Khi xe ngựa về phủ thì theo thường lệ sẽ đi ngang qua Phong Nguyệt Lâu, Phù Vân kéo rèm lên nhìn ra ngoài, quay đầu lại hỏi Quý Thính: “Điện hạ không đón Thân Đồ Xuyên ra sao?”
“Đi về trước, có thời gian rảnh thì qua đón.” Quý Thính nhìn bánh ngọt chưa đụng tới trên bàn, mất tập trung nói.
Phù Vân khựng người: “Nhưng bây giờ hắn đã là người của phủ trưởng công chúa, nếu vẫn cứ ở lại chỗ này thì không ổn cho lắm, người bên ngoài chê cười chúng ta thì phải làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yên tâm, trước khi ta chưa đưa hắn ra ngoài, hoàng thượng sẽ không thông báo ra toàn thiên hạ đâu.” Quý Thính nói xong thì đá tấm gỗ dưới chân, “Trong xe ngựa có bánh ngọt mới làm, ngươi muốn ra nếm thử không?”
Dưới xe ngựa im lặng không tiếng động.
Phù Vân vội giảng hòa: “Hôm qua Chử Yến mắc mưa, chắc não úng nước rồi, điện hạ không cần quan tâm tới hắn.”
“Hôm qua ta cũng mắc mưa.” Quý Thính chán nản nhìn y.
Phù Vân nghẹn lời một lúc: “Điện, điện hạ là tiên tử trên trời, mắc mưa thì cùng lắm bị ốm thôi, chứ nước không vào đầu được đâu.”
“…Ngươi đúng là biết ăn nói vẹn toàn.” Quý Thính liếc mắt nhìn y, tiếp tục đá tấm gỗ, “Chử Yến, ta biết sai rồi, đảm bảo sau này không giở trò với các ngươi nữa, ngươi có thể đừng giận ta nữa không?”
Phía xe ngựa vẫn không có tiếng động gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính im lặng chốc lát, đột nhiên ho khan, Phù Vân vội đỡ nàng: “Điện hạ người làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ho…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Quý Thính nháy mắt với y một cái, chỉ trong cái nháy mắt ấy, y thay đổi suy nghĩ, vô cùng đau lòng nói: “Chắc chắn là do tối qua bị cảm, lát nữa về phủ phải gọi đại phu đến xem mới được.”
“Thôi bỏ đi, ta chọc giận Chử Yến và Dự Chi, đây là báo ứng của ta, lần này không mời đại phu nữa, cố chịu là được.” Quý Thính u oán nói.
Phù Vân khuyên nhủ hết lời: “Điện hạ, không được! Người là cành vàng lá ngọc, nếu kéo dài nhỡ sau này có di chứng gì thì sao mà được.”
“Bọn họ đều không quan tâm tới ta, ta chẳng khác gì đã chết rồi cả, cứ mặc kệ vậy đi, nếu ta chết trước khi thành thân thì Thân Đồ Xuyên cũng không cần vào phủ, đến lúc đó ai cũng vui vẻ, vậy cũng tốt.” Quý Thính càng nói càng bi thương, nói xong còn không quên ho vài tiếng, kết quả lúc ho giả bị sặc thành ho khan thật.
Ban đầu Phù Vân còn tưởng rằng nàng tỏ vẻ thôi, nhưng sau đó thấy má nàng dần đỏ lên thì hoảng hốt: “Điện hạ, người không sao chứ?! Phu xe! Đến y quán gần nhất!”
Lúc y kêu rát cả giọng, Chử Yến xoay người luồn vào xe ngựa, lạnh mặt nắm tay Quý Thính, điểm mấy huyệt vị trên tay nàng. Cuối cùng Quý Thính cũng yên lại, mắt ngấn lệ nhìn Chử Yến: “Không phải người không thèm để ý đến ta sao, còn lo cho ta làm gì?”
