Một khi đã có tin tức của thánh diễm quả, Quân Tu Nhiễm ngay lập tức bắt tay vào điều tra, Đoan Mộc Điềm cũng cho người tìm hàng loạt ghi chép liên quan tới địa phương kia, đạng ở cữ vẫn chăm chú lật nhìn hoặc để người khác đọc cho mình nghe.
Nơi có Thánh diễm quả vô cùng nguy hiểm, có thể nói là cực kỳ quỷ dị, bởi vì nó bị giấu ở Vũ tộc, tộc đàn kỳ lạ trong khu rừng nằm nơi ranh giới Phù Phong và Đại Viêm.
Khu rừng kia cũng vô cùng nguy hiểm, sinh trưởng rất nhiều giống loài kỳ dị, bất kể là thực vật hay động vật, mặc dù có bản đồ chi tiết để đi tới Vũ tộc nhưng trên đường đi cũng nguy hiểm vạn phần, kể cả người có công phu tốt đến đó ngoại trừ chạy nhanh trụ được lâu hơn thì không còn chút đất dụng võ nào khác.
Bởi vì kẻ địch mà bọn họ đối mặt không phải người mà là thiên nhiên cổ quái.
Lấy hiểu biết của Đoan Mộc Điềm thì nơi đó tựa như khu rừng nhiệt đới vậy.
Trong rừng nhiệt đới tụ tập rất nhiều thứ kỳ lạ, độc vật khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, từng bước kinh tâm, muốn bình yên sinh tồn ở đó không chỉ cần sức khoẻ cường tráng, thân thủ linh hoạt, can đảm mà còn cần hiểu biết sâu rộng về các loài vật sinh tưởng nơi đó, ngoài ra vận may cũng vô cùng quan trọng,
Để quyển sách trên tay xuống, nàng xoa mi tâm thở nhẹ một hơi, giống như có chút mệt mỏi.
Trước mắt chợt có một bóng đen bao phủ, không cần mở mắt ra cũng biết là Quân Tu Nhiễm tới, sau đó có một bàn tay ấm áp phủ lên mặt nàng, nhẹ nhàng xoa bóp nói: “Đừng lo, chỉ cần biết nó ở đâu, sớm hay muộn cũng có thể lấy được.”
“Ta không lo lắng, chỉ là nhớ tới một số chuyện.”
“A?”
Nàng mở to mắt nhìn hắn, cũng không dây dưa vấn đề này, bởi vì nàng cũng không thể nói với hắn kiếp trước nàng từng đi rừng nhiệt đới, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi lần chính là mấy tháng đúng không?
Vì vậy nàng dứt khoát chuyển chủ đề, hỏi: “Mẫu phi hiện thế nào?”
Nói đến đây, Quân Tu Nhiễm không khỏi nhướng mày, cười xấu xa nói: “Mẫu phi tốt lắm, chẳng qua bị phụ hoàng cấm túc trốn không được thôi, ngược lại phụ hoàng… ha ha, chuyện của phụ hoàng chúng ta vẫn không nên tuỳ tiện bàn tán thì hơn.”
Đoan Mộc Điềm nhíu mi, cũng mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chuyện của phụ hoàng, sao chúng ta có thể bàn tán chứ? Có lẽ mẫu phi có phụ hoàng trông coi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Điềm Điềm nói rất có lý.”
Hai vợ chồng cười yếu ớt, tuy nói không thể bàn tán chuyện của phụ hoàng nhưng trong lòng lại hiểu rõ mấy phần, cũng âm thầm hả hê không ít đâu.
Quân Tu Nhiễm cúi người dán sát vào nàng, trêu ghẹo tiểu bảo bối đang ngủ say nói: “Thằng nhóc nay hôm nay có vẻ ngoan nhỉ.”
“Mới vừa ngủ, chàng đừng đánh thức nó, bằng không tự chàng đi mà dỗ!”
