Chu Thanh ôm bọc gà ăn mày, lo lắng bất an.
Chỉ vì một câu hoang ngôn của nàng, đã mang đến cho Bút Mặc Trai mớ phiền toái lớn như vậy, đây chẳng phải là lấy oán trả ơn sao.
Chu Thanh cúi đầu đá hòn sỏi bên chân, trong lòng suy nghĩ phải giải thích thế nào với Thẩm Lệ.
Kỳ thực giải thích cũng rất dễ dàng, chỉ cần ăn ngay nói thật là được, nhưng mà tạo thành loại hậu quả này, nàng biết bù đắp làm sao.
Phải là một người tính nết khó chịu, chắc chắn sẽ rất cay cú vì cho rằng đã bị Chu Thanh chơi một vố.
Vạn hạnh là, Thẩm Lệ là người rất dễ nói chuyện a!
Ai! Nếu như nàng xuyên không mà có thể giống như những nữ chính khác thân mang y thuật thì tốt rồi.
Nàng vừa ra tay, liền dễ dàng chữa khỏi vết thương cho Thẩm Lệ, như vậy liền có thể đền bù.
Đang suy xét, Chu Thanh chợt cảm giác đỉnh đầu bị một mảnh bóng râm bao phủ, lập tức ngước mắt nhìn lên, liền thấy khuôn mặt ôn nhuận tươi cười của Thẩm Lệ, hắn đang đứng ngay trước mặt nàng.
Chu Thanh cuống quít lui về sau một bước, lúng túng lại áy náy cười nói: “Ông chủ Thẩm.”
“Thật là đúng dịp, lại gặp được cô nương.”
Nói rồi, ánh mắt Thẩm Lệ nhìn về bọc bùn trong lòng Chu Thanh, nhíu mày lại, hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”
Chu Thanh đưa tay sờ sờ chóp mũi, nói: “Hôm qua được ông chủ Thẩm cho nhiều đồ như vậy, không thể báo đáp, vốn đang định đưa con gà này cho ông chủ Thẩm, không nghĩ tới, chỉ vì một câu nói bừa của ta ngày hôm qua lại mang cho các ngươi phiền toái lớn như vậy..
Cảm tạ ông chủ Thẩm.”
Cảm tạ hắn tặng đồ cho, càng cảm tạ hắn vừa rồi giúp nàng nói dối, không hề đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Thẩm Lệ nhu hòa nhìn Chu Thanh, bỗng nhiên rất muốn đưa tay xoa xoa tóc nàng.
Vô cùng muốn a.
“Không sao, cô nương không cần để trong lòng, kinh doanh cửa hàng thường xuyên gặp phải loại vấn đề này.”
Dứt lời, Thẩm Lệ lại vươn tay về phía bọc bùn: “Đây là gà tặng cho ta à?”
Ngữ khí Thẩm Lệ phong khinh vân đạm khiến trong lòng Chu Thanh thả lỏng không ít: “Ừm, đã thu thập xong, nổi lửa nướng liền có thể làm thành món gà ăn mày.”
“Cô nương nghĩ thực sự là chu đáo.” Thẩm Lệ ôm bọc bùn, khen.
“Cô nương vào thành, là vì muốn cho ta cái này sao?”
Chu Thanh..
Kéo miệng cười hắc hắc: “Cũng không phải chỉ có vậy, đương nhiên chủ yếu nhất là tặng ngài gà, thuận tiện đi nhà in một chuyến, cái kia, không chậm trễ chuyện làm ăn của ông chủ Thẩm nữa, ta đi trước.”
Chu Thanh vẫy vẫy tay với Thẩm Lệ rồi rời đi.
Thẩm Lệ muốn giữ nàng lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn Chu Thanh rời đi, tiếp đó cong khóe miệng ôm bọc bùn tiến vào Bút Mặc Trai.
Trung Thúc đứng ở cửa Bút Mặc Trai nhìn thấy hết thảy, lại nhìn Thẩm Lệ, trong ánh mắt chứa mấy phần ghét bỏ.
Sao lại cảm thấy lúc đại nhân nói chuyện với Chu cô nương, giống như một thằng ngố ấy nhỉ? Có điều, ghét bỏ thì ghét bỏ, trong lòng ông vẫn rất vui vẻ.
Dù sao kẻ ngốc này cũng khai khiếu a.
Tin tức mua một tặng hai vì sao lại truyền ra, lúc ông nhìn thấy Chu Thanh liền hiểu.
“Đại nhân, đây là cái gì?” Ý cười trong mắt Trung Thúc ý càng sâu, nhìn bọc bùn trong tay Thầm Lệ hỏi.
“À, Chu cô nương tặng gà ăn mày cho ta, một lát nữa đợi Chu cô nương tới, chúng ta cùng ăn.”
Trung Thúc..
Sao ông không nghe thấy Chu cô nương nói sẽ quay lại nhỉ?
“Đại nhân xác định Chu cô nương còn quay lại sao?”
Thẩm Lệ gật đầu: “Tất nhiên.”
Tiếp đó hắn ôm bọc gà ăn mày, đi vào gian nội thất.
Chu Thanh không hề biết mình đã bị người chắc chắn hành trình, bây giờ đang tiến vào một nhà in.
“Cô nương muốn mua cái gì?” Tiểu nhị nhiệt tình nghênh tiếp.
Chu Thanh nhìn chung quanh một vòng, nói ngay vào điểm chính: “Ta muốn xin cho cha ta một cơ hội chép sách.”
Chuyện này, tiểu nhị không làm được chủ, liền gọi chưởng quỹ đi ra.
Chưởng quỹ là một nam nhân mập mạp hơn 40 tuổi, dung mạo rất nho nhã.
