Đàm Hi xem từng bức tranh một, đứng ở góc độ của dân chuyên nghiệp, cô không thể không thừa nhận, trình độ vẽ tranh của bà cụ đã đạt tới cấp đại sư rồi. Chỉ nói riêng mỗi tranh sơn dầu thôi, Phạm Trung Dương là chuyên gia, nhưng bà cụ cũng không hề thua kém ông ấy.
Thảo nào ngày trước mẹ cô thường nhắc mãi bên tai cô rằng… bà ngoại con là một thiên tài!
Thời Tú có kỹ thuật nhưng lại thiếu mất mấy phần thiên phú, thế nên tranh vẽ ra không có hồn, thế nên, mẹ cô mới không đạt được độ cao như bà ngoại cô bây giờ. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có một phần nguyên nhân là vì Viêm Võ.
Ánh mắt Đàm Hi hơi sững ra, nhìn chằm chằm vào một bức tranh trong số đó, “Bức này…”
“Nhìn giống ảnh chụp đúng không? Cảm giác như hồi thập niên 80 ấy.” Thời Nguyệt cười nói, “Bà nội vẽ lại từ một bức ảnh chụp đấy, vẽ suốt nửa tháng mới được thế này.”
“Nét vẽ rất tinh tế.”
Thời Nguyệt nhất thời ngẩn ra, nghĩ thầm: Vừa vẽ vừa khóc, sao có thể không tinh tế chứ?
Đàm Hi mím môi, người được vẽ trong bức tranh này chính là Thời Tú lúc còn nhỏ, gương mặt quen thuộc trong bức tranh này hoàn toàn trùng hợp với dáng vẻ của mẹ cô. Đàm Hi vội vã lau khóe mắt, lại hít sâu một hơi.
“Sao thế?”
“Không sao ạ, hơi bị cảm chút.”
“Trong nhà có thuốc, để chị lấy cho em…”
“Không cần đâu ạ, trước khi ra ngoài em đã uống rồi.”
Mười một rưỡi, chuẩn bị ăn cơm.
“Đồ ăn xong rồi!” Bà cụ cởi tạp dề ra, thuận tay vắt nó lên lưng ghế.
Đàm Hi giúp xới cơm, Thời Nguyệt phụ trách bưng lên bàn.
“Hi Hi, em nếm thử tay nghề của bà nội chị đi.”
Dưới ánh mắt chờ mong của một già một trẻ, Đàm Hi gắp một miếng trứng bỏ vào miệng, “Ngon lắm!”
Thời Nguyệt đẩy đĩa thịt lại gần cô: “Ăn nhiều vào nhé!”
Bà cụ cũng hớn hở mặt mày giống cháu gái: “Thích là tốt rồi.” Giống y như một đứa trẻ được khen ngợi vậy.
Bà lão trẻ con thật…
Cơm nước xong, Đàm Hi xung phong nhận việc: “Cháu rửa bát!”
“Không cần, để Nguyệt Nguyệt làm đi.” Bà cụ gọi cô mau ngồi xuống.
Đàm Hi nhăn nhó: “Cháu tay không tới cửa đã là không hay lắm rồi, bà cứ để cháu làm gì đi ạ! Không lần sau cháu ngại tới lắm…” Bộ dạng ngây thơ khiến cho bà cụ thương tiếc vô cùng, phải một câu “cô bé ngoan”, trái một câu “đứa bé ngoan“.
Cuối cùng, Đàm Hi và Thời Nguyệt cùng nhau rửa bát.
“Bà nội chị rất thích em đấy.” Thời Nguyệt đưa cái bát ướt sũng cho cô, Đàm Hi chịu trách nhiệm lau khô nó.
“Có lẽ tại em được người gặp người thích.”
“Xì, em đúng là tưởng bở!”
Đàm Hi hừ hừ, người cô muốn dỗ vui vẻ, không bao giờ có chuyện không làm được, chỉ có điều cô có thích làm hay không mà thôi.
Nếu mẹ cô còn sống, vậy…
Bỏ đi! Không cần tùy tiện đặt ra giả thiết không có thật.
