“ Có huyện gì vậy?” Đầu dây bên kia, Sầm Đóa Nhi cũng rất ngơ ngác, không một lời mở đầu, mở miệng ra là hỏi, cô ta không hiểu gì hết ok?
“Email, là do cô gửi?”
“A, cô nói cái này à, là tôi gửi đấy, có vấn đề gì sao?”
“Tại sao lại muốn mở cuộc họp ban quản trị lâm thời?”
“Mã Cảnh Quốc và hai người Vương, Lưu để xuất đó, tôi chỉ biết trước có một ngày thôi.”
Đàm Hi trầm tư.
Theo lý mà nói, trải qua bài học xương máu lần trước, Mã Cảnh Quốc sẽ tạm thời không giở trò gì nữa, huống gì…
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, đổng sự Mã hẳn vẫn chưa xuất viện nhỉ?”
“Đúng vậy…” Lúc nãy Sầm Đóa Nhi mới phản ứng trở lại, “Lão già sống dai kia mới mất đi nửa cái mạng cách đây không lâu, sao giờ vẫn còn tinh lực giở trò?”
“Chuyện này… có gì đó không bình thường.”
“Tôi sẽ kêu người đi điều tra ngay, có tin tức sẽ báo lại với cô!”
“Càng nhanh càng tốt!”
“Được.”
Đáng tiếc, hai ngày kế tiếp Đàm Hi không hề nhận được cuộc gọi của Sầm Đóa Nhi, cũng tức là cô ta không thể điều tra ra được
gi.
Chạng vạng, Lục Chinh tan ca về nhà, thay xong dép, là bị nhóc con mời ngồi xuống sofa.
Đàm Hi ngồi xổm trước mặt anh, giống như một chú chó Bắc Kinh ra vẻ đáng yêu, anh hỏi: “Có việc gì sao?”
“Ừ ừ!”
“Anh biết mà…” Lục Chinh tháo nút cổ áo và cổ tay, “Nói đi”
“Khoảng thời gian này, Sầm Thị có động tĩnh gì không?”
“Không phát hiện ra.”
“Vậy à…” Đàm Hi chìm vào suy nghĩ.
Tất cả các hướng đều cho thấy rất bình lặng, bao gồm cả tin tức n Hoán truyền đến.
Đàm Hi lại không dám lơ là, thậm chí cô còn nảy sinh ra một cảm giác nguy cơ rất mạnh mẽ.
Vô duyên vô cớ đi mở cuộc họp ban quản trị làm gì chứ? Còn do Mã Cảnh Quốc – người đang bệnh nặng nằm trên giường để xuất.
Nhìn kiểu nào cũng thấy có một sự quỷ dị. Thôi vậy, trong hai ngày này, là người là ma đều sẽ hiện nguyên hình.
Chớp mắt đã đến ngày diễn ra cuộc họp ban quản trị.
Đàm Hi mặc một bộ âu phục sọc bạc, mang chiếc giày cao gót 5 phân bước vào tòa nhà Sầm Thị.
Chiếc quần tây khiến cho đôi chân dài càng thêm thẳng tắp, thiết kế ống rộng, vừa hay có thể che được mui bàn chân, để lộ ra mũi giày nhọn hoắt.
Mỗi bước đi đều mang theo gió, cộng với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khí thế dâng trào.
Khi Sầm Đóa Nhi nhìn thấy cô, suýt chút nữa bị giật mình, mới nửa tháng không gặp, “tu vi” của người này hình như lại… tiến bộ hơn?
Tóm lại, cô ta và Đàm Hi nhìn nhau chưa được 3 giây là đã dời tầm mắt.
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, đây là nhịp điệu sắp có chuyện!
9 giờ, ngoại trừ Mã Cảnh Quốc thì tất cả các thành viên ban quản trị đều có mặt.
Đổng sự Từ giơ cổ tay xem đồng hồ, bỗng nhiên cười lạnh: “Xem ra, đồng sự Mã định lấy chúng ta ra làm trò đùa nhỉ? Khỉ thế không phải ta thường đầu.”
Dứt lời liền hừ lạnh.
Từ sau chuyện ở bãi đỗ xe, Từ Xuyên đã hoàn toàn trở mặt với Mã Cảnh Quốc, tất nhiên sẽ không muốn chừa lại mặt mũi cho ông ta, cách nói chuyện phải nói là không hề khách sáo“.
Hai người Vương, Lưu bị coi là “đảng Mã” lộ vẻ lúng túng.
Sầm Đóa Nhi thì ngồi ở ghế chủ tọa xem kịch hay. Khoảng thời gian này cô ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, không chỉ nắm toàn bộ quyền lớn, còn thay vài vị trí quan trọng trong công ty thành người của mình. Ngay cả chân chó của Mã Cảnh Quốc cũng bị nhổ bỏ, hấp thu năng lượng với tốc độ điên cuồng, sinh trưởng dã man.
