Cơm nước xong xuôi, Dương Bách Xuyên phòng Nghiên cứu và lão Ngô phòng Quản lý rủi ro còn phải về ROJA tiếp tục khảo sát, Bùi Hạo mời mọi người đến cơ sở thí nghiệm của họ xem tiến triển dự án robot y tế, Lê Đường từ chối: “Mấy vụ chuyên ngành tôi không hiểu, để họ đi xem là được.”
Tề Tư Nhàn giơ tay: “Em muốn xem robot.”
Lê Đường nhìn cô, cô lập tức thú thật: “Thôi được rồi, nhân tiện ngắm trai đẹp ạ.”
Bùi Hạo cười tít mắt nhìn Lê Đường: “Sếp Lê không đi cùng thật sao? Kỹ thuật viên của chúng tôi đích thân giải thích, cam đoan sếp nghe xong cũng có thể tự chế tạo một con robot nghịch chơi.”
Lê Đường cũng cười: “Robot gì đó vẫn nên để nhân tài khoa học mũi nhọn của các anh chế tạo thì hơn, tôi là người thực tế, chỉ hứng thú với tiền.”
Nhóm người chia làm hai ngả, Bùi Hạo lái xe chở mọi người đến cơ sở thí nghiệm, Lê Đường tự bắt xe về khách sạn.
Trước khi tạm biệt cậu dặn Tề Tư Nhàn: “Lúc về tiện thể cầm đồ giúp tôi, không mất công sếp Tưởng tự mình đưa nữa.”
Trên đường Lê Đường ghi lại những điều mắt thấy tai nghe ở ROJA hôm nay vào điện thoại, sợ để lâu lại quên.
Lần nữa đi ngang qua trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Lê Đường nhìn dòng người qua lại trên quảng trường phía trước, bất chợt nhớ đến cây kẹo bông lần đầu tiên được ăn vào lễ giáng sinh năm ấy.
Đúng như Tề Tư Nhàn đoán, đây là nơi mà mỗi dịp lễ tết người dân Tự Thành thích đến nhất, cũng là thắng cảnh hàng đầu cho các cặp đôi hẹn hò.
Nhận thức được mình vẫn nhớ rõ từng điều nhỏ nhặt trong lễ giáng sinh năm ấy, Lê Đường bật cười tự giễu, xem ra từ nay không thể viện cớ uống thuốc thời gian dài ảnh hưởng não bộ dẫn đến dễ quên rồi.
Không ngờ trí nhớ lại là một thứ rất huyền diệu, chuyện nên nhớ thì không nhớ được, chuyện muốn quên lại chẳng thể quên.
Đến cửa khách sạn, cuối cùng trời cũng đổ mưa sau cả buổi mây đen lảng vảng.
Lúc làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, Lê Đường hơi thất thần.
Khách sạn do phòng Hành chính tổng hợp đặt trước, khi xem địa chỉ cậu không để ý, đến nơi mới biết đây là khách sạn năm đó.
Nghĩ cũng phải, thành phố loại ba như Tự Thành chỉ có vài khách sạn được xếp hạng sao, chọn đúng khách sạn này cũng khó trách.
Lê Đường nhận thẻ phòng rồi đi thang máy lên tầng. Phòng Hành chính tổng hợp đặt phòng tiêu chuẩn bình thường, có điều mấy năm nay khách sạn không tân trang nên cách bài trí trong phòng gần như y hệt năm xưa.
Lê Đường cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống, nước lạnh trôi xuống họng khiến cậu tỉnh táo phần nào.
Nhưng hình như những lúc thế này nên mê muội một chút thì tốt hơn.
Lê Đường tìm thuốc ngủ trong vali nhỏ uống một viên, sau đó vén chăn nằm xuống giường.
Tối qua không nghỉ ngơi đàng hoàng cộng thêm tác dụng của thuốc, giấc này Lê Đường ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy ngoài trời đã sâm sẩm tối.
Cậu lần điện thoại xem giờ, mười bảy giờ hai mươi bảy phút.