“Ty chức không dám, không giận điện hạ, ty chức chỉ…” Chử Yến cụp mắt, “Sợ điện hạ chịu thiệt, điện hạ nên được người khác cưng chiều chứu không phải đi cưng chiều người khác, nhìn từ góc độ này thì Thân Đồ Xuyên không phải phu quân.”
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó dịu giọng: “Chử Yến, lúc ta năm tuổi đã quen biết người rồi, bây giờ đã mười lăm năm, ngươi và ta quen nhau lâu như vậy, ngươi có từng thấy ta phải chịu khổ vì ai chưa?”
Lông mày Chử Yến hơi động đậy, im lặng một lát vẫn không nói chuyện.
“Ta biết các ngươi lo lắng nhưng các ngươi có từng nghĩ Thân Đồ Xuyên làm phò mã thích hợp hơn làm thị phu hay không.” Quý Thính nói xong thấy Chử Yến và Phù Vân đều nhìn về phía mình thì cong khóe môi lên: “Triều Lẫm cũng không có luật lệ liên quan đến một thê đa phu, chỉ một mình ta có quyền nạp thị phu, tuy nói thị phu ngang với thiếp thất nhưng không thể tuân theo điều đó được, nếu tương lai hắn nảy sinh lòng gian dối, e rằng sé không xử lý được.”
“Chém cho một đao là được, có gì mà không xử lý được chứ?” Chử Yến nhíu mày.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Cha hắn là cựu thừa tướng, hơn nửa văn thần trên triều là học trò của ông ấy, ta vốn đã không hòa thuận với văn thần, nếu Thân Đồ Xuyên xảy ra chuyện gì, ngươi cảm thấy mấy người đó có tha cho ta không?”
“Điện hạ là trưởng công chúa còn sợ bọn họ sao?” Phù Vân không hiểu.
Quý Thính bật cười: “Nếu hoàng thượng tin tưởng thì cho dù ta vô dang tiểu tốt cũng không sợ bọn họ, nhưng các ngươi cảm thấy bây giờ hoàng thượng tin ta nhiều hơn hay phòng bị ta nhiều hơn?”
Nếu là trước kia thì Phù Vân và Chử Yến sẽ cảm thấy vế trước chiếm phần hơn nhưng qua chuyện ban hôn lần này thì có thể nhìn ra được, hoàng thượng phòng bị trưởng công chúa hơn là tin tưởng. Bị văn thần vạch tội không đáng sợ, đáng sợ là vị ở trên cũng không đứng về phía điện hạ, cứ như vậy thì sau này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Trong xe ngựa yên tĩnh một lúc, Chử Yến lạnh nhạt nói: “Nếu nói vậy thì bây giờ không thể giết hắn, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, nếu hắn chết thì sớm muộn gì những văn thần kia cũng điều tra dính lên đầu điện hạ.”
“Thông minh.” Quý Thính nhìn hắn ta một cái khen ngợi.
Phù Vân nhìn người này rồi lại nhìn người kia, lông mày dần nhíu lại: “Thân Đồ Xuyên phiền phức như vậy, không phải điện hạ không cho hắn vào phủ thì càng tốt hơn sao? Vì sao cứ nhất quyết chọn thân phận thị phu hoặc phò mã cho hắn?”
“Bởi vì cả nhà Thân Đồ Xuyên bị oan, chỉ cần Thân Đồ Xuyên còn dòng dõi ngày nào thì ngày đó có thể lật lại án, đến lúc đó hoàng thượng nhân từ chắc chắn sẽ cho Thân Đồ Xuyên vào triều làm quan.” Quý Thính nhớ lại kiếp trước, nét mặt lạnh đi một chút, “Với tài năng và mối quan hệ của Thân Đồ Xuyên, được trọng dụng chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu hắn so đo chuyện ta làm nhục hắn ở Phong Nguyệt Lâu lúc trước…”
Nàng nói được nửa câu, còn một nửa thì để bọn họ tự nghĩ.
“Điện hạ sợ một ngày nào đó hắn bao thù hay không muốn hắn thoát khỏi khống chế?” Phù Vân nhíu mày.
