Sẩm Đóa Nhi đi theo Cổ Hoài Cẩn lên lầu hai biệt thự, cuối cùng dừng bước trước cửa phòng ngủ.
Đặt tay lên tay nắm cửa, hơi dùng sức… khóa rồi.
Cười một tiếng, cô ta không nóng vội.
Cổ Hoài Cẩn là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, không thể bỏ đi nửa chừng, chung quy cũng sẽ bước ra thôi.
Cô ta lấy một điếu thuốc ra, châm thuốc, đi ra ban công lộ thiên ở bên cạnh, dựa người vào lan can, híp mắt, nhìn ngắm cảnh đêm xa xôi.
Trước đây Sâm Đóa Nhi không hút thuốc, thậm chí còn yêu cầu người đàn ông lên giường với cô ta không được có một chút mùi thuốc lá nào trong miệng.
Sau khi tiếp nhận Sầm Thị, cô ta mới phát hiện, hóa ra thuốc lá một thứ tốt.
Ít ra trong 2-3 phút nhả khói thuốc ấy, có thể tạm thời quên đi mọi buồn phiền.
Cô ta đã từng dùng trăm phương ngàn kế muốn lấy được Sâm Thị, không tiếc lật mặt với mẹ ruột, tranh chấp với chị gái, thậm chí còn từ bỏ tranh đoạt quyền thừa kế di sản ở Giang Châu, chắp tay dâng tặng cho đứa con riêng kia.
Khi kỳ vọng trở thành sự thật, vào giây phút nắm công ty trong tay, Sẩm Đóa Nhi mới biết, mọi thứ không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của cô ta.
Không nói đến vài cổ đông lớn không phục cô ta, chỉ riêng nghiệp vụ hiện có của công ty, cô ta còn xử lý không kịp.
Nhìn lại Sầm Thị từng rực rỡ vô hạn, giờ đây khi ở trong tay cô ta lại dần dần trở nên u tối, mất đi sức sống, ngoại trừ bất lực, Sầm Đóa Nhi chỉ cảm thấy suy sụp tinh thần.
Một tuần trước, hạng mục mới bước vào thời kỳ quan trọng, nhưng bởi vì nguồn vốn bị đứt đoạn, không thể không ngắt quãng tiến trình.
Giờ đây, chỉ có kéo được nguồn đầu tư mới có thể khiến cho Sầm Thị sống dậy, nhưng số tiền này không hề nhỏ, nhìn khắp thủ đó, chỉ có tứ đại tài phiệt mới có năng lực này.
Sầm Đóa Nhi nghĩ đến nhà họ Tần đầu tiên, dù sao Sầm Vân Nhi cũng là chị của cô ta, vào lúc quan trọng, tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu.
Nhưng hiện thực như tát một bạt tại vào mặt cô ta, hai cha con nhà họ Tân muốn thừa cơ nuốt lấy Sầm Thị. Chị gái ruột của cô ta lại tìm đến tận cửa làm thuyết khách, khuyến cô ta buông tay, nhường lại gia nghiệp!
Đúng là ngu xuẩn!
Sầm Đóa Nhi mắng chửi té tát, chửi cô ta lòng lang dạ sói, hai chị em ra về trong tức giận.
Sau đó, cô ta lại thử liên hệ với Bàng gia và Lục gia.
Nhưng Bàng gia nắm giữ quá nhiều quyền hành, không tiện đặt chân vào thương giới, thế là thẳng thừng từ chối.
Còn Lục Chinh vốn không ở thủ đô, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.
Vì thế, chỉ còn lại Cố gia.
Sầm Đóa Nhi biết, vợ chồng Cố Nghiệp xem trọng đứa con trai Cổ Hoài Cẩn này thế nào. Nếu cô ta có thể khiến anh ta ra mặt, thì việc lấy được vốn đầu tư sẽ không còn khó khăn nữa.
Đột nhiên, tiếng tay nắm cửa chuyển động vang lên, ánh mắt Sâm Đóa Nhi trở nên nghiêm nghị, dập tắt đầu thuốc, đuổi theo trước khi anh ta xuống lầu: “Cậu Hai, xin dừng bước”
Anh ta dừng bước, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào người phụ nữ mặc váy đỏ diêm dúa ở trước mặt: “Cô có việc gì sao?”
“Có thể ngồi xuống nói chuyện?”
