Sở dĩ Lê Đường dám nói vậy là vì chắc nịch sẽ không bị phát hiện.
Thời gian này Lê Viễn Sơn không ở Tự Thành, Trương Chiêu Nguyệt vẫn không ra ngoài như thường lệ, hằng ngày Lê Đường tan tiết tự học tối về nhà cô đều đã ngủ, buổi sáng Lê Đường đi học cũng hiếm khi gặp cô.
Bây giờ là gần mười một giờ, họ nhẹ tay nhẹ chân thì sẽ không động đến Trương Chiêu Nguyệt, ngày mai có thể dậy sớm tranh thủ đến trường trước khi cô dậy, thần không biết quỷ không hay.
Quyết định xong, Lê Đường thoải mái đưa Tưởng Lâu vào nhà.
Bác giúp việc đi ra đón, Lê Đường giới thiệu: “Đây là bạn học của cháu.”
Sau đó cậu ngó đầu lên xác nhận: “Mẹ cháu ngủ chưa?”
Bác giúp việc lấy đôi dép dùng một lần trong tủ giày: “Bà chủ ngủ rồi.”
Lê Đường bạo gan hơn, cũng không vội về phòng mà dẫn Tưởng Lâu tham quan phòng khách tầng một, còn hỏi hắn có đói không, muốn ăn chút gì không.
Tưởng Lâu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng giây lát trên cây đàn piano cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, hờ hững đáp: “Không cần đâu, anh không đói.”
Lê Đường ôm đồ ăn vặt và nước trong tủ lạnh, đi ngang qua tivi lại hỏi Tưởng Lâu: “Chơi game không anh? Em có hai tay cầm chơi game lận.”
Bộ dạng của cậu y hệt trẻ con dẫn bạn về nhà, hận không thể chia sẻ tất cả đồ tốt với người ta.
Tưởng Lâu mỉm cười: “Vừa nãy còn kêu buồn ngủ cơ mà?”
“Giờ lại hết buồn ngủ rồi.” Lê Đường phấn khích: “Thế bọn mình lên tầng trước, lát nữa muốn chơi thì lại xuống.”
Hai đứa lên cầu thang, lúc đi đến khúc ngoặt nghe thấy tiếng động Lê Đường còn không để ý.
Tới khi đi hết bậc thang cuối cùng lên hành lang tầng hai, cậu xoay mặt thì trông thấy căn phòng cuối hành lang mở cửa, Trương Chiêu Nguyệt đứng đó nhìn sang phía này.
“Về rồi à…” Nói đoạn giọng cô nhỏ dần.
Lê Đường không nhận ra bởi cậu đang giật thót vì “bị bắt quả tang” bất ngờ, không hơi đâu quan tâm chi tiết khác.
“Vâng, con về rồi.” Răng Lê Đường đánh vào nhau, lắp bắp giới thiệu: “Đây, đây là bạn học của con, cậu ấy không mang chìa khoá nhà, con mời cậu ấy tới nhà mình ở một đêm.”
Cậu nói xong mà rất lâu không có ai trả lời.
Tầm mắt Trương Chiêu Nguyệt lướt qua Lê Đường nhìn người phía sau cậu, con ngươi khẽ giãn nở giống như vô cùng kinh ngạc.
Lê Đường sực nhớ Trương Chiêu Nguyệt từng nhìn chằm chằm ảnh Tưởng Lâu trên bảng danh dự hôm họp phụ huynh học kỳ 1, bèn bổ sung: “Cậu ấy là người xếp hạng 5 toàn khối trên bảng danh dự kỳ trước ạ… Bây giờ lên hạng 3 khối rồi.”
Người có ngoại hình đẹp đi tới đâu cũng được chú ý, huống chi Tưởng Lâu vừa đẹp vừa học giỏi, chói mắt xiết bao.
Không phải Lê Đường cố tình khoe khoang thành tích giúp Tưởng Lâu, cậu chỉ nghĩ phụ huynh đều có tâm lý mong muốn con mình giao du với học sinh giỏi, cảm thấy nói như thế dễ “lừa gạt cho qua” hơn.
Lúc này Tưởng Lâu lên tiếng: “Cháu chào cô.”
Giọng hắn lễ phép mà bình tĩnh, song lại khiến Trương Chiêu Nguyệt hơi rơm rớm nước mắt, há miệng nghẹn ngào.
