Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Để tiện chiếu cố người bị thương, vợ Tân Tử cũng ở lại, Đoan Mộc Cảnh tìm cho nàng một chiếc ghế nằm đặt ở giữa nhà, bên cạnh giường trúc để nàng nghỉ ngơi. Cũng may bây giờ đầu thu, mặc dù buổi tối song thời tiết cũng không lạnh lắm.
Hiện tại đã là ban đêm, Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm ở trong phòng, hai huynh muội vẫn chưa ngủ, đi chân trần trên sàn nhà cứng ngắc, duỗi tay ra nhẹ nắm hai tay, đang luyện… Thái Cực quyền!
Một bức tường ngăn cách nhà chính bên cạnh, thỉnh thoảng có ẩn ẩn tiếng khóc nhỏ truyền đến, nhưng hai huynh muội vẫn làm như cái gì cũng không nghe thấy, nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm trang huynh tới muội lui.
“Muội muội, Thái Cực Quyền này của muội rốt cuộc là học được từ đâu vậy? Có chút kì quái.”
Đoan Mộc Cảnh nhẹ giọng hỏi, song Đoan Mộc Điềm ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, đạm mạc nói: “Muội nói đây là lúc muội sinh ra đã có ở trong đầu muội đấy, huynh tin sao?”
“Huynh tin.” Khóe miệng co rút, hắn trợn mắt nói dối. (Nhã Vy: Bị cuồng anh Cảnh. :3)
Đoan Mộc Điềm ngay sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Vậy thì bớt nói nhảm đi, luyện là được rồi, hiệu quả thế nào?”
“Rất tốt, vốn dĩ kinh mạch trong người có chút tán loạn cũng bình thường trở lại rồi, nhưng lại tạo thành mạch tuần hoàn kì lạ không giống trước.”
Vốn mấy hôm trước, Đoan Mộc Cảnh luyện công đến ngã rẽ, thì nội lực xông loạn vào trong gân mạch, lúc ấy là buổi tối, phụ thân không biết đã uống say chạy đi đâu, Đoan Mộc Điềm dùng nội lực đồng căn đồng nguyên giống ca ca bình phục lại, kết cả là ngay cả nội tức của nàng cũng bị hắn quấy loạn.
Vốn dĩ đó cũng không phải chuyện gì quá nguy hiểm, bởi vì bây giờ còn nhỏ, công lực thấp, cho dù luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, thì tối đa cũng chỉ bị thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày sẽ hồi phục. Nhưng có thêm Đoan Mộc Điềm gia nhập vào như vậy, tình huống liền thoáng cái trở nên nguy hiểm.
Lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu nàng tự động nhớ lại Thái Cực tâm kinh trong kiếp trước, liền luyện theo, không ngờ nội tức toán loạn kia thực sự từng chút một bình tĩnh lại.
Kiếp trước nàng học qua rất nhiều công phu trên toàn thế giới, nhưng chủ yếu nhất vẫn là võ thuật cổ đại Trung Hoa, song kiếp trước tuy nàng luyện nhiều năm, nhưng cũng chỉ là cường sinh kiện thể, chiêu thức lợi hại, chưa bao giờ luyện được thứ nội lực trong truyền thuyết.
Nội lực, đó là thứ tồn tại trong truyền thuyết, trong tiểu thuyết võ hiệp, mãi cho đến sau khi xuyên không, sống lại ở thế giới này, nàng mới phát hiện, thì ra loại nội lực nàng cho rằng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại.
Về sau nàng liền mỗi ngày cùng ca ca luyện tập, rất nhanh phát hiện Thái Cực tâm kinh nếu luyện cùng công pháp mà bọn họ luyện trước kia có thể gia tăng tốc độ vận chuyển nội lực trong kinh mạch, so với việc tu luyện công pháp đơn thuần, thì quả thật vô cùng hiệu quả.
Cái này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Trong màn đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng “choang” giống như có vật gì rơi vỡ xuống mặt đất, hai huynh muội ngừng động tác, sau đó liếc nhau chạy ra ngoài cửa.
Thanh âm này đối với bọn họ mà nói, lại vô cùng quen thuộc, sáu năm qua, luôn luôn có thể nghe thấy, thậm chí là liên tục không ngừng.
Lúc bọn họ chạy ra khỏi cửa phòng, vừa vặn gặp nàng dâu kia hình như bị tiếng động này dọa sợ, đang không biết làm gì đứng ở đó, thấy bọn họ chạy ra, liền vô thức quay đầu nhìn theo.
