Cười lạnh hai tiếng, “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có cản tôi.”
Cô gái lễ tân ngẩn người, vô thức nói: “Tại sao?”
“Bởi vì cô không cản nổi tôi đâu.”
“Tôi gọi bảo vệ!”
“Ồ, vậy cô đi đi.” Không hề sợ hãi.
Cô gái lễ tân tỏ vẻ kinh ngạc, chạy nhanh về phía cửa, dường như chỉ chậm một giây nữa thôi sẽ bị Đàm Hi uy hiếp vậy.
Ừm, chắc chắn đây là phần tử khủng bố!
“Tiểu Hồ… Tiểu Hồ… Ở đây có người đang gây chuyện…”
Đến khi cô ta dẫn theo hai người bảo vệ về chỗ cũ, thì đâu còn bóng dáng Đàm Hi đâu nữa?
“Nguy rồi!” Bị lừa rồi, đáng ghét…
Đàm Hi dựa theo sơ đồ tìm đến phòng thực tập sinh, xông thẳng vào trong.
“Hàn Sóc, con mẹ cậu…”
Vừa đẩy cửa ra, mười mấy con mắt nhìn đến, Đàm Hi hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô hất cằm lên, xông thẳng vào trước con mắt nghi hoặc của những người đó.
Tracy hơi nhíu mày lại, rõ ràng là không hề hài lòng về vị khách không mời cắt ngang việc dạy học của cô ta, “Cô tìm ai?”
Đàm Hi nhìn quét xung quanh nhưng không thấy Hàn Sóc đâu, lúc này với nhìn về phía người phụ nữ trang điểm xinh đẹp trước mặt. Cô ta mặc bộ váy đỏ, đội chiếc mũ che nắng với tạo hình phô trương, vóc người cao gầy, xương gò má cao, mang nét đẹp kiểu người mẫu quốc tế.
“Hàn Sóc đâu rồi?”
Sắc mặt Tracy hơi trầm xuống, “Tôi không biết.” Ngữ khí càng trầm hơn trước, nhưng không nhằm vào Đàm Hi, dường như hai chữ “Hàn Sóc” này đã chọc vào cô ta.
Đàm Hi “ồ” một tiếng thật dài, “Cô tên là Tracy, chủ yếu dạy thực tập sinh hóa trang.”
“Cô biết tôi sao?” Người phụ nữ có vẻ hơi kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi.” Đàm Hi nghiêng đầu, nhếch miệng cười, “Tự cho mình là nữ ma đầu, là Black Widow mặt không biểu cảm, lòng dạ độc ác, tay đen, mông bự.”
Bốn phía ồ lên, đám thực tập sinh che miệng cười, còn gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Tracy đã không thể dùng hai chữ “khó coi” để hình dung được nữa.
“Đúng rồi, đó đều là những thứ Hàn Sóc nói cho tôi biết. Tôi đi đây, bye bye…”
Khi đi ra ngoài cửa, Đàm Hi liếc nhìn người phụ nữ rõ ràng đã giận dữ đến phát điên nhưng vẫn cố nén lửa giận lại, nụ cười dần hiện trên khóe môi.
Hàn Sóc, sau này thì không trách tớ được nữa đâu nhé, cậu làm mùng một, tớ làm hôm rằm, có qua có lại thôi mà.
Vừa đi đến ngã rẽ, đã gặp phải một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tay xách cặp táp, trông có vẻ là nhân viên của Tinh Huy.
“Phiền ông đợi một lát.” Đàm Hi gọi người lại.
“Cô… đang nói chuyện với tôi đấy à?” Quay người lại, liếc nhìn Đàm Hi.
Vãi, ông chú này đẹp trai đấy chứ.
Nếu trẻ thêm một chút thì cũng được xếp vào hàng tiểu thịt tươi có giá thị trường khá cao đấy.
“Ở đây ngoài tôi với ông ra thì còn có ai khác nữa à?” Đàm Hi khẽ cười.