Tình cảnh có phần kỳ cục, Lê Đường hết nhìn người này lại nhìn người kia, đang định hỏi dò thì cuối cùng Trương Chiêu Nguyệt cũng nói: “Chào cháu… Tưởng Lâu phải không? Chờ chút cô… cô bảo bác giúp việc đưa chăn cho hai đứa.”
Vào phòng đóng cửa, Lê Đường thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới hoàn hồn: “Lạ nhỉ, sao mẹ em biết anh tên Tưởng Lâu?”
Tưởng Lâu nhìn sang, Lê Đường bỗng sững người. Cậu nhận ra ánh mắt Tưởng Lâu lúc này cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí còn tràn đầy ác ý.
“… Sao thế?” Lê Đường hỏi.
Tưởng Lâu chú mục vào cậu một chốc rồi chợt nhếch môi cười: “Không sao. Không phải em bảo về nhà phải đi tắm trước à?”
“Ờ đúng, đi tắm.”
Lê Đừng mở tủ quần áo vừa tìm đồ vừa ảo não, hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà nhìn ai cũng thấy khác lạ.
Hai mươi phút tắm rửa đủ để Lê Đường quên béng những trực giác đến không đúng lúc ấy.
Tắm ngay trong phòng xong đi ra, Lê Đường nói giống như đã hiểu vấn đề: “Em biết rồi, chắc chắn là vì anh quá đẹp trai, mẹ em xem bảng danh dự thì nhớ tên anh luôn.”
Tưởng Lâu đang ngồi trước bàn học của Lê Đường, cầm một quyển sách giở lung tung: “Vậy sao.”
“Đúng vậy.” Lê Đường nghiêng đầu: “Lẽ nào em chưa khen anh đẹp trai bao giờ?”
Lê Đường mới tắm, cơ thể thơm ngào ngạt đầy hơi ẩm. Ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cậu cũng dùng hương hoa hồng.
Căn phòng khép kín, ánh sáng lờ mờ, giường đệm sạch sẽ, mùi hương thoang thoảng… Tất thảy yếu tố có thể cảm nhận được đều đang ám thị điều gì đó.
Tưởng Lâu nhìn cậu trai vừa tắm xong trước mặt: “Theo như anh biết thì chưa.”
Lê Đường không nhịn được phì cười: “Muốn nghe em khen anh thật hả?”
Tưởng Lâu bỏ sách xuống, đưa tay về phía Lê Đường gọi cậu sang.
Lê Đường nuốt khan.
Cảm giác kỳ lạ vừa bị dằn xuống lại trỗi dậy, thậm chí Lê Đường còn sinh ra liên tưởng hoang đường không thực tế, rằng một khi tiến lên nắm lấy bàn tay ấy là sẽ rơi vào vực thẳm vô tận.
Nhưng chỉ cần có Tưởng Lâu thì cậu không sợ gì hết.
Cốc cốc cốc…
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lê Đường đang ngồi trong lòng Tưởng Lâu thủ thỉ những lời bình thường khó mở miệng.
Cậu gần như nhảy bắ n ra, chỉnh xong áo ngủ mới đáp “vào đi ạ”, khi ấy mặt vẫn nóng hầm hập.
Bác giúp việc đưa chăn mới. Bất ngờ là Trương Chiêu Nguyệt cũng đi cùng, đứng ở cửa ngóng vào trong với vẻ chần chừ.
Mắt cô đỏ hoe, nhìn Tưởng Lâu nhưng nhanh chóng đánh mắt đi, sau đó lại dè dặt nhìn về… Bộ dạng ấy thay vì nói một cách khiên cưỡng là bị ngoại hình thu hút thì giống như lâu ngày gặp lại hơn, hoặc chăng là…
Lê Đường chưa kịp nghĩ tiếp, gương mặt trắng bệch của Trương Chiêu Nguyệt đã nặn ra nụ cười: “Nếu còn cần gì thì bảo mẹ nhé.”
Lê Đường đáp không cần gì, Tưởng Lâu thì vẫn trả lời khách sáo: “Cảm ơn cô.”
Nhìn bóng lưng gầy gò của mẹ xoay người đi, Lê Đường thoáng bần thần. Sao cậu cứ cảm thấy mẹ có vẻ rất đau lòng.
Tuy nhiên lần này cậu cũng không thể tiếp tục lơ đãng, bởi khi cửa phòng vừa đóng lại, Lê Đường đã bị nắm cổ tay kéo về.