“Xin lỗi, nơi này không có chỗ có thể ngồi được.”
“Có” Môi đỏ cong lên: “Phòng của anh, thế nào?”
Cô ta có đôi mắt quyến rũ, mang theo mùi vị ám thị và trêu ghẹo, như yêu tinh ẩn núp trong bóng đêm, có ma lực câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc, người đàn ông trước mặt lại không có động tĩnh gì.
Ánh mắt vẫn ôn hòa như trước, nụ cười vẫn duy trì ổn định: “Thật ngại quá, phòng của tôi không thể cho người ta tiến vào.”
“Anh cho tôi vào rồi, sẽ không còn là người lạ nữa.” Sầm Đóa Nhi khẽ cười, tiến lại gần, hơi ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt của anh ta: “Có khi, chúng ta vẫn có thể tiến hành giao lưu ở mức độ sâu hơn, ví dụ như vận động trên giường…”
Cùng với động tác nghiêng người về trước, cổ áo chữ V để lộ ra nửa vòng một trắng nõn căng tròn, ở giữa còn xuất hiện cả rãnh ngực.
Ánh mắt Cố Hoài Cẩn vẫn thẳng tắp, bình tĩnh nói: “Tôi phải đi xuống rồi, phiến cô nhường đường.”
Nụ cười của Sâm Đóa Nhi vẫn không đổi, nhưng trong lòng lại giật thót: Anh ta lại không hề có phản ứng gì?!
Không… sẽ không đầu…
Cô ta cố ý dựa sát vào người anh ta. Cố Hoài Cẩn lùi về sau nửa bước, ánh mắt không còn dịu dàng nữa, mà đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Xin cô hãy tự trọng.”
“Cố Hoài Cẩn, anh có phải là đàn ông không?” Sầm Đóa Nhi tức giận, buột miệng nói ra.
Ánh mắt anh ta trở nên u tối: “Trò khích tướng? Tôi có phải là đàn ông hay không, không cần phải chứng minh với cô. Tránh ra!”
“Chỉ cần anh thuyết phục chủ tịch Cổ đầu tư Sầm Thị, tôi có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì của anh!” Sầm Đóa Nhi sợ anh ta rời đi, muốn bắt lấy tay anh ta theo bản năng.
Nhưng lại bị Cổ Hoài Cẩn né tránh, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không hề có bất kỳ hứng thú gì với kỹ nữ.”
Sầm Đóa Nhi như bị sét đánh, mặt mày lúc trắng lúc xanh: “Anh… anh nói tôi là kỹ…”
Anh ta cười lạnh, sự ôn hòa trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảng rét lạnh: “Chẳng lẽ tôi nói sai? Chẳng phải có đang lấy cơ thể ra làm giao dịch?”
Sâm Đóa Nhi căm hận nhìn anh ta, xoay người xuống lầu, bước đi lảo đảo.
Tiếng giày cao gót chạm vào mặt sàn càng ngày càng xa, sự mỉa mai và trào phúng trong mắt hóa thành sự rét lạnh, khi nhắm mắt, che giấu hết tất cả.
Đột nhiên, anh ta cao giọng cảnh giác: “Ai đó?”
Cố Hoài Cẩn đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng ra phía ban công lộ thiên.
Một người mặc đồ trắng từ từ bước ra khỏi cây cột phía sau, ánh mắt u ám tĩnh lặng, xen lẫn cả sự phức tạp khó nói nên lời.
Sự nghiêm nghị trên khuôn mặt Cố Hoài Cần biến mất, vẫn là dáng vẻ ôn hòa ấy, ngay cả nụ cười cũng hoàn toàn trùng khớp với cái người trong ký ức kia.
Thật sự rất giống…
Nhưng Đàm Hi biết, người đàn ông này không phải Cố Miền!
Cho dù khuôn mặt của họ có giống nhau như đúc; Cho dù khí chất của họ có tương tự nhau; Ngay cả cảm giác họ mang đến cho cô cũng quen thuộc đến vậy…
Nhưng, anh ta không phải.
Cố Hoài Cẩn, Cố Miên…
Đồ Ngốc của cô sẽ không bao giờ tỏ vẻ lạnh lùng, cũng sẽ không nói ra hai chữ “kỹ nữ“.
Tuy rằng Cố Hoài Cẩn đã rất lịch sự, nhưng nó không hề xuất phát từ con tim.