“Tổng quân khu phái tới thì sao chứ hả? Đứng ở núi nào thì nên hát bài hát ở núi đó, cô không hiểu a?”
Lữ đoàn Tia Chớp trực thuộc quân khu Tây Nam, không thuộc sự quản lý của thủ đô. Phương Mãn cũng không lăn lộn ở trong xã hội quý tộc, chẳng hề có liên lụy lợi ích gì với đám thế gia đại tộc ở thủ đô, tất nhiên cũng chẳng sợ đắc tội với ai cả.
Một nữ Trung tá, còn là văn chức lại dám tới trước mặt anh ta giễu võ giương oai, ha… cái quái gì đây?
Hướng Ảnh Tìm thấy giọng điệu của đối phương không tốt, thái độ nghiêm khắc nên trong giây lát cứ đứng đực ra ngơ ngác, không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô ta sinh ra trong một gia tộc hiển hách, là phóng viên nòng cốt trong quân ngũ, còn nắm trong tay những giải thưởng lớn về báo chí trong nước. Đây là lần đầu tiên cô ta bị đối xử vừa ngạo mạn, vừa vô lễ như vậy.
Lập tức cổ ta liền cười lạnh: “Ý của Lữ trưởng Phương là anh muốn chiếm núi làm vua sao? Vậy tiếp theo có phải là khởi nghĩa vũ trang, giải phóng toàn bộ Hoa Hạ không nhỉ?”
Lời này, quả thực đâm thẳng vào tim!
Nếu ở thời cổ đại, quần quần thần thần, tam cương ngũ thường, chỉ sợ Phương Mẫn đã sớm bị nghi ngờ là ôm ý xấu trong lòng, kết cục đầu mình hai nơi.
Đáng tiếc, Thiền triệu một đi không thể quay lại, hiện giờ là thời đại pháp trị dân chủ rồi.
“Lời này dọa đám nhát gan còn được, bên tôi làm việc nghiêm chỉnh, ngồi thẳng người, chẳng sợ có kẻ ngậm phần trong miệng phun vào người đầu.” Nói đến đây, anh ta hơi dừng lại, sau đó hừ mạnh một tiếng, “bổng cho cô là một phóng viên, ăn nói chẳng ra đầu vào đầu. Sao hả, muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và tổ chức đấy à?”
“Trước đó không lâu, bộ văn hóa mới nhấn mạnh muốn xây dựng thời đại mới theo chủ nghĩa văn minh hài hòa, dân chủ, tiến bộ, hiện đại. Là phóng viên, một phóng viên quân đội, còn là đôi mắt và đôi tai của quần chúng nhân dân, không ngờ lại là người không đàng hoàng như thế!” Trình Cương lên tiếng, vừa mở miệng đã úp xuống đầu cô ta toàn là chính sách quan trọng của quốc gia với xã hội văn minh.
Anh ta làm Tham mưu trưởng có phải làm không đâu!
Nếu nói về sự nhạy cảm với tin tức và chính trị, cử nhân tốt nghiệp đại học khoa Thông tin chính quy kiêm thạc sĩ ngành Xã hội học như anh ta có thể vượt xa Hướng Ảnh Tâm tới mấy trăm con phố.
“Với tố chất và tu dưỡng này của cô mà cũng xứng làm phóng viên à?” Trình Cương tận hết sức lực, đánh ra thêm một kích nữa.
Hướng Ảnh Tâm trước giờ chưa từng phải chịu ấm ức như thế này, gần như là bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng chửi, “Các… Các anh…”
Phương Mãn thật sự không muốn nghe loại phụ nữ này lải nhà lải nhải, không ngừng la hét ầm ĩ thêm nữa, sau đó lại suy nghĩ tới cuộc gọi của lãnh đạo nên cũng không có ý định làm cô ta khó xử thêm, thế nên lại ngồi thẳng lưng một cách bình thản, xua tay với Trình Cương, ý bảo anh ta cũng nên thu tay lại.
“Không phải muốn phỏng vấn sao? Mau làm cho xong đi.”
Đã bày ra thái độ một sự nhịn, chín sự lành.
Nếu là người thông minh thì nên biết thu bớt lại, đáng tiếc Hướng Ảnh Tâm lại không phải người như thế.
Phương Mãn xuống đài rồi nhưng cô ta lại chẳng muốn theo đấy! Cô ta khinh thường cái thói dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của người khác, mà cũng chẳng làm nổi.
“Ai muốn tới phỏng vấn loại người như anh chứ? Tự cao tự đại, cuồng vọng, không biết nói lý!”
