“Lớp trưởng dẫn đầu, chạy dọc theo đường chạy thứ hai bên trái, về đến đây vừa vặn là 5km. Chạy đủ trong thời gian hai mươi phút được tính là xuất sắc; hai mươi phút tới hai lăm phút là giỏi; hai mươi lăm phút đến ba mươi là khá; ba mươi đến ba mươi lăm là đạt tiêu chuẩn; ngoài ba mươi lăm phút được coi là không hợp cách!”
“Nếu trong các em có ai có thể chạy trong vòng hai mươi phút, vậy sáng mai có thể nghỉ ngơi trong ký túc xá, không cần tham gia huấn luyện.”
“5km, hai mươi phút? Sao có thể chứ?”
“Xác định không phải đi tham gia thế vận hội Olympic hả?”
“Chạy trong vòng hai mươi phút là có thể nghỉ ngơi nửa ngày… quá dụ người.”
“Cái bánh mà huấn luận viên vẽ ra sợ là cuối cùng chẳng có ai gặm được.”
“Tại sao?”
“Thì đơn giản là đùa chúng ta cho vui thôi chứ sao nữa! Hạng mục năm nghìn mét chạy bền, tân binh nhập ngũ nếu đạt 19 phút sẽ được đánh giá là xuất sắc, vậy mà huấn luận viên của chúng ta phóng khoáng chỉ cho thêm có một phút đồng hồ, cậu nghĩ ai có thể làm được hả?”
“Không phải chứ…. dùng tiêu chuẩn của tân binh để áp lên người chúng ta sao?”
“Có hơi quá đáng.”
“Đâu chỉ có quá đáng? Rõ ràng là phát rồ!” Một giọng nói tràn đầy căm phẫn xen vào.
“Ồ! Sao tớ cảm thấy cậu quen mắt thế nhỉ? Giống một ngôi sao…”
Hàn Sóc cúi đầu, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, sớm biết thế cô đã không cắm miệng vào rồi. Ai bảo mày lắm mồm chứ! Cho mày lắm mồm này!
“Đúng rồi, cậu học trường nào thế? Đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương? Hay Đại học B?”
Phó Kiêu là tổng phụ trách của đợt tập quân sự lần này, ngoại trừ Đại học T ra thì còn quản lý thêm cả Đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương, Đại học B và Đại học Kỹ thuật thủ đô.
Cho nên mới có câu hỏi vừa rồi.
Hàn Sóc căng da đầu, thuận miệng nói ra tên một trường.
“Cậu cũng học Kỹ thuật thủ đô à? Ngành nào thế?”
“… A! Có người gọi rồi, tớ đi đã.”
“Này! Chúng ta là bạn cùng trường, để lại số điện thoại tiện liên lạc cải nào…”
Đáp lại cô ta là một bóng dáng vội vàng đi xa. “Giống… Càng nhìn càng thấy giống.”
“Nói thầm cái gì thế?”
“Cậu có thấy bạn học vừa nãy rất giống Hàn Sóc không?”
“Hàn Sóc? Thật hay đùa thế? Tớ là fan của anh Sóc đây, ở đâu vậy?”
“Kia, đi về phía bên kia rồi.”
Nhìn bên ngoài thì “chạy bền 5km” cũng chỉ là để nghị mà Phó Kiểu hứng lên, nhưng khi thực hành lại rất được các huấn luận viên khác tán thành.
Thế nên, toàn bộ đội ngũ tham gia tập quân sự đều bắt đầu được thể nghiệm bài huấn luyện của Phó Kiều.
Có tổng cộng tám trường học, hai trường một tổ, chia làm bốn tổ, xuất phát theo bốn con đường khác nhau.
Những con đường này tuy khác nhau nhưng chiều dài lại tương đương, đều là khoảng 5km, chạy xong trở về vị trí cũ, kết thúc tỉnh giờ.
Đại học T và Đại học Kỹ thuật thủ đô được phân vào một nhóm.
Tiếng súng lệnh vừa vang lên, hơn hai trăm người lập tức lao đi, nghĩ cũng có thể thấy sự hấp dẫn của nửa ngày nghỉ phép quả thực không nhỏ chút nào.
Hàn Sóc không chạy vội vàng mà ngược lại quay đầu nhìn Đàm Hi, cười xấu xa: “Cô em, chúng ta đua không?”
