Đàm Hi thấy cô nàng trịnh trọng như vậy thì còn tưởng là cái gì quý trọng lắm.
Kết quả
“Thuốc lá?!”
Hàn Sóc nhướng mày, vỗ ngực, mặt đầy kiêu ngạo: “Hàng cất giấu hiếm hoi nha, chỉ có hai điếu thôi.”
Đàm Hi vốn dĩ muốn chửi cô nàng hai câu, cái này còn nghiêm trọng hơn cả đồ trang điểm của con sâu lông xanh nữa, nhưng, nể mặt Hàn Sóc “liều chết” đem màn thầu cho cô nên đành thôi.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ?
Của biếu là của lo, của cho là của nợ.
Hơn nữa, giấu thì cũng đã giấu rồi, còn làm sao được nữa? Cũng đầu thể chạy đi tự thú được? Trừ phi bị điên.
Vì vậy, cách giải quyết tốt nhất là…
“Gái à, đưa bật lửa đấy, nhanh lên!”
Đàm Hi lục lọi trong túi áo khoác một hồi, bật tách một cái, ngọn lửa liền phụt lên.
Hàn Sóc ngậm điếu thuốc, ghé lại gần lấy lửa, “Gái à, cậu nói xem bộ dạng chúng ta bây giờ có giống đại ca và tình nhân trong phim Hồng Kông không?”
Đàm Hi rút tay về, tự châm lửa cho mình, “Tớ là đại ca, cậu là tình nhân.”
“Chậc, đã từng thấy đại ca nhóm lửa cho tình nhân chưa?” Hàn Sóc thở khói thuốc ra cũng không quên liếc mắt.
Đàm Hi nhún vai, ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu thuốc, vẻ mặt ung dung: “Cậu thích sao cũng được!”
Hàn Sóc hơi ngẩn người, tự nhiên thấy cô bạn nghe theo dễ dàng vậy có chút kinh ngạc, cắn nhầm thuốc?
“Vẻ mặt cậu là sao?” Đàm Hi nhìn qua.
“Gái, thật ra cậu không cần dịu dàng như vậy đâu, thật đấy!” Cả người anh thấy không tự nhiên chút nào!
Đàm Hi trợn mắt dữ tợn, “Chẳng lẽ cậu thích như thế này?”
Cái kiểu thể chất ngứa đòn này, cứ muốn bị đối xử mạnh bạo thì trong lòng mới thấy thoải mái.
Giám định hoàn tất!
Trong lúc mỗi người một điếu thuốc, Đàm Hi cũng ăn hết màn thầu, miễn cưỡng no lung lửng, phủi mông chuẩn bị về ký túc xá ngủ trưa.
Trước khi đi, hai người không quên dọn dẹp hiện trường, đầu thuốc còn sót lại thì quăng vào trong nhà vệ sinh.
Tiêu hủy dấu vết, không chê vào đâu được.
Nửa tiếng sau giờ ngủ trưa, Đàm Hi tưởng như mới vừa chợp mắt, thức dậy, rửa mặt, mặc vào bộ đồ rằn ri đã bốc mùi chua lè, xuống dưới lầu tập hợp theo tiếng còi.
Sau năm ngày tập huấn lặp đi lặp lại, mọi người đã có thể đến sân huấn luyện trong thời gian quy định.
Vì vậy không ai bị phạt.
Phó Kiểu sắp xếp xong đội hình, bắt đầu huấn luyện đi đểu.
Cẳng chân giơ thẳng, mũi chân đè xuống, lòng bàn chân song song với mặt đất, cách khoảng 25 cm; thẳng người, hơi nghiêng về phía trước; ngón tay nắm nhẹ, ngón cái duỗi thẳng áp vào đốt thứ hai của ngón trỏ; khi vung cánh tay về phía trước, cùi chỏ cong, cánh tay gập vuông góc, lòng bàn tay hơi hướng xuống, dọc cổ tay trở xuống đạt ở chỗ cách nút áo cuối cùng khoảng 10 cm…
Quy tắc ai cũng thuộc, nhưng lúc áp dụng vào thực tiễn lại không hề dễ.
Có người sải bước không đủ, có người vung cánh tay với biên độ quá lớn, hơn nữa có người còn đi cùng tay cùng chân, thành cùng chiều.
