“Có mày mới muốn hại chết mọi người!”
“Tiểu Thái, bịt miệng anh ta lại.”
“A?” Tiểu Thái có chút ngớ người, lời này nghe như kiểu lão đại xã hội đen ra lệnh cho đàn em vậy, lạnh lùng, ngang ngược, dĩ nhiên ngầu muốn chết luôn. Nhưng anh là con sen của người dân mà, lãnh đạo đại nhân a!
Tống Tử Văn lướt mắt nhìn qua, Tiểu Thái liền sợ hãi, đang định làm, Nhiễm Dao đứng kế bên nhanh chân hơn anh ta, cũng không biết lượm ở đâu chiếc khăn lông dơ bẩn, nhét chặt vào trong họng của Lý Đại Nhân…
Ơ…
Hai người đàn ông có chút ngẩn người.
Cô vỗ tay, đứng dậy, cười ngây thơ vô tội: “Xong.”
“…”
“Mấy người mau thả anh Đại Nhân ra!” Đều là đàn ông thật thà, Lý Đại Nhân giúp họ ra mặt, họ cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta bị tội được!
“Yên tâm, tôi không làm gì anh ta cả. Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Dừng ngay hành động kháng cự của các anh, bởi vì không tác dụng gì với cấp cao ở trên của Phong Lăng, mà còn khiến bản thân vào tù.”
“Anh nói nhăng nói cuội gì thế?!”
“Không tin?” Tống Tử Văn cười nhẹ, “Mấy anh phá hoại nhà dân, gây tai nạn bỏ trốn, sau cùng còn bá chiếm cả mảnh đất công trường, gây ảnh hưởng đến tiến độ thi công. Trên phương diện pháp luật, các anh đã vi phạm nghiêm trọng đến an toàn và tài sản cá nhân và người của tập đoàn.”
“Đừng hù dọa! Tôi, chúng tôi không bị anh lừa đâu!” Đám người bắt đầu chột dạ.
Nụ cười của Tống Tử Văn vẫn vậy, “Mấy anh tưởng tập đoàn Phong Lăng vì sợ nên mới để công nhân khác rút khỏi công trường ư?”
“Không lẽ không phải?” Anh Đại Nhân nói với họ, Phong Lăng không thể thấy tiến độ bị chậm mà ngồi yên không quản, chỉ cần kéo thêm vài ngày, cấp trên nhất định sẽ khuất phục.
“Đương nhiên không phải rồi!” Tống Tử Văn nói có khí phách, “Họ làm như vậy chẳng qua muốn khiến các anh làm lớn chuyện hơn nữa, tổn thất nghiêm trọng hơn, sau đó lấy cớ kiện ra tòa, thế là Phong Lăng theo lý liền thành người bị hại, và kết quả đợi chờ các anh là…”
Lời nói chưa dứt, nhưng ý nghĩa đã nói quá rõ cho họ nghe rồi.
Trong gian nhà tranh xuất hiện khoảng thời gian tĩnh mịch ngắn ngủi, sau đó, phát hiện có tiếng xì xào bàn tán, sau cùng diễn biến thành sự xôn xao sợ hãi bất an.
Ngay đến Lý Đại Nhân bị anh áp chế dưới đất, cũng dừng hẳn sự giãy giụa, đôi mắt thoáng qua sự trầm tư, trong đầu đang đấu tranh dữ dội. Lý trí mách bảo hắn, không được tin tưởng, nhưng trong lòng lại có âm thanh vọng lại không ngừng: Điều đó là sự thật! Điều đó là sự thật!
“Vậy chúng tôi phải làm sao?! Lao động khổ cực suốt nửa năm trời, không thể tay không mà rời khỏi vậy chứ? Ba đứa trẻ trong nhà còn đợi tiền của tôi đem về đóng học phí nữa…” Nhắc tới chỗ chua xót trong lòng, một ông cao to lực lưỡng đen đúa mét tám rơi nước mắt.
Thư ký Thái không khỏi thở dài: Đều là mạng khổ, hành động của Phong Lăng lần này thật quá đáng!
Tưởng tạo được mối quan hệ với Cục Kiến thiết thành phố là có thể muốn làm gì thì làm, muốn sao cũng được ư? Tiếc thay, gặp phải Tống Tử Văn nhúng chân vào, việc này xác định không thể bỏ qua được.
