Bởi vì sợ bị em chồng của nhà họ Lâm nhìn thấy, Ninh Tình thậm thụt như kẻ trộm, cúi đầu, không ngừng chú ý tới tình hình trong bãi đỗ xe: “Giờ không phải là con nên ở trường sao?”
Tần Nhiễm đang cúi đầu xem điện thoại, nghe có tiếng nói nên cô hơi ngẩng đầu lên, biểu cảm trên khuôn mặt lại chưa từng thay đổi.
Một đôi mắt đen láy, không hề sáng, tròng trắng hơi đỏ, mang theo vẻ ngông cuồng.
Trên mặt cô không có chút cảm xúc gì, cô hơi nghiêng mặt sang một bên rồi mở miệng nói: “Con có chút việc.”
Một tay cô đút túi, hơi nheo mắt lại.
Ninh Tình mím môi, nhớ tới những gì Tần Ngữ nói hôm qua, lại hạ thấp giọng xuống, dùng sắc mặt lạnh lùng nói: “Hôm qua con lại đánh nhau nữa à?”
Trong xe, Trình Tuyển đã nghe điện thoại xong.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đó đang kiêu ngạo đứng đó, một người phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện với cô, biểu cảm của bà ta không mấy thân thiện, nhìn ngang nhìn dọc, như có tật giật mình.
Theo hướng này, anh chỉ thấy được nửa gương mặt của hai người, hai gương mặt nhìn nghiêng lại hơi giống nhau.
Vốn dĩ chỉ cần đợi người của khách sạn đưa nguyên liệu đến là được, thấy cảnh này, Trình Tuyển nghĩ một hồi, mở cửa bước xuống xe. Anh uể oải dựa nửa người vào cửa xe, đôi mắt cụp xuống cao quý lạnh lùng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó luôn mang theo một làn sương mờ mịt.
Người của khách sạn đầu đầy mồ hôi xách theo giỏ nguyên liệu nấu ăn chạy tới.
Thấy ông lớn này vậy mà vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài, anh ta rảo bước nhanh hơn, cung kính đưa qua một cái giỏ được chuẩn bị rất đẹp mắt: “Tuyển gia, sao anh lại đích thân đến đây vậy.”
“Ừm.” Trình Tuyển nâng cằm lên, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tần Nhiễm, giọng nói rất trầm, có chút lười biếng tẻ nhạt: “Cất vào cốp xe đi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Ninh Tình không mấy dễ nhìn.
“Tần Nhiễm, đi thôi.” Anh hơi cao giọng lên, vừa đủ để Tần Nhiễm và Ninh Tình có thể nghe thấy.
Những ngón tay giữ trên cửa xe hơi buông xuống, bởi vì cổ tay áo được xắn lên vài nếp, chiếc áo sơ mi đen dưới ánh mặt trời khúc xạ ra tia sáng lạnh lẽo, tương phản rõ rệt với phần cổ tay lộ ra ngoài.
Mặc dù lười biếng, nhưng cũng đủ để khiến người khác nhìn ra anh không dễ chọc.
Ninh Tình sửng sốt, có lẽ là hiếm khi thấy một người có ngoại hình xuất sắc như vậy ở thành phố Vân.
Bà ta còn chưa kịp phản ứng, Tần Nhiễm đã cầm điện thoại đi tới đó.
Hai người lên xe, cửa chiếc xe màu đen đóng lại, chậm rãi khởi động.
Ninh Tình nhìn chăm chú vào chiếc xe, đó là một chiếc xe màu đen mang nhãn hiệu Volkswagen.
Nhưng nhìn bề ngoài chiếc xe này không quá giống xe của hãng Volkswagen.
Có lẽ là một sản phẩm mới.
Người con trai này là ai? Ninh Tình phản ứng lại từ trong sự ngạc nhiên. Nhớ tới chuyện tối hôm qua Tần Nhiễm đánh nhau, bà ta nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Tần Nhiễm lại chơi bời lêu lổng ở thành phố Vân.