Đúng lúc Tề Tư Nhàn nhắn tin: Sếp Lê có ở phòng không?
Lê Đường nhắn lại là có, Tề Tư Nhàn nói: Sếp xuống phòng cho khách ở tầng một nhé, bọn em báo cáo tình hình khảo sát chiều nay cho sếp.
Khách sạn không có phòng phục vụ du lịch hội họp chứa được hơn chục người mở họp.
Lê Đường không tiện hỏi có những ai ở đấy, thấy đã gần đến giờ cơm bèn trả lời: Tôi có hẹn rồi, hôm nay tạm đến đây thôi. Mọi người cũng ăn uống nghỉ ngơi đi, việc tổng hợp thông tin để về thủ đô bàn sau.
Vừa nhắn xong thì Chu Đông Trạch gọi điện cho cậu: “Tôi tan làm rồi, qua đón cậu nhé?”
Lê Đường nói: “Không cần đón, tôi tự bắt xe đi.”
Chu Đông Trạch cười rộ lên: “Thế sao được, mấy khi mời sếp Lê.”
Biết hắn đang ở khá gần khách sạn thì rốt cuộc Lê Đường cũng đồng ý: “Vậy hai mươi phút nữa tôi đợi cậu ở cửa khách sạn.”
Cúp máy, Lê Đường rời giường rửa mặt rồi mặc quần áo xuống tầng.
Bất kể gặp ai cậu cũng có thói quen đến chỗ hẹn chờ trước, vậy nên khi xuống sảnh khách sạn mới trôi qua chưa đầy mười phút.
Lê Đường ngồi vào sô pha cạnh cửa sổ gần cửa chính, vừa nhìn xe cộ qua lại vừa sờ khuy măng sét trên cổ tay trái, xác nhận nó đã cài chặt hay chưa.
Vừa rồi cậu quên không hỏi Tề Tư Nhàn có mang vòng tay về không. Nếu cô nàng quên thì khi về cậu sẽ mua cái khác, hoặc đổi sang đồng hồ như Lý Tử Sơ đề nghị, dù sao cũng chỉ có một công dụng nên đeo gì chẳng được.
Cậu đang mải nghĩ ngợi, bất chợt có một giọng nữ vang lên: “Sếp Lê chưa đi ạ?”
Lê Đường ngoái đầu nhìn, trông thấy Tề Tư Nhàn ôm tài liệu đi từ khúc ngoặt hành lang sang đây. Theo sau cô là Dương Bách Xuyên, lão Ngô và một người đàn ông cực cao mặc đồ đen.
Giây phút bốn mắt chạm nhau, Lê Đường vội vã đánh mắt đi, trái tim vừa mới bình tĩnh dường như lại bị đánh thức mà đập dồn dập hẳn lên.
Quả nhiên nỗi lo của cậu không phải dư thừa, Tưởng Lâu thật sự theo đến đây. Không ngờ góc khuất không bắt mắt cậu lựa chọn kỹ càng lại đối diện phòng cho khách của khách sạn.
Có vẻ Tưởng Lâu cũng khá bất ngờ với chuyện chạm mặt.
Hắn dừng bước không đi lên tiếp, Tề Tư Nhàn xoay người lại: “Nếu đã tình cờ gặp nhau thì sếp Tưởng tự trả đồ được rồi, tụi em đi trước đây ạ.”
Nói đoạn cô kéo Dương Bách Xuyên và lão Ngô đi hòng “dọn người thừa”. Dương Bách Xuyên không tinh ý, hỏi ngu ngơ: “Sếp Lê sếp Tưởng không đi ăn cùng chúng tôi sao?”
Tề Tư Nhàn đẩy anh chàng đi: “Người ta bạn học cũ ôn chuyện với nhau, cậu ở đây xen vào làm gì.”
Đến khi ba người đó đi xa, Lê Đường vẫn cụp mắt không định ngước lên, thậm chí trong lòng còn đang nghĩ những khả năng khác như đứng dậy bỏ đi luôn.