“… Xin hỏi có chuyện gì?”
“Chuyện đó, văn phòng người quản lý của mấy người ở đâu?”
Người đàn ông thản nhiên như không, “Mỗi người quản lý của Tinh Huy đều có văn phòng riêng, cô muốn tìm ai?”
“Hình như là họ… Trương?”
Hôm đi hát karaoke Hàn Sóc gọi tên hình như là… chị Trương hay là chị Lý ấy nhỉ?
Không nhớ nữa rồi.
“Có lẽ là rất nổi tiếng, tóc ngắn, không cao lắm, hơi gầy một chút.”
Dạ Huy Nguyệt nghe mô tả xong đã biết đại khái cô gái nhỏ trước mặt ông ta lúc này đang muốn tìm ai.
Nhưng ngoài mặt vẫn không hề lộ ra dấu vết gì, “Công ty rất lớn, không nhiều người quản lý nổi tiếng, lại có rất nhiều người họ Trương, cô muốn tìm chắc là khó đấy.”
“Chú à.” Đàm Hi cười hia hia, “Có lẽ là chú biết tôi đang nói đến ai rồi đúng không?”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt hơi lóe lên, không hề có sự quẫn bách vì bị vạch trần lời nói dối, mà nhìn Đàm Hi đánh giá vẻ rất hứng thú, không thể không thừa nhận rằng, cô nhóc này vốn xinh đẹp, có tiềm năng làm ngôi sao.
“Không nói thì thôi, tôi hỏi người khác…” Đàm Hi bĩu môi, quay người định đi.
“Đợi đã!”
“Sao nào, nghĩ ra tôi đang muốn nói đến ai rồi à?”
“Tôi có thể nói cho cô biết vị trí văn phòng đó ở đâu, nhưng đổi lại, cô phải nói cho tôi biết cô muốn tìm cô ta làm gì?”
Đàm Hi cười lạnh, lãnh đạm thốt ra hai chữ: “Tính sổ.”
Dạ Huy Nguyệt hơi ngẩn người, bây giờ mới cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi…
Không đợi suy nghĩ sâu xa, Đàm Hi đã nhận ra trước…
“Ồ! Tôi nhớ ra rồi! Ông là lão đại của Tinh Huy!”
“Ế… đây là công ty giải trí.” Đâu phải là tổ chức xã hội đen, lấy đâu ra lão đại.
“Ok, ông chủ Dạ.” Đàm Hi nhún vai, xưng hô thôi mà.
“…” Nghe vẫn thấy thuận tai hơn một chút.
“Cũng được, tìm ông cũng vậy.”
Lúc này Dạ Huy Nguyệt mới nghĩ ra Đàm Hi chính là tay trống của ban nhạc LAND, chính vào ngày tổ chức trận chung kết Bắc Cực Quang đó!
Khí chất cool ngầu đó thực sự khiến người ta khó quên.
Xì, ngoài ra, hình như ông ta còn từng gặp ở đâu nữa…
“Đây, tự ông xem đi!” Một chiếc điện thoại được nhét vào lòng bàn tay ông ta. Dạ Huy Nguyệt cúi đầu, giao diện dừng lại ở trang tìm kiếm weibo, có scandal liên quan đến Hàn Sóc. Sở dĩ gọi là scandal là vì nó đã chiếm hạng 1 và hạng 5 bảng xếp hạng tìm kiếm.
“Cô chính là người bạn cùng phòng bị chụp ảnh cùng với Hàn Sóc?”
“Con mắt của ông cũng tinh tường đấy.” Đàm Hi cười như không cười.
Dạ Huy Nguyệt khẽ ho hai tiếng, trả lại điện thoại cho cô, “Liên quan đến sự kiện lần này bộ phận truyền thông của công ty đã nhúng tay vào xử lý…”
“Từ thứ sáu tuần trước đến bây giờ, đã bốn ngày rồi, bộ phận truyền thông của Tinh Huy các ông làm việc hiệu quả như vậy đấy à?” Cách nói chuyện đủ thể hiện sự hèn mọn thế nào.
Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, “Cô chắc cũng biết, đây là một phương pháp tuyên truyền.”
“Vậy thì sao? Các ông muốn tuyên truyền thì tôi buộc phải phối hợp theo à? Ông là ông chủ của Hàn Sóc, chứ không phải là ông chủ của tôi. Ông làm ơn hiểu rõ điểm này giùm tôi.” Đàm Hi đột nhiên dừng cười, ánh mắt sắc bén, bỗng chốc từ chú cừu bông nhỏ bé biến thành con sói xám ăn thịt người, khí tràng mạnh mẽ áp đảo.
Dạ Huy Nguyệt híp mắt lại, “Nếu cô cần thù lao thì mọi người có thể thương lượng.”
“Đáng tiếc là tôi lại không cần.” Nhún vai xua tay.
“Ba vạn.”
“Xì… tôi mua đại một đôi giày cũng còn hơn thế.” Không phải là Đàm Hi khoe khoang, nhưng từ sau sự kiện Hoa Nhuận kiếm được một mẻ, nay số tiền cô có được chưa được đến một nghìn vạn, nhưng cũng đến tám trăm vạn rồi.
Người đàn ông nhíu mày, dường như khoảnh khắc này đây ông ta mới bắt đầu nhìn cô, “Vậy cô muốn thế nào?”
“Lập tức xóa tất cả những tin đồn có liên quan đến tôi trên mạng.”
“Chẳng lẽ cô không muốn giúp bạn cô à?”
Đôi mắt Đàm Hi hiện rõ vẻ châm chọc, “Đúng là scandal có thể tăng độ nổi tiếng, hơn nữa hiệu quả ngay lập tức, nhưng đối với một ca sĩ có thực lực, nếu muốn phát triển về lâu dài thì bất cứ một scandal nào cũng đều là đòn trí mạng. Tôi không tin cả Tinh Huy rộng lớn này lại không có một ai là người tỉnh táo. Hay nói cách khác, các người chỉ coi Hàn Sóc là hàng tiêu dùng bình thường thôi à?”
Sự thông suốt nơi đáy mắt cô gái khiến Dạ Huy Nguyệt kinh ngạc, “Đương nhiên là không rồi!”
“Tôi cũng tin là các người đã nhìn thấy được tiềm lực của Hàn Sóc cho nên mới không tiếc chi phí để khai thác cô ấy. Bởi vậy sự kiện lần này cũng là không cần thiết, không phải vậy sao?”
Bị cô phản kích lại, Dạ Huy Nguyệt cười, sự vui vẻ toát ra từ bên trong, “Cô có nghĩ đến việc tham gia vào giới giải trí không?”
Đàm Hi nhíu mày.
“Cô rất phù hợp với giới này.”
“Không cần thiết.”
Người đàn ông nhún vai, “Đáng tiếc quá.”
“Nếu mọi chuyện đã bàn bạc xong thì nhanh chóng thực hiện đi thôi. Muộn nhất là ngày mai tôi phải nhìn thấy kết quả.”
“Này cô gái, làm người đừng quá điên cuồng.” Dạ Huy Nguyệt híp mắt lại, cảm giác buồn bực lướt qua.
Ông không thích cách nói chuyện của Đàm Hi, giống như ông đang thực sự kiêng kỵ đến điều gì đó, bắt buộc phải làm theo lời cô nói.
Nhưng trên thực tế, ông ta mới là người nắm quyền chủ đạo – scandal bỏ hay giữ, tất cả đều do ông quyết định. Cô nhóc này vẫn còn trẻ tuổi, nhưng lại nóng nảy vô cùng, giọng điệu đó còn mang theo sự uy hiếp.
