“Cô Sầm, vòng hoa và vương miện cô thích cái nào hơn?”
Thợ trang điểm đưa ra món đồ, mỗi bên tay cằm một cái, nhẹ giọng hỏi ý kiến.
Cô chọn đại một cái.
Thợ trang điểm nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi cũng cảm thấy vòng hoa tinh tế hơn.”
Sầm Uất Nhiên cười cười, không nói gì.
Cốc cốc…
“Mời vào.”
Giang Dự đẩy cửa vào, trên người mặc bộ comple được may rất đẹp, làm nổi bật đường nét thân hình cường tráng của anh.
Anh là người đàn ông rất có mị lực, điểm này, Sầm Uất Nhiên chưa bao giờ hoài nghi.
“Xong chưa?” Anh đi đến bên cạnh cô, bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai thon gầy của cô, “Em ốm quá.”
Hướng về phía gương cười cười, bốn mắt nhìn nhau, cô đã rất quen với việc nhìn nhau như vậy.
Mỗi lần như thế, Sầm Uất Nhiên luôn có thể thấy được tình cảm nồng nàn nuông chiều trong đôi mắt nho nhã nhìn xa trông rộng ấy.
Cô không phải thánh.
Sẽ động lòng chứ?
Thợ trang điểm ngưỡng mộ nhìn hai người, sau đó biết điều lui ra khỏi phòng, khép lại căn phòng tràn ngập tình nồng lưu luyến bên trong.
“Sắp bắt đầu chưa?” Cô hỏi.
Giang Dự đưa tay lên nhìn, “Khách khứa vẫn đang vào sảnh, ít nhất cũng còn bốn mươi phút nữa.”
Sầm Uất Nhiên bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông nhìn thấy vậy: “Mệt rồi ư?”
“Không có.” Cô cười, “Chỉ là có chút hồi hộp.”
“Yên tâm, có anh ở đây.”
Sầm Uất Nhiên tự nhiên thấy hốt hoảng.
Những lời giống như vậy, lúc cô và mẹ con Tần Dung gặp nhau trên tòa án, anh ấy cũng đã nói như vậy. Cuối cùng, hóa nguy thành an, hoàn toàn thắng án, cô trở thành người thắng cuộc sau cùng.
Không phải nói quá, nếu không có Giang Dự ra sức điều đình trong những ngày như thế, thì cô sẽ không phải là người nắm giữ nửa phần giang sơn Sầm Thị.
Đối với việc này, Sầm Uất Nhiên vô cùng cảm kích.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giang Dự dịu dàng vén lọn tóc rối trên gò má của cô ra, cười nhẹ.
“Đang nghĩ, người con gái gả cho anh, kiếp trước nhất định tích được nhiều phúc lắm.”
“Em đang nói chính em đó hả?” Anh khẽ cười, ánh mắt hàm chứa tình yêu.
“Không.”
Giang Dự ngừng lại một lát.
Sầm Uất Nhiên liền nắm lấy tay anh, “Em đã tích còn nhiều phúc hơn chứ.”
“Cô gái ngốc này.”
Cô lại nhìn nụ cười của anh, trong đôi mắt có sự cảm kích, có cảm động, thậm chí có sự kính phục, ngưỡng mộ, chỉ duy nhất thiếu đi tình yêu.
Giang Dự vẫn cười như thế, anh còn cả cuộc đời còn lại có thể từ từ thu phục trái tim cô, không phải sao?
“Hối hận không, cưới em?”
“Lấy anh, em có hối hận không?”
Hai người gần như mở miệng cùng lúc, đồng thời chững lại, sau đó nhìn nhau cười.
Bọn họ có thể đến với nhau như vậy, thì yếu tố giúp thành công không nhỏ là sự ăn ý và hiểu đối phương.
Trên tri kỷ, chưa đến người yêu.
Giang Dự cảm thấy vậy đã tốt lắm rồi. Ít nhất, anh còn có cơ hội để giành lấy.