Như thế có bất lịch sự không? Dù sao bề ngoài hắn cũng chỉ là một đối tác bình thường của công ty.
Nhưng đối diện với hắn thì Lê Đường không thể tỏ ra thản nhiên như thường.
Hơn nữa ở khách sạn này cậu và hắn còn từng có một đêm xuân. Tại đây cậu dâng hiến trái tim chân thành, trao ra tất thảy, tưởng rằng một chớp mắt đã là mãi mãi, ai ngờ cuối cùng chỉ là cái bẫy hắn dày công sắp đặt.
Cơn đau như bị sợi tơ mảnh thít chặt da thịt lần nữa ùa lên, Lê Đường cắn răng, sắc mặt từ từ tái nhợt.
Giằng co chừng vài phút thì Tưởng Lâu – người luôn ở phía bị động và chưa từng chủ động chào hỏi ai – mở lời trước: “Đang đợi người sao?”
Lê Đường “ừm”, vẫn cụp mắt nhìn đất.
Tưởng Lâu im lặng mấy giây rồi nói: “Anh không biết em lại ở đây.”
Cũng không cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ này.
Cổ họng Lê Đường nghẹn lại. Việc này không thể trách ai, biết trước cậu thà dầm mưa đợi bên ngoài.
Tưởng Lâu đưa đồ đang cầm cho cậu: “Vòng tay của em. Lúc tìm thấy nó đứt mất rồi, anh xâu lại vào dây khác.”
Hắn ngẫm nghĩ lại bổ sung: “Nếu em thấy không ổn thì tìm ai xâu lại.”
Từ rất lâu trước kia Lê Đường đã biết Tưởng Lâu có kinh nghiệm sống phong phú, nhưng lần đầu tiên cậu hay hắn còn biết xâu vòng.
Lê Đường đưa tay ra, khẽ ngước mắt nhìn chuỗi hạt mười tệ ở sạp hàng ven đường được đặt vào một chiếc hộp đựng trong túi giấy in chữ ROJA. Khi cậu mua nó, nó còn chẳng được hưởng đãi ngộ này.
Cậu cũng nhìn thấy bàn tay xách túi thon dài đẹp đẽ với khớp xương rõ ràng, bởi vậy vết thương xuất hiện trên mu bàn tay trở nên cực kỳ gai mắt và đáng tiếc.
Nhận ra tầm mắt cậu, Tưởng Lâu rụt tay về chuyển túi giấy sang tay kia.
Lê Đường vừa nói “cảm ơn” vừa cầm lấy túi giấy, suy nghĩ rồi vẫn hỏi: “Sáng nay động đất bị thương sao?”
Vết thương ấy dài, chắc hẳn bị vật nhọn rạch trúng, bên trên đóng vảy mỏng cho thấy rõ ràng là vết thương mới.
Tưởng Lâu biết câu hỏi này không phải quan tâm mà xuất phát từ sự khách sáo, hoặc chăng là áy náy.
Không muốn tạo thêm gánh nặng tư tưởng cho Lê Đường, Tưởng Lâu nói: “Không phải. Chiều nay chạy thử tính năng không cẩn thận quẹt trúng.”
Buổi chiều Lê Đường không đi cơ sở thí nghiệm, không biết tình hình ở đấy có thật sự nguy hiểm như vậy hay không.
Nếu là trước kia chắc chắn cậu phải gặng hỏi đến cùng. Ngày đó cậu để ý nguồn gốc mỗi một vết thương trên người Tưởng Lâu, hỏi hắn bị thương khi đánh với võ sĩ nào, hỏi được tên thì nhớ mặt người ta, dẫu cho cậu nhát cáy không dám “trả thù”, chỉ dám trừng mắt lườm người ta lúc gặp nhau trong phòng nghỉ ở phòng tập quyền anh.
Vật đổi sao dời, hiện tại Lê Đường không có tư cách và cũng chẳng có hơi sức, chỉ hờ hững đáp “ừm” tỏ ý đã biết, lần sau nhớ cẩn thận.
