Kế tiếp là tóc, thả ra hay là buộc lên cao đây?
Thả ra thì nhìn có vẻ trí thức nhã nhặn, buộc lên thì lại thuần khiết ngây thơ. Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo với cô rằng, kiểu cán bộ kỳ cựu như Tống Tử Văn chắc chắn thích kiểu sau hơn.
Đầu tiên là thoa kem, tán đều, sau đó dùng bút che khuyết điểm che quầng thâm trên mắt, xoa kem chống nắng lên tay, cuối cùng cũng xong!
Xách túi đi ra cửa!
Tám rưỡi, xe taxi dừng ở trước phần sân trống trước tòa nhà thị chính, Nhiễm Dao mở cửa bước xuống.
Có người lục tục tới làm việc, tuổi bình quân khá cao, trong đó 90% là hói đầu, còn lại 50% vác bụng bia.
Nhiễm Dao không nhịn được lại đem họ so sánh với Bí thư Nhiễm, đột nhiên phát hiện ra ông bố già nhà mình vẫn còn đẹp trai chán.
Quả nhiên, không có so sánh thì sẽ không có tốt xấu.
Đại đa số những người này đều đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng, đương nhiên cũng có người lái xe, nhưng toàn là loại xe có giá chưa tới mười vạn, nhìn cực kỳ mộc mạc và bình dân.
Đợi khoảng mấy phút, Nhiễm Dao mới thấy Tống Tử Văn và một đồng nghiệp cùng sóng vai đi tới, hai người đang cúi đầu nói chuyện gì đó.
Bước chân thò ra một nửa lại dừng lại, đột nhiên xông lên như thế có vẻ không được lễ phép cho lắm.
Cũng may đã nhìn thấy người nên cũng coi như nỗi tương tư được an ủi, Nhiễm Dao quyết định đi dạo chơi xung quanh trước, đến giờ ăn cơm trưa sẽ quay lại tìm anh.
Ừ, đột nhiên thấy mình thật biết nghĩ cho người khác. Che mặt…
Tống Tử Văn và Dương Phong cùng đi vào đại sảnh. Đinh!
Thang máy tới.
Dương Phong âm thầm lùi lại nửa bước, hơi nghiêng người để Tống Tử Văn vào trước rồi mới bước theo sau.
“Tình huống mà anh vừa nói tôi sẽ phản ánh lên trên theo đúng sự thật, còn xử lý như thế nào thì tôi cũng không đảm bảo được.” Tống Tử Văn đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, đã sớm luyện được bản lĩnh nói chuyện bảy phần giữ lại ba phần, cái này gần như đã trở thành bản năng của anh ta rồi.
Dương Phong tươi cười: “Tôi hiểu mà, ngài chịu mở miệng cũng coi như đã cho tôi mặt mũi lớn lắm rồi.”
Đinh
Cửa thang máy mở ra.
“Vậy trợ lý Tống, tôi không quấy rầy cậu nữa, cáo từ.”
“Tạm biệt.”
Thư ký Thái đến muộn hơn Tống Tử Văn một bước chân: “Chào buổi sáng.”
Tống Tử Văn gật đầu chào lại anh ta, “Chào buổi sáng, hình như hôm nay cậu tới muộn hơn ngày thường nhỉ?”
“Vốn dĩ tôi cũng tới cùng lúc với anh, kết quả thấy Dương Phong lại bám lấy anh nên tôi đành phải đi sau một chút, không vào thang máy kịp. Còn tưởng rằng chức vị của anh ta thăng lên rồi thì có thể sửa được cái tật nhường thang máy cho người khác vào trước chứ, không ngờ vẫn còn giữ!”
Tống Tử Văn cười khẽ: “Nhìn đồ trong đĩa mà gắp thôi.” Đổi thành một nhân viên quèn xem, anh nghĩ anh ta vẫn sẽ thế à?
Con người mà, lúc nào cũng thích đi theo sau lưng người mạnh hơn, chờ mong một ngày nào đó có thể bước lên vị trí của họ.
Trong lúc đi theo, sao có thể tránh khỏi chuyện phải khom lưng, cúi đầu chứ.
“Tôi biết.” Thư ký Thái nhếch miệng cười, “Cổ nhân gọi cái này là… Nằm gai nếm mật đúng không?”
“Được rồi, làm việc đi. Đưa bản vẽ đo lường khu D2 mà tuần trước Cục Vây dựng thành phố gửi tới cho tôi.” Mấy hôm trước anh bị phái tới Giang Châu tiến hành khảo sát nên tới giờ vẫn chưa kịp xem.