Phương Mãn tức giận đến mức phải bật cười, nhưng ý cười lại không vào trong đáy mắt, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn một cái xác chết, khí lạnh vấn vít quanh người, “Không cần phỏng vấn vậy cút cho tôi! Nếu không phải do nể
mặt cấp trên thì cô còn chẳng có tư cách bước chân vào đây! Tôi không quan tâm cố có bối cảnh thế nào, chống lưng cứng ra sao, nhưng dám ở địa bàn của Lão Phương này giương oai thì lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý bị lột da.”
Hai má Hướng Ảnh Tâm đỏ lên, dù sao cô ta vẫn còn là con gái, da mặt rất mỏng.
Nhưng, cái miệng nhỏ vẫn không chịu buông tha cho người, “Anh tưởng tôi tới phỏng vấn anh à? Hừ, đừng có tự mình đa tình! Người tôi muốn phỏng vấn chính là…” Nhìn quanh một vòng, đột nhiên hai mắt sang lên, Hướng Ảnh Tâm chỉ thẳng vào Lục Chinh, “Anh ta!”
“Đúng thế, tôi tới phỏng vấn anh ta!” Nói xong liền lập tức đi về phía đó, trong đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Không ngờ ở quân khu Tây Nam cũng có người lính anh tuấn, rắn rỏi thế này, cô ta còn tưởng ai cũng giống như Phương Mãn, gầy như cây sậy, đen như hòn than chứ.
Hướng Ảnh Tâm càng nhìn càng ưng mắt. Người đàn ông mặc một bộ đồ rằn ri đặc chế, mặc dù ngồi ở trên ghế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt đen láy không hề chứa một chút tạp chất nào, sâu thẳm, huyền bí, phảng phất như có thể cất chứa trời cao.
Thời Cảnh chỉ thấy một làn hương thơm đập thẳng vào mắt, đảo mắt nhìn, cô gái kia đã chạy tới trước mặt rồi.
Khụ… Nói đúng ra là tới trước mặt Lục Chinh. “Vị… Đồng chí này, có rảnh để nhận cuộc phỏng vấn của “Tuần san quân sự hay không?” Ánh mắt Hướng Ảnh Tấm lóe lên, tuy rằng cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp nhất nhưng giọng điệu lại không khỏi mang cảm xúc khác thường.
Phương Mãn thấy thế thì cười lạnh lùng.
Anh ta biết ngay mà…
Trước đây, khi Lục Chinh còn đang theo học ở trường quân đội đã hấp dẫn không ít nữ binh xinh đẹp. Tuy rằng lúc nào cậu ta cũng bày ra dáng vẻ không gần gũi nhưng đám con gái cứ người trước ngã xuống, kẻ sau lại nhào lên, càng cản càng hăng.
Đối với điều này, Phương Mãn tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.
Quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân, chẳng hề chú ý tới hình tượng chút nào,
Có điều, bây giờ nghĩ lại, Phương Mãn lại nghĩ hình như lúc đó mình chẳng khác nào kẻ “không ăn được nho nên nói nho chua” cả.
Khụ…
Chửi thầm một chút là được rồi, không bao giờ anh ta thừa nhận đầu.
Hướng Ảnh Tìm thấy Lục Chinh không nói gì thì lại hỏi thêm một lần, giọng điệu càng thêm dịu dàng, so với người cãi cọ hò hét ầm ĩ lúc nãy thật sự như hai người khác nhau.
“… Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, cùng lắm chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ là…”
“Không rảnh.”
Bỗng nhiên khựng lại, Hướng Ảnh Tâm sững sờ tại chỗ: “Cái… gì cơ?”
Người đàn ông không thèm nhìn cô ta lấy một cái, trầm giọng nói: “Chẳng phải cô hỏi tôi có rảnh không à? Tôi nói, không rảnh.”
Hướng Ảnh Tâm không thể tin nổi, cô ta bị… từ chối rồi?
“Đồng chí, anh nên suy nghĩ cẩn thận, đây là cơ hội khó có được, đừng nên quyết định sai lầm.” Cô gái tỏ vẻ rất quan tâm tới anh.
“Tôi đã nghĩ rất rõ ràng.” Lục Chinh tỏ vẻ lạnh nhạt, không hề dao động.
“Tuần san quân sự” là tờ báo do Tổng quan khu trực tiếp quản lý, đừng nói là lộ mặt ở trên đó, chỉ cần được điểm tên thôi cũng đã trở thành vinh quang lớn lao trong cuộc đời người lính rồi.
Hướng Ảnh Tâm không hiểu nổi tại sao người này lại thờ ơ như thế?