Có lẽ ngay cả sự quan tâm bình thường cũng không còn nữa rồi.
Bảy năm trôi qua Tưởng Lâu vẫn nhớ như in, trước đây mỗi lần thấy hắn bị thương Lê Đường đều buồn bã khó chịu. Bản thân hắn còn tập mãi thành quen, cảm thấy bị thương bình thường ăn cơm uống nước, song Lê Đường lại nghiêm túc bôi thuốc và thổi vết thương cho hắn, thổi mãi mà vành mắt đỏ hoe.
Lê Đường mười bảy tuổi yếu đuối và nhát gan là thế, đến tận bây giờ Tưởng Lâu vẫn không thể tưởng tượng cậu đã làm cách nào mà hạ quyết tâm cầm dao cắt động mạch của mình.
Nhạy bén nhận ra người trước mặt đang nhìn gì, Lê Đường rụt tay giấu sau lưng.
Sau đó cậu hít thở sâu, đeo lên bộ mặt giỏi giao tiếp, trở về sân nhà của mình.
“Trận động đất sáng nay hỗn loạn quá, chưa kịp chào hỏi anh.” Lê Đường cất lời: “Em nghe nói rồi, hóa ra anh ở trong nhóm cộng sự của ROJA, sau này phải gọi anh là sếp Tưởng thôi.”
Tưởng Lâu ngẩn người, có vẻ nhất thời không thể quen được thái độ quá mức tự nhiên của Lê Đường.
“Anh không bỏ vốn, chức vụ ở công ty cũng không phải Tổng giám đốc.” Tưởng Lâu đáp: “Sau này cứ gọi tên anh đi.”
Nghe hai chữ “sau này” mà Lê Đường thầm giật thót.
Sau này… Thật sự vẫn chưa đủ sao?
Lê Đường cố gắng nặn ra một nụ cười khẽ, cất giọng nói: “Coi bộ sếp Tưởng rất tự tin với dự án của các anh, cảm thấy lần hợp tác này có hy vọng tiếp tục?”
Cậu không sửa xưng hô. Gọi thẳng tên như trước đã trở thành mong muốn đơn phương của một mình Tưởng Lâu.
Cũng đúng lúc này Tưởng Lâu nhận ra Lê Đường đã ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình. Có lẽ do cách một tròng kính, ánh mắt ấy lạnh lùng như thể cậu không nhìn một ai đó mà là nhìn về quá khứ khiến cậu chán ghét vô cùng.
Mãi lâu sau Tưởng Lâu mới lại hé môi: “Anh không có ý đó.”
Những lời khác hắn không nói ra được nữa.
Từ lâu hắn đã mất tư cách, cũng chưa từng tham lam muốn được tha thứ. Hoàn cảnh hiện tại đã tốt hơn dự đoán của hắn cả vạn lần, ít nhất Lê Đường vẫn chịu nói chuyện với hắn, chịu nhìn hắn lấy một cái.
Dù cho ánh mắt ấy ngập tràn kháng cự, oxy xung quanh như bị rút cạn trong phút chốc, Tưởng Lâu sắp chẳng cách nào thở nổi.
Lê Đường nói xong mới cảm thấy không ổn, dù đối diện là bạn làm ăn không thể hợp tác thì cũng không nên mang ý chế nhạo như thế.
Cậu biết mình hoảng loạn mất trí, mình đánh giá cao bản thân, tưởng rằng qua ba tháng rèn luyện, được người ta gọi một tiếng “sếp Lê” là có thể bình tĩnh xử lý tốt mọi việc một cách thành thục lão luyện.
Nhưng chuyện dĩ vãng mất bảy năm cũng không quên được sao có thể hoá giải chỉ trong vài tháng.
Hóa ra chỉ giữ bình tĩnh ngoài mặt cũng khó như lên trời.
Môi run run, Lê Đường bỏ lại một câu “xin lỗi” rồi đứng dậy rời đi.
Sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, Tưởng Lâu nói: “Người nên xin lỗi là anh… Anh xin lỗi.”