Hắn thu tay về, mắt nổi tia sáng xanh lè nhìn nàng, vội vàng nói: “Vừa khéo, thừa dịp con trai ngủ rồi, chúng ta tranh thủ làm chút gì đó đi!”
“Chàng là cầm thú sao?”
“Ta thật tình nguyện mình là cầm thú, sẽ không cần mỗi ngày nhìn nàng lại không làm được gì, nghẹn đến khổ.”
“…”
“Điềm Điềm, con trai ta sinh được bao lâu rồi?”
“Mười một ngày.”
“Mới mười một ngày thôi? Sao ta cảm thấy giống như đã qua mấy tháng vậy nhỉ?”
“Đó là chàng ảo giác rồi.”
“Ai, đợi đầy tháng, tốt nhất là dưỡng thêm một tháng nữa, vậy thì… để ta tính xem, ta còn phải nhịn 49 ngày nữa ư?”
Đoan Mộc Điềm nghe được khóe miệng giật giật, mặt đầy vạch đen, không nhịn được véo tay hắn một cái, tức giận nói: “Chàng đúng là đầu đầy ý xấu, có thể nghĩ chuyện khác không hả?”
“Thực sắc tính dã. Chẳng lẽ Điềm Điềm nàng không muốn?”
Sóng mắt hắn khẽ chuyển, câu hồn chói mắt, làm cho tim gan nàng loạn chiến, cả người mềm nhũn tê tê dại dại, không nhịn được đỏ mặt, khoé miệng nhấp nhẹ, ánh mắt rời rạc khẽ nói một câu: “Muốn.”
Xinh đẹp mê người như thế làm cho hắn nhìn mà tê cả người, vội vàng hít sâu một hơi lui về hai ba bước, cắn răng nhịn xuống dục hoả đốt người.
Một lúc sau, cuối cùng cũng áp chế được hoả diễm cuồn cuộn, hắn tạm thời không dám tới gần Điềm Điềm nữa, đành ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, nâng cằm lên thì thào hỏi: “Điềm Điềm, nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Sinh nhật chàng.”
Hai mắt hắn lập tức sáng ngời, vui mừng nói: “Nàng nhớ à?”
“Ừ.”
“Vậy…” Hắn vô ý thức ghé sát vào một chút, cười vô hại hỏi: “Nàng có chuẩn bị quà cho ta không?”
“Không phải ta sinh cho chàng một tiểu bảo bối sao? Mang làm lễ vật không được à?”
Hắn không khỏi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ lườm tiểu bảo bối trên giường, nói: “Cái này sao tính là lễ vật được? Sau khi có nó, Điềm Điềm nàng có mới nới cũ, lạnh nhạt bổn vương.”
“…”
Trong bận rộn lại dường như có rất nhiều giày vò, thời gian cứ thế trôi qua, qua sinh nhật Quân Tu Nhiễm, cuối cùng đến thời điểm đầy tháng của tiểu bảo bối.
Ngày hôm nay, sáng sớm đầy nắng chiếu rọi Nghiêu vương phủ, không khí vui mừng hớn hở, từng bước đi của nô bộc nha hoàn quản sự trong phủ đều tràn ngập không khí vui mừng, mới sáng sớm đã có khách đến nhà chúc mừng, dâng lên hạ lễ quý giá rồi ngồi đợi uống một chén mừng tiệc đầy tháng của tiểu thế tử phủ Nghiêu vương.
Đoan Mộc Điềm nghiêm chỉnh ở cữ trong phòng suốt một tháng, ngày hôm nay cuối cùng cũng được tắm rửa thay quần áo, giống như tù nhân hết hạn tù được phóng thích, mang theo trái tim tung tăng như chim sẻ đi nghênh đón ánh mặt trời tươi đẹp.
Tiểu bảo bối hôm nay cũng đặc biệt có tinh thần, thời gian thức lâu hơn ngày thường một chút, sau khi ăn mặc chỉnh tề được thả vào giường nhỏ tay chân đạp loạn.
