Chu Thanh nhìn Thành Vũ cười nói: “Cha ta chữ viết tốt, hắn bái cha ta làm vi sư.”
Thành Vũ liếc nhìn Thẩm Lệ bằng ánh mắt sắc như dao.
“Ta xem, hắn không có lòng tốt, Hoài Sơn thúc đã nhận lời rồi?” Thành Vũ cũng không hạ giọng, hắn chính là muốn cho cái tên ông chủ kia nghe được.
“Kẻ này không quen không biết, ai biết hắn đang có ý đồ gì.”
Chu Thanh lúng túng liếc nhìn Thẩm Lệ.
Dưới ánh trăng, Thẩm Lệ mặc một thân trường bào màu đen già chát, đứng ở bên cạnh chuồng heo, thấy nàng trông lại, lập tức mỉm cười với nàng.
“Cũng đã bái sư, cha ta cũng ăn lễ vật bái sự ngài ấy đưa tới rồi.” Chu Thanh cười nói.
“Ngươi là vì chuyện này mà tới sao?”
Thành Vũ là đồng bọn chơi đùa cùng nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, mặc dù lời nói này khiến Thẩm Lệ lúng túng, nhưng cũng không đáng để nàng vì Thẩm Lệ mà làm mất mặt mũi của Thành Vũ.
“Đến mai ngươi còn vào thành không? Nếu vào thành thì cho ta đi cùng với, quyển sách kia cha ta đã chép xong, ta lại đi đổi một bản khác.” Chu Thanh chuyển chủ đề.
Thành Vũ gật đầu, đáp ứng: “Có vào thành, thời gian như cũ nhé, đến giờ ta sẽ tới đón tỷ, mang cho tỷ mấy con chim sẻ nướng.”
Nói đến đây, Thành Vũ đắc ý lại khiêu khích nhìn Thẩm Lệ.
“Đi thôi, sáng sớm ngày mai gặp, cha ta còn viết chữ nữa, ta không nói nhiều với ngươi được, ngươi cũng về sớm một chút.”
Nói xong, Chu Thanh quay người cầm cái chậu cám heo rơi trong chuồng rồi rời đi.
Thành Vũ nhìn qua bóng lưng Chu Thanh, lại oán hận nhìn Thẩm Lệ, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí tiến lên một bước, kéo tay Chu Thanh lại.
Bí mật giấu ở trong lòng đã quá lâu, giờ khắc này, hắn rốt cuộc lấy hết dũng khí quyết định nói ra, khẩn trương đến mức toàn thân phát run, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa.
“Thanh tỷ, ta..
ta muốn..
ta muốn cưới tỷ.”
Rõ ràng đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần câu nói này ở trong lòng, nhưng đến khi Thành Vũ thật sự nói ra miệng, vừa cà lăm lại vừa nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Tỏ tình xong, Thành Vũ cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Chu Thanh.
Trái tim đập thùm thụp cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Trầm mặc, trầm mặc..
Trầm mặc hồi lâu sau, Thành Vũ thầm cảm thấy bất ổn, một nỗi sợ hãi tràn ngập dâng lên.
Tại sao Thanh tỷ không nói gì? Nàng giận?
Sốt ruột bất an, Thành Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Thanh nói: “Thanh tỷ, ta..”
Ngẩng đầu một cái, Thành Vũ liền thấy đứng trước mặt là ông chủ nhỏ đang cười lạnh với hắn.
Thành Vũ..
đôi mắt bỗng nhiên trợn to.
Đứng đối diện hắn không phải là Chu Thanh, mà là ông chủ cửa hàng giấy mực.
Thành Vũ cúi đầu nhìn.
Phát hiện bàn tay hắn đang nắm, không phải tay Chu Thanh, mà là tay của tên nam nhân kia?
Trận đả kích cực lớn này khiến Thành Vũ lập tức lảo đảo lùi về sau một bước, hoảng hốt giống như thấy quỷ.
Thế nào mà..
Thế nào mà lại là ông chủ kia! Rõ ràng là hắn nắm tay của Chu Thanh mà!
Thẩm Lệ cười lạnh, không nói gì, sau đó quay đầu đi.
Thành Vũ chỉ cảm thấy hít thở không thông, đầu váng mắt hoa không biết mình rốt cuộc rời khỏi cổng Chu gia như thế nào.
Hắn vậy mà kéo lộn tay, kéo lộn tay! Mà lại còn kéo tay ông chủ Thẩm! Trời ạ! Thành Vũ chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Thẩm Lệ vào phòng, không hề nói đến chuyện mới vừa phát sinh.
Vì có xe la, lại có Thẩm Lệ gia nhập vào, Chu Thanh dứt khoát cắt toàn bộ cuộn giấy đỏ kia cho bọn họ viết.
Tính cả số lượng viết được trước khi ăn cơm, tổng cộng Đại Phong 800 tấm, Trung phong 800 tấm, Tiểu Phong 1000 tấm.
Toàn bộ viết xong, thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Lệ cáo từ đi ra khỏi Chu gia.
“Thanh cô nương ngày mai vào thành sao? Vừa vặn ta cũng trở về một chuyến, đặt mua một chút đồ dùng thường ngày, nhờ vị kia huynh đệ đưa ta một đoạn đường được không?”
Ánh mắt Thẩm Lệ mang vẻ trưng cầu, nhìn Chu Thanh hỏi, giọng nói ôn nhu giống như ánh trăng.
Ngày mai Chu Hoài Hải phải dùng xe la của Thẩm Lệ đi bán chữ, chuyện này đã nói xong rồi, bây giờ Thẩm Lệ nhờ vả như vậy, Chu Thanh lập tức liền đồng ý: “Được.”
