, túm lấy khăn tắm, nghe thấy tiếng trả lời, hai mắt sáng rực, “À… em quên cầm theo áo lót, quần lót…”
Trán anh nổi gân xanh, “Ở đâu?”
Giọng điệu, xem như còn bình tĩnh.
“Túi xách.”
Cô dựa vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần.
Không lâu sau, Lục Chinh trở lại, “Mở cửa.”
Đàm Hi hé cửa, giơ tay ra.
“Hử?”
“Mau đưa cho em đi…”
“Cùng tắm.” Giọng anh hơi khàn.
Nhất thời trở nên cảnh giác, “Không! Em đã tắm xong rồi.”
Cô chặn cửa lại, tập trung lực chú ý cao độ.
“Vậy thì tắm lại một lần nữa.” Dứt lời, đẩy thẳng cửa vào, Đàm Hi mang dép lê, cộng thêm sàn gạch dính nước vừa ướt vừa trơn, không hề có bất kỳ ưu thế phản kháng nào.
Anh phá cửa tiến vào.
“A…”
Lục Chinh ôm lấy eo cô từ phía sau, ghé sát vào tai, “Muốn trốn?”
“Anh… nói hôm nay không động vào em mà!”
“Ừ.”
“Vậy mà anh còn…”
“Bây giờ anh đang động vào em sao?”
Đàm Hi muốn khóc, “Anh là tên vô lại!”
“Vừa hay, vô lại xứng lưu manh.”
“Anh nói ai là lưu manh hả? Anh mới là lưu manh!”
Lục Chinh cười, “Còn giả ngốc với ông đây à?”
“Em sai rồi, tha cho em đi.”
“Ngoan, anh vẫn chưa tắm.”
“…”
“Tắm chung.”
Lần tắm này khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhưng Lục Chinh nói được làm được, anh thật sự không động vào cô, chỉ là chỗ nào nên hôn nên sờ thì vẫn làm đủ.
Đàm Hi muốn khóc, việc này có khác gì với việc “động vào cô” chứ?
Lục Chinh ôm vật nhỏ ướt sũng ra khỏi phòng tắm, còn bản thân thì không mặc gì hết.
Đàm Hi cũng không mặc gì dưới lớp khăn tắm, nhân lúc anh xoay người đi tìm máy sấy, cô lén chui vào ổ chăn, lấy chăn quấn người lại thành một con tằm.
Khi Lục Chinh xoay người lại, trùng hợp cũng nhìn thấy cảnh này.
Bất chợt thấy buồn cười, “Em làm gì vậy?”
“Phòng sói.”
“Chỉ dự vào một chiếc chăn rách sao?”
“…”
“Qua đây.”
Đàm Hi lắc đầu.
“Qua đây!”
“Anh xoay người qua, em mặc đồ ngủ.”
Lục Chinh cười lưu manh, “Cũng có phải chưa thấy bao giờ đâu.”
Đàm Hi bị nghẹn, hạ quyết tâm, dứt khoát vén chăn lên, bắt đầu thong thả mặc áo ngực, quần lót, cuối cùng là váy ngủ trước mặt anh.
Anh nhìn đến nổi hai mắt như muốn phun lửa, “Được lắm, gan của em càng ngày càng to rồi!”
Cô nàng Đàm cũng không phải là người dễ bắt nạt, trừng mắt nhìn thẳng lại, dáng vẻ kiêu ngạo, “Anh đã nói, hôm nay không động vào em!”
Lục Chinh là một người nói lời giữ lời, anh nói không động tức là không động.
Lúc này còn không trêu anh, Đàm Hi sẽ thấy có lỗi với thiên thời địa lợi!