“Có cần mang cả giấy phê duyệt tới luôn không?”
“Chưa cần đâu, cứ từ từ một thời gian đã, sao có thể lần nào cũng dễ dàng như vậy được chứ?”
Thư ký Thái lập tức hiểu ra, đây là muốn cảnh cáo rồi, cũng tốt, dạo này bên kia rất không an phận.
10 giờ, Tống Tử Văn lên tầng họp, lại là một đống công việc được đẩy vào tay, cần xử lý gấp.
Thật là… bận đến chết.
Sau khi họp xong liền trở lại văn phòng: “Tiểu Thái, trà lần trước còn không?”
“Còn ạ!”
“Làm ơi pha cho tôi một ly.”
Quái, không phải bảo trà chát không thích sao?
“Tuy rằng uống không ngon lắm, nhưng có thể giúp tỉnh táo.”
“… Vâng.”
Ký xong mấy công văn khẩn cấp, Tống Tử Văn lại gọi Tiểu Thái vào: “Đưa các công văn này tới các phòng ban tương ứng đi.”
“Ôi, giờ này sợ mọi người đi ăn cơm trưa hết rồi.”
“Hả? Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ bốn mươi phút.”
“Vậy cậu đi ăn trước đi, chiều mang qua cũng được.”
Thư ký Thái gật đầu nói vâng, sau đó lại hỏi: “Cùng tới nhà ăn chứ?”
Tống Tử Văn đang định nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, lướt nhìn qua màn hình, bỗng dưng khựng lại… Nhiễm Dao?
“Vậy tôi ra ngoài trước đây.” Thư ký Thái thức thời lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại, sau đó liền che miệng cười trộm.
Nhiễm Dao? Không phải chính là cô bé Kawaii kia sao! Anh ta đã nhìn thấy rồi…
“Alo, xin chào.”
“A Văn, anh có đang bận gì không?” Dường như không nhận ra sự hờ hững trong giọng nói của đối phương Nhiễm Dao vẫn rất niềm nở.
Tống Tử Văn thấy thật đau đầu, nhẹ nhàng thì cô không hiểu, nặng lời lại sợ cô không chịu được, thực sự đã làm khó cho vị cán bộ kỳ cựu này rồi.
“Vẫn đang làm việc.” Anh ta tận lực cư xử như đang làm việc công, hy vọng cô bé này có thể biết khó mà lui.
“Sắp 12 giờ rồi, anh không ăn cơm à?”
“Ừ.”
“Vậy để em đóng gói cẩn thận rồi mang tới cho anh nhé…”
“Khụ khụ…” Nước trà sặc ở trong cổ họng, Tống Tử Văn suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra.
Khoan đã! Mang tới ư?
Khoảng cách giữa Tân Thị và thủ đô đâu phải chỉ là một con phố đâu.
“Em… mang cơm cho tôi ư?” Sau khi lấy lại hơi thở rồi, anh ta mới lại mở miệng xác nhận.
“Đúng thế!”
Sắc mặt sa sầm: “Giờ em đang ở đâu?”
“Quán bánh ngọt đối diện tòa thị chính đó.”
“Em tới thủ đô rồi?”
“Surprise! Anh có vui không?”
“…” Suýt chút nữa bị dọa chết rồi!
Nhiễm Dao nhìn bánh kem có tạo hình sườn xám trong tủ kính, đẹp thì đẹp thật nhưng không biết hương vị ra sao: “Sao tự nhiên anh không nói gì thế? Vui đến cạn lời luôn rồi à?”
“Một mình em tới đây?”
“Gặp mặt rồi nói chuyện tiếp, em… có thể qua tìm anh không?”
“Ừm. Lần trước em đã tới rồi, hẳn là biết ở đâu.”
Trên mặt thiếu nữ trẻ đột nhiên xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Anh muốn ăn cái gì?”
Tống Tử Văn vốn định từ chối nhưng sau đó nghĩ quá nửa sẽ chẳng có tác dụng gì, thế nên cũng chẳng lãng phí nước bọt nữa, chỉ nói: “Thế nào cũng được.”
“Oh. Chắc cần… khoảng mười lăm phút nữa.”
Kết thúc trò chuyện, Nhiễm Dao rời khỏi cửa hàng bánh ngọt và đi sang quán ăn ở ngay bên cạnh.