Và rồi nụ hôn của Tưởng Lâu phủ xuống vô cùng hung hãn, nháy mắt chiếm đoạt toàn bộ suy nghĩ trong cậu.
Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, Lê Đường vô thức đẩy Tưởng Lâu toan bảo hắn chờ một lát, đừng vội vàng như thế, nhưng Tưởng Lâu không cho cậu trốn, tay ôm siết eo cậu, xoay người đẩy cậu vào tường, xương bả vai va phải mặt tường đau điếng khiến cậu cau chặt mày.
Đôi tay chống cự cũng bị kìm kẹp đè l3n đỉnh đầu, hơi thở nóng bỏng len lỏi giữa răng môi rồi phả vào hõm cổ, trước ngực…
Oxy cạn kiệt, ý thức mơ hồ, dường như Lê Đường nghe thấy một giọng nói vọng từ chốn xa xôi.
“Hình như mẹ em vẫn chưa đi xa… Bọn mình có thể thế này không?”
Lê Đường mở bừng mắt như choàng tỉnh, cậu nhận ra họ đang ở cửa phòng, ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng một cánh cửa.
Bất chợt hiểu ra đây là đâu, Lê Đường hít sâu: “Khoan đã, bọn mình…”
Ba chữ “vào trong trước” nghẹn nơi cuống họng, Tưởng Lâu lại lao vào day m*t gặm c ắn môi cậu, còn dữ dội hơn cả khi nãy.
Cảm giác sợ hãi như ngồi tháp rơi tự do vọt thẳng lên cao nhất trong tích tắc, Lê Đường giãy giụa mấy lần mới thốt được vài chữ: “Đừng… Tưởng Lâu… Khoan…”
Không ngờ Tưởng Lâu thật sự dừng lại, nhưng tay vẫn nắm cằm Lê Đường, ánh mắt sắc như lưỡi băng sắp cắt đứt cái cổ yếu ớt của con mồi, khiến máu bắn tung tóe.
Hơn cả là hắn hệt như một sứ giả tới từ địa ngục đang đưa tối hậu thư.
“Gọi anh là gì?” Tưởng Lâu thầm thì: “Nghĩ kỹ, nên gọi anh thế nào.”
Thời điểm cận kề giới hạn dễ dàng khơi dậy bản năng sinh tồn của con người nhất, Lê Đường có ảo giác bị dồn đến lằn ranh giữa sống và chết, cổ họng bật ra những âm thanh vỡ vụn: “Anh… Anh ơi…”
Tưởng Lâu lập tức thả lỏng cơ mặt, hài lòng buông tay, thở nặng nề bên tai Lê Đường: “… Ngoan.”
Nhưng Lê Đường lại nhìn thấy nỗi đau như sắp nhấn chìm người ta trong đôi mắt hắn, trái tim cậu quặn thắt từng cơn.
Cậu ngẩng mặt để Tưởng Lâu tựa vai mình dễ hơn.
Hơi thở ẩm ướt thấm vào vải áo, trần nhà phản chiếu trong mắt thành sắc trắng trống trải.
Giờ phút này trong lòng Lê Đường lại sinh ra một ý nghĩ hoang đường, chỉ cần hắn không còn đau khổ thì dù bắt mình chết ngay bây giờ cũng được.
Gió đêm mát lạnh ùa vào phòng qua cửa sổ mở tung, bổ sung lượng oxy quá loãng trong phòng.
Lúc Tưởng Lâu tắm xong đi ra, Lê Đường đang soi cằm dưới bị nắm đỏ bừng bằng camera trước trên điện thoại, cầu khấn qua một đêm nó sẽ tan sạch sẽ.
Lê Đường vẫn còn sợ chuyện vừa xảy ra, dẫu cho cách âm phòng này rất tốt, trừ khi áp tai vào tường, nếu không người ở ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng động bọn cậu phát ra.
Hiếm khi có cơ hội làm bộ làm tịch, tất nhiên Lê Đường sẽ không bỏ qua. Cậu bỏ điện thoại xuống, quơ quyển “Bá tước Monte Cristo” ở cạnh gối lên đọc, giả vờ vẫn chưa hết dỗi, cố tình không đoái hoài đến người đi về phía này.
