“Mập chút mới xinh.” Lão cán bộ nói, giọng ngọt ngào. MP
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy hôm nay em ăn thêm một bát!”
“Được.”
Nụ cười trên mặt cô gái bé nhỏ lại trùng xuống: “Nhưng… không tiêu hóa nổi thì sao?”
“Anh mua sữa chua rồi.”
Hai người vốn đã ngồi rất gần, Nhiễm Dao nhẹ nhàng nhổm qua, hôn lên má của anh, “mua” một tiếng thật kêu, “Anh thật tốt!” Ánh mắt Tống Tử Văn hơi chững lại, đến khi quay qua nhìn cô, cô gái bé nhỏ đã ăn đến hai má phồng cả lên. Sau khi ăn xong, Nhiễm Dao chủ động đi rửa bát.
Tống Tử Văn không cho: “Ngoan, em thu dọn bàn đi.”
“… Vâng.”
Một tiếng “Ngoan”, xém chút làm cổ tê hết cả người.
Sau khi thu dọn bàn xong, Nhiễm Dao ra phòng khách gọi điện thoại.
“Alo, mẹ a!”
“Õ, sao vui vậy? Có việc gì hay sao?” Giọng của mẹ Nhiễm rất ấm áp.
“Ăn được món ăn ngon.”
“Quán nào vậy? Lần sau mẹ với ba con đi thử.”
“À… là cơm nhà nấu ạ.” Đang suy nghĩ thì nói thêm một câu, “Không bán cho người ngoài!” Giọng điệu rất đúng đắn.
“Vậy sao con ăn được?”
Nhiễm Dao mỉm cười, “Bởi vì con là người nhà, không phải người ngoài đó!”
Đầu bên kia, mẹ Nhiễm có chút ngẫn ngơ. Người nhà ở đây không thể tùy tiện nói được…
Đang tính hỏi kỹ thì ba Nhiễm đặt cốc trà xuống, đi tới: “Là Dao Dao hả? Đưa đây, anh nói với con bé vài câu.”
Mẹ Nhiễm đành đưa điện thoại cho ông, câu muốn hỏi tự nhiên cũng không thể nói ra.
“Cục cưng Dao Dao, có nhớ ba không?”
“Nhớ ạ!”
“Ôi chao, ba cũng nhớ con. Ra ngoài nhất định phải nhớ tự chăm sóc bản thân, gặp việc gì phiền phức thì gọi điện về nhà, không đủ tiền cũng phải nói, đừng để bản thân phải tự chịu đựng việc oan ức, biết không?”
“Dạ dạ, biết rồi! Con… có thể ở lại đây chơi vài hôm, ba mẹ đừng lo.”
Chơi vài hôm?
Vậy rốt cuộc là mấy ngày?
Cha Nhiễm đang tính hỏi, kết quả bị con gái bảo bối vội vội vàng vàng nói “gặp lại sau” rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Chuyện này…
Tim cha như bị đâm!
Tống Tử Văn đặt mấy loại sữa chua lên bàn, “Nhìn xem, muốn uống loại nào?”
“Màu hồng!” Nhiễm Dao rất thích, chỉ nhìn bao bì thôi đã thấy thích rồi!
Dù sao đây cũng là một đứa cuồng màu hồng.
Tống Tử Văn ngồi bên cạnh cô, “Việt quất, hay là nguyên vị?”
“… Đều muốn uống hết.” Miệng mấp máy, để lộ đôi mắt đáng thương.
Tống Tử Văn bật cười, “Em đó…” Sau đó, đứng dậy đi vào bếp.
Lát sau, anh đem hai cái ly giấy dùng một lần đổ hai vị sữa chua vào, mỗi ly đổ một nửa, sau đó đẩy về phía cô, “Uống đi.”
Vậy cũng được?
Nhiễm Dao chớp chớp mắt. Bình thường không phải đưa cô cả hai ly sữa chua cho cô uống hết sao?