Bà ta còn chưa hỏi về chuyện đánh nhau tối qua và việc hôm nay cô không đi học.
Cách đó không xa có một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh da trời chạy về phía bên này. Ninh Tình lập tức thu lại ánh nhìn, bà ta biết chiếc xe thể thao đó, là của cô Út nhà họ Lâm.
Ngay lập tức, bà ta không còn chú ý tới Tần Nhiễm nữa, còn cố tình đứng dịch sang một bên.
Tránh bị cô Út nhà họ Lâm nhìn thấy.
“Chị ở đây làm gì thế?” Cô Út nhà họ Lâm rất đầu tư chăm chút vẻ ngoài, hơn ba mươi tuổi, tóc búi sau đầu, cài chiếc trâm ngọc, mặc một chiếc sườn xám màu ánh trăng, phác họa ra dáng người tuyệt đẹp, lông mày sắc sảo và tỉ mỉ, tràn đầy khí phách.
Ninh Tình trông đẹp hơn cô ta, nhưng thoạt nhìn thì khí chất của bà ta lép vế hẳn.
“Không có gì.” Thấy cô em chồng không để ý tới Tần Nhiễm trước đó, Ninh Tình thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.
Nếu Tần Nhiễm giống như Tần Ngữ, bà ta khoe khoang còn không kịp, đâu cần phải trốn tránh như vậy?
Cô em chồng cũng không hỏi gì thêm, chỉ là chần chừ liếc nhìn chiếc ô tô mang nhãn hiệu Volkswagen cách đó không xa.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi cau lại, biển số xe này khá quen mắt.
…
Đèn đỏ.
“Sau này cô phải tới đây lấy đồ ăn.” Hai tay Trình Tuyển đặt trên vô lăng, các ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng một cách thờ ơ: “Người vừa nãy là người thân của cô sao?”
“Ừm.” Tần Nhiễm chống tay lên cửa xe, không có cảm xúc gì.
“Không giống cho lắm nhỉ.” Trình Tuyển suy nghĩ một hồi, nở nụ cười lười biếng, giọng nói mang theo chút âm mũi: “Chiếc BMW mà bà ta đi rất đắt, chiếc Porsche phía sau cũng rất đẹp.”
Tần Nhiễm không nói gì, cô ngồi ở ghế sau, chống cằm rồi nhìn dàn âm thanh trong xe.
“Xe của anh cũng rất đẹp.” Tần Nhiễm ngả người ra sau, đôi chân dài hơi gập lại, cô đang chơi game, mái tóc đen rủ xuống xương mày, cô nhướng mày rồi nói.
Đèn xanh, Trình Tuyển khởi động xe, thờ ơ nói: “Đẹp gì chứ? Còn không bằng giá của mấy cái bánh xe Porsche kia, làm sao so sánh được.”
Tần Nhiễm: “…”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bộ âm thanh của hãng Tinh Vũ trong xe mà im lặng không nói gì.
Tinh Vũ là công ty âm nhạc trong nước.
Chất lượng thiết bị âm thanh của Tinh Vũ thực sự rất tốt, cũng đắt khủng khiếp, bình thường chỉ có những người nhiều tiền tới mức không có chỗ tiêu mới mua.
Bộ âm thanh trên xe của Trình Tuyển không có mã vạch, đây có lẽ là một sản phẩm mới được nghiên cứu và phát triển của nội bộ hãng.
Cô chưa từng mua, không biết giá cụ thể, nhưng giá cả của loại này tối thiểu cũng phải hơn tám triệu.
Tần Nhiễm không thường xuyên nấu ăn, nhưng nấu ăn rất quen tay, tuy không bằng đầu bếp thượng hạng, nhưng lại có điểm độc đáo riêng. Lục Chiếu Ảnh vốn không quá kỳ vọng nhưng khi ăn vào thì híp hết cả mắt lại.
