Đàm Hi không có dư thừa tinh lực quan tâm đến Lưu Diệu và Lâm Tần, bởi vì trước mắt còn có một chuyện quan trọng hơn.
“… Giá cổ phiếu của Đàm Thị đã rớt mạnh 5 ngày liên tục. Sáng nay vừa mới mở phiên không đến một tiếng đồng hồ đã rớt đến mức giới hạn.”
Lúc này, Aiken ở trong văn phòng tổng tài, đang báo cáo tình hình cụ thể với Đàm Hi. Tầm mắt cố rời khỏi màn hình tinh thể lỏng, tay vẫn cầm chuột, “Hướng đi rất kỳ lạ, anh qua đây xem…”
Aiken vòng qua sau bàn làm việc, đứng bên cạnh Đàm Hi, hơi khom người.
“Anh xem, đây là số liệu và hướng đi của hôm qua, đây là hôm trước, hôm trước nữa…” Đàm Hi lấy mấy tấm hình ra, “Có phát hiện ra vấn đề gì không?”
Aiken nhìn qua, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mức độ giảm của vài ngày này đều như nhau, dường như theo một quy luật tuần hoàn?”
“Nhìn thêm lưu lượng tiền mặt ở mỗi vị trí điểm cong.”
“Đối phương đang cố ý chi phối giá cổ phiếu, ý đổ muốn nâng cao giá!”
Đàm Hi nhìn anh ta, tỏ vẻ hài lòng.
Có thể từ hướng đi liên tưởng đến tình hình cổ phiếu, tên nhóc Aiken này còn có tiềm lực hơn cô tưởng. “Đàm Tổng, cô… nhìn tôi làm gì?” Vàng tại anh ta ứng đỏ.
“Tiếp theo nên làm thế nào?” Đàm Hi bình tĩnh dời tầm mắt, kiểm nén niềm thôi thúc muốn nhếch môi, không thể cười.
Aiken lắc đầu.
Kỹ thuật của anh ta đủ giỏi, nhưng xét về khả năng đo lường lòng người, hay giao tiếp ứng xử thì chẳng ra làm sao cả.
“Rõ ràng đối phương đã mời trader đến làm nhà cái, nhưng biến động lưỡi cưa quá lớn, ra tay quá mạnh, ngược lại sẽ chữa tốt thành xấu. Anh ngụy trang thành “Rat Trading” vào sàn, phân luồng dòng tiền, tốt nhất có thể ép đối phương chủ động ra tay kéo thấp giá cổ phiếu, rồi thừa cơ thu vào.” Đàm Hi nói rõ vấn đề, ngay cả tư duy thao tác thế nào cũng nói hết cho anh ta.
Aiken cau mày: “Ý của cô là… chúng ta làm khách của họ?”
“Không cần phải chọc vào đối phương một cách lộ liễu, cho nên tôi kêu anh phân chia dòng tiền ra.”
“Khi nào ném ra?”
Đàm Hi cau mày: “Ai nói muốn ném?”
“Hả?” Không ném chẳng lẽ lại giữ đến Tết? Anh ta cho rằng sẽ giống với lúc gài bẫy Cửu Châu, thu vào giá thấp, ném ra giá cao.
“Tôi muốn đưa Thịnh Mậu vào Đàm Thị.”
Aiken kinh ngạc: “Giống như Sầm Thị?”
“Không chỉ như thế.” Đàm Hi nhếch khóe môi, ánh mắt lấp lánh.
Thứ cố muốn là quyền khống chế cổ phiếu tuyệt đối!
Liên tục hai ngày, Đàm Hi và vài người trong tổ Aiken đều ở trong phòng Thao tác, đợi tình hình ổn định trở lại, hướng đi trở nên rõ ràng hơn thì Đàm Hi mới dám buông tay giao lại toàn bộ cho người phía dưới thực hiện.
“… Ngày mai tôi sẽ không tới, chuyện còn lại mấy anh tự quyết định đi.” Nói xong cô đứng dậy rời đi.