Đoan Mộc Điềm không cho hạ nhân đong đưa tiểu bảo bối, kể cả khi nó khóc gào cũng không được dùng phương thức đong đưa để dỗ, cho nên phòng này ngay cả trống bỏi cũng không có, chỉ có một chiếc giường nhỏ bốn bề yên tĩnh.
Nhóm nha hoàn bà vú thật ra không tài nào hiểu được những yêu cầu cổ quái của vương phi, nhưng lại không dám vi phạm lời nàng căn dặn, huống hồ mặc dù ở cữ nhưng có rất nhiều chuyện vương phi vẫn tự mình làm hoặc sai hai nha hoàn thiếp thân là Nguyên Hương và Cẩm Tú đi làm, những người khác chỉ ở bên cạnh làm việc vặt mà thôi.
Tựa như lúc này, nàng không cho ai ôm tiểu thế tử mà trực tiếp thả nó xuống giường nhỏ, động tác thật sự không được dịu dàng cho lắm, song tiểu thế tử lại ngoan ngoãn nằm yên không khóc không nháo, chỉ đảo mắt liên tục đuổi theo bóng dáng vương phi.
“Quận chúa, mặc cái này được không?” Nguyên Hương cầm một bộ xiêm y xanh nhạt đến trước mặt nàng, dò hỏi.
“Ta cảm thấy vẫn là bộ màu tím đẹp.” Có người sờ cằm trầm ngâm nói.
Ồ? Giọng nói này…
Mọi người nghe tiếng quay đầu, đã thấy vương gia theo lý phải ở tiền viện chào hỏi khách khứa không biết từ khi nào lại đến đây, lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện ra hắn.
Mọi người khẽ giật mình vội vàng hành lễ, “Bái kiến Vương gia!”
Hắn tùy tý phất tay cho các nàng miễn lễ, trực tiếp đi đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, ôm mặt nàng nhìn kỹ, trong mắt long lanh hút hồn, sau đó lại chợt nhíu mày hỏi: “Điềm Điềm, có phải nàng gầy đi không?”
“Hẳn là mập mới đúng chứ? Chàng cảm thấy trước kia trên mặt ta cũng có nhiều thịt như vậy sao?”
“Hả?” Hắn còn cố ý nhéo nhéo mặt nàng, lại kéo nàng đứng dậy khỏi ghế, xoay một vòng, cuối cùng ôm vào ngực nói: “Đúng là gầy đi, lúc trước ôm gần như không khép được hai tay lại với nhau.”
Trán nàng nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi thật muốn tát hắn một phát, “Đó là lúc mang thai tiểu bảo bối!”
Hắn cười khẽ, hình như cảm thấy nàng phản ứng thế này thật đáng yêu, làm cho hắn nhìn mà không nhịn được sung sướng.
Khuỷu tay nàng huých một cái nên vào bụng hắn, Quân Tu Nhiệm không nhịn được kêu một tiếng, tay đỡ vai nàng xoay người nàng lại ấn ngồi xuống ghế, sau đó cầm phấn bột lên nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng, lại dùng bút phác hoạ đôi mi thanh tú, vẽ vô cùng chuyên tâm tựa như đang đắp nặn trân bảo.
Xong xuôi, hắn lại nâng mặt nàng lên cẩn thận nhìn ngắm, cuối cùng cũng thoả mãn gật đầu nói: “Thật không hổ là Điềm Điềm nhà ta, bất kể nhìn thế nào cũng hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn sắc nước hương trời nghiêng thế vô song phong hoa tuyệt đại.”
Chúng nha hoàn bên cạnh cúi đầu không dám nhìn nhiều, trong nội tâm lại cực kỳ hâm mộ.
Đoan Mộc Điềm liếc xéo hắn một cái, nhưng trong lòng thật ra rất vui vẻ, quay người bảo Nguyên Hương giúp nàng thay bộ xiêm y màu tím vừa lấy kia.
Trong quá trình này, nàng liên tiếp hít hai hơi, đợi đến khi xong đâu đấy mới đưa tay sờ sờ bụng, lại sờ lên ngực nhíu mày: “Hơi chật, hình như đúng là mập lên nhiều.”