Cũng không biết, năm đó sau khi mẹ cô trốn nhà theo người đàn ông bội bạc Viêm Võ kia có bao giờ hối hận không, không thích làm cô chủ nhà giàu lại thích đi theo gã trai nghèo chịu khổ, cuối cùng còn bị ông ta phản bội, mắt thấy cuộc sống dần khá hơn thì sức khỏe lại suy yếu.
Chỉ có thể nói, người khôn khéo tới mấy cũng sẽ có lúc bị tình yêu làm cho mù quáng.
“Hi Hi?”
“Hả?”
“Bát, cái tiếp theo. Tự nhiên ngẩn ra làm gì thế?”
“À, em suy nghĩ về thi cuối kỳ ấy mà.”
“Yên tâm đi, không làm khó được em đâu.”
“Nguyệt Nguyệt, thì ra trong lòng chị, em lại được đánh giá cao như thế cơ à?”
“Chị tin vào ánh mắt của giáo sư Phạm.”
“… Rồi rồi. Thì vẫn là đánh giá cao mà~”
Thời Nguyệt bật cười bất đắc dĩ.
Từ phòng bếp đi ra, bà cụ đã gọt táo xong, đang chờ hai cô gái: “Mau qua đây, để lâu sẽ bị thâm mất đấy.”
“Cảm ơn bà ạ!” Miệng Đàm Hi đầy ngọt ngào.
“Về sau nhớ thường xuyên theo Nguyệt Nguyệt tới đây, bà còn nhiều món ngon lắm, sẽ lần lượt làm cho cháu ăn.”
“Như thế… liệu có làm phiền tới bà quá không ạ?” Đàm Hi tỏ vẻ áy náy.
“Phiền gì đâu! Bà vừa thấy cháu đã cảm thấy rất thân thiết rồi, người già như bà thường thích náo nhiệt, cũng coi như tới làm bạn với bà già đây thôi!”
“Vâng! Vậy cháu nhất định sẽ thường xuyên tới nói chuyện với bà!” Đàm Hi ra dấu YES ở trong lòng, chiêu lấy lùi để tiến này lúc nào cũng có tác dụng.
“Bé ngoan…”
Một rưỡi chiều, bà cụ chuẩn bị đi ngủ trưa.
Đàm Hi tắt tivi, lại bị Thời Nguyệt kéo vào phòng ngủ.
“Ngủ một lát chứ?” Giường lớn 1m8 cũng đủ cho hai người nằm.
Đàm Hi xua tay: “Em không buồn ngủ.”
“Vậy chị ngủ đây, trên bàn có máy tính đấy, chán quá thì em có thể xem phim.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đàm Hi kéo rèm cho cô nàng, ngồi xuống chơi game một lát, nhưng vì không phải máy của mình nên dùng cũng không thuận tay lắm. Kết quả bị con BOSS tiêu diệt, cô muốn đập bàn phím. Đột nhiên nhớ ra đây là nhà của người khác, vẫn nên rụt rè tí thì tốt hơn…
Lại qua hơn mười phút, Đàm Hi rời khỏi phòng ngủ, lại đi tới trước bức tường trưng bày kia, bên cạnh có một tủ gỗ khắc hoa tản ra mùi đàn hương nhẹ nhàng, bên trong bày tất cả những cúp, giấy chứng nhận, thậm chí có cả mấy giải thưởng quốc tế lớn mà bà ngoại giành được trong những năm qua.
“Thì ra mẹ thật sự không lừa mình…”
Một trận gió lạnh lùa qua, tiếng cửa va đập, Đàm Hi vội vàng chốt cửa sổ lại, sau đó lại chạy đi đóng cửa. Lơ đãng nhìn vào một căn phòng, sau đó chẳng nhấc chân nổi nửa.
Cô như bị ma xui quỷ khiến mà đẩy cửa vào, động tác cẩn thận như sợ chạm hỏng gì đó.
Đây là một phòng vẽ tranh, lớn hơn phòng ngủ của Thời Nguyệt một chút, có một ban công nhỏ, ánh sáng khá tốt.
Rèm màu lam nhạt, bên phải là một cái sofa phủ khăn màu vàng nhạt, bên trái có một đống tượng thạch cao để làm mẫu vẽ, có tượng người, cũng có động vật.