“Lệnh tôn muốn chép sách sao?”
Chu Thanh lấy chữ Chu Hoài Sơn viết ra, trải lên quầy.
Chưởng quỹ nhìn một cái, không khỏi khẽ hô một tiếng: “Chữ tốt! Thực sự là chữ tốt! Chữ này rất có khí khái a.”
Chu Thanh nghe xong lời này, trong lòng hơi có chút an tâm.
Nhưng mà chưởng quỹ lại nói tiếp: “Không biết lệnh tôn đang học ở thư viện nào?”
Thư viện trong huyện thành, những học sinh ưu tú thế này, không có một ai là hắn không quen biết a.
Nhưng mà không hề nghe nói học sinh nào lại có con lớn như vậy.
Chủ quán hơi nghi hoặc nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh nở nụ cười, đáp: “Cha ta còn chưa đến thư viện.”
Chủ quán..
Còn chưa vào thư viện? Là một tiểu đồng? Cái kia..
Khuê nữ đều đã lớn như vậy? Là con dâu nuôi từ bé sau khi vào cửa liền sinh em bé luôn à?
Chu Thanh..
“Cha ta hồi nhỏ có đi học mấy năm, về sau trong nhà nghèo quá nên đành tạm gác lại chuyện học hành, một mực trồng trọt, có điều mặc dù buông xuống việc đọc sách, nhưng trong lòng một mực nhớ thương, cũng chưa từng từ bỏ luyện tập viết chữ..”
Không đợi Chu Thanh nói xong, tiểu nhị đứng một bên nghe đã phì cười, cắt ngang lời nói của Chu Thanh.
Chưởng quỹ liếc tiểu nhị một cái, quay đầu nói với Chu Thanh: “Cô nương có chỗ không biết, việc chép sách này, mặc dù học sinh bỏ ra công sức, nhưng chúng ta cũng bỏ ra giấy mực cùng ngân lượng, cho nên, bình thường sẽ không dễ dàng tiếp nhận.”
Đây chính là cự tuyệt.
Trước khi đến, Chu Thanh đã chuẩn bị tốt cho việc bị từ chối rồi.
Dù sao không phải là ai cũng có thể kiếm tiền bằng việc chép sách này được.
Không nói nhiều lời, Chu Thanh trực tiếp đưa cho chưỡng quỹ xem hai câu đầu bài thơ ca nàng viết trước đó: “Ngài xem cái này đi.”
“Giải định thanh san bất phóng tùng/ Lập văn nguyên tại phá nham trung.”
Chưởng quỹ mở to hai mắt, không tự chủ chậm rãi đọc ra.
Từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy vô cùng khí thế, ý vị trùng trùng.
Đã rất lâu chưa từng gặp qua một bài thơ mới nào hay như vậy!
“Thơ hay! Thơ hay! Chỉ hai câu này?” Hắn có chút không chờ được muốn biết nốt những câu thơ đằng sau.
Chu Thanh cười ha ha: “Sao có thể, nếu chỉ hai câu này, ta còn cho ngài nhìn làm gì a.”
Chu Thanh nói như vậy, chưởng quỹ lập tức hiểu ra ý tứ của nàng, không khỏi cười nói: “Cô nương là muốn dùng bài thơ này tìm cơ hội cho phụ thân?”
Chu Thanh lắc đầu.
“Ta biết nhà in đang muốn xuất bản sách thơ, nếu ngài đồng ý, ta muốn bán bài thơ này cho nhà in.”
Trước đây, mấy lần nguyên chủ vào thành tìm việc, có nghe người ta nói qua chuyện in sách thơ.
Các nhà in lớn đều vội vàng thu thập thơ ca, các bài thơ chất lượng càng cao, thì nhà in càng được người đọc sách hâm mộ tìm mua.
“Bán?”
“Thơ này bán cho ngài, ngài có thể tự do sử dụng, tự do kí tên, sau này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cha ta, ngài yên tâm, thơ này còn chưa có người khác nhìn qua đâu.”
Chưởng quỹ nghe vậy, trong ánh mắt lộ vẻ tính toán.
Đây tuyệt đối là thơ hay thượng đẳng, chất lượng so với những bài hắn thu thập được còn tốt hơn nhiều.
Nếu như quả thật có thể tự do kí tên..
Nghĩ đến việc bài thơ sẽ được rất nhiều học sinh hâm mộ, truy tìm, trong lòng chưởng quỹ lập tức ngứa ngáy: “Ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
Chu Thanh cười nói: “Đều nghe ngài, dù sao ta còn muốn để cho ta cha chép sách ở chỗ ngài nữa mà.”
Chưởng quỹ cười ha ha đứng lên: “Tiểu cô nương rất biết tính toán a, thơ này ngươi có được từ chỗ nào?”
“Cha ta làm.”
Chưởng quỹ không tin lời này, có điều Chu Thanh đã nói như vậy, dù hắn có gặng hỏi cũng không có kết quả vì thế cũng không truy vấn nữa, chỉ nói: “Đã như thế, cô nương cảm thấy mười lượng bạc đủ không? Nếu như có thể, cô nương hãy kí với ta một bản hợp đồng a.”
Chu Thanh..
10 lượng! Ôi mẹ ơi! Bán bản quyền quả nhiên rất có tiền a!
“Được, có điều ta không biết viết chữ, in dấu tay đi.” Không có cò kè mặc cả, Chu Thanh sảng khoái ứng.
Cổ văn rất khó nha, Chu Thanh miễn cưỡng đọc cũng hiểu nhưng lại không biết viết.
Chưởng quỹ rất nhanh đã viết ra hai bản hợp đồng, mỗi người giữ một bản..