“Coi như đều đúng, đây cũng là nguyên nhân ta để hắn làm phò mã.” Quý Thính bưng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, nhuận họng xong mới chậm rãi nói, “Luật lệ của triều Lẫm có quy định phò mã không được tham dự triều chính, không được thảo luận chính sự, chỉ cần ta không chủ động hưu phu hoặc hòa ly thì cho dù sau này nhà Thân Đồ khôi phục như xưa, hắn cũng chỉ có thể làm phò mã gia ở phủ trưởng công chúa ta, cả đời này không có duyên với triều đình.”
Nàng nói xong, Chử Yến và Phù Vân đều im lặng, không biết qua bao lâu, Phù Vân nhỏ giọng thì thầm một câu: “Điện hạ luôn có rất nhiều lý do để thuyết phục bọn ta.”
Quý Thính bật cười: “Vậy là ngươi bị thuyết phục rồi sao?”
“Bị thuyết phục rồi.” Phù Vân gật đầu, “Bây giờ Phù Vân cũng cảm thấy, để Thân Đồ Xuyên làm phò mã là lựa chọn tốt nhất, không chỉ có thể phòng ngừa sau này hắn muốn đối phó với phủ trưởng công chúa, còn có thể giúp điện hạ vui vẻ.”
“…Ta cũng không vui vẻ gì.” Quý Thính cạn lời.
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng, tỏ ý không tin nàng chút xíu nào. Quý Thính cũng không để ý tới y, quay sang nhìn Chử Yến: “Ngươi thì sao?”
Chử Yến trầm ngâm một lát rồi cụp mắt nói: “Ty chức tin tưởng điện hạ.”
“Thế còn giận không?” Quý Thính hỏi.
Chử Yến liếc nhìn nàng một cái, vươn tay cầm một miếng bánh trên bàn lên, lặng lẽ lạnh lùng tự ăn. Quý Thính thấy thế thì cười cong cả mắt, sau đó nghĩ đến gì đó: “Các ngươi tin ta rồi thì sau này về nhớ nói lại cho Dự Chi nghe biết chưa?”
“Vì sao điện hạ không tự đi nói?” Phù Vân không hiểu.
Quý Thính thở dài: “Các ngươi đi mở đường trước, nói tỉ mỉ từ trong ra ngoài cho hắn hiểu rồi ta mới đi nói với hắn.”
Phù Vân ngoan ngoãn đáp một tiếng, đến khi trở lại phủ thì đi đến biệt viện của Mục Dự Chi,
ở đó hơn nửa canh giờ, lúc đi ra giọng cũng bị khàn.
“Thế nào?” Quý Thính sốt ruột hỏi.
Phù Vân cũng mơ hồ: “Phù Vân đã làm theo lời điện hạ dặn, giải thích rõ ràng với Mục ca ca, huynh ấy vẫn lạnh nhạt, thong dong, Phù Vân cũng không biết rốt cuộc huynh ấy có nguôi giận hay không.”
Quý Thính nghe vậy thì thấp thỏm trong lòng, do dự một chút rồi đi vào biệt viện Mục Dự Chi, nhìn thấy hắn ta đang ngồi ở bàn đá trong sân uống trà, lập tức lấy lòng đi tới: “Phù Vân nói hết với ngươi rồi chứ?”
“Ừ.” Mục Dự Chi lạnh nhạt.
Quý Thính ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vì thế ngươi cũng nên hiểu rằng nếu ta muốn Thân Đồ Xuyên thì chỉ cần mua bừa một căn nhà rồi cho hắn làm ngoại thất là được, cần gì liều lĩnh đắc tội các ngươi chứ, bây giờ đi đến bước này quả thực chỉ là việc bất đắc dĩ.”
“Ừ.” Mục Dự Chi vẫn chỉ có một chữ như cũ, có thể thấy hắn vẫn định lạnh nhạt với nàng.
Quý Thính im lặng chốc lát, đột nhiên đỏ mắt, nhìn thẳng vào hắn ta: “Ca.”
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Mục Dự Chi hơi buông lỏng.
