Edit + Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Quân Tu Nhiễm đem nàng bảo vệ chặt chẽ ở phía sau, nhìn hồ ly mắt xanh trước mặt, cả người căng thẳng.
“Ngươi đã làm gì hắn? Đoan Mộc Thần không giống ta, cho dù mất tích cũng không có ai hỏi thăm đâu.”
“Đây không phải chuyện cần ngươi lo lắng.” Y tiến lên một bước lại gần Quân Tu Nhiễm, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt còn lóe lên vẻ bạo ngược hung tàn.
Quân Tu Nhiễm mím chặt môi, y tới cần một bước, hắn lại lùi về sau một chút, bất thình lình đưa tay dùng sức đẩy Đoan Mộc Điềm ra, đẩy mạnh nàng về phía rừng.
“Chạy mau!”
Hồ ly mắt xanh không khỏi ngừng chân lại, dường như có chút kinh ngạc trước hành động của hắn, quay đầu hứng thú nhìn Đoan Mộc Điềm một cái, rồi lại quay lại nhìn về phía Quân Tu Nhiễm.
“Ta vậy mà không biết ngươi vẫn còn lương thiện như vậy đó, tam điện hạ.”
Vừa nói, cặp mắt dài hẹp kia bỗng nhiên mở to hơn, trong phút chốc lóe sáng, lạnh lẽo dự tợn, như muốn nuốt chửng người khác.
Đáy mắt Quân Tu Nhiễm lấp lánh, phần lạnh lẽo trong đó cũng không thua kém y, mím môi quay người chắn ở phía trước Đoan Mộc Điềm.
Sau lưng hắn, Đoan Mộc Điềm từ từ đứng lên, gót chân bị thương vừa rồi va đụng mạnh, có chút đau, nhưng nàng dường như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ đứng đó bình tĩnh nhìn bóng dáng gầy yếu cô độc của Quân Tu Nhiễm.
Nhấp máy miệng, nàng bỗng nhiên xoay người chạy vào trong rừng.
Hồ ly mắt xanh không đuổi theo, mà chỉ đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn nàng quay người rời đi, cúi đầu nhìn sang Quân Tu Nhiễm cười lạnh nói: “Xem đi, ngươi quả nhiên vẫn quá ngây thơ rồi. Đây là người ngươi muốn bảo vệ sao? Không thèm quan tâm ngươi gặp nguy hiểm mà chỉ biết xoay người chạy trối chết.”
Khóe miệng Quân Tu Nhiễm càng mím chặt, nhưng vẫn đứng nguyên trước mặt y, không hề nhúc nhích.
Hắn muốn nàng rời đi, không muốn nàng rơi vào trong tay kẻ trước mắt này, nhận hết toàn bộ tra tấn, mặc dù nàng thật sự bỏ lại hắn, không quan tâm hắn một mình chạy trối chết, đây chẳng lẽ không phải đúng theo hy vọng của hắn sao? Hắn không quan tâm bản thân bị bỏ rơi ở chỗ này, không quan tâm nàng xoay người rời đi, không quan tâm… không quan tâm!
Cùng lắm thì trở về cuộc sống trước kia, ít nhất hai ngày qua hắn đã rất vui vẻ, cảm nhận được ôn nhu mà cho tới bây giờ chưa từng có được.
Đã đủ rồi, dù sao hắn vốn chính là quái vật không thể dung thứ trên đời, tựa như người trước mắt này.
Khóe miệng hồ ly mắt xanh kéo sang hai bên, hiện lên một độ cong lớn, cười đến hung tợn, đưa tay chụp về phía Quân Tu Nhiễm.
Quân Tu Nhiễm vai thụt xuống, đang định phản kháng, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo bên tai: “Ngươi muốn ta đi bắt tiểu nha đầu kia sao?”
Hắn chợt im lặng, ngoan ngoãn đứng im cho y tóm, rũ mi xuống, cả người lộ ra một cỗ tử khí, mãi cho đến khi giọng nói lạnh lẽo kia tiếp tục vang lên: “Đúng là tiểu tử ngây thơ, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho một người đã từng nhìn thấy ngươi được bình an chạy thoát sao?”
Cả người Quân Tu Nhiễm cứng đờ, hắn mạnh mẽ xoay cổ lại nhìn chằm chằm y, hơi thở dồn dập. Đôi mắt màu tím trong chốc lát biến thành màu đỏ, hung thần như vậy, dữ tợn như vậy.
“Ngươi đáng chết!”
Hồ ly mắt xanh nắm chặt bả vai Quân Tu Nhiễm, áp chế hành động giãy dụa của hắn, cười đến càng vui vẻ, âm u nói: “Phải, cứ như vậy, vẻ mặt này mới có thể xứng với ngươi.”
Nói xong, y dễ dàng vác hắn lên, xoay người đi về phía rừng, nói: “Đi thôi, mang ngươi đi tìm tiểu tình nhân không lương tâm kia. Ừ, tiểu tình nhân, rất tốt, hay là ta cũng bắt nàng ta, để nàng ta ở cùng với ngươi. Ngươi là hoàng tử điện hạ, bên người sao có thể không có một nữ oa giải buồn chứ? Khặc khặc!”
Quân Tu Nhiễm toàn thân run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng hết sức hô: “Điềm Điềm, chạy mau!”
Trong rừng cây phía trước, Đoan Mộc Điềm chợt ngẩng đầu, sau đó lui vào sau bóng cây, cả người cuộn lại, cho dù ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu xuống cũng không thể chiếu tới nàng.