Y phục này đã lớn hơn so với kích thước cũ của nàng rồi, không ngờ vẫn bị chật phần bụng và ngực.
Nàng không khỏi nhếch miệng, mang theo vài phần u oán nhìn Quân Tu Nhiễm, lại nhìn sang tiểu bảo bối.
Dáng người cũng biến dạng, không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục được, về sau không bao giờ … sinh con nữa!
Ánh mắt Tam điện hạ nhanh chóng lướt một vòng trên người nàng, hơi nổi lên chút nóng bỏng, sau đó đi tới dắt tay nàng cười dịu dàng nói: “Đều vì sinh tiểu bảo bối mới khiến Điềm Điềm có nhiều phiền não như vậy, ta không để ý tới nó nữa!”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy quay sang xem thường liếc hắn, sau đó cũng không để ý tới hắn, trực tiếp đi đến giường nhỏ bế tiểu bảo bối không biết ngủ từ khi nào lên, sau đó cùng Quân Tu Nhiễm đi ra khỏi phòng.
Ánh mặt trời có hơi chói, nàng híp híp đôi mắt lại nhìn phong cảnh trên trời xa xa, hít thở bầu không khí mới mẻ, cảm thụ sự khoan khoái nhẹ nhàng, thân thể cũng thoải mái theo, nhịn không được khẽ than thở.
Bên cạnh, Quân Tu Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng, cũng cười khẽ đưa tay đỡ nàng, nói nhỏ bên tai: “Chúng ta mau qua đi, phụ hoàng và mẫu phi đều đã giá lâm.”
“Ừ!”
Dọc đường có thể gặp được tốp năm tốp ba khách mới đang ở đình viện thưởng thức phong cảnh Nghiêu vương phủ, thấy hai người lập tức nhao nhao hành lễ hoặc đổi hướng đi qua.
Trong chính điện càng đông người hơn, kẻ túm tụm hàn huyên, người bàn tán chuyện tam điện hạ và vương phi, chuyện tiểu thế tử, ít nhiều đều có ý truy phủng.
Quân hoàng đế và Hiền Phi nương nương đã giá lâm Nghiêu vương phủ, giờ phút này đang ngồi ở ghế trên coi như hoà thuận vui vẻ với quần thần, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía cửa ra vào, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy dường hôm nay tâm tình Hiền phi nương nương không tốt lắm, có chút lạnh nhạt với hoàng thượng, song hoàng thượng lại khoan hồng độ lượng không hề so đo với nàng.
A…, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi?
Ngoài cửa truyền tới tiếng động, sau đó Tam điện hạ ôm Vương phi và tiểu thế tử rốt cuộc xuất hiện trước mặt mọi người, bên cạnh còn có mấy đứa bé vây quanh, hình như ngoại trừ mấy vị bên Ninh gia và Đoan Mộc vương phủ ra thì không có đứa nhỏ nhà nào dám to gan như vậy, có thể có mặt mũi được cho phép vờn quanh Nghiêu vương phi.
Hiền Phi nương nương lúc này cũng chẳng thèm bực bội với Hoàng Thượng nữa, sắc mặt đầy vui mừng đứng lên, đi tới nghênh đón bọn họ bảo: “Đợi mãi mới thấy tiểu bảo bối, mau mau để tổ mẫu ôm một cái nào!”
Hai vợ chồng đứng lại hành lễ, nói: “Tham kiến phụ hoàng, mẫu phi!”
Một giây sau trong ngực chợt nhẹ, tiểu bảo bối đã được chuyển trận địa, đi sang vòng tay Hiền Phi nương nương.
Đám đại thần và gia quyến xung quanh nhao nhao tiến lên hành lễ chúc mừng bọn họ, nhất thời khiến hai vợ chồng thành trung tâm, phải lo đối đáp với đám phu nhân đại thần nhiệt tình, về phần Hiền Phi nương nương, tức thì ôm tiểu bảo bối quay người trở về chỗ ngồi, vui vẻ chơi đùa.
