Cùng lúc đó, tại chung cư gần tòa nhà thị chính.
Buổi chiều Nhiễm Dao đã tới, kéo theo chiếc vali to đùng. Sau khi xuống tàu cao tốc là cô tới đây ngay. Tống Tử Văn không có ở đây. Cũng may là cửa sổ thông gió có giấu một chiếc chìa khóa dự phòng, sau khi cô lấy xong thì mở cửa vào nhà.
Chỗ đặt chìa khóa dự phòng là do Tổng Tử Văn lần trước nói cho cô biết.
“Cục cưng, hoan nghênh tùy lúc tùy thời đến làm phiền.”
Lúc đó Nhiễm Dao vừa tức vừa lúng túng, giơ tay cho luôn một cái nắm đấm be bé, đôi má ửng đỏ, “Ai muốn đến làm phiền anh chứ? Thấy ghét.”
“Không làm phiền, phải bảo là… quấy rối mới đúng.”
“Anh!”
“Giận rồi sao?”
“Hứ!”
“Ngoan, đừng giận nữa.”
Không biết có phải là do anh là người đàn ông trưởng thành hay không mà khi Tống Tử Văn dỗ cô bằng cái giọng như vậy, trái tim thiếu nữ của Nhiễm Dao sẽ đập thình thịch không kìm lại được.
Nghỉ ngơi 15 phút, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý.
Lần này cô qua đây dự tính là ở đến khi khai giảng, tính ra cũng phải nửa tháng, vì vậy quần áo mang theo chất đầy cả vali.
Ting tong.
Tiếng tin nhắn wechat. Nhiễm Dao cầm điện thoại lên, mở ra. Trong nhóm chat, hai kẻ dở hơi Đàm Hi và Hàn Sóc đang làm loạn. Cô cũng vào tham gia cho có hội.
Cuộc trò chuyện này kéo dài tới tận hai mươi phút.
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đúng 5 giờ, còn nửa tiếng nữa là Tống Tử Văn tan sở. Nhiễm Dao quyết định đi tắm trước. Cả người cô toàn mùi mồ hôi, khó ngửi chết đi được…
“Thị trưởng Tống, nhà khai thác Hoa Cảnh Thiên Đổ mời ăn tiệc. Họ đã gọi điện cho tôi rồi, anh xem… có muốn đi không?”
Đầu tháng 6, Tống Tử Văn thăng chức Thị trưởng Cục Kiến thiết thành phố, Thư ký Thái cũng thăng chức lên một bậc, thành trợ lý thị trường. Những ngày này nụ cười luôn nở trên môi, bước đi cũng như mang theo làn gió.
“Hoa Cảnh Thiên Độ?” Tống Tử Văn nhíu mày, “Nhà khai thác là Hằng Viễn sao?”
Tiểu Thái gật đầu: “Cũng không biết sao người này lại quen biết được với Viễn Dương, muốn đi đường của chúng ta. Lần này đã là lần thứ ba rồi, tôi cũng ngại né mặt bên đó, anh quyết định thế nào ạ?”
Hằng Viễn thì không nói, chủ yếu là bến Viễn Dương có quan hệ khá tốt với Tống Tử Văn. Tiểu Thái cũng không dám tự ý ra quyết định, vì vậy cách đơn giản và bạo gan là đến hỏi thẳng chính chủ.
“Từ chối đi.” Dứt khoát.
“Nếu bến Viễn Dương hỏi thì tôi phải trả lời thế nào?”
“Nói thật thôi, nếu còn câu hỏi gì, có thể gọi điện trực tiếp hỏi tôi.”
Tiểu Thái thở phào nhẹ nhõm, lần này dễ xử hơn rồi, “Vậy giờ tôi đi giải quyết.”
“Đợi đã,“ Tống Tử Văn lấy ra một phần trong đống tài liệu được xếp gọn gàng bên cạnh, đưa cho Tiểu Thái, “Đấy là đơn xin đấu giá đất của Hằng Viên. Mấy người đại diện pháp luật trong ba tháng nay không có thay đổi gì, không phù hợp với yêu cầu cạnh
tranh, hủy tư cách đấu giá, mau thông báo sớm xuống dưới.”
Tiểu Thái hiểu ra, chẳng trách…
Đúng giờ tan sở 5 giờ 30 phút, Tống Tử Văn cùng với Tiểu Thái đi thang máy xuống hầm đỗ xe.
Trước đó, chiếc Audi đã để lại đơn vị cũ, còn bên này thay cho anh chiếc Volkswagen. Tiểu Thái cũng có phần, là chiếc BYD màu xám nhạt.
Ngồi vào ghế tài xế, Tiểu Thái mở cửa sổ xuống nói, “Sếp, vậy tôi đi trước nhé, mai gặp.”