Anh cầm một đĩa điểm tâm qua, “Ăn trước một ít, sau nghi lễ còn phải gặp mặt bạn bè người thân, sợ em đói bụng.”
“Cảm ơn anh.” Cô đưa tay nhận lấy, may là chưa tô son, theo thói quen ngửi qua đĩa đồ ăn, mùi vừng thơm xộc vào mũi, vốn là mùi vị cô yêu thích nhất, nhưng lúc này lại khiến cô muốn nôn.
Nhấc đầm lên, nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, nằm ôm bồn cầu ói như chết đi sống lại.
Ngẩng đầu lên một lần nữa, Giang Dự đứng bên cạnh, trên tay cằm một cái ly, đưa cho cô, “Súc miệng đã, ấm đấy.”
“Cảm ơn.”
“Chúng ta sắp đính hôn rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Sầm Uất Nhiên cười cười, “Vâng ạ.”
“Giờ đến mùi vừng cũng không được sao?”
“Đúng vậy…” Cô cười không biết phải làm sao, “Chắc phải là một cậu bé bướng bỉnh.”
Giang Dự đưa tay qua đỡ cô dậy, vô cùng dịu dàng ôm cô vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt lưng cô, “Đúng vậy, nói không chừng là một cô bé quậy phá.”
“Anh thích con gái ư?” Sầm Uất Nhiên nghe thấy anh nói điều này không chỉ một lần, hình như chắc chắn trong bụng cô là bé gái vậy.
“Chỉ cần do em sinh ra, anh đều thích cả.”
“Nhưng mỗi lần anh đều nhắc đến con gái?”
“Anh chỉ cảm thấy… một cô bé giống em nhất định rất dễ thương.”
“Lời gì ngọt quá.” Nhìn anh một cái, Giang Dự thấy ngây người trong nháy mắt.
“Đi thôi, đỡ em đi ra ngoài.”
“… Được.”Giang Dự đột nhiên tỉnh táo lại, cảm giác ngượng ngùng khó hiểu. Anh ta là một người đàn ông, trước mặt người con gái mình thích cũng chẳng qua là một thằng nhóc mà thôi.
“Lại phải dậm phấn lại…”
“Trong khoảng thời gian này em ăn gì là ói ra cái nấy, người ốm hẳn ra. Ngày mai để kêu bà Lý về, bà ấy biết rõ nhất khẩu vị của em.”
“Đừng… bà khó lắm mới được về quê thăm cháu, mới đi được hai ngày mà anh gọi bà về, không thấy bất tiện sao?”
“Nhưng em cứ như vậy cũng không phải biện pháp.”
“Yên tâm, bác sĩ bảo đây là tình trạng thông thường, qua một hai tháng sẽ có chuyển biến tốt hơn.”
“Thật không? Anh phải đi hỏi đã…”
Nhìn tấm lưng của người đàn ông mạnh mẽ rời khỏi, Sầm Uất Nhiên lắc đầu bất lực.
Chỉ một lúc sau, thợ trang điểm quay lại, cười trêu ghẹo: “Giang tổng đối với cô tốt thật đấy, làm cho đứa độc thân như tôi thấy mà ghen tị quá đi!”
Sầm Uất Nhiên lặng đi, thật vậy, Giang Dự đối với cô, đối với con đều rất tốt.
Kẻ nghiện thuốc nặng vậy mà vì một đứa bé, cố gắng nhẫn nhịn, đến cả cái bật lửa vật bất ly thân cũng bị anh ném đi xa.
Không chỉ như vậy, trong tòa chung cư, những gói thuốc giá đắt tiền đều bị anh đem đi tặng người khác, những gạt tàn thuốc lớn nhỏ trong nhà đều mất tăm trong vòng một đêm.
Dù sao thì từ lúc cô nhận được bảng xét nghiệm, xác nhận mình có thai, trong nhà không còn nhìn thấy gạt tàn, thay vào đó là kẹo cao su.
“Lên cơn thì lại nhai một lúc là sẽ kiềm chế được vài tiếng.”
“Thật ra anh không cần…”
“Anh tình nguyện.”