Ông Cát là người phụ trách cao nhất của đợt tuyển chọn lính đặc công sinh viên lần này. Lúc này xuất hiện ở đây, không cần nói cũng biết rõ có ý gì.
Sắc mặt Lục Chinh không tốt, Thời Cảnh nhìn ra được.
Ngay cả Phương Mãn và Trình Cương cũng phát giác ra được. Hai người nhìn nhau, thầm nói: Tình huống gì đây nữa?
Thắng rồi còn căng mặt ra, đừng có gây thù quá chứ.
Thần sắc của ông Cát vẫn bình thường, ý cười không đổi: “A Chinh, lần này cậu và A Cảnh làm rất tốt. Đi thôi, có gì chúng ta vào trong nói, vừa hay ta cũng có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
Lục Chinh nghe thấy thế, lòng chùng xuống.
Vén rèm, vào lều, Phương Mãn mời ông Cát ngồi.
Ông Cát cũng không kiểu cách, nói tiếng cảm ơn, rồi thản nhiên ngồi xuống.
Tuy ông Cát không xem trọng, thậm chí còn hơi không tán đồng cách làm “xếp chỗ ngồi theo tư cách”, nhưng quân hàm và chức vụ đã đến độ cao đó, không ngồi lại khiến người ta nghĩ nhiều, thậm chí tạo thành khủng hoảng.
Quả nhiên…
Phương Mãn và Trình Cương nhìn nhau, khẽ thở phào.
Lần diễn tập quân sự này, Lữ đoàn Tia Chớp thua thảm hại, đúng là lúc nên cụp đuôi làm người.
Tuy ông Cát không phải là lãnh đạo trực tiếp của họ, nhưng khí thế của người trên cao khiến họ không dám xem thường.
Ngay cả một người ngông nghênh như Lục Chinh khi đứng trước mặt lão Thủ trưởng cũng thu bớt vẻ cao ngạo, nhưng khí chất vẫn lạnh lùng.
Thời Cảnh cong khuỷu tay lên, chợt anh hai cái: “Lên cơn gì vậy?!” Từ lúc nhìn thấy ông Cát, khuôn mặt của Lục Chinh chưa bao giờ giãn ra, mà còn có xu thế đen thêm.
Lục Chinh tránh đi động tác của anh ta, cánh môi mỏng mím chặt, không trả lời.
Thời Cảnh cau mày, lẩm bẩm: “Sao không nói… cứ kỳ lạ như thế…”
Ông Cát âm thầm quan sát hết cảnh vừa rồi, nụ cười sâu hơn vài phần.
Có lẽ ông biết Lục Chinh không vui vì điều gì, nhưng có vài chuyện, nếu đã đến rồi thì không thể không làm.
Hỏi han về quá trình diễn tập một cách tượng trưng, Phương Mãn và Trình Cương vẫn cẩn thận trả lời.
Thật ra, trước khi đến, ông Cát đã xem xong toàn bộ video rồi, mục đích ông đến lần này không phải để nghe Lữ đoàn Tia Chớp báo cáo, nên kết thúc vấn đề có liên quan đến quá trình diễn tập một cách nhanh chóng.
“… Sao không nhìn thấy đám nhóc đội bảy kia?” Dẫn dắt chủ đề, thái độ của ông Cát rất tự nhiên, cứ như nhắc bừa thế thôi.
Cho dù như thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc khiến Lục Chinh dấy lên cảnh giác, đôi mắt đen láy, thâm sâu khó dò.
“Đều đi nghỉ ngơi rồi.” Thời Cảnh đáp.
Ông Cát gật đầu: “Nên như vậy, vất vả hai ngày cũng nên nghỉ ngơi…”
Thời Cảnh nhướng mày, ánh mắt đảo qua lại giữa ông Cát và Lục Chinh, loáng thoáng phát hiện ra bầu không khí hơi khác thường.
Phương Mãn siết chặt nắm đấm, đột nhiên lên tiếng: “Báo cáo Thủ trưởng! Tôi có việc muốn nói!”
Ông Cát hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh cơ trí, gật đầu: “Nói!”
