Thực ra có một biện pháp càng đơn giản hơn.” Phương Mẫn cười gằn, “Trực tiếp oanh tạc không trung khu vực cấm thăm dò, đội bảy cho dù có mọc cánh cũng chẳng thoát được!”
Thời Cảnh trừng mắt: “Anh dám!”
“Hừ! Sao tôi lại không dám chứ? Dù sao cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ, chi bằng làm cho triệt để với danh đó thôi.”
Người xuất thân từ quân ngũ, không có vô lại nhất, chỉ có càng vô lại hơn. Thời Cảnh muốn phản pháo những lời đã tới bên miệng lại bị Lục Chinh ngăn lại…
Chỉ nghe anh chậm rãi phun ra hai chữ, “Giấy – chết.”
Đồng chí Lữ trưởng nào đó một giây trước còn kiêu căng ngạo mạn lập tức trở nên chán nản.
“Cậu cứ chờ đấy…”
Chờ cái gì?
Đương nhiên là chờ đợi bảy bại trận rồi!
Ha.
Màn đêm buông xuống, rốt cuộc nhóm người Đàm Hi cũng tìm được một hang núi trú ẩn ở phía Bắc dãy núi.
Hứa Trạch và Tạ Từ đi vào trước thăm dò một hồi, sau khi xác định an toàn rồi mới ra hiệu cho những người còn lại tiến vào.
Để ba lô xuống, cởi áo khoác ngoài ra, lúc này mọi người mới cảm nhận được bản thân sống lại.
Thẩm Hàn: “Nhân lúc bấy giờ còn chưa tối trời, ai cùng tôi đi ra ngoài lấy nước đi, thuận tiện hái chút quả dại về.”
Tạ Từ: “Tôi đi cùng cô.”
Thẩm Hàn trợn mắt với cậu ta: “Tôi thà đi một mình còn hơn.”
Tạ Từ: “…”
Cậu ta không có ý gì khác, chẳng qua nghĩ một cô gái yếu đuối như cô ta cần giúp đỡ, mà chính mình vẫn còn một chút thể lực, thế nên mới đứng ra xung phong đi cùng cô ta đấy chứ.
Đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm.
“Tùy cố.” Ném ra hai chữ, Tạ Từ ngồi phịch xuống, bắt đầu sửa sang lại trang bị của mình. Thẩm Hàn đang đưa lưng về phía cậu ta tìm bình đựng nước, nghe thấy vậy thì động tác hơi khựng lại, sau ba giây liền đột nhiên xoay người há mồm muốn đáp lại.
Nhưng lại thấy Tạ Từ đã cởi áo khoác ra, nửa người trên chỉ còn mặc một cái áo ba lỗ, vải co giãn cực tốt bám sát vào cơ thể khỏe khoắn của cậu ta, từ phía sau nhìn lại, còn có thể phân biệt rõ từng thớ cơ bắp đang cuộn lên.
Khóe miệng Thẩm Hàn giật giật, không thể cất tiếng thành lời nữa.
Giầy tiếp theo, lập tức thu hồi lại ánh mắt như bị bỏng. Sau đó, chột dạ liếc nhìn xung quanh. Thấy tất cả mọi người đều đang ai bận việc nấy, Thẩm Hàn mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Không có tiền đồ!
Cô ta không nhịn được thầm mắng chính mình. Đột nhiên…
“Thẩm Hàn!”
Thần kinh căng thẳng, ngớ người hai giây mới chậm rãi xoay lại nhìn.
Hàn Sóc đưa bình nước cho cô ta: “He he… chẳng phải muốn đi lấy nước sao? Lấy dùm luôn hộ tôi nhá, không ngại chứ?”
Án mắt hơi dài ra, giống như vẫn chưa hoàn hồn lại sau trận giật mình vừa rồi.
Ý cười của Hàn Sóc liên thu lại: “Ổ, cô không muốn thì thôi…”
Thẩm Hàn cầm lấy bình nước, treo lên cổ mình với thái độ rất tự nhiên: “Có thể.”
Đường cong trên khóe môi Hàn Sóc tăng lên mấy lần: “Cảm ơn nhá!”
“Không cần khách khí.” Sau đó, Thẩm Hàn lần lượt cầm lấy bình nước của mọi người, chỉ trừ của mỗi mình Tạ Từ ra.
Đàm Hi vỗ bụi trên quần, đứng dậy: “Để tôi đi với cô.”
Thẩm Hàn không từ chối.