Quân hoàng đế sấn lại xem, nàng bỗng nhiên nghiêng người tránh đi, dùng thân thể mình che tầm mắt của hắn, không cho hắn xem tiểu bảo bối đáng yêu trong lòng.
Hoàng đế bệ hạ không khỏi sờ sờ mũi, nghiêng đầu lại thấy Ninh Thanh đang như cười như không nhìn mình, còn Đoan Mộc Tranh thì vẫn bình tĩnh như cũ, có điều… Này, ánh mắt đồng tình thương hại kia của ngươi là sao? Có tin trẫm móc mắt ngươi ra không!
Hắn đảo mắt, chuyển đến tiểu Phượng Niệm gần như bị kẹp giữa hai người Đoan Mộc lão vương phi và Phượng lão vương phi, con mắt sáng lên nói: “Đây là tiểu Phượng Niệm sao? Tới bên trẫm nào.”
Thằng bé trái lại rất bình tĩnh, trấn định nhảy xuống ghế đi đến trước mặt hoàng thượng, cung kính hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng!” (TNN: vẫn chưa hiểu nó giống ai trong khi bố mẹ nó nhắng như vậy???)
Âm thanh trong vắt mang theo chút non nớt của trẻ con, rơi vào tai đặc biệt đáng yêu. Quân hoàng cho cậu miễn lễ rồi duỗi tay kéo cậu bé tới trước mặt, nhìn kỹ nói: “Kể ra đây là lần đầu tiên trẫm gặp tiểu Phượng Niệm đấy, trái lại đúng là kế thừa ưu điểm của Phượng Lâu và Tiểu Thần, lần đầu gặp mặt, có phải trẫm nên đưa lễ ra mắt không?”
Phượng Niệm yên tĩnh đứng nghe, sau đó khom người hạ bái, nói: “Tạ Hoàng Thượng ban thưởng!”
Hoàng đế bệ hạ không khỏi sờ cằm, thì thào nói: “Trẫm còn chưa nói sẽ tặng ngươi cái gì đâu, ngươi đã hành lễ tạ ơn rồi, nếu trẫm không đưa chút gì đó thì chẳng phải quá keo kiệt rồi sao?”
Nói xong, hắn không khỏi thò tay nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm kia, cười hỏi: “Không biết ngươi muốn thứ gì? Nói không chừng trẫm có thể đáp ứng ngươi.”
“Thật ư?”
Trước một đôi mắt trong veo như hồ nước, tràn ngập linh khí, chỉ cần là người đều sẽ gật đầu đáp ứng, song hoàng đế bệ hạ lại cười híp mắt bảo: “Ngươi cứ nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Dường như hắn nhìn thấy đáy mắt tiểu tử này mau chóng xẹt qua một tia xem thường, xem thường hắn đường đường là vua một nước lại có thể keo kiệt cẩn thận từng ly từng tý như vậy, ngay cả yêu cầu của một đứa bé cũng không dám mạnh miệng đáp ứng, còn phải nghe rõ xem nó yêu cầu gì.
Có lẽ trong lòng nó đã sớm chửi hoàng đế keo kiệt này một trận tơi bời, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, quả thật là nửa điểm hấp tấp cũng không, không hề giống một đứa bé chút nào!
Phượng Niệm cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hoàng thượng nói: “Con muốn một thánh chỉ.”
“Thánh chỉ?”
“Đúng, thánh chỉ tứ hôn!”
Tuy đang bận hàn huyên nhưng sự chú ý của đám đại thần vẫn chưa bao giờ lơ là, lúc này toàn bộ chợt yên tĩnh quay đầu nhìn sang, ngay cả Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm cũng liếc mắt nhìn về bên này.
Thánh chỉ tứ hôn?
Vô số ánh mắt càn quét Tiểu Phượng Niệm, tuổi còn nhỏ đã có cô nương hợp ý rồi? Yo, yo, còn trực tiếp mở miệng xin hoàng thượng thánh chỉ tứ hôn cơ đấy!