Aiken tỏ vẻ phấn khích, tầm mắt dính chặt trên màn hình, nhìn hướng đi giá cổ phiếu phát triển đúng theo dự tính, cảm xúc sùng bái dâng lên cuồn cuộn.
Lâm Sảng: “Thần kỳ quá! Y hệt như hướng đi lý tưởng mà chúng ta hoạch định!”
Tôn Bái Châu: “Học hỏi đi, năng lực thao túng này cũng không có ai vượt mặt được!”
Lưu Đồng Thanh: “Buffett Hoa Hạ?”
Lâm Tầm rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái chấn động. Anh ta biết Đàm Hi là một tay Trader rất lão luyện, nhưng tận mắt nhìn thấy là một khái niệm khác.
Cảm giác chấn động đến không kịp trở tay.
Con đường phía trước vừa dài vừa xa, anh ta cần phải cố gắng hơn mới được.
Lâm Diệu Diệu tỏ vẻ kinh ngạc, “Sao có thể như thế? Không thể nào…”
“Diệu Diệu, cô không sao chứ?”
Tôn Bái Châu chưa nói hết câu, đã thấy cô ấy xoay người chạy ra ngoài, lướt qua như một cơn gió: “Ôi… con bé này làm gì vậy?”
“Có thể là trong lòng khó chịu, tìm chỗ để khóc.”
“Khụ, nói ra sự thật chi vậy?”
“Tôi cảm thấy tôi cũng nên tìm một góc ngồi xuống khóc một lát quá…”
Lâm Diệu Diệu mất bình tĩnh đuổi theo, nhưng không nhìn thấy Đàm Hi, trong lòng khó nén nỗi thất vọng.
“Diệu Diệu?”
“Chị Linda, có nhìn thấy Đàm Tổng không?”
“Ở trong văn phòng đó.”
“Cảm ơn chị Linda!” Nói xong, đã chạy đi xa.
“Này, em cẩn thận một chút! Thật sự không hiểu các cô gái bấy giờ, gặp Sếp mà lại phấn khích như thế…”
Đàm Hi vừa dọn dẹp xong tài liệu, cẩm áo khoác lên, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào”
“Đàm Tổng.” Lâm Diệu Diệu đứng trước mặt cô cười ngọt ngào, “Có phải tôi đến không đúng lúc: Ảnh hưởng cổ tan ca…”
“Không sao, có việc gì cứ ngồi xuống nói.”
“Vâng.”
“Khoảng thời gian này đã quen chưa?” Đàm Hi thuận miệng hỏi.
“Quen rồi, đồng nghiệp đều khá tốt.“.
“Kếu cô theo hai tổ, có thấy áp lực lớn quá không?”
Lâm Diệu Diệu học về tài chính, không chỉ có thiên phú về mặt chứng khoán, mà cũng làm rất tốt về lĩnh vực quản lý rủi ro. Nên sau khi Đàm Hi hỏi qua ý kiến của cô, liền phá lệ cho cô ta đi theo hai tổ.
“Áp lực chắc chắn sẽ có, có thể học được kiến thức là tốt rồi.”
Hai người lại trò chuyện một lúc, Đàm Hi thấy cô ta muốn nói lại thôi, nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có phải cổ có việc muốn tìm tôi không?”
“Tôi… lúc nãy nhìn thấy cô thao tác, cảm… cảm thấy rất thần kỳ.”
Đàm Hi mỉm cười: “Bước đi như nhau, cô cũng biết mà.”
Cô từng thấy Lâm Diệu Diệu đích thân thao tác. Trong cuộc thi giao dịch viên chứng khoán A, cô ta nhận được giải bạc, thua Lâm Tâm với một điểm số rất sít sao.
“Không giống! Tư duy và thao tác của cô rất đặc biệt, rất giống với nữ thần của tôi!”
Đàm Hi im lặng bình tĩnh.
“À, nữ thần của tôi là Yan, tên tiếng trung là Viêm Hể. Cô có biết không? Trước đây cô ấy rất có tiếng tăm trong giới tài chính ở Hoa Ha…”