Hôm nay, ban quản trị đã không có gì đáng sợ, tốt nhất cứ cắn xé lẫn nhau, tiện cho cô ta làm ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đây, Sầm Đóa Nhi cười càng tươi hơn.
Đàm Hi cúi đầu, không quan tâm để sự mỉa mai của Từ Xuyên, cũng vờ như không thấy sự lúng túng của hai người Vương, Lưu.
Cho dù là thần thái, hay động tác, đều thể hiện được nội hàm của từ “sâu xa khó dò“.
Tóm lại, đoán không thấu, tìm không tỏ, rất thần bí.
Lại 10 phút nữa trôi qua, trên mặt mọi người ít nhiều gi đều xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn. Đột nhiên của bị đẩy ra, một người đàn ông có thân hình cao ngất xuất hiện trước mắt mọi người, nụ cười dịu dàng, khí chất nho nhã.
Một người đẹp nước ngoài đi theo sau, mái tóc màu vàng vô cùng chói mắt, áo khoác ấu phục không hề che được vòng một đồ sộ của cô ta, tay xách theo cặp táp, nở nụ cười đúng chuẩn.
Đàm Hi nheo hai mắt lại, sự kinh ngạc lướt qua đáy mắt rồi tan biến nhanh chóng.
Sau đó, nụ cười trên môi tắt ngúm.
Sầm Đóa Nhi đứng lên, không thể tin được: “Cố Hoài Cẩn? Sao lại là anh?”
“Sầm Tổng, lại gặp nhau rồi.”
Trong mắt Sầm Đóa Nhi ánh lên tia lúng túng. Cô ta vẫn chưa quên lúc đầu đã tự dâng mình lên như thế nào để cầu xin sự giúp đỡ của hắn ta.
Nụ cười của Cố Hoài Cẩn không đổi, xoay sang phía mọi người đang ngồi: “Các vị đợi đã lâu rồi, tôi là Cố Hoài Cẩn. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ thế chỗ đổng sự Mã, trở thành đại cổ đông thứ ba của Sầm Thị, xin các vị chỉ bảo nhiều hơn.”
Nói xong, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến bên cạnh Đàm Hi, ngồi vào vị trí của Mã Cảnh Quốc.
“Cô Đàm, chúng ta cũng thật có duyên.” Hắn ta như cười như không nói.
“Cậu Hai Cố, khống, bây giờ nên gọi là đồng sự Cố rồi, thủ đoạn hay, tính toán giỏi, chẳng trách có người nói, cừu chưa hẳn là cừu, cũng có thể là một con sói đội lốt cừu!”
“Cảm ơn đã khen.”
Nếu như sự xuất hiện của Đàm Hi là chiêu ngầm Sẩm Đóa Nhi sử dụng khi nôn nóng, thì sự gia nhập của Cổ Hoài Cẩn là sản vật của một mưu đồ được trừ tỉnh đã lâu.
Thì ra hai năm trước Mã Cảnh Quốc đã bán cổ phần cho Cố Hoài Cẩn, trên “thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần” còn xuất hiện chữ ký của “Sầm Chấn Đông“.
Hôm nay việc mà Cổ Hoài Cẩn làm, chẳng qua chỉ là đá kẻ bù nhìn đi, thu lại toàn bộ lợi ích hợp pháp về trong tay. Nói cách khác, mục đích của cuộc họp ban quản trị lần này không phải là để trưng cầu ý kiến mà là làm tròn nghĩa vụ thông báo.
Không có chỗ để phản bác, ngoại trừ chấp nhận thì vẫn là chấp nhận.
Đàm Hi thấy chẳng sao cả. Sầm Đóa Nhi thì lại bị đả kích không hề nhẹ.
Tốn sức chín trâu hai hổ mới loại bỏ được Mã Cảnh Quốc, cuối cùng phát hiện ra đây chỉ là một tên tép riu, Boss lớn thật sự vẫn còn trốn ở phía sau. Mắt thấy có thể ngủ yên giấc, kết quả về lại trước khi giải phóng, tất cả mọi cố gắng đều trở nên vô dụng!
Sầm Đóa Nhi tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
Trực giác nói cho cô ta biết, Cổ Hoài Cẩn này có thể còn khó đối phó hơn Mã Cảnh Quốc.
Chủ tịch đã đi rồi, những người khác cũng giải tán theo.
“Đổng sự Đàm, xin dừng bước.”
Đàm Hi dừng bước, xoay người, mỉm cười: “Đổng sự Cố có việc gì sao?”
Tuy biết hắn ta không phải là Cổ Miên, nhưng dính dáng đến khuôn mặt giống y như đúc kia, trong lòng Đàm Hi không thể nào bình tĩnh được.
“Hình như cổ… không muốn gặp tôi cho lắm?”