“Đổ để lạnh, không nên uống nhiều.” Tổng Tử Văn giải thích.
“… Dạ.” Anh là lão cán bộ, anh nói gì cũng đúng hết.
Còn lại mỗi thứ một nửa, đương nhiên là vào bụng người đàn ông rồi.
Tống Tử Văn bình thường chỉ uống sữa bò ấm, gần như không đụng đến sữa chua, lâu lâu một lần còn cảm thấy mới lạ, đương nhiên bên cạnh có thêm một người tham ăn cũng là nguyên nhân chủ yếu. Đưa cô bé đi ăn anh cũng hứng thú vô cùng, khẩu vị cũng tốt nữa.
“Này, cho anh điều khiển.” Nhiễm Dao đưa điều khiển tới cho anh.
Anh đổi sang kênh thể thao.
“Ủa? Anh cũng thích xem bóng đá hả?”
“Cũng?” Tống Tử Văn mặt tỉnh bơ.
“Đúng rồi, ba em cũng thích mà!”
Ánh mắt người đàn ông có chút suy tư, “Đội tuyển quốc gia tuy dở, nhưng mười năm trở lại đây đã tiến bộ khá nhiều, sau này sẽ càng ngày càng khá hơn.”
Nhiễm Dao tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Tống Tử Văn: “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Anh… giọng điệu giống hệt ba của em.”
Vẻ mặt lão cán bộ tối sầm, suýt nữa đổ vỡ.
“Không phải em nói anh già…” Đây rõ ràng là đầm thêm một đao.
Tống Tử Văn không nhịn được liên thở dài. Trước đó anh chưa từng nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ lại bắt đầu một
mối tình mới. Có lẽ tuổi của anh đã lớn, cảm xúc cũng không còn được mãnh liệt. Cũng có thể cuộc hôn nhân thất bại trước đó khiến anh quá đau đớn, trái tim đã sớm khép kín.
Tóm lại, anh đã chuẩn bị tinh thần cô độc một mình, cứ thế đến già.
Nhưng sự xuất hiện của Nhiễm Dao đã làm rối loạn mọi kế hoạch của anh.
Anh để mặc cô đến gần, vì cô mà phá vỡ nguyên tắc, dù bên ngoài cự tuyệt, nhưng trong lòng lại rung động từng hồi một cách vô thức.
Ngoài miệng nói không muốn, có điều thần thể lại rất thành thực.
Tống Tử Văn có một dạo nghi ngờ trái tim mình đã tê dại, nhưng sự thật chứng minh, anh không hề. Anh… động lòng rồi.
Tuổi trẻ nông nổi, nụ cười ngọt ngào rạng ngời, khiến cho đàn ông trưởng thành muốn hướng theo.
Tống Tử Văn cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống chính khách nghiêm túc trôi qua, anh tưởng mình đã quen như thế rồi.
Nhưng Nhiễm Dao đã lật đổ cái mà anh “tự cho là vậy”, trở thành dòng nước ngầm chảy siết dưới mặt biển phẳng lặng, đợi gió nổi lên, không biết sẽ gây ra sóng lớn thế nào?
“Anh… giận hả?” Cô nghiêng đầu, dè dặt tựa vào vai người đàn ông, định an ủi đối phương bằng cử chỉ thân mật này.
“Không có.” Anh lắc đầu, trong mắt thoáng nét cười, “Đừng sợ, anh sẽ không nổi giận với em.”
“Vâng, em biết.”
“Em biết cái gì?”
“Anh không giận em đó.”
“Tại sao?”
Mắt Nhiễm Dao đảo qua đảo lại: “Trên sách đều nói, ông chú sẽ biết thương người, rất cưng chiều cô vợ bé nhỏ.”
Ông chủ?
Cô vợ bé nhỏ?
Tống Tử Văn dở khóc dở cười, “Quyển sách nào vậy?” Sao anh không biết nhỉ?
“Ông chú rất biết khêu gợi, rất cưng chiều cô vợ bé nhỏ“.