“Ừ, mai gặp, đi đường cẩn thận.” Dặn dò với giọng điệu của lão cán bộ, Tiểu Thái đã quen rồi.
Xe mới đều phải có thời gian làm quen. Tổng Tử Văn quen chạy Audi rồi, giờ tự nhiên đổi thành Volkswagen cũng có chút không quen lắm.
Anh chạy đi siêu thị trước. Mua rau và thịt xong, lúc đi qua khu đông lạnh, người đàn ông dừng lại.
“Thưa anh, có muốn dùng thử sữa chua không? Có thể uống thử miễn phí.” Cô gái trẻ cầm chiếc đĩa bằng nhựa, bên trên để bảy, tám chiếc cốc nhỏ.
Vốn dĩ cô quen miệng sẽ gọi “anh đẹp trai”, nhưng không biết vì sao, mở miệng lại nói thành “anh“. Có thể vì cô cảm thấy cách gọi “anh đẹp trai” quá tùy tiện, không hợp với khí chất và sự điềm đạm của người đàn ông.
Tống Tử Văn xua tay, tỏ ý không cẩn: “Có sữa chua nào có vỏ hộp màu hồng không?”
“Màu hồng? Dạ có, dạ có! Anh muốn hương vị gì?”
Đàn ông ngập ngừng, dường như không đoán biết trước được việc này lại có nhiều sự lựa chọn như vậy, “Có những vị gì?”
Nhân viên sale nói ra một hơi năm sáu hương vị.
“Bình thường những cô gái cỡ tuổi cổ thì thích uống loại nào?”
“Cái đó… Thật ra không liên quan đến tuổi tác lắm, phải xem sở thích mỗi người. Nhưng tôi thấy mùi dâu và việt quất ngon lắm, thường các cô gái sẽ không từ chối. Nếu muốn đảm bảo một chút thì nguyên vị cũng không tệ.”
Sau cùng, Tổng Tử Văn chọn một lốc việt quất và một lốc nguyên vị.
Lúc thanh toán, anh mới nhận ra, mình đúng là bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Cô gái nhỏ còn ở Tân Thị, anh mua sữa chua về để làm đầy cái tủ lạnh sao?
Sự thật là, lão cán bộ bình thường không bao giờ đụng vào mấy cái này!
Thôi kệ, cũng trả tiền rồi nên cứ đem về thôi. Nói không chừng một hôm nào đó cô gái nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng nên.
Nhưng Tống Tử Văn không ngờ tới, cái “ngày nào đó” lại đến nhanh như vậy, khiến người ta… đỡ không nổi.
Sảnh nhà có thêm một đôi đẹp cột dây kiểu La Mã, trên bàn phòng khách có một ly nước cam còn dư một nửa, bên cạnh đặt một chiếc vali mở bung ra…
Mọi dấu hiệu đều cho thấy trong nhà có thêm một người.
Là phụ nữ.
Tống Tử Văn đặt túi đổ xuống, kiềm chế không được cảm xúc ập tới trong lòng. Anh bước ngay vào phòng ngủ chính.
Càng đến gần, tiếng nước càng rõ, còn xen vào tiếng hát ngọt ngào nữa.
“Đêm nay chỉ rải rác vài ánh sao
Không biết số còn lại đang ở chốn nào
Bầu trời trơ trọi đến thế
Khiến những vì sao bỗng chơ vơ lạc lõng
Em cứ ngỡ nỗi buồn này sẽ vơi đi nhanh thôi
Em cứ tưởng mình sẽ vực dậy ngay thôi
Nào ai biết em lại nhớ anh nhiều như vậy
Nhớ đến mức vô phương cứu chữa
Nhớ đến mức thân tàn ma dại
Lòng lại nhớ nụ cười ấm áp của anh
Nhớ chiếc áo khoác anh vẫn thường mặc
Nhớ đôi tất trắng anh hằng yêu thích
Và nhớ cả mùi vị quen thuộc trên người anh
Em nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh
Cùng mùi thuốc lá thoảng trên ngón tay anh
Là ký ức của một thời yêu đương nồng cháy
Tổng Tử Văn không thường đi KTV, cho dù đi thì cũng mang tính chất công việc, mic còn chưa cẩm tới, chứ đừng nói là mở miệng hát với mọi người.
Không phải anh không thích âm nhạc, chỉ là không hứng thú với dòng nhạc hot hiện nay. Anh thích dòng nhạc cổ điển thuần túy, mang đậm hương vị thời kỳ trung cổ hơn. Ví dụ như Joseph Haydn, hay là Mozart.
Người nghiêm túc thích những dòng nhạc nghiêm túc, hình như cũng có lý.
Nhưng, bài “Mùi vị” này anh thấy rất quen, thậm chí nhé lời bài hát.
Điều này cũng phải kể đến công lao của quý bà Bàng. Có một dạo bà như trúng độc của bài hát này, hát tới hát lui mãi.