Có tiếng bước chân tới gần, giọng Quân Tu Nhiễm hét to giống như đèn chỉ đường, rõ ràng muốn nói cho Đoan Mộc Điềm biết vị trí hiện tại của bọn họ, mà hồ ly mắt xanh kia cũng không ngăn cản hắn.
Đoan Mộc Điềm càng lúc càng co người lại, giống như nhiều năm trước, nàng cũng từng cuộn mình trong bóng tối như thế này, sau đó….
Giọng Quân Tu Nhiễm ở phía sau đã sắp đến gần, bỗng nhiên kích động điên cuồng hét lên: “Điềm Điềm, chạy đi, đừng trốn nữa!”
Đoan Mộc Điềm cúi đầu nhìn miệng vết thương lại rách ra trên chân, có vết máu không ngừng chảy ra, tạo thành một mùi máu tươi như có như không.
Mùi máu tươi này rất nhẹ rất nhạt, không thể ngửi thấy, nhưng đối với người cực kì mẫn cảm với mùi máu tanh mà nói, lại chính là đèn sáng chỉ đường.
Rất hiển nhiên, hồ ly mắt xanh và Quân Tu Nhiễm đều là người cực kì mẫn cảm với mùi máu tươi.
Khi nàng định đứng lên, thì trước mắt cũng đã xuất hiện một đôi giày màu xanh, cùng một đôi chân treo lơ lửng trên không trung.
“Khửa khửa khửa, ngươi có thể câm miệng được rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên trên định đầu, y dường như điểm hai cái trên người Quân Tu Nhiễm, sau đó Quân Tu Nhiễm không thể phát ra âm thanh gì nữa, nhưng thân thể vẫn còn có thể cử động.
Đôi giày màu xanh tiến lại gần thêm vài bước, cách nàng chỉ không đến nửa thước.
Đoan Mộc Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi mà mờ mịt, tựa như đã bị dọa đến vỡ mật rồi.
Nàng cứ như vậy mờ mịt nhìn y, tay che lên vết thương, theo bước chân lại gần của y, không khỏi càng co rúm về phía sau.
Quân Tu Nhiễm ở trên tay y kịch liệt giãy dụa, làm cho y có chút không kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng ném hắn ra ngoài.
Ngay sau đó, Đoan Mộc Điềm vẻ mặt mê mang bịt miệng vết thương trên chân, bất thình lình nhảy dựng lên, chân phải dùng sức đạp lên thân cây phía sau, lấy đà cúi đầu lao mạnh về phía y.
“Binh” một tiếng, đầu nàng va mạnh vào ngực hồ ly mắt xanh, y vốn đang chú ý Quân Tu Nhiễm mà quên đề phòng nàng, nên bị một va đập này không khỏi lui về sau từng bước.
Chưa chờ y kịp quay đầu, trong ánh trăng loang lổ, chợt có tia sáng trắng lóe lên, sau đó một tiếng ‘phập’ vang lên, đoản kiếm sắc bén hung hăng đâm vào bụng.
Y đột nhiên cứng đờ, từ mũi truyền ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng Đoan Mộc Điềm vẫn không thả lòng, đoản kiếm vẫn đâm trong bụng y, đồng thời hai tay cầm kiếm của nàng dùng sức rạch xuống, ý định muốn phá nát bụng của y.
Hồ ly mắt xanh phản ứng cũng rất nhanh, ngay khi bị nàng rạch bụng liền nhanh chóng lui về phía sau, nhưng bụng vẫn bị khoét to, rạch thành một vết rất dài.
Y đứng vững lại, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, sắc mặt vặn vẹo méo mó, sát khí hiện lên.
Quân Tu Nhiễm bị y ném xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một màn như vậy, nhất thời ngẩn ra, đặc biệt khi nhìn thấy đoản kiếm trên tay Đoan Mộc Điềm, liền theo phản xạ đưa tay sờ sờ trong ngực mình, phát hiện đoản kiếm vẫn mang theo người không biết từ khi nào đã chạy tới tay Đoan Mộc Điềm.
Hắn giống như hiểu được điều gì, ánh tím trong mắt chợt sáng lên như ngọc.
Thì ra không phải Điềm Điềm bỏ mặc hắn không quan tâm!
Mặc dù hắn luôn tự trấn an mình, nói không sao, hắn cũng không để ý, việc Điềm Điềm bỏ chạy là đúng theo hy vọng của hắn, như thật ra, khi nàng không nói lời nào liền xoay người bỏ đi, sâu trong lòng hắn kì thật vẫn có chút mất mát.
Chẳng qua bây giờ hắn hiểu được, sự thật không phải như hắn đã nghĩ, cho dù hắn hơi thất vọng vì nàng không chạy, nhưng vẫn có chút vui vẻ.
Chợt hắn nhảy dựng lên khỏi mặt đất, lao thẳng về phía hồ ly mắt xanh đang đưa lưng về phía mình.
Mà bên kia, sau khi Đoan Mộc Điềm rơi xuống đất lăn một vòng xong cũng nhanh chóng nhảy lên, miệng vết thương trên chân trái bởi vì nàng đột nhiên dùng sức mà toác ra, ở trong không trung phụt ra một đường máu.
Rất nhiều năm về trước, nàng cũng từng giống như tối hôm nay, cuộn mình trong bóng đêm tối mịt, sau đó —– diệt tận gốc con mồi mà nàng đang chờ đợi.