Xem ra, sau Vương Gia, lại có người gặp tai ương rồi.
“Anh nói anh là Trợ lý thị trưởng gì đó, có thể giúp chúng tôi không?”
“Đúng vậy, nếu anh đã biết nỗi khổ của chúng tôi rồi, lại nắm rõ âm mưu của cấp cao Phong Lăng, có thể giúp chúng tôi lấy lại công đạo một lần không?”
Đám đông bỏ hết vũ khí, nghiêm túc xem Tống Tử Văn là cọng rơm cứu mạng nơi vách núi.
Tiểu Thái lắc đầu, nên vậy từ sớm mới phải chứ! Báo hại anh hết hồn một phen, còn gọi cảnh…
Đợi đã!
Báo cảnh sát?! Sao anh có thể quên mất việc này chứ?!
“Lãnh…”
Tống Tử Văn không đợi anh nói xong, liền ra lệnh: “Mau chóng gọi điện cho Sở Cảnh sát và Cục Công an báo là mọi chuyện đã được giải quyết, bọn họ không cần đến nữa.”
Đám đông nghe thấy, toát cả mồ hôi hột. Rất may là họ không có ý định giết người diệt khẩu thật, nếu không thì…
Trong lúc Tiểu Thái gọi điện thoại, Nhiễm Dao tỏ ý muốn Tống Tử Văn thả Lý Đại Nhân ra. Người đàn ông vừa nãy vốn còn giãy nảy, giờ như bó cải úa, im im không nói ra được lời nào.
“Những điều anh vừa nói… đều là thật sao?” Hắn đứng dậy, ánh mắt thận trọng nhìn về phía Tống Tử Văn.
“Tôi không có lý do gì phải lừa gạt ai cả.” Không có tiếng cười lạnh lùng, cũng không châm chọc, anh chỉ tường thuật lại sự thật.
“Ngồi đi.”
Tống Tử Văn nhướng mày.
“Không phải muốn nói chuyện sao? Lão Lưu, rót ly trà cho lãnh đạo…”
Nhiễm Dao thở phào, quay ra nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của Tống Tử Văn. Cô cười cười, anh cũng cười đáp lại cô.
…
Sự việc rất thuận lợi, lúc sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Tử Văn trong mắt đám nông dân làm công đã trở thành người “Lãnh đạo tốt” luôn vì dân phục vụ.
Nhiễm Dao ngồi ở ghế phụ. Tống Tử Văn tự lái xe, còn thư ký Thái tự biết điều gọi taxi rời khỏi, thề không làm kỳ đà cản mũi.
“Đói chưa?”
Lúc này mặt trời đã ngả về đằng Tây, vừa đúng giờ cơm.
Nhiễm Dao đưa mắt từ ngoài cửa sổ lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Đói rồi ạ.”
Người đàn ông bật cười, “Muốn ăn gì?”
“Vịt quay thủ đô.”
“Được.”
Hai người ăn tối xong, bên cạnh có con đường đi bộ rất sầm uất, Tống Tử Văn nhắc đến, Nhiễm Dao rất hứng thú, anh bèn đi dạo với cô.
Lúc này, màn đêm vừa buông xuống, trung tâm đô thị sầm uất sặc sỡ ánh đèn neon.
Nhiễm Dao đứng trước cửa sổ thủy tinh của một cửa hàng bánh ngọt trứ danh, trên giá để đầy các loại bánh kem kiểu dáng màu sắc đa dạng tinh tế.
“Muốn ăn không?”
Cô gật đầu, ánh mắt thậm chí không muốn rời khỏi một phút giây nào, “Nhưng em đã no lắm rồi.”
Muốn ăn nhưng không phải vì đói.
Tống Tử Văn ngẩng đầu xem bảng hiệu, bờ môi lộ nét cười ẩn. Nhiễm Dao không biết nụ cười như vậy rốt cuộc có ẩn ý gì, cứ cảm thấy rất phức tạp.
“Vào xem thử.” Anh bảo.
“Dạ.” Nhiễm Dao thử khoác lấy tay anh, giây sau vui vẻ nở nụ cười, không cự tuyệt!
Tống Tử Văn đẩy cửa, đưa cô vào trong.