Lê Đường tự cảm thấy thất thố nên chẳng dám quay đầu, rảo bước cực nhanh: “Sếp Tưởng xin lỗi chuyện gì? Vì trận động đất ban sáng sao? Đấy là thiên tai, em sẽ không hồ đồ đến mức đổ việc này lên đầu công ty các anh đâu.”
“Vậy việc khác thì sao, có đổ lên đầu anh không?” Tưởng Lâu hỏi.
“Nếu em nhớ không nhầm thì đây là lần đầu làm việc với công ty sếp Tưởng, lấy đâu ra việc khác…”
Không chờ Lê Đường dứt câu Tưởng Lâu đã sải bước đuổi theo, nghiêng người chắn trước mặt cậu.
Lê Đường dừng phắt lại, vô thức ngẩng đầu đối diện đôi mắt đen láy của Tưởng Lâu.
Không kìm được ngừng cả thở, vậy nên cậu không kịp trốn, cũng chẳng kịp nhắm mắt bịt tai.
Xa cách bảy năm, lần đầu tiên Tưởng Lâu nhìn Lê Đường ở khoảng cách gần tới vậy, gần đến nỗi tim hắn cũng nhói đau.
Thì ra tận mắt chứng kiến cậu sống tốt là một việc tốt đẹp nhường này.
Ông trời vẫn nhân từ với hắn.
Tưởng Lâu mặc định Lê Đường hiểu “việc khác” là việc gì, hắn nói: “Em muốn đổ lên đầu anh thì cứ đổ lên đầu anh, phải hận anh chứ đừng oán trách bản thân.”
“Ông trời muốn trừng phạt thì cũng là trừng phạt anh, em phải mang theo nỗi hận anh mà sống tiếp.”
*
Chu Đông Trạch vừa đỗ xe trước khách sạn thì bắt gặp Lê Đường bước vội ra từ cửa chính, xác nhận biển số xe xong đi thẳng đến.
Nhìn hướng Lê Đường đi ra qua cửa sổ xe, Chu Đông Trạch ngạc nhiên khi trông thấy bóng người đứng trước cửa.
“Chúng ta đi thôi.” Lê Đường nói.
Chu Đông Trạch lái xe lên đường.
Trong gương chiếu hậu, bóng người màu đen đứng giữa màn mưa càng lúc càng xa, Lê Đường khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên có vẻ người đó không định đuổi theo.
Hắn chỉ muốn nói hết câu mà thôi.
Đi được nửa đường Lê Đường mới bình tĩnh mà hỏi Chu Đông Trạch: “Cậu lái xe không nghe nhạc sao, yên tĩnh quá.”
Chu Đông Trạch bèn nhấn nút phát trên ô tô: “Tôi còn tưởng cậu thích yên tĩnh.”
“Trong xe cũng không yên tĩnh mà.”
“Ý cậu là tiếng hít thở của tôi quá ồn?”
Lê Đường cười: “Tất nhiên không phải, ý tôi là tiếng động cơ.”
Chu Đông Trạch hiểu ra: “Tiếng nhạc vẫn hay hơn tiếng động cơ thật.”
Đến nơi thì mưa tạnh mây tan, cơn dư chấn trong lòng cũng dần lắng lại.
Lê Đường xuống xe nhìn bốn phía, cảm thấy con phố thương mại này cực kỳ quen. Chu Đông Trạch chỉ biển hiệu của một mặt bằng, cậu nhìn thấy hai chữ “Thê Thụ”.
“Hoá ra ông chủ Chu lại đang tăng doanh thu cho quán nhà mình hả.” Lê Đường cười nói.
“Cậu bảo muốn ăn cơm gia đình còn gì?” Chu Đông Trạch đi trước dẫn đường: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cả Tự Thành tôi nói cơm nhà tôi là số hai không ai dám xưng là số 1.”
Vừa khéo ngoại trừ cà phê thì Thê Thụ cũng làm món ăn nhẹ lót dạ, có đầy đủ thiết bị nhà bếp.