Tống Tử Văn đặt điện thoại xuống, tiếp tục vùi đầu đọc tài liệu.
Thư ký Thái căn thời gian đẩy cửa vào: “Sếp, tôi qua nhà ăn ăn cơm đây, có cần tôi gọi một hộp về cho không?”
“Không cần đâu.”
Thư ký Thái lộ ra vẻ mặt không đồng tình, tận lực khuyên nhủ: “Tuy rằng công việc không thể chậm trễ nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng, giờ đã đến trưa rồi, còn tận năm, sáu tiếng nữa mới tan ca cơ…”
“Sẽ có người mang tới.” Tống Tử Văn đáp bâng quơ.
Thư ký Thái lập tức im lặng, hơi dừng một chút sau đó mới có phản ứng: “Vâng, thế anh cứ làm việc đi, tôi đi ăn đây.”
Dây dưa nữa thì khác nào lo bò trắng răng? Người ta có bạn gái mang đồ ăn đến cho kia kìa!
Haizz, thư ký Thái không nhịn được mà cảm khái một tiếng, sao ông trời không ban cho anh ta một cô nàng xinh xắn như thế chứ?
Có câu nói thế nào ấy nhỉ?
À! Khoai to không lo chết đói. Lãnh đạo nhà mình quả thực diễm phúc chưa cạn đâu…
Khép tài liệu lại đặt sang một bên, Tống Tử Văn nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười, hình như đã quá mười lăm phút rồi…
Bỗng nhiên cười tự giễu, anh ta đang chờ mong cái gì chứ?
Thực ra đáp án rất đơn giản nhưng Tống Tử Văn không muốn nghĩ sâu xa, cứ như trước thì hơn… Cuộc sống của người đàn ông độc thân và cuộc sống trước khi ly hôn vốn cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhưng sau đó, anh ta lại không nhịn được nhìn đồng hồ lần thứ hai, rồi lần thứ ba, cuối cùng…
Nghe thấy tiếng gõ cửa!
Tống Tử Văn giơ tay chỉnh lại cà vạt, hắng giọng, “Mời vào.”
Sau khi then cửa chuyển động, một khe hở được kéo ra, dần dần lớn lên, đến một mức nhất định liền dừng lại, một cái tay nhỏ nhắn xách theo hộp cơm với vào, lắc lư mấy cái, ý đồ muốn dùng hành động này để thu hút sự chú ý của ai đó. Không hay biết, từ lúc cô bắt đầu chuyển động then cửa thì người ngồi bên trong đã không nhịn được mà bị cô hấp dẫn rồi.
Ngay sau đó, một cái đầu bù xù ló vào, hai tròng mắt đen láy như ngôi sao khiến cho ai nhìn vào như bị hớp hồn. Đột nhiên, cô lè lưỡi ra một cách đầy tinh quái, tuy rằng khoảng cách còn xa, động tác của cô cũng không lớn nhưng Tống Tử Văn vẫn tinh mắt nhìn thấy đầu lưỡi hồng hào của cô.
Bỗng dưng, bụng dưới cứng đờ. Nói đến cùng, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng có phản ứng sinh lý cơ bản nhất.
“Vào đi.” Anh ta lại nói, giọng hơi khàn nghe cực kỳ gợi cảm.
Trái tim Nhiễm Dao đập thình thịch không ngừng, được rồi, cô thừa nhận, cô lại liêu xiêu rồi.
“Này, phải xếp hàng đợi, lại chạy lên đây với tốc độ một trăm mét, vẫn còn nóng đấy, anh nếm thử đi?” Nhiễm Dao mở từng hộp thức ăn ra, sau đó lại đưa đũa sang cho anh ta.
“Tôi có thể tự làm được.” Tống Tử Văn không khỏi bật cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng người vợ xinh đẹp, hiền thảo, tam tòng tứ đức thời cổ đại hầu hạ người chồng ăn cơm trưa.
“Nhưng em thích làm những cái này vì anh.” Cô cười, trong đáy mắt có ánh sáng mỏng manh như chớp động, “Nếm thử xem!”
Tống Tử Văn vẫn còn đang đau khổ nghĩ xem phải trả lời câu trước đó của cô như thế nào nên cứ thế cầm lấy đũa, bắt đầu thật sự nghiêm túc nhấm nháp, thỉnh thoảng còn bình luận một câu…
“Cà tím rất vừa miệng.”
“Trứng bác cà chua hơi nhạt.”
Cứ như thế.