Đàm Hi nghe thấy thế, im lặng trong phút chốc, sau đó hít sâu một hơi, nói chậm rãi: “Em đi theo sau lưng Cố Hoài Cẩn.”
“Em theo dõi anh ta?” Lục Chinh nhướng mày.
“Vâng.”
“Lý do.”
“… Anh ta trông rất giống một người bạn của em.”
“Bạn?” Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của anh chính là “Đồ Ngốc” được nỉ non thốt ra trong giấc mơ.
Đàm Hi rũ mắt, chiếc cổ trắng dài tạo thành độ cong, dưới ánh đèn, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy thích thú.
“Ừ, rất giống.” Cô khựng lại, bổ sung thêm: “Khuôn mặt giống y như đúc.” Giống y như đúc?
Lục Chinh cau mày: “Em cảm thấy Cố Hoài Cẩn là người bạn đó của em?”
“Không!” Đàm Hi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt: “Anh ta không phải.”
“Em chắc chắn.”
“Chắn chắn!”
“Trên đời này sẽ không có hai người giống hệt như nhau.” Lục Chinh đưa ra căn cứ hiện thực nhất.
Đàm Hi không thể phản bác, chán nản nói: “Vì thế em mới cảm thấy kỳ lạ, muốn đi lên nghiên cứu cho rõ ràng.”
“Kết luận là?” “… Không có.” Không có kết luận, bởi vì cô không lấy ra được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh được mối quan hệ của Cố Hoài Cẩn và Cố Miền.
“Là ai?”
Đàm Hi khựng lại: “Cái gì?”
“Người bạn kia của em.”
“… Cậu ấy cũng họ Cố.” Đàm Hi mím môi, cô chỉ có thể nói được như thế.
Chuyện trọng sinh, cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với Lục Chinh như thế nào. Trước lúc ấy, mọi thứ liên quan đến Viêm Hể cô đều không thể nói ra, bao gồm cả Cổ Miên.
May mà, Lục Chinh cũng không truy hỏi gì.
Điều này khiến Đàm Hi bất giác thở phào.
“Em có suy nghĩ gì?” Lục Chỉnh hỏi cổ.
Mắt Đàm Hi sáng lên, cứ như cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng giãi bày nỗi lòng, nói ra hết mọi suy đoán và tính toán của mình: “Em nghi ngờ nhà họ Cố có vấn đề!”
“Vấn đề gì?”
“Đầu tiên, Cổ Hoài Cẩn ở nước ngoài nhiều năm, chưa hề về nước một lần nào, riêng chuyện này đã rất kỳ lạ. Kế tiếp, thái độ của Cố Nghiệp đối với đứa con trai này… em cứ cảm thấy có hơi quá lố.”
Tục ngữ nói rất đúng, hoàng đế yêu con trưởng, bách tính cưng con út.
Cho dù Cố Nghiệp có thiên vị, cũng không phải nên đối xử đặc biệt với con út Cố Hoài Sâm hơn sao?
Được, cho dù Cổ Hoài Cần bệnh yếu từ bé, thường niên không ở bên cạnh, nhưng cũng không cần thiết phải hất đổ trong bát của con trưởng vào trong nội của con thứ hai chứ.
Tuy trong buổi tiệc, Cố Nghiệp không hề nói rõ tương lai Cố Hoài Cẩn sẽ kế thừa gia sản, nhưng giới thiệu con thứ hai trong một buổi tiệc long trọng như vậy, còn nói những từ như “cố gắng giúp đỡ”, thì chẳng phải có cái ý kia sao?
Không chỉ Đàm Hi hiểu rõ, trong lòng những người đến dự tiệc hôm nay cũng cảm thấy thế.
“Điểm cuối cùng” Đàm Hi nghiêm túc, “Em nghi ngờ, thật ra nhà họ Cố có bốn người con trai!”
“Nhóc con, em thật sự dám đoán cơ à…” Lục Chinh kéo cô vào lòng, xoa mạnh hai cái, tuy nói như thế, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy sự hãnh diện trong mắt anh.