Có ba giá vẽ, một cái chuyên môn vẽ tranh sơn dầu, trên giá vẫn còn dính một chút dầu.
Đàm Hi đi tới bên cạnh sofa, nhặt bàn vẽ ở dưới đất lên, mấy trang giấy vẽ và một cây bút chì từ trong đó rơi ra. Nghĩ một lúc, sau đó cô ngồi xếp bằng xuống sofa, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dạng của Thời Tú.
Lúc còn nhỏ, cũng trong một gian phòng có bố cục thế này, Thời Tú ôm cô vào lòng, dạy cô đưa từng nét bút.
Càng nghĩ, Đàm Hi không nhịn được liền bắt đầu vẽ.
Sau đó, cô bị đánh thức… “Hi Hi? Dậy đi nào…”
“Sao thế ạ?” Não vẫn còn chưa tỉnh táo, gương mặt của Thời Nguyệt đã đập thẳng vào mắt.
“Sao em lại ngủ ở chỗ này? Không lạnh à?” Căn phòng này không có máy sưởi, cửa sổ còn mở toang ra nữa.
Lúc này Đàm Hi mới nhận ra mình đã ngủ quên trên sofa từ lúc nào.
Cuống quýt đứng lên, bàn vẽ, bút chì, giấy vẽ trong lòng rơi hết xuống đất, cô xấu hổ thè lưỡi ra: “Xin lỗi.”
Mắt bà cụ lộ ra vẻ quan tâm, nắm lấy hai tay cô ủ ấm: “Có lạnh không? Cháu nhìn đi, mặt cháu lạnh đến đỏ cả lên rồi, mau ra phòng khách đi.”
Đàm Hi nhất thời ngơ ngẩn, tay bà ngoại thật ấm…
“Ồ?” Thời Nguyệt kinh ngạc nhìn bức vẽ phác họa trong tay mình, lại nhặt cả bút chì và bàn vẽ đặt lên bàn trà.
Mặt Đàm Hi biến sắc.
“Hi Hi, đây là em vẽ đấy à?”
Bà cụ cũng thuận thế nhìn sang, giây tiếp theo, toàn thân chấn động, “Cái… cái này là…”
“Bà, bà sao thế ạ?”
“Nguyệt Nguyệt, cháu đưa bức vẽ cho bà xem.”
“Oh.”
Đàm Hi muốn ngăn lại cũng không kịp.
“Cháu gái, người trong bức tranh này là ai thế?” Đôi tay bà cụ run rẩy, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
“Bà, bà sao thế ạ? Bà không khỏe ở đâu sao?”
Bà cụ vẫn không đáp lại Thời Nguyệt mà cứ nhìn chằm chằm vào Đàm Hi, ánh mắt quật cường giống như cây cung đã kéo căng đến cực hạn, lúc nào cũng có thể gãy mất.
“Cháu gái ngoan, nói cho bà nghe, người cháu vẽ là ai thế?”
“… Mẹ cháu.”
“Mẹ cháu tên là gì?”
“Tề Minh Nguyệt.” Đây là mẹ của “Đàm Hi“.
“Họ Tề…” Ánh sáng trong mắt bà cụ lập tức ảm đạm, “Không phải họ Thời…”
Trong lòng Đàm Hi lộp bộp.
“Bà…” Trong lòng Thời Nguyệt tràn đầy chua xót, cô biết bà nội lại đang nghĩ tới cô mình.
“Nhưng mà thật sự giống quá!” Bà cụ lẩm bẩm tự nói một mình.
Đàm Hi cố nén bản thân khỏi khóc òa lên. Cô chỉ vẽ mặt nghiêng mà đã bị bà ngoại nhận ra, phải là chấp niệm sâu như thế nào mới có thể nhạy bén được như thế chứ? Không buông tha bất kỳ dấu vết nào để lại, có lẽ bà đã cố chấp thế này mấy chục năm rồi…
Ăn cơm chiều xong, Đàm Hi cũng không ở lại lâu, trải qua chuyện hồi chiều, bà ngoại cũng không còn hào hứng nữa.