Hơn nữa chiều ngày giữa tuần vắng khách, có thể chú tâm ở trong bếp.
Chu Đông Trạch gọi giao nguyên liệu từ trước, hai người đến nơi thì đồ cũng vừa giao tới, có thịt gà thịt lợn tươi ngon cùng cá và hải sản đã sơ chế sạch sẽ.
Nếu đã nấu ngay ăn ngay thì Lê Đường cũng ngại ngồi không chờ cơm. Cậu đeo tạp dề chuẩn bị phụ một tay.
Song rõ ràng Chu Đông Trạch không cần cậu giúp, hắn nhanh nhẹn đổ cá thái lát vào nồi nước sôi, dầu trong chảo bên kia đã sủi bọt, chỉ chờ vớt cá cho vào dầu nóng.
Lê Đường không xen tay vào được đành đứng một bên nói chuyện cùng.
Chu Đông Trạch vừa trở mặt cá trong nồi vừa nói: “Hình như vừa nãy tôi trông thấy Tưởng Lâu trước cửa khách sạn.”
“Ừ.” Lê Đường thẳng thắn: “Cậu ấy ở trong nhóm cộng sự lập nghiệp của công ty mà tôi đến khảo sát lần này.”
“Trùng hợp vậy.” Chu Đông Trạch hơi kinh ngạc: “Công ty cậu ấy làm mảng nào?”
“Trí tuệ nhân tạo trong y tế.”
“Nghe có vẻ ghê gớm. Cũng khó trách, hồi đi học cậu ấy đã là học sinh giỏi rồi.”
Lê Đường “ừ”: “Trường Trung học Số 1 Tự Thành tốt mà, tốt nghiệp một ngôi trường nổi tiếng rồi học lên một ngôi trường nổi tiếng khác, đương nhiên tương lai rộng mở.”
Chu Đông Trạch khựng lại như nghĩ đến gì đó.
“Sao thế?” Lê Đường hỏi.
“Không sao.” Chu Đông Trạch cười nói: “Trường cũ của mình là tốt nhất, ai mà chẳng phải học sinh tốt nghiệp từ trường nổi tiếng.”
Nhắc đến bạn học thân quen, Chu Đông Trạch kể với Lê Đường rằng hiện tại Tô Thấm Hàm cũng ở Tự Thành, đợt trước gặp nhau tại đám cưới của một bạn học, cô bạn đã bỏ việc giáo viên tiểu học làm beauty blogger, livestream dạy trang điểm tiện thể bán hàng.
Lê Đường gật gù tỏ ý hiểu: “Đúng là cậu ấy không hợp làm giáo viên tiểu học.”
Hai người lại nói chuyện một bạn nam bị chuyển sang lớp thường cứ chia tay rồi làm lành với bạn gái suốt, tin tức mới nhất là chuyện vui, cuối cùng họ cũng sắp làm đám cưới.
“Bỏ qua vấn đề giới tính, tôi còn tưởng cậu đang nói Lý Tử Sơ với Hoắc Hi Thần đấy.” Lê Đường cười: “Nếu xét cả giới tính thì cậu nói Tôn Vũ Tường phải không?”
Chu Đông Trạch nhướng mày: “Cậu vẫn nhớ cậu ấy?”
Lê Đường cười khổ: “Cậu ấy là một người khác thuộc nhóm cộng sự của công ty hôm nay tôi khảo sát.”
“…” Chu Đông Trạch cạn lời mất một chốc: “Chịu thôi, Tự Thành nhỏ quá mà.”
Lại nhắc đến trận động đất sáng nay, Chu Đông Trạch hỏi: “Cậu còn nhớ trận động đất hồi kỳ 1 lớp 11 không?”
Tất nhiên Lê Đường nhớ: “Hôm đấy là cuối tuần, tôi đang cùng m… cùng người nhà đến bệnh viện khám sức khoẻ.”