Đoan Mộc Điềm liếc cũng không liếc nàng một cái, trực tiếp chạy tới trước cửa phòng ngủ bên nhà chính, thò tay đẩy cửa đi vào, Đoan Mộc Cảnh trái lại lễ phép gật gật đầu với nàng, rồi cũng chạy theo muội muội vào phòng.
Bước vào trong phòng, trước mặt tràn ngập mùi rượu nồng nặc, lọt vào tầm mắt, cái họ nhìn thấy cũng chính là tình cảnh mà bọn họ cơ hồ ngày nào cũng trông thấy trong mấy năm nay.
Đoan Mộc Tranh ôm bình rượu, say bí tỉ co quắp gồi dưới đất, bên cạnh lăn lăn mấy bình, mặt khác trên mặt đất lại có rất nhiều mảnh vỡ.
Ông cuộn mình ngồi dưới đất, cúi đầu thì thào nói gì đó, giống như căn bản vẫn không phát hiện được có người tiến đến.
Đoan Mộc Điềm nhíu nhíu mày, nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ là đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh ông, thò tay muốn lấy bình rượu trong lòng ông ra.
Cánh tay ôm vò rượu đột nhiên ôm chặt hơn, ông cũng không nói chuyện, thân thể chỉ xê dịch sang bên cạnh, giống như muốn tránh khỏi bàn tay muốn lấy vò rượu của con gái.
“Cha, đã muộn rồi, đại thúc bị thương bên ngoài vẫn còn hôn mê, không biết có thể có biến cố gì hay không, rượu này đợi ngày mai hãy uống đi.”
Nàng cho tới giờ cũng chưa từng ngăn cản phụ thân uống rượu, có lẽ là bởi vì nhìn rõ sự việc lúc mình mới sinh ra, cho nên mỗi khi nhìn thấy bộ dạng này của phụ thân, nàng chỉ biết đau lòng thay ông, làm sao có thể nhẫn tâm tước đoạt cơ hội uống rượu giải sầu của ông chứ?
Tuy nói là mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu, nhưng nàng lại cảm thấy tâm phụ thân cũng sớm đã chết rồi, nếu không uống say, khiến bản thân thần trí không rõ ràng, thì sẽ càng khổ sở, thậm chí nói không chừng sẽ…
Vội lắc đầu đem ý niệm đáng sợ đột nhiên nổi lên này ném ra, dùng sức túm lấy bình rượu trong lòng ông, giọng nói không tự chủ được nhu hòa một chút, nói: “Cha, cha nhìn trời cũng đã tối đen, hôm nay uống đến đây thôi, con dìu cha lên giường nghỉ ngơi nha?”
Ông vẫn như cũ dùng sức ôm vò rượu, nghe vậy còn hơi vùng vẫy mấy cái, nhưng Đoan Mộc Điềm vẫn kiên trì dùng sức lấy vò rượu ra, Đoan Mộc Cảnh đứng ở bên cạnh cũng không giúp đỡ được.
Cha trước giờ chỉ không phát giận với muội muội, cho nên hiện tại việc này cũng chỉ có muội muội mới làm được, hắn nếu đi lên, cha sẽ không nề hà nện bình rượu vào đầu hắn.
Giằng co một hồi lâu, Đoan Mộc Tranh rốt cuộc vẫn phải chậm rãi buông tay ra, đờ đẫn tùy ý con gái lau mặt cho ông, sau đó lung la lung lay lên giường, Đoan Mộc Cảnh đi theo bên cạnh, phòng khi muội muội dìu không được sẽ đưa tay ra giúp.
Mãi cho đến khi con gái đi ra ngoài, Đoan Mộc Tranh thần trí không rõ nằm ở trên giường bỗng nhiên cuộn người lại gắt gao nắm lấy góc chăn nhẹ giọng nức nở.
Tân Tử lúc hừng đông có tỉnh lại, nhưng thần trí mông lung, vẻ mặt kinh hoàng, trong miệng còn không ngừng nói gì đó, nằm trên giường trúc cũng không an phận, giống như giãy dụa xua đuổi cái gì.
Đoan Mộc Tranh bị ép tỉnh, sắc mặt khó coi, không biết là do bị quấy rầy giấc ngủ hay là do uống rượu say có chút không thoải mái.
Mãi cho đến hừng đông, có thôn dân thôn bên cạnh tới đây thăm Tân Tử, hình như là huynh đệ của hắn, nhìn thấy Tân Tử mặc dù đã tỉnh, nhưng chỉ lải nhải mê sảng, giống như chịu kích thích quá độ nên đầu óc không được minh mẫn, cơ hồ nhất thời không tiếp nhận được.