Vô số người bắt đầu hừng hực thiêu đốt ngọn lửa bà tám, có người còn nháy mắt ra hiệu, mặt mày đưa tình, nhao nhao đoán xem ý trung nhân của Phượng tiểu công tử sẽ là tiểu cô nương nhà ai, dường như bà tám kiểu này so với tiếp cận chân tướng càng làm bọn họ hưng phấn kích động hơn.
Phượng Lâu vốn trốn ở góc phòng uống rượu không muốn bị quầy rầy đột nhiên ngồi bật dậy, chạy tới bên này, mang theo vài phần tức giận khẽ mắng: “Tiểu Niệm!”
Đột nhiên nửa đường có một cái chân duỗi ra vừa vặn ngáng nàng một phát, khiến cho Phượng Niệm có đủ thời gian nói nửa câu còn lại ra ngoài.
“Xin hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn cho cha mẹ ta!”
“Hự” một tiếng, Phượng Lâu ngã bịch xuống sàn nhà, cũng làm cho Thần công tử vừa giơ chân ra hoảng sợ, vội vàng thu chân đứng dậy chạy tới đỡ nàng, ân cần hỏi han: “Ngã đau ở đâu?”
Phượng Lâu dùng sức đẩy tên khốn làm bộ làm tịch kia ra, khoé mắt cũng không nhìn hắn một cái trực tiếp đứng lên vọt tới trước mặt tiểu Phượng Niệm, tức giận nói: “Ai cho con tự tiện chủ trương rồi hả?”
Tiểu Phượng Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không sợ dáng vẻ nổi trận lôi đình kia, ngược lại nói như đương nhiên: “Dù sao mẹ cũng phải lập gia đình mà.”
Mặt Phượng mỹ nhân lập tức méo đi, hổn hển nói: “Ai nói ta phải lập gia đình rồi hả? Cho dù thật muốn gả, ta cũng sẽ không gả cho hắn!”
“Nếu mẹ đã không muốn gả cho cha, vậy buổi tối còn ngủ trong phòng cha làm gì?”
Vừa dứt lời, cả sảnh đường kinh hãi đến tĩnh lặng, mọi người mở to mắt há hốc mồm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phượng mỹ nhân, sau đó “À” một tiếng vang khắp Nghiêu vương phủ. Còn Phượng mỹ nhân lại giật mình lùi một bước, sau đó mặt mũi méo xệch giống như điên rồi, đã gần tới bờ vực sụp đổ!
Mà Thần công tử vừa rồi bị đẩy ra vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, lúc này khoé miệng nhếch lên sung sướng, tán thưởng lại cảm kích nhìn tiểu Phượng Niệm, thầm nghĩ: Đúng là đứa con ngoan mà! Tiếp đó hắn bỗng nhiên nghiêm mặt, hơi cau mày nhíu mi giả bộ như bị chà đạp bị làm nhục bị bắt nạt.
Thậm chí, hắn còn thò tay xoa nhẹ trước ngực hai cái, lơ đãng làm vạt áo hơi hé ra, vừa vặn lộ một chút phong cảnh bên trong và dấu vết hồng hồng xanh xanh kia.
Chúng thần vì vậy lại hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phượng vương gia cũng thấm đẫm hào quang kính sợ rồi.
Bên kia, Quân Tu Nhiễm nhẹ nhàng sờ cằm, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay hình như là đầy tháng của tiểu bảo bối nhà ta nhỉ?”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy cười khẽ, đáp: “Vậy thì có sao, song hỉ lâm môn cũng rất tốt.”
“Tuy nói như vậy, nhưng nàng xem những người này đi, đều bị cả nhà Phượng Lâu hấp dẫn rồi, không có ai thèm chú ý tới tiểu bảo bối nhà ta.”
“Muốn bọn họ chú ý làm cái gì? Tiểu bảo bối cũng không phải vật phẩm, có thể mặc cho người ta xem xét.”