“Lần diễn tập quân sự này khiến tôi nhìn thấy được tiềm lực của sinh viên, ở mảng khoa học kỹ thuật và văn hóa tu dưỡng, đúng thật làm tốt hơn so với binh lính tại ngũ. Lữ đoàn Tia Chớp đang tiến hành mở rộng lính đặc công, đã chọn gần xong, chỉ còn mỗi vị trí Cracker vẫn chưa tìm được người thích hợp…”
Nói đến đây, còn có gì mà không rõ ràng nữa?
Sắc mặt ông Cát bình tĩnh.
Ánh mắt Lục Chinh lạnh lùng.
Còn Thời Cảnh lại bày ra vẻ xem kịch hay, cười rất thiếu đánh.
Anh ta đã từng hỏi riêng Lục Chinh, có ý muốn cho Đàm Hi làm lính không.
Ai biết người này không thèm nghĩ ngợi gì đã phủ định thẳng thừng… “Không thể!”
Thời Cảnh hỏi lý do.
Lục Chinh vốn không định trả lời anh ta, cuối cùng bị quấn lấy đến phiền, mới vứt ra một câu: “Va vào đâu đó, tôi đau lòng”
Lúc ấy, vẻ mặt của Viên Kẹo nào đó giống như ăn phải kẹo hồ lô, trước ngọt sau chua.
Lại bị nhét một họng đầy thức ăn cho chó…
“Cậu cứ quyết định thay cho cô ấy như thế sao, cô nhóc kia không đồng ý thì sao đây?” Phải biết rằng, đó là một tiểu tổ tông, chỉ cần thấy hơi không vừa lòng thôi là có thể quậy đến mức long trời lở đất.
Lục Chinh trả lời như thế nào nhỉ?
À, anh ấy nói….
“Về việc này, chúng tôi đã có thống nhất chung.”
“..”
Trở về lúc này, sau khi Phương Mãn nói xong, trong phòng chìm trong im lặng, cứ như hình ảnh trong tivi bị bấm nút ngừng, thời gian như ngừng lại, bầu không khí cũng dần trở nên gượng gạo.
Ngay cả Thời Cảnh cũng lựa chọn im lặng. Hoặc nói là, với tình hình trước mắt, anh ta không biết có thể nói gì.
Phương Mãn vừa lên tiếng là muốn Đàm Hi, đừng nói Lục Chinh không đồng ý, ngay cả ông Cát cũng sẽ không gật đầu.
Đó là lính ông ta nhìn trúng trước.
Sao có thể cho Lữ đoàn Tia Chớp cướp đi được?! Ho nhẹ hai tiếng, “Chỉ sợ không ổn.” Ông Cát vừa lên tiếng là đã làm rõ lập trường.
Ánh mắt Phương Mãn khẽ trầm xuống: “Có nghĩa là sao?”
“Thứ nhất, căn cứ lớn của Lữ đoàn Tia Chớp ở quân khu Tây Nam, Đàm Hi có hộ khẩu ở Thủ đô, căn cứ theo điều lệ gọi nhập ngũ hiện hành của nước ta, không cho phép báo đi lính ở nơi khác hộ tịch.”
“Kế tiếp, khi chưa có được sự đồng ý của Đàm Hi, ai cũng không thể quyết định thay cô bé ấy.” Khi nói câu này, ông Cát nhìn về phía Lục Chinh, có ý ám chỉ.
“Cuối cùng, nếu Đàm Hi đồng ý thì cũng chỉ có thể đến tổng quân khu thủ đô của ta, dù sao, người là do chúng ta nhìn trúng trước, cũng phải xét đến việc thứ tự trước sau chứ.”
Phương Mãn khó có thể cười tiếp, qua loa thêm hai câu, rồi gọi Trình Cương bỏ đi trong dáng vẻ buồn bã.
Tát vào mặt quá nhanh, cứ như lốc xoáy…
Giờ đây, trong chiếc lều rộng lớn, chỉ còn lại Lục Chinh, Thời Cảnh và ông Cát.
Lính cần vụ rời đi theo Phương Mãn, rõ ràng đây là ý của ông Cát.
Yên lặng trong phút chốc.
“Chắc các cậu đã đoán ra mục đích chuyến đi lần này của ta, vậy thì ta cũng không vòng vo nữa. Lần tuyển chọn lính đặc công sinh viên này, đội bảy hoàn toàn có tư cách được tuyển vào đội dự bị của “Lôi Thần”, ý của ta là bây giờ sẽ kêu họ…”