Tuy trong lòng đã quyết định rồi nhưng Dạ Huy Nguyệt vẫn không nén nổi ý định muốn diệt đi uy phong của cô.
Đàm Hi sao có thể bị một ông chú đẹp trai hù dọa được chứ? Nhớ lại lúc trước, ngay cả ngọn núi băng Lục Chinh mà cô còn dám chọc vào cơ mà.
“Ông không làm thì đương nhiên sẽ có người khác làm, nhưng chỉ có điều hậu quả có lẽ là phải thương lượng lại. Mười hai giờ trưa ngày mai sẽ là thời hạn cuối cùng.”
Đàm Hi tiêu sái bỏ đi, để lại Dạ Huy Nguyệt đứng đó trầm ngâm.
Vừa đi ra khỏi cổng Tinh Huy, điện thoại đã đổ chuông, có số gọi đến, màn hình hiện tên Smart – Sóc.
Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn, không thèm để ý đến, giơ tay ra vẫy một chiếc taxi, mở cửa ra ngồi xuống, “Cổng chính đại học T.”
Trong lúc đó chuông điện thoại vẫn reo, như thể cô không nghe thì vẫn cứ đổ chuông không ngừng như vậy.
“Cô gái, điện thoại cô đang kêu kìa!” Chú tài xế không nhìn tiếp được nữa, lên tiếng nhắc nhở.
Đàm Hi bĩu môi, ấn nút nghe máy, khí thế hung hãn.
“Hàn Sóc, cậu bị điên đấy à?!”
“… Giận đấy à? Cậu đừng thế mà, cẩn thận giận quá hại sức khỏe.” Nếu như không phải là giọng nói quen thuộc thì Đàm Hi cảm thấy rất khó tin được đó lại là lời nói thốt ra từ miệng Hàn Sóc.
Cẩn thận tỉ mỉ, nơm nớp lo sợ.
“Chỉ dựa vào cậu á? Mơ à?” Vốn dĩ cơn giận đã nguôi đi đôi chút giờ lại trào lên.
“Tớ đâu có biết là hôm nay lại có scandal như vậy đâu chứ. Cậu đừng nóng, tớ đang trên đường đi rồi, đợi tớ đến công ty rồi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
“Cậu không có ở công ty à?”
“Ờ.”
Đàm Hi nhíu mày, “Tắt máy đây.” Nếu còn nghe nữa cô sợ cô sẽ không khống chế được đập nát điện thoại luôn mất.
Bao nhiêu câu giải thích của Hàn Sóc cứ thế bị kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được, cũng không nuốt xuống được.
“Shit!” Một nắm đấm đập lên cửa sổ xe.
“Anh Sóc, anh cẩn thận chứ! Xe hỏng cũng không sao, nhưng nhỡ chẳng may anh bị thương thì không ổn đâu.” Đại Quang ngồi bên cạnh khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
Hàn Sóc không đáp lại, chỉ hướng về phía ghế lại phụ nói: “Nhị Hùng, đi nhanh lên.”
“Ok.”
Lạch cạch.
Xe phanh gấp, hất đuôi xe lên trên không, nhún một cái rồi vững vàng dừng lại.
Hàn Sóc mở cửa xe, không thèm đeo khẩu trang, đi thẳng về cửa lớn Tinh Huy.
Phòng làm việc Trương Á.
Hàn Sóc gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng, không đợi bên trong đáp lại đã đẩy thẳng cửa vào.
“Chị Trương, hôm qua chị đã đồng ý với tôi thế nào?” Hùng hổ hăm dọa.
Động tác cầm bút viết của Trương Á khựng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm: “Tôi đã cho cô vào chưa?”
“Tôi đang hỏi chị chuyện top hot saerch Weibo đấy!”
“Ra ngoài.”
“Mẹ kiếp, chị đã lật lọng còn định đuổi tôi ra ngoài nữa à?!”
“Hàn Sóc! Cô đừng có nghênh ngang quá!”