“Điềm Điềm, nàng nói chuyện lúc nào cũng có lý.”
“Nói nhảm!”
Quân Tu Nhiễm cười khẽ hai tiếng, cúi người khẽ nói bên tai nàng: “Coi như việc này là màn kịch thêm vào lễ đầy tháng của tiểu bảo bối nhà ta cũng không tệ đấy.”
Nàng ngoắc ngoắc khóe miệng, cười đến không có ý tốt: “Kỳ thật ta càng quan tâm chuyện Phượng mỹ nhân ngủ trong phòng tiểu thúc hơn đây này.”
“Ta thì lại quan tâm chuyện Điềm Điềm ngủ trong phòng ta hơn đó.”
Đoan Mộc Điềm lập tức giật giật khóe miệng, tên khốn này, đang nói chuyện tốt đẹp lại lệch đi rồi!
Trừ hai vợ chồng, những người khác mỗi người phản ứng một kiểu, chúng đại thần trong triều sau khi khiếp sợ xong đều nhao nhao cúi đầu, bọn họ cũng không dám chọc tới Phượng Lâu đang tức giận, nhưng cúi xuống rồi ai nấy đều che giấu sắc mặt, dựng lỗ tai nghe ngóng, đây cũng là chuyện không ai quản được.
Hoàng Thượng khẽ giật mình rồi như cười như không nhìn về phía Phượng Lâu, lập tức nghiêm mặt, nói: “Phượng Lâu, ngươi như thế cũng không tránh khỏi quá hư hỏng rồi!”
Khóe miệng Phượng Lâu co rúm, Đoan Mộc Thần tức thì sâu kín tiến lên, quỳ xuống bẩm: “Hết thảy đều là lỗi của vi thần, nếu Hoàng Thượng muốn trách tội, xin hãy trách tội một mình vi thần.”
Phượng Lâu nghe vậy liếc mắt trừng hắn, còn Hoàng Thượng thì nhìn Phượng Niệm, chợt thở dài, phất tay nói: “Thôi thôi, con trai các ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, trẫm có muốn trách cũng không trách được, chuyện quá khứ nể mặt tiểu Phượng Niệm cứ cho qua đi. Nhưng các ngươi cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, trẫm đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu Phượng Niệm, bây giờ…”
“Thần không lấy chồng!” Phượng Lâu phẫn nộ quát.
Hoàng Thượng trừng mắt nói: “Cái này lại không phải do ngươi!” Quay đầu lại hỏi hai vị lão vương phi bên cạnh, “Không biết hai vị lão vương phi nghĩ thế nào?”
Phượng lão vương phi đứng lên, nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Phượng gia đến bây giờ chỉ còn lại một mình Phượng Lâu, nếu nói để nàng xuất giá thì tuyệt đối không được, nhưng nếu Tiểu Thần bằng lòng ở rể Phượng gia thì thực ra lão thân cũng rất thích đứa nhỏ Tiểu Thần này đấy.”
“Ah? Vậy không biết Đoan Mộc lão vương phi nghĩ thế nào?”
“Lão thân cũng không phải loại người cổ hủ, nếu Tiểu Thần muốn, bất kể là cưới hay ở rể, đều do hoàng thượng làm chủ.”
Vì vậy Hoàng Thượng lại quay đầu hỏi Đoan Mộc Thần: “Ý ngươi thế nào?”
“Thần không có ý kiến.”
“Tốt, nếu đã như thế, Đoan Mộc Thần, Phượng Lâu nghe chỉ!”
Phượng Lâu phát điên nói: “Các người đã hỏi ý kiến của ta hay chưa?”
“Từ xưa hôn nhân đại sự đều là mệnh lệnh cha mẹ lời của mai mối, hôm nay trẫm khâm thưởng nhân duyên, ngươi có tư cách gì phát biểu ý kiến?”
“…”
“Quỳ xuống, nghe chỉ!”
“…”
Đây là bức hôn sao? Đúng không đúng không?