“Đổng sự Cố nói đùa rồi.”
“Nhưng tôi nhìn ra được cảm xúc vừa yêu vừa hận trong mắt cô, chuyện này nên giải thích như thế nào đây?” Hắn ta tiến đến gần. Áp lực kỳ lạ rơi xuống trên vai, vẻ mặt Đàm Hi bỗng trở nên lạnh lùng, lùi về sau nửa bước.
“Vừa yêu vừa hận? Anh chắc mắt anh không có bị gì chứ?”
“Tôi rất chắc chắn.” Không ồn ào không tức giận, cứ như một Kim Cang mặt cười thủy hỏa bất nhập.
“Xem ra anh phải tìm thời gian đi đến bệnh viện kiểm tra đi, có bệnh thì phải trị.”
Hắn ta nheo mắt: “Đổng sự Đàm giỏi ăn nói thật.”
Đàm Hi cong môi: “Cảm ơn đã khen.”
“Giám đốc Đàm không chỉ giỏi ăn nói, mà thủ đoạn còn cao siêu hơn. Không phí chút sức nào đã khiến Sầm Đóa Nhi đồng ý chuyển nhượng cổ phần, lắc người một cái thì đã thành cổ đông lớn thứ hai, ngay cả tôi cũng bị cổ đè một bậc.”
“Trò cỏn con của tôi sao có thể so sánh được với Cậu Hai Cố anh đây?”
Ánh mắt hắn ta khẽ trầm xuống, nụ cười cứ như cố định trên môi, ngay cả độ cong cũng ăn khớp, không hề có chút thay đổi nào: “Nếu không phải do cô chen chân vào, thì giờ đây Sấm Thị đã sớm là thiên hạ của nhà họ Cố rồi.”
Đàm Hi nhướng mày, bỗng nhiên hiểu ra.
Cố Hoài Cẩn không đồng ý lời đề nghị đầu tư của Sầm Đóa Nhi, không phải là vì hắn ta không muốn nhúng tay vào Sầm Thị, mà ngược lại, có lẽ vào hai năm trước người nhà họ Cố đã sớm nhằm vào Sầm Thị, thậm chí lấy được cổ phần trong tay Mã Cảnh Quốc, chỉ cần lấy được một nửa cổ phần trong tay Sâm Đóa Nhi thì nhà có Cố có thể trở thành cổ đông lớn nhất, từ đó tiến tới nuốt trọn toàn bộ.
Lúc đầu từ chối Sầm Đóa Nhi, là muốn thả dây dài câu cá lớn, dù sao thứ nhà họ Cố muốn là một nửa cổ phần trong tay cổ ta!
Vừa không thể trực tiếp đề nghị khiến người khác nghi ngờ, chỉ có thể từ từ mưu tính, chỉ cần Sầm Đóa Nhi tìm lên của một lần nữa, họ sẽ có thể bắt đầu trả giá.
So với chiêu ép buộc thu mua của nhà họ Tân, thì chiều này cao siêu hơn rất nhiều lần.
Mắt thấy kế hoạch đang tiến hành thuận lợi, Sầm Thị đã trở thành vật trong túi của nhà họ Cố, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một chướng ngại vật là Đàm Hi.
Đã chen chân vào thì thôi, còn trực tiếp ra tay phế đi con cờ Mã Cảnh Quốc kia. Mưu đồ nhà họ Cố vất vả trù tính hai năm trời, cuối cùng lại thành ra công cốc, Cố Nghiệp sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Thế nên lần này chẳng phải đã cử đứa con trai thứ hai đến mỉa mai Đàm Hi đấy sao?
Nhưng rõ ràng Cố Hoài Cẩn không tính nghe theo lời ông ta, đến tận bây giờ vẫn còn khách sáo với Đàm Hi.
Tuy Đàm Hi nghi ngờ về thái độ của hắn ta, nhưng những lời nên nói vẫn phải nói.
“Món ăn trong mâm của nhà họ Cố chưa chắc là đối tượng săn lùng của người khác, hươu chết vào tay ai, thì phải dựa vào bản lĩnh của họ. Dù sao, ai ăn được thịt thì kẻ đó mới là người chiến thắng cuối cùng. Cho dù giữa đường bị cản trở, cũng chỉ có thể than một cầu tài năng không bằng người khác, đồng sự Cố cảm thấy có phải đạo lý này hay không?”
Bốp bốp bốp… Cổ Hoài Cẩn không nhịn được bèn vỗ tay: “Hay cho cầu tài năng không bằng người khác, hy vọng đổng sự Đàm có thể tự tin mãi như vậy.”
“Xin nhận lời tốt của anh.” Đàm Hi mỉm cười, “Không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước…”
“Tôi rất tò mò, lúc cổ Đàm nhìn tôi, trong lòng đang nghĩ đến ai?”