“Dù sao cũng còn hơn một số người, giở trò sau lưng người khác.”
Sắc mặt Trương Á khó coi, lồng ngực phập phồng lên xuống, gần mười năm nay cô ta thuận buồm xuôi gió, cho dù ở công ty hay trong giới giải trí cũng đều không có một ai dám chỉ thẳng mặt cô ta mà mắng như thế.
“Trước khi nói tiếp, cô đừng có quên thân phận của mình!”
“Thân phận?” Hàn Sóc cười nhạo, gương mặt hiện lên nét lưu manh. So với vẻ ngoan ngoãn nhu thuận hằng ngày, đây mới là bộ mặt thật của cô.
“Chẳng qua chị chỉ đang muốn nhắc nhở tôi, chị là người quản lý, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý giẫm nát một thực tập sinh nhỏ bé như tôi đúng không?” Cô dứt khoát không che đậy nữa, lưu manh thì lưu manh, vô lại thì vô lại, bà đây chính là như thế đấy.
Trương Á tức đến nghiến răng: “Nếu cô đã biết rồi thì cũng đừng giả ngốc nữa.”
“Hừ, chị chơi bạn tôi một vố như vậy, còn không cho tôi nói gì. Võ Tắc Thiên cũng không đến mức bá đạo như vậy! Hơn nữa…” Một nụ cười châm chọc hiện lên, “Có phải chị mở ra Tinh Huy đâu, trên có tổng giám đốc Dạ và hội đồng quản trị, dưới có người phụ trách các bộ phận, chị chỉ là người quản lý, cho dù có chút danh tiếng thì cũng đừng đặt mình ở vị trí quá cao!”
“Cô!”
“Chị Trương, vốn dĩ chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng chị cứ muốn phải trở mặt, thì tôi đành phải theo thôi. Hôm qua, chính ở chỗ này tôi đã nói không thể rõ ràng hơn được nữa. Các người muốn tạo scandal, OK, tôi phối hợp, nhưng nhất định không được phép để dính líu đến Đàm Hi! Lúc đó tôi đã đồng ý rồi, nhưng kết quả ngày hôm sau thông tin cá nhân của cô ấy tràn ngập trên weibo. Chị không thấy là chị đang nợ tôi một lời giải thích à?”
Trương Á cười lạnh, “Hàn Sóc, cô không thấy là mình quá ấu trĩ à?”
Nhíu mày.
“Công ty muốn đẩy cô nổi tiếng, thì đó là điều may mắn của cô, còn việc dùng phương thức gì để thực hiện thì cô không có tư cách hỏi đến, chỉ cần tiếp nhận là được rồi.”
“Tôi thì không sao cả, nhưng chị không thể lôi cả bạn tôi vào được!”
“Nửa đầu năm nay công ty liên tục có ba mươi bảy thực tập sinh gia nhập, ai nấy đều có điều kiện rất khá. Cô đi học cùng họ, có lẽ biết rất rõ. Bao nhiêu người còn đang xếp hàng, nhưng chỉ có mình cô có cơ hội nổi tiếng, nhưng còn cô thì sao? Cơ hội ở ngay trước mắt, bao nhiêu người cầu còn không được, vậy mà cô còn đến đây chất vấn tôi được sao?”
Hàn Sóc nghiến răng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Á không buông, “Vẫn câu nói đó, không được liên lụy đến Đàm Hi!”
“Ngoan cố, ngu xuẩn!”
“Tôi muốn nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không muốn dùng cách thức như vậy.”
“Hàn Sóc, cô phải hiểu rõ rằng, ở cái xã hội này, ngay cả đồ ăn cũng đa số là đồ ăn nhanh, mỗi ngày có bao nhiêu ca sĩ ra lò, lại có bao nhiêu người bị đào thải? Không dựa vào cách thức đó thì cô còn dựa vào được cái gì? Thực lực à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”