“Đa tạ Thanh cô nương.” Thẩm Lệ cười vui vẻ.
Chu Thanh có chút xấu hổ, nói: “Cám ơn cái gì, vốn cũng bởi vì chúng ta dùng xe la của huynh đi bán chữ, huynh mới không có xe để dùng mà.”
“Vẫn phải cảm tạ Thanh cô nương, mau trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm a.”
“Ừm, vậy ngày mai gặp.” Chu Thanh phất phất tay với Thẩm Lệ quay đầu vào viện, đi hai bước lại không nghe thấy động tĩnh sau lưng, liền quay đầu, hỏi: “Sao huynh còn không đi?”
“Ta nhìn cô nương đi vào rồi sẽ đi.” Thẩm Lệ cưng chiều cười cười.
Chu Thanh..
Sao giống cảnh bạn trai đưa người yêu về nhà thế ta.
Âm thầm trợn trắng mắt một cái, Chu Thanh trở về phòng.
Nhìn bóng người xinh xắn kia đi khuất, khóe miệng Thẩm Lệ mang theo ý cười, thỏa mãn quay người rời đi.
Nhưng hắn không hề trở về viện tử mới mua.
Trời tối người yên, Thẩm Lệ đi thẳng đến thẳng ngọn núi phía sau thôn Khánh Dương.
Từ đây, đám người trong núi có thêm một hạng mục huấn luyện: Đêm huấn.
Ai biết vì cái gì mà Thẩm đại nhân của họ hơn nửa đêm còn như đánh máu gà, phấn khởi như thế!
Sáng sớm hôm sau, ngày mới hiện ra, Thẩm Lệ đã tinh thần phấn chấn xuất hiện ở cửa chính Chu gia.
Chu Thanh dậy thật sớm nấu cơm, vừa ra cửa đã giật mình nhìn thấy Thẩm Lệ: “Sao huynh tới sớm thế?”
Nói xong, liền tới mở cổng cho hắn.
Thẩm Lệ cười ha ha đi vào, một mặt ngượng ngùng, đáp: “Ta ở bên kia, cái gì cũng không có, có thể cho ta xin chút điểm tâm được không..”
Chu Thanh lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: “Cái này thì có gì không thể a.”
“Cảm tạ Thanh cô nương.” Thẩm Lệ hài lòng cười nói.
“Thanh cô nương đang muốn làm cái gì? Ta tới hỗ trợ cô nương.”
Chu Thanh cũng không khách khí, nói: “Ta làm điểm tâm, huynh nhóm lửa đi.”
“Được.”
Thẩm Lệ nhóm lửa, Chu Thanh nhào bột mì, trong phòng bếp đơn sơ, một mảnh an lành.
Thẩm Lệ dùng tay nâng má, ngửa đầu nhìn Chu Thanh, đây chính là điền viên mục ca sao?
Đang nấu cơm, thì Triệu thị đến.
“Thanh nha đầu, sao cháu lại nấu cơm, hôm nay không phải tới phiên ta sao.”
“Hôm nay cháu làm mì thịt, đại bá mẫu cùng ông bà muốn bột ngô, thì kệ họ tự làm.”
Chu Thanh thực sự ăn không nổi món bánh bột ngô cổ đại kia, vừa khô vừa cứng lại chẳng có mùi vị gì.
Nhìn vắt mì trong tay Chu Thanh, Triệu thị cười nói: “Cháu nói phải, tam thẩm cũng mượn tiện nghi này của cháu, ta cũng về phòng lấy bột mì, cùng làm với Thanh nha đầu a, lát nữa ta lại làm cho đại phòng cùng ông bà cháu sau.”
Hai đứa bé nhà nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, Chu Hoài Lâm hôm nay đi bán chữ cả một ngày, phải ăn ngon một chút.
Triệu thị nhanh chóng lấy bột về, cùng Chu Thanh nấu mì.
Hôm qua Thẩm Lệ mang thịt Ngũ Hoa tới, Chu Thanh cắt một chút, làm món mỳ thịt thơm ngơn.
Sáng sớm, mùi thịt thơm nức mũi ngập tràn toàn bộ Chu gia.
Vương thị vừa ra cửa phòng liền đi tới phòng bếp, nói: “Ai u, hôm nay là ngày tốt gì, muốn ăn thịt liền ăn thịt, nhị đệ thu đồ đệ, đây là muốn mời khách chúc mừng sao? Có cần bảo tộc trưởng thông báo cho toàn thôn không?”
Ghen ghét làm nàng ta trở nên chanh chua.
Chu Thanh cười ha ha nói: “Cũng không phải cho ngươi ăn.”
Đôi mắt Vương thị nhìn chằm chằm chậu thịt kia, nghe vậy suýt chút nữa thì thổ huyết.
“Thanh nha đầu đây là muốn ăn một mình?” Vương thị lạnh mặt, đứng ở cửa ra vào hỏi.
“Đúng nha, là định ăn một mình đấy, nếu Đại bá mẫu nhìn không được, thì nhờ tộc trưởng thông báo cho người của toàn thôn biết, nói cho bọn họ nghe là chúng ta đã tách ra riêng a!”
Nói xong, Chu Thanh thoải mái nhìnVương thị, bưng chậu mỳ thịt xào thơm lừng rời đi.
Vương thị nhìn Chu Thanh, tức giận cắn răng, nhấc chân ngáng cho Chu Thanh vấp ngã.
Ta cho ngươi đắc ý này, còn ăn mỳ thịt xào, ăn cái rắm đi.
Thẩm Lệ ngồi trên băng ghế nhỏ nhóm lửa, nắm một cây củi nhỏ trên mặt đất, ngón tay búng một cái, thanh củi đập thẳng vào mắt cá chân Vương thị.
“…”.