Kết quả chưa đọc được mấy dòng đã không nhịn được liếc sang Tưởng Lâu trong lúc lật sách, cậu trông thấy hắn ngồi bên mạn giường cầm bút ghi âm mình tặng, ngón cái đặt trên nút ghi âm, im lặng đờ người.
Thành lũy vốn đã chẳng kiên cố trong lòng Lê Đường tức tốc đổ sụp, cậu mủi lòng chủ động bước lại gần: “Hôm nay cuối tuần không đi học, anh mang nó theo làm gì?”
Tưởng Lâu không đáp mà hỏi ngược lại: “Hoa tàn héo úa, làm thành hoa khô làm gì?”
Biết Tưởng Lâu đã nhận ra hoa khô cắm trong lọ là bó hoa ngày Valentine, Lê Đường ngượng ngùng nói: “Không nỡ mà, lần đầu anh tặng hoa cho em…”
Quá trình làm hoa khô đòi hỏi sự kiên nhẫn cực kỳ cao, Lê Đường chọn cách làm hoa khô bằng cát mịn, để đảm bảo không rụng cánh, khi rải cát cậu gần như nín thở, nhẹ tay đến mức không thể nhẹ hơn. Lo cát hút đầy ẩm không còn tác dụng, hằng ngày bất kể về nhà muộn thế nào cậu đều thay cát một lần, tốn rất nhiều thời gian lặp lại các bước giống nhau.
Đây là chuyện quá bình thường với người đang chìm trong tình yêu, cho nên Lê Đường không tính nói với Tưởng Lâu. Cậu chỉ tò mò: “Anh có cảm thấy người như em thích màu đỏ rất kỳ lạ không?”
Thật ra Lê Đường vô cùng rõ trong mắt mọi người xung quanh, mình là người lề mề, ủ dột, vừa không thu hút vừa nhát như thỏ đế.
Người nhạt nhẽo đến mức dường như có thể tùy ý gạt ra như cậu lại thích màu đỏ tràn trề nhiệt huyết, chẳng lẽ không kỳ lạ ư?
“Không lạ.” Tưởng Lâu nói: “Anh chỉ cảm thấy quả nhiên là thế.”
Máu màu đỏ, sau khi nguội lạnh và đông lại sẽ trở thành màu đỏ thẫm gần như đen.
Đỏ và đen tựa hai mặt sáng – tối của mặt trăng, một sáng một tối, kề cận nhau và tan vào nhau.
Cái gọi là tình cảm anh em, anh em hòa thuận cũng là như thế.
Huống chi Lê Đường rất hợp màu đỏ, chẳng qua không ai được thấy khóe mắt đỏ ửng xinh đẹp của cậu khi đ ộng tình, không biết sự hớp hồn khi đôi môi đỏ mọng run run khó nhịn ấy mấp máy.
Đêm nay bộ chăn gối mới không có chỗ dùng. Dưới chăn, cơ thể Lê Đường chốc thì căng chặt chốc lại thả lỏng, cuối cùng nằm xụi lơ trên ga giường hệt như lò xo bị sử dụng quá độ.
Đã nói là giúp nhau nhưng chỉ có một mình Lê Đường lang thang nơi bờ vực sụp đổ, thậm chí còn sống dở chết dở… Trước khi tắt đèn Lê Đường ló một nửa khuôn mặt kiệt sức ra ngoài, ngại ngùng chọc tay Tưởng Lâu: “Ngủ luôn ạ? Anh vẫn chưa…”
Tưởng Lâu tắt đèn ngủ, trong bóng tối, mắt hắn lóe lên ánh sáng yếu ớt như đom đóm, chỉ thoáng chốc đã bị mí mắt nhắm lại che đi.
“Để lần sau.”
Chừng như chắc chắn sẽ có “lần sau”, Tưởng Lâu nói: “Đến khi ấy em cũng nên nghĩ xong rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Lê Đường ngủ dậy không thấy Tưởng Lâu bên cạnh.
Cậu vội vàng đánh răng rửa mặt rồi xuống tầng, bác giúp việc đang nấu cơm trong bếp nói: “Thằng bé đi được một lúc rồi, không ăn sáng, bác bảo nó cầm theo sandwich với sữa nó cũng không chịu.”
Nhìn sắc trời trắng xám ngoài cửa sổ, Lê Đường không hiểu vì sao Tưởng Lâu đi vội thế.