“Các ngươi có thể đem người về.” Đoan Mộc Tranh đối với bọn họ làm như không thấy, ngồi bên cạnh phối hợp uống cháo, một chén nóng hổi đi vào bụng, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một chút, nói thêm, “Mỗi ngày đổi thảo dược cho hắn một lần, vết thương rất nhanh sẽ kết vảy khỏi hẳn.”
Tuy đã qua một đên, nhưng người ông vẫn còn mùi rượu, vợ Tân Tử cũng nói với những người này chuyện tối hôm qua, sắc mặt họ liền có chút khác thường, lục tục đồng ý.
“Tối hôm qua đã làm phiền nhiều, chúng ta lập tức đưa đại ca về nhà. Lần này đại ca ta được cứu, thật sự là may nhờ có Đoan Mộc đại phu.”
Đoan Mộc Tranh gật gật đầu, cái gì cũng không nói, giống như chấp nhận.
Sau đó bọn họ tìm thêm ba thôn dân, ba chân bốn cẳng khiêng Tân Tử về, việc này làm sân nhỏ ầm ĩ một đêm, rốt cuộc xem như cũng an tĩnh lại rồi.
Đoan Mộc Tranh chậm rì rì uống cháo, không có bất kì biểu hiện nào, Đoan Mộc Cảnh cũng chỉ ghé mắt liếc những người kia, Đoan Mộc Điềm ngay cả chút biểu cảm cũng không có, nhanh chóng uống xong hai chén cháo nhỏ, rồi đặt bát xuống, lau khóe miệng, nhảy từ trên ghế xuống nói: “Cha, hôm nay con lên núi hái thảo dược. Trong nhà đã gom được một ít rồi, con đi hái thêm chút nữa gom vào lên thị trấn mua đồ.”
“Ừ.” Ông đờ đẫn gật đầu.
Nàng đi ra ngoài sân, vác cái sọt lên lưng, ca ca liền từ trong nhà chính đi ra, cõng trên lưng một cái sọt nhỏ khác, nghiêng đầu nói với nàng: “Huynh đi với muội, vừa hay có thể đi xem mấy cái bẫy ngày hôm qua.”
Đi ra từ trong nhà chính, Đoan Mộc Tranh nhìn hai đứa trẻ cõng sọt trên lưng, ánh mắt lập lòe tia sáng, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía ngọn núi cao đặc biệt như hạc giữa bầy gà trong tầng tầng lớp lớp những ngọn núi ở xa xa kia.
Mà huynh muội Đoan Mộc Điềm sau khi ra khỏi nhà liền đi tới hậu thôn, dọc theo đường đá nhỏ nhỏ cong cong, rất nhanh đi tới chân núi, cũng thấy được Vương Thông đang cong mông đào cua trong suối nhỏ bên chân núi, đứng cùng hắn là hai đứa nhỏ tuổi tương đương, cũng là con cái nhà dân trong thôn.
Vương Thông nhìn thấy bọn họ, liền rung rinh thịt trắng mập chạy vội tới, cười tủm tìm nói: “Các ngươi muốn lên núi hái thuốc à! Ai ai, thật là lợi hại, còn có thể biết được nhiều thảo dược như vậy, nếu là ta khẳng định sẽ xem như cỏ dại mà giẫm nát hết rồi.”
“Ngươi có chuyện gì sao?”
“Có muốn cùng mò cua không? Cua bây giờ rất nhiều, hơn nữa vừa lớn vừa mập, về nhà dùng nước nấu với dấm khẳng định sẽ rất ngon.”
“…”
“Ách?” Thấy hai huynh muội đều là biểu lộ đờ đẫn, hắn có chút 囧, thò tay gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhăn nhó, “Ngày hôm qua… Cái kia, chuyện ngày hôm qua…”
“Ngươi muốn thay cha ngươi tìm chúng ta tính sổ?”
“A? Không có… Không có đâu!”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta còn có việc, không thể ở đây nói chuyện tào lao với ngươi nữa.” Nói xong, Đoan Mộc Điềm kéo tay ca ca lướt qua người Vương Thông, đi về phía trên núi.
Vương Thông đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi, ngẩn ngơ, sau đó rốt cục cũng phản ứng, không nhịn được giơ chân, chỉ vào bóng lưng hai người thở hồng hộc hét: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đây là cái thái độ gì? Mệt ta còn muốn nói xin lỗi ngươi chuyện hôm qua, phi, đồ quỷ oa oa nhà ngươi!”
Sau khi mắng xong, hắn lại vô thức nhìn trái nhìn phải, không thấy có ai xuất hiện tát mình một cái lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rồi lẩm bẩm hùng hổ như điên trở lại dòng suối nhỏ tiếp tục đào cua. (Nhã Vy: Bạn Thông béo này cũng thật là buồn cười.