“Ca ca, hôm qua huynh tức giận, ta mất ngủ đến hửng sáng, bây giờ trong lòng vẫn còn đau.” Quý Thính như con chó nhỏ bị thương, nước mắt rưng rưng tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Ca, ca ca, ca ca ca…”
Sau khi bị nàng gọi một đống “ca”, cuối cùng Mục Dự Chi cũng chịu nhìn sang phía nàng: “Người cũng biết ta là ca của người?”
Quý Thính thấy hắn ta chịu nói chuyện với mình thì cuống quýt gật đầu.
“Thế người biết vì sao ta không muốn Thân Đồ Xuyên vào phủ không?”
Mục Dự Chi hỏi.
Quý Thính trả lời ngay: “Bởi vì hắn không tốt với ta, mà ngươi lại muốn tìm một vị phu quân đối xử cực kỳ tốt với ta.”
“Có biết vì sao ta tức giận không?” Mục Dự Chi lại hỏi.
Quý Thính gật đầu: “Vì ta lừa gạt ngươi, nếu ta muốn Thân Đồ Xuyên thật nên nói đàng hoàng với ngươi, nói nhiều thì ngươi sẽ đồng ý nhưng ta không chỉ không nói mà còn tính kế ngươi, khiến ngươi cảm thấy thương ta vô ích.”
“Người đúng là biết tất cả mọi chuyện.” Mục Dự Chi cười lạnh một tiếng.
Quý Thính ngượng ngùng: “Ta biết sai thật rồi mà.”
Trong đình viện bỗng yên tĩnh một lúc, Mục Dự Chi chậm rãi mở miệng: “Thôi, việc đã đến nước này cũng không còn gì để nói nữa, còn chưa tới một tháng nữa là trong phủ sẽ có thêm người, nên sửa sang lại một phen.”
“Ngươi không giận ta?” Đôi mắt Quý Thính lấp lánh.
Mục Dự Chi nhìn về phía nàng: “Có thể không giận người nhưng người phải đồng ý với ta một chuyện.”
Quý Thính dừng lại một chút, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Hai người nói chuyện rất lâu, coi như đã giải quyết hết mâu thuẫn, tảng đá lớn trong lòng Quý Thính đã được thả xuống, lúc bước đi cũng dễ dàng. Khi đi đến cổng đá ở sân, nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Mục Dự Chi: “Ca, đợi ta thành hôn xong có thời gian rảnh, ta sẽ đi tìm cùng huynh.”
Mục Dự Chi khẽ cười: “Nhiều năm như vậy rồi vẫn không tìm được, không cần nôn nóng nhất thời, người cứ bận việc của người đi.”
Quý Thính gật đầu rồi mới đi khỏi biệt viện.
Sau khi nàng đi khỏi đó thì không về phòng ngủ mà bảo người chuẩn bị xe ngựa, đi tới Phong Nguyệt Lâu.
Tú bà biết tin nàng đến thì sắc mặt khó coi nhưng vẫn lên tinh thần ứng phó: “Sao điện hạ lại rảnh rỗi đến đây thế này?”
“Sao lại rảnh rỗi?” Quý Thính nhìn nàng ta đầy vẻ quái lạ.
Tú bà gượng cười: “Chẳng phải vì nghe tin hoàng thượng ban hôn cho điện hạ đó sao, ta nghĩ điện hạ có người mới bầu bạn nên quên Thân Đồ Xuyên của chúng ta rồi.”
“Vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi, phò mã của bổn cung không phải người mới.” Quý Thính nhanh chân lên lầu.
Tú bà vội đi theo: “Không phải người mới, chẳng lẽ là người cũ trong phủ?’
“Cũng không phải.” Quý Thính cong khóe môi lên, cất tiếng trước khi nàng ta hỏi tiếp: “Mang khế ước bán thân của Thân Đồ Xuyên đến đây, hôm nay bổn cung muốn dẫn phò mã gia rời khỏi chỗ rách nát này của ngươi.”
Tú bà đột ngột dừng bước, bối rối cùng cực.