Cũng câu hỏi tương tự, Đàm Hi quay đầu ném cho An An.
An Đại Mỹ Nhân: “Tớ sao cũng được, tùy các cậu.”
Mắt thấy quả bóng lại bị đá trở về, Hàn Sóc lập tức tỏ thái độ: “Em gái, anh ủng hộ quyết định của em vô điều kiện.”
Đàm Hi chỉ do dự hai giây, khi ngước mắt lên thì thần thái đã sáng bừng, “Vậy… đua thôi!”
Ba người bắn đi như mũi tên rời cung, đảo mắt đã bỏ lại một đám người ở phía sau, bụi đất bắn lên mù mịt.
Nhiễm Dao biết mình không chơi được trò này nên không theo sau tham dự làm gì, nhưng trong lòng lại vẫn kích động không kém gì họ: “Các cậu cố lên nhé…”
Đợi chạy được một đoạn rồi, Đàm Hi liền nâng cổ tay xem giờ: “Năm phút ba mươi hai giây.”
An An không ngừng bước chân, ánh mắt nhìn quanh: “Ước lượng thô sơ thì hiện tại chúng ta đang ở mốc tam giác phía Bắc, nói cách khác, 5km đã hoàn thành được một phần tư rồi.”
Hàn Sóc nhíu mày, lau mồ hôi trên trán: “Với tốc độ này thì chắc chắn không xong, cần phải nhanh hơn.”
Ba người nhìn nhau, nhận ra được sự kiên định trong mắt đối phương.
“Được! Tăng tốc!”
“Lên thôi…”
Cùng thời gian, tại vị trí cũ, cũng là vị trí đích của lần rèn luyện chạy bền 5km này.
Phó Kiêu và mấy huấn luận viên khác đứng tụm ở một chỗ nói chuyện phiếm. Ai nấy đều đang kẹp thuốc lá giữa ngón tay, nuốt khói nhả sương, hiếm khi nào rảnh rỗi như thế.
“Lão Phó, nghe nói bên chỗ cậu có mấy nữ sinh không dễ quản lý hả?”
Phó Kiểu nhìn anh ta: “Nghe ai nói?”
Một người khác ghé lại: “Còn cần nghe ai nói nữa chứ? Giữa trưa hôm nay ở nhà ăn ai mà chẳng thấy.”
“Thấy cái gì?”
“Lão Phó, nói vậy không được đầu, trước mặt anh em mà còn cứ giả ngu như thế!”
Phó Kiều ném đầu mẩu thuốc xuống đất, giơ chân nghiền nát: “Tôi có giả ngu đầu, thật sự là nghe không hiểu mà.”
“Được, để chúng tôi nhắc lại cho cậu nhớ. Lúc ăn cơm, cậu hất đổ bát cơm của một cô bé, sau đó có hai cô bé nhảy ra đời cậu phải xin lỗi. Trong đó còn có một người dám bắt bẻ lời cậu, không chịu thừa nhận cái gọi là quan hệ cấp trên cấp dưới, giờ đã nhớ ra chưa?”
“Cậu nói hai cô gái ấy hả…” Trong mắt Phó Kiểu hiện lên một vẻ tươi cười cực kỳ nhạt, giọng nói đầy vẻ nghiền ngẫm.
Chung quanh lập tức trở nên ồn ào.
“Sao hả? Hai cô bé đó đủ đanh đá chứ?”
Phó Kiểu gật đầu: “Đúng là rất đanh đá, còn biết bắt bẻ người ta nữa.”
“Thời buổi bấy giờ, những người hơi cá tính một chút thì sau lưng thế nào cũng có chỗ dựa, hoặc là bối cảnh gia đình, hoặc là dựa vào thực lực của bản thân để vượt qua thử thách. Lão Phó, cậu nghĩ xem hai cô gái này thuộc loại nào?”
Anh cười hừ đáp lại, tỏ vẻ không cho là đúng.
“Người anh em, đừng nói như đúng rồi thế. Thiên hạ to lớn, có đầy người không có chỗ cậy vào vẫn có thể làm mọi chuyện rõ ràng tới cùng.
“Lão Phó, hình như lời này của cậu còn có ý gì sâu xa nha.”
“Các cô bé luôn thích sự nổi bật, muốn nhận được sự chú ý của tôi, đáng tiếc…” Phó Kiểu cười nhạt, lắc đầu tiếc nuối, “Vô dụng thôi.”