Không gian bên trong rất lớn, ngoại trừ giá bánh kem đó, phía còn lại còn có nhiều loại đồ uống, đủ mọi màu sắc, đủ mọi loại hình.
“Ngài Tống.” Một cô gái trẻ có thân hình cao ráo bước tới, gật đầu với anh.
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, quan sát tỉ mỉ. Không thể không thừa nhận, cô gái này xinh đẹp vô cùng, không chỉ thân hình, nhan sắc cũng rất đẹp, lúc cười rất ngọt.
“Chào cô.” Ánh mắt của người đàn ông lướt qua, giống như gặp một người bạn bình thường, quay qua tiếp tục xem các loại thức uống.
Nhiễm Dao lại nhìn thêm cô gái một lát, lòng yêu mếm cái đẹp, ai cũng có.
Nhưng, cũng chỉ một lát, nói cho cùng, thì đồ ngọt vẫn là thứ hấp dẫn cô hơn.
“Cái này đẹp không?” Ngón tay mũm mĩm chỉ vào một ly rượu cocktail màu hồng sau tấm kính, màu hồng dần đổi màu, từ đậm sang nhạt, rất đặc biệt.
“Đẹp.” Tống Tử Văn gật đầu.
Nhiễm Dao trong nháy mắt cười cong đôi mày, “Em cũng thấy đẹp!”
Cô gái trẻ bị thái độ không thèm quan tâm của hai người chọc giận, nụ cười trở nên cứng đờ trên môi, ánh mắt tối sầm, hướng về phía nhân viên phục vụ: “Làm phiền đem ly rượu cocktail này cho tôi.”
“Dạ vâng.” Mọi thứ ở đây không có cái thứ hai, chỉ có độc nhất một cái.
Tống Tử Văn nhíu mày.
Nhiễm Dao không chịu được nhìn cô ta một cái, liền bắt gặp ánh mắt khiêu chiến của cô ta, lúc đó có chút lặng người.
Cô gái dường như cảm thấy sung sướng trước biểu hiện của cô, sau khi nhận được món đồ uống liền hống hách rời đi, đuôi tóc đằng sau đung đưa tạo thành một đường cong lạnh lùng. Nhiễm Dao cũng không bỏ lỡ ánh mắt phức tạp của cô ta nhìn Tống Tử Văn trước lúc đi khỏi.
Nhân viên phục vụ lấy ra tờ tiền ba trăm đồng, luống cuống, “Cô ơi, không cần nhiều như vậy.”
“Còn lại xem như tiền típ.”
Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh lùng, đôi môi mỏng cong lên sắc bén.
Nhiễm Dao cúi đầu, rồi ngẩng đầu lên, đã là nét mặt tươi như hoa, “Thật ra, em càng thích ly kế bên hơn.” Sữa dâu lắc, không nồng nàn tinh tế như cocktail, lại có hương vị ngọt ngào riêng.
Tống Tử Văn nhìn nụ cười của cô, trong lòng không hiểu là cảm giác gì, không lẽ cô không muốn hỏi?
“Có thể tặng em không?” Nụ cười nghịch ngợm của cô, ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt, như những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
Cô thật sự đang cười, không chút miễn cưỡng.
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy bất lực, rõ ràng trên người không có gì cả, lại cảm thấy như bị sợi dây vô hình buộc lấy.
Anh nói, “Được.”
Sau đó kêu nhân viên phục vụ bỏ túi mang về.
Nhiễm Dao chỉ vào ly màu xanh bên dưới: “Phiền chị, ly này cũng lấy giùm tôi.”
“Dạ được.”
“Tách hóa đơn ra.”
Nhân viên phục vụ hơi ngẩn người, “Ồ.” Kỳ lạ, hai người đi chung, còn tay trong nay, rõ ràng là một đôi, sao phải tính tiền riêng?
Tống Tử Văn cũng có chút không hiểu.
Nhiễm Dao đưa tiền cho nhân viên phục vụ, cười nói: “Anh tặng ly dâu sữa lắc, em tặng anh ly uyên ương việt quất, có nhận có trả, vậy mới có ý nghĩa, đúng không?”
Vừa nói, liền nhìn anh nháy mắt.
Năm phút sau, hai người tự cầm một ly nước, dạo bước trên con đường dài…