Có thể nói là lắm trò hề.
Phó Kiểu: “Bước chính có 8 chữ tỉnh tủy – đá chân nổi gió, đạp đất vở hố! Tất cả ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái tinh thần lên cho tôi.”
Mặt Hàn Sóc nghiêm túc, động tác chính xác, môi không nhúc nhích, nhưng lại phát ra tiếng: “Đôi giày chạy hàng có hạn của anh…”
Đau lòng quá đi.
Đàm Hi: “Hư rồi mua lại.”
Hàn Sóc: “Không mua nổi nữa!”
Đàm Hi: “Ngôi sao còn thiếu tiền sao?”
Luyện tập khoảng 2 tiếng, Phó Kiêu mới bảo dừng lại.
“Giải lao 5 phút tại chỗ!”
Mọi người mới có thể thả lỏng người, uống nước, chửi rủa.
Nhiễm Dao và An An lưng đối lưng, ngồi tựa vào nhau tại chỗ.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã thấy vậy học theo.
Hàn Sóc đưa một tay đặt trên vai Đàm Hi, cánh tay khác cầm bình nước suối, “Này, uống một ngụm không?”
Đàm Hi đón lấy, lúc mở nắp bình chuẩn bị uống thì động tác đột nhiên dừng lại.
Thẩm Hàn và Trần Dĩnh Kỳ đúng cách đó không xa. Mặt Thẩm Hàn lạnh tanh, kẻ còn lại mang ánh mắt khiêu khích.
Tầm mắt Đàm Hi dừng lại một hồi, sau đó dời đi chỗ khác vô cùng tự nhiên.
Điểm tĩnh đến nỗi khiến người ta tức nôn ra máu.
Thẩm Hàn liếc qua, đôi mắt đầy vẻ thâm thúy.
Trần Dĩnh Kỳ cắn chặt môi dưới, ánh mắt ôm hận: “Cô ta hại Hiểu Hiểu nằm liệt giường, lại còn dám phách lối như vậy!”
Thẩm Hàn không nói gì.
Trần Dĩnh Kỳ nắm lấy tay cô ta, “Anh Hàn, anh phải báo thù dùm Hiểu Hiểu, cho cô ta biết uy phong của anh!”
Thẩm Hàn rút tay về, cách xa Tân Dĩnh Kỳ một chút, nói lạnh lùng: “Báo thù giúp Hiểu Hiểu, hay là giúp cô trút giận?”
Ánh mắt Trần Dĩnh Kỳ lóe lên.
“Muốn dùng người như súng, cũng phải xem có đủ tư cách hay không!”
“Anh Hàn, cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu gì hết…”
“Thế sao?” Thẩm Hàn cười lạnh lùng, đôi mắt đen láy đầy vẻ nghiền ngẫm, “Vậy vừa nãy cố kích động cái gì chứ? Theo lẽ mà nói, bị đẩy xuống sườn đồi là Hiểu Hiểu, có phải cô đâu.”
Trần Dĩnh Kỳ trợn to con mắt, kinh ngạc: “Chúng ta là bạn mà!”
“Thì sao?”
“Chẳng lẽ không phải là có chung kẻ địch à?”
“Ha…” Ánh mắt Thẩm Hàn lộ vẻ giễu cợt.
Trần Dĩnh Kỳ luống cuống. “Anh Hàn, anh… có phải hiểu lầm gì rồi không?”
“Hiểu lầm? Nếu không phải do cô khuyến khích Hiểu Hiểu đi gây sự với Đàm Hi thì cô ấy sẽ chủ động đẩy người hay sao? Nếu cô ấy không ra tay, tôi và Đàm Hi sẽ không đánh nhau, không đánh nhau thì sẽ không bị phạt. Vì vậy…”
Trần Dĩnh Kỳ không thể tin nổi: “Cậu tỉnh đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ?”
“Trách nhiệm của mọi người, nhưng nguyên nhân đều do cô!”
“Anh Hàn…”
“Nếu tôi là cổ, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu đi nữa thì cũng không chọn lúc này mà trả thù. Không phải ai cũng đơn giản như Hiểu Hiểu, tính tình thẳng thắn. Cô có thể lừa cậu ấy nhưng không có nghĩa là có thể lừa tôi.”