Sau khi ăn xong, thấy Tần Nhiễm muốn dọn bát đũa, Trình Tuyển ngước mắt lên, ánh mắt liếc qua Lục Chiếu Ánh. Bởi vì vừa mới ăn xong, nét mặt của anh có chút mệt mỏi và lười biếng, anh nói ngắn gọn một câu: “Đi rửa bát đi.”
Lục Chiếu Ảnh đang thích ý uống trà đã sợ ngây người.
“Tôi á?”
Trình Tuyển cầm lấy chiếc gối ôm, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp đâm vào trong đó, ánh mắt của anh đảo qua bên đó, lông mày thả lỏng: “Chẳng lẽ là tôi?”
Chẳng lẽ không phải là công việc của chị đại đó sao?
Cuối cùng, Lục Chiếu Ảnh giành lấy bát đ ĩa trong tay Tần Nhiễm rồi mang đi rửa.
“Cô quay về phòng học đi.” Ánh mắt của Trình Tuyển dời khỏi bàn tay như tay của nghệ thuật gia của Tần Nhiễm, ngáp một cái.
Tần Nhiễm không muốn quay lại phòng học cho lắm, rất ồn.
Nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu, cầm áo khoác của mình lên rồi đi ra ngoài.
Buổi trưa, ngoài phòng y tế của trường treo một tấm biển nghỉ ngơi, cửa đóng chặt, mặt trời trên đầu chói chang, không có cô gái nào đợi ngoài cửa.
Tần Nhiễm đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng lên đầu.
Dáng người mảnh khảnh, cô khoác chiếc áo khoác quá cỡ trên người, đầu hơi cúi xuống, tóc xõa dài, khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai vô cùng thanh tú, bước đi thong thả, nhưng khí thế mạnh mẽ.
Đối diện có một cậu thiếu niên mặc áo khoác đồng phục của trường Trung học số 1 đi tới đây.
Gương mặt cậu ta lạnh lẽo, khí chất cũng lạnh lùng. Các cô gái đi trên đường thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, sau đó lại vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng thảo luận với khuôn mặt đỏ bừng.
Chính là Từ Diêu Quang. Cậu ta đi ngang qua Tần Nhiễm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, không ngó nghiêng.
Hai người đi ngang qua nhau.
Tần Nhiễm đến lớp 12-1.
Từ Diêu Quang thì lại đến văn phòng Hiệu trưởng.
“Vào đi.” Hiệu trưởng Từ đẩy tay đẩy gọng kính, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Từ Diêu Quang, nói bằng giọng ôn hòa: “Cháu ngồi đi.”
“Ông nội.” Từ Diêu Quang mở miệng, giọng điệu vô cùng kính trọng.
Hiệu trưởng Từ, ông cụ Từ, Từ Diêu Quang không rõ mấy chuyện trong nhà, nhưng cũng biết mấy người họ hàng nhà mình đều cực kỳ sợ ông nội.
Từ khi còn nhỏ, cậu ta đã cực kỳ sùng bái ông.
Hiệu trưởng Từ nhìn Từ Diêu Quang từ trên xuống dưới. Đứa cháu trai này từ nhỏ đã rất ưu tú, sau này có lẽ ông sẽ để cậu ta thừa kế nhà họ Từ, cậu ta cũng là người rất xuất sắc trong thế hệ này ở thủ đô.
Gia thế và ngoại hình đều tốt.
“Cháu cảm thấy bạn Tần Nhiễm này như thế nào?” Hiệu trưởng Từ bưng chén trà lên, cân nhắc.
Vừa nhắc tới cô, Từ Diêu Quang lập tức cau mày, không nói thẳng.
Hiệu trưởng Từ suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp: “Đứa trẻ này có gia cảnh đáng thương, con bé từng cứu ông, ông cũng rất thích nó, hai cháu cũng trạc tuổi nhau. Nếu cháu cảm thấy không có vấn đề gì, ông đi tìm bà nội của con bé, bàn việc kết hôn cho cháu nhé?”