Ở vùng hoang dã, đặc biệt là trong rừng rậm nguyên thủy canh lá sum suê thế này, hành động đơn độc là điều tối
kỵ:
Huống hồ, bao nhiêu bình nước thế này, cô ta cũng chẳng cầm theo hết được, còn phải đi hái quả nữa.
Thẩm Hàn biết thực lực của mình tới đâu, cũng biết cái gì gọi là “lượng sức mà làm“.
Đàm Hi yên lặng đi tới phía đối diện, cầm bình nước của Tạ Từ từ trên mặt đất lên, động tác vô cùng tự nhiên, “Đi thôi.”
Ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía người kia, thấy động tác của cậu ta hơi dừng lại một chút sau đó thấp giọng nói cảm ơn.
Cực kỳ lễ phép…
Chết tiệt…
Thẩm Hàn tự vả cho mình một cái ở trong lòng.
Ra khỏi hang liền nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn xiên qua ngọn cây kẽ lá tạo thành những vệt sáng loang lổ nghiêng nghiêng.
Rất có vài phần hàm ý của “Hướng về cõi Phật, vạn đạo kim quang“.
Trong rừng có rất nhiều muỗi. Mặc dù thời tiết oi bức nhưng Đàm Hi vẫn cứ mặc áo khoác kín mít.
Thẩm Hàn thì vốn dĩ chưa cởi đồ ra.
Đột nhiên, sau lưng truyền tới tiếng bước chân, là Nhiễm Dao, “Tớ biết ở đâu có nước, ở đâu có trái cây, để tớ dẫn các cậu đi.”
Nửa tiếng sau, ba người quay trở về hang. Bên trong hang đã được thu dọn một lần, nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều.
Hai bên trái phải là năm chiếc túi ngủ của từng người đã được trải ra sẵn, một bên là nam, một bên là nữ, rất cân xứng
“Ấy… Các cậu hái xoài à?” Mũi chó của Hàn Sóc cực kỳ nhạy, vừa ngủi đã đoán ra.
Từ Dương lấy ra sáu túi lương khô, tất cả đều do lúc trước cướp được.
Cứ thế, mọi người ngồi quay lại, bắt đầu dùng bữa tối.
Lương khô rất cứng, nước cũng có mùi tanh, Nhiễm Dao vừa ăn vào miệng đã nôn khan.
Sau đó, giống như một căn bệnh truyền nhiễm, tất cả mọi người đều ít nhiều cảm thấy ghê tởm theo.
Hàn Sóc đứng lên, cười khẽ: “Để tớ hát cho mọi người nghe nhé? Không thu vé vào cửa, có phải rất có lời không?”
Cô nàng dùng cách này để di dời sự chú ý của mọi người.
Từ Dương cố nén cơn buồn nôn, nhếch miệng hỏi: “Cậu hát được không đó?”
Hàn Sóc há miệng cắn một miếng lương khô thật lớn, nhai ba năm lần rồi nuốt vào bụng, căn bản không dám nếm mùi vị kia: “Đánh bóng mắt chó của cậu ngay đi, ông đây là ngôi sao lớn đấy nhé! Thiên Hậu tương lai đấy!”
An An dẫn đầu vỗ tay: “Vậy xin mời Thiên Hậu hãy hát cho bọn tớ nghe bài… Little star được không?”
“Phụt ha ha ha…”
“Buồn cười chết mất thôi!”
“Không được, không được, sẽ phun ra mất…”
Hàn Sóc vô cùng đau đớn, “An An, tớ đối với cậu tình như nhật nguyệt, sao cậu lại có thể làm tổn thương tớ như vậy được, như đâm vào tim, như cắt vào lòng!”
An An bị cô nàng làm trò đến mức cười đau cả bụng: “Đồ xấu nết…”
Nhiễm Dao vừa khẽ nôn vừa bật cười.
Đàm Hi nhét cho cô một quả xoài: “Ngửi chút đi, át mùi vị.”
Nhiễm Dao nhận lấy, đặt nó ở dưới mũi, hít sâu hai cái, mùi thơm lan tỏa lập tức át thử mùi lạ hỗn hợp giữa lương khổ và nước quyện vào nhau kia.
“Có đỡ tí nào không?” Đàm Hi vỗ vỗ lưng cô, vuốt nhẹ từng cái một.
Nhiễm Dao nở một nụ cười, gật đầu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa.
Đàm Hi lại lấy ra hai quả xoài đã chín, đưa cho cô, “Ăn đi…”
Bên kia, Hàn Sóc đang hắng giọng…
“Hát Little star thì Little star! Mọi người cùng hát với nhau nhé-” Vẫy tay, mỉm cười, bày ra tư thế cầm micro nhìn cực kỳ có dáng vẻ siêu sao.