Hu?
Đàm Hi cảm thấy khác thường, bò dậy khỏi lòng anh, túm lấy cổ áo của anh, hai mắt khẽ nheo lại: “Đại Điểm Điểm, có phải anh biết nội tình gì không?”
“Không hẳn là nội tình, nhưng anh có nghe được một vài lời đồn về nhà họ Cố.”
“Lời đồn gì?”
“Năm xưa, hai chị em nhà họ Lê đều phải lòng Cổ Nghiệp. Cuối cùng người chị cao tay hơn, trở thành bà Cố.”
Đàm Hi cứ ngỡ như nhìn thấy một thau máu chó đang vẫy tay với cô: “Đừng nói với em là cô em không cam tâm, nảy sinh quan hệ với anh rể?”
“Đoán đúng được một nửa.”
“Là sao?” Đàm Hi chớp mắt, nhất thời cảm thấy tò mò không thôi.
“Thật ra, Cổ Nghiệp và người em từng quen nhau, chỉ là cuối cùng lại chia tay.”
Thủ đô chỉ lớn đến vậy, huống chi Cố gia là sự tồn tại khiêm tốn thần bí nhất trong tứ đại tài phiệt, càng khiến người ta thấy tò
mò hơn so với ba nhà còn lại. Vì thế, chuyện của năm xưa mới lan truyền xôn xao như thế, đều nói rằng hai đóa hoa xinh đẹp của Lê gia đều bị người Cố gia hái hết.
Đàm Hi suy nghĩ, người chị gả cho bạn trai cũ, xin hỏi diện tích ám ảnh tâm lý của người em là bao nhiêu?
“Sau đó thì sao?”
“Người chị giúp chống dạy con, người em xuất ngoại đi học.”
Đàm Hi ôm lấy cổ anh, “Sao anh biết được những chuyện này vậy?” Lúc ấy Lục Chinh cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé, còn chưa hiểu chuyện, sao lại nói cứ như chính mắt nhìn thấy thế này: “Bà cụ từng kể qua.”
Bà nội?
Nếu là Đàm Thủy Tâm thì hợp lý rồi.
Đàm Hi chỉnh lý câu chuyện cũ kia lại một lượt, đột nhiên trừng mắt: “Anh cho rằng Cố Hoài Cẩn là con riêng?”
“Chưa chắc.”
“Tại sao? Nói không chừng là kết quả của em vợ dan díu với anh rể”
“Nếu là như thế, bà Cố sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta.”
Nhưng sự thật chứng minh, Lê Diệp không chỉ thương yêu đứa con trai này, mà còn đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc đón tiếp cho anh ta, đích thần lo liệu mọi việc, giống hệt tác phong của một người mẹ hiền.
Hơn nữa, nếu Cổ Hoài Cẩn không phải là con ruột, bà ấy sẽ đồng ý chia sẻ một nửa quyền lực của con cả qua cho anh ta?
Lại lâm vào ngõ cụt.
“Phiền chết đi được…” Đàm Hi bực bội cào tường.
Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng, rốt cuộc Cố Hoài Cẩn là thần thánh phương nào?
Lục Chinh vội vàng vuốt lông cho cổ, mang theo vài phần an ủi: “Cố Hoài Cẩn này quả thật có vấn đề, sau này hãy tránh xa anh ta một chút”
“… Vâng.” Chán nản.
Đánh một cái vào mông cổ, Lục Chính sở khóc dở cười: “Em nói chuyện đàng hoàng xem nào.”
Đàm Hi ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng ngoan ngoãn: “Anh cảm thấy cậu Hai Cố có vấn đề gì?”
“… Nguy hiểm.”
“Hả?”
Lục Chinh cau mày, không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh lẽo: “Cảm giác anh ta cho anh, rất nguy hiểm.”
Không chỉ nguy hiểm, mà còn… rất quen thuộc.