Thời Nguyệt muốn nói lại thôi, cô không thể nói gì được, đành cúi đầu ăn cơm.
Ra khỏi khu tập thể giáo viên, Đàm Hi cũng không vội trở về ký túc xá mà lượn ra sân bóng rổ bắt đầu chạy vòng.
Cũng không biết chạy bao lâu, chân đã tê rần, cô chống tay xuống đầu gối, há miệng thở phì phò, lúc này, một chai nước khoáng đưa ra trước mặt cô: “Mời cậu, không cần cảm ơn.”
Nam sinh đưa nước cho cô rồi lại cầm bóng chạy đi, mặc bộ đồng phục bóng rổ mát mẻ, giữa mùa đông mà không hề thấy lạnh.
Đàm Hi vặn ra uống hai ngụm, sau đó đi vào giữa sân, quả nhiên, mấy nam sinh đang chơi bóng, trong đó có cả người vừa mời cô uống nước.
“Ồ! Có người đẹp tới xem kìa!” Cũng không biết là ai hét lên một câu, mọi người đều lập tức quay đầu nhìn sang.
Cô đứng tại chỗ, xấu hổ nói một câu: “Hi~”
Có người bắt đầu huýt sáo, nam sinh mời cô uống nước chạy tới: “Cậu có thể qua khu ngồi chờ bên kia xem cũng được.”
Đàm Hi rất muốn trợn mắt lên bảo ai thèm xem đám ranh con các cậu chơi chứ, có điều, nể mặt cậu ta vừa mời mình uống nước nên cô đành nhịn xuống.
“Thêm tôi nữa được không?”
Nam sinh nhìn cô đầy kỳ quái: “Thêm cái gì cơ?”
“Gia nhập với các cậu ấy!”
“Ực…” Nuốt nước bọt, “Cậu… chơi bóng rổ… với bọn tôi á?”
“Sao hả, coi thường tôi à?”
“Đừng nói đùa thế.”
Đàm Hi cởi áo khoác ngoài ra, “Hừ, ai nói đùa chứ hả?”
“Cậu biết chơi thật hả?”
Đàm Hi ngắt lời cậu ta bằng một động tác vỗ rơi quả bóng trong ngực nam sinh, sau đó nhanh chóng vỗ bóng chạy, nâng người nhảy lên ném rổ, tuy rằng lực lượng tương đối yếu nhưng tư thế lại rất đẹp.
“Đệch! Vào rồi!”
Đàm Hi hất cằm đầy vẻ khiêu khích: “Sao hả? Có muốn chơi không?”
“Chơi thì chơi, ai sợ ai chứ?” Một đám nam sinh bắt đầu ồn ào.
“Tên tôi là Triệu Tân.” Chính là nam sinh đưa nước cho cô.
“Đàm Hi.”
“OK, hoan nghênh cậu gia nhập với chúng tôi. Giờ bắt đầu chia nhóm…”
Bốn mươi phút sau, Đàm Hi nằm ở trung tâm sân bóng, cả người như mới được vớt từ dưới nước lên.
Một đám nam sinh nằm tứ tung ngang dọc, quần áo đánh bóng đã ướt đẫm, “Bạn học à, phỏng vấn chút nhé, nữ sinh như cậu có phải quá trâu bò rồi không?” Tống cộng mười lăm lần vào rổ thì cô chiếm mất bảy lần.
Một bình nước khoáng duỗi tới trước mặt Đàm Hi, Đàm Hi rất nể tình, “Không phải tôi quá trâu bò mà là các cậu quá yếu thôi, cảm ơn.”
“Tôi đang bị coi thường đấy à?”
“Cút, để tôi, để tôi. Khụ khụ, cậu tên là Đàm Hi phải không nhỉ?”
“Đúng rồi.”
“Cậu là hoa khôi khoa à?”
“Quá khen.”
“Đệch, đúng thật là cậu!”
Đàm Hi ngồi dậy, lắc mái tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, “Sao hả, hoa khôi khoa thì không thể đánh bóng rổ à?”
“He he… Đương nhiên không phải rồi! Chẳng phải tôi đang khen cậu tài mạo song toàn hay sao!”