Cậu định ăn qua loa xong đến trường, vừa ngồi vào bàn ăn thì Trương Chiêu Nguyệt khoác áo đi xuống nhà, nét mặt nhìn Lê Đường có phần bối rối: “Tưởng… Bạn con đâu?”
Lê Đường thuật lại lời bác giúp việc, Trương Chiêu Nguyệt gật đầu, ngồi xuống ăn cơm nhưng vẫn mất tập trung.
Lê Đường đã quen giữ im lặng trong lúc ăn cùng mẹ, vậy nên không khỏi lấy làm lạ khi Trương Chiêu Nguyệt lại lên tiếng.
“Con với thằng bé, học cùng lớp sao?”
“Thằng bé” đương nhiên là Tưởng Lâu. Lê Đường ngừng giây lát mới trả lời: “Kỳ trước học cùng lớp, kỳ này con học A5, cậu ấy vẫn ở lớp chọn.”
Trương Chiêu Nguyệt gật đầu, giống như đã sớm biết chuyện này và chỉ muốn hỏi Lê Đường để xác minh mà thôi.
Cô xúc cháo trong bát: “Vậy con có biết hoàn cảnh nhà… nhà thằng bé không?”
Hỏi câu này không có gì lạ, phụ huynh tìm hiểu hoàn cảnh gia đình bạn của con cái cũng bình thường.
Lê Đường cân nhắc rồi đáp: “Bố mẹ cậu ấy mất sớm, hiện đang sống một mình.”
Trương Chiêu Nguyệt lẩm bẩm lặp lại “bố mẹ mất sớm”, cười khẽ: “Thằng bé kể với con như thế sao.”
Lê Đường lý giải nụ cười ấy là không tin, dù sao bây giờ Tưởng Lâu xuất sắc như thế, bất cứ ai cũng khó lòng tưởng tượng hắn đã một thân một mình trưởng thành đến tận giờ.
Nếu là người khác Lê Đường có thể tạm xem như không nghe thấy, nhưng tiếng cười này dành cho Tưởng Lâu, cậu không thể nhẫn nhịn.
“Cậu ấy không kể với con, là tự con đi hỏi thăm.” Lê Đường phân bua cho Tưởng Lâu: “Cả trường đều biết cậu ấy không có bố mẹ, nếu có bố mẹ thì cậu ấy đã chẳng bị bắt nạt đến mức phải tạm thôi học…”
“Tạm thôi học? Phải thôi học luôn sao…” Trương Chiêu Nguyệt sốt ruột ngắt lời cậu: “Chuyện khi nào, vì sao lại thôi học?”
Thái độ khác thường của mẹ khiến Lê Đường ngẩn người.
Nhưng cậu không nghi ngờ. Cậu đang hơi căm phẫn, chỉ nghĩ Trương Chiêu Nguyệt nóng lòng muốn biết nên trả lời: “Hình như là lúc cậu ấy mười tuổi, đánh nhau với bọn cấp hai, tai trái cậu ấy bị thương không nghe thấy nữa.”
“… Không nghe thấy nữa?”
“Vâng… Hoàn toàn không nghe thấy gì.”
Lê Đường không muốn sử dụng thuật ngữ y học “điếc một bên tai”, cảm thấy nó quá tàn nhẫn.
Chuyện liên quan đến Tưởng Lâu cậu cũng chỉ định nói tới đây. Lê Đường không mong ước xa vời mọi người đều có thể thương xót cho hoàn cảnh của hắn, nhưng ít nhất không thể để người khác hiểu lầm và đánh giá hắn.
Hơn nữa Lê Đường luôn tin mẹ của mình, người mẹ che chở cậu khi cậu bị đánh và ôm cậu cả đêm khi cậu ốm sốt, có một trái tim khoan dung dịu dàng.
Nhưng cậu không ngờ Trương Chiêu Nguyệt lại phản ứng mạnh đến vậy.
Cạch… Thìa đập vào đáy bát kêu chói tai.
Lê Đường ngước mắt, trông thấy bàn tay run rẩy chẳng cầm nổi thìa và khuôn mặt trắng bệch của mẹ.
“Không nghe thấy nữa…”
Trương Chiêu Nguyệt nhìn Lê Đường bằng ánh mắt gần như van nài, như thể đang mong chờ cậu có thể đưa ra đáp án phủ nhận.
“Tai trái của thằng bé, thật sự hoàn toàn không nghe thấy gì nữa sao?”