“Cậu còn nhắn tin hỏi tôi có sao không, bảo tôi ở yên chỗ an toàn.” Chu Đông Trạch nói xong bèn cười: “Sau đó tôi mới biết cậu gửi hàng loạt, ai trong lớp chỉ cần có Wechat của cậu cũng đều nhận được.”
Lê Đường cũng cười: “Bạn cùng lớp với nhau cả, phải đối xử bình đẳng.”
Tuy rằng vẫn có ngoại lệ.
Cậu nhớ con đường đã đi bộ hôm ấy, nhớ cú ngã dưới chân núi, nhớ cuộc điện thoại gọi kiểu gì cũng không được, nhớ sự yên tâm khi nhìn thấy người ấy, nhớ nỗi tủi thân khi được người ấy ôm vào lòng…
Lê Đường hít sâu, lên tiếng đề nghị: “Mình đừng chỉ ôn chuyện cũ, nói thử sắp xếp tương lai đi. Cậu kể đã nhận được offer ở thủ đô nhỉ, văn phòng luật nào thế, có khi tôi lại từng nghe qua.”
Cậu tránh nhắc về những ký ức đau khổ một cách tỉnh bơ như không, đánh trống lảng sang chuyện sự nghiệp mà dù nói sao cũng chẳng đến nỗi tổn thương.
Nhưng nói thế này có vẻ giống xã giao, làm người ta mệt mỏi buồn ngủ.
Lê Đường nói một lúc thì há miệng ngáp, buồn chán xé lá rau bỏ đi thành hình lá bạch quả.
Bỗng nhiên ngoài cửa vẳng tiếng động, có khách vào quán.
Chu Đông Trạch muốn mời khách nên đã bảo bố mẹ về, bây giờ đành tự mình ra phục vụ.
Bếp và khu ăn uống chỉ cách nhau một tấm rèm ngắn, Lê Đường cúi nhẹ đầu là có thể thấy rõ hai khách vào quán sêm sêm tuổi mình, nhìn thái độ thân thiết của họ khi nói chuyện với Chu Đông Trạch thì chắc hẳn là khách quen, chưa biết chừng còn là bạn học ở trường Trung học Số 1 Tự Thành.
Cậu cũng nghe thấy nội dung trò chuyện giữa họ.
Người nữ nói: “Sao hôm nay luật sư Chu có thời gian rảnh đi trông quán thế?”
“Hiếm khi tan làm sớm.”
“Tan làm sớm thì nên về nhà nghỉ ngơi hoặc đi hộp đêm tán gái chứ.”
“Cậu thấy tôi giống người đi hộp đêm không?”
Người nam đi cùng người nữ nói: “Đúng là không giống gì hết. Ngày xưa lớp mình có cậu chăm chỉ nhất, điểm chác cũng tăng vùn vụt, lên lớp 12 là lọt vào mấy hạng đầu khối rồi.”
“Lố quá bạn ơi, sao tôi nhớ là hạng mười mấy cơ mà. Top 10 của đám học sinh giỏi đâu dễ bị lung lay thế.”
Bạn nữ lật thực đơn: “Kể ra thì hai người còn nhớ không, khi đó khối mình có một bạn đẹp trai học giỏi họ Tưởng ấy?”
Người nam trả lời: “Tưởng Lâu chứ gì, ai mà không biết cậu ta.”
“Lúc đấy em không khoẻ phải nằm viện, đi học lại thì phát hiện cậu ấy không ở trường nữa, về sau bận học bù cũng không nhớ ra hỏi, cậu ấy đi đâu rồi?”
“Anh nhớ là chuyển đến trường huyện thì phải, bị trường mình đuổi, tương lai xem như đi tong. Làm sao, bao nhiêu năm trôi qua em vẫn nhớ nhung cậu ta à?”
Con người ta luôn thờ ơ khi nói về chuyện không liên quan đến mình.
“Tự nhiên nhớ ra nên hỏi thôi.” Người nữ mỉm cười huých cùi chỏ vào người nam: “Không phải chứ cái anh này, chuyện từ đời thuở nào mà cũng ghen.”