Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 36: Phó Lý Yến Tướng Quân Trông Có Vẻ Giống Người Tốt



Chiết Tịch Lam hơi đau đầu lại có chút buồn cười.

Đối với một trận nói chuyện vừa rồi của Phó Lý, mọi người khiếp sợ nhưng nàng lại là tập mãi thành quen.
Ba đứa con Phó gia, chỉ có Vô Vọng a tỷ là bình thường.

Phó Lý nhát gan sợ phiền phức, Phó Sư Sư lỗ m/ãng cáu tiết.

Vô Vọng a tỷ thông minh, hai kẻ phía sau… Có lẽ là Vô Vọng a tỷ quá thông minh, khói xanh trên phần mộ lão tổ tiên Phó gia đều bị một mình tỷ ấy hút đi rồi, cho nên đứa thứ hai và thứ ba mới đặc biệt ngu ngốc.
Nhưng lúc ở tại Vân Châu, Phó Lý cũng không dám kiêu ngạo như thế, có thể là Vô Vọng a tỷ đã thành Phó phi, mấy năm này vô cùng được sủng ái, cho nên hắn mới dám như thế.
Nàng dựng thẳng lỗ tai, híp mắt cười chờ Tùy Du Chuẩn phản kích.

Tùy Du Chuẩn ở bên ngoài vẫn luôn rất làm bộ làm tịch, nàng thật muốn nhìn xem, giờ này khắc này, mặt nạ của hắn còn có thể đeo bao lâu.
Nhưng nàng không có nhìn được trò cười.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Yến Hạc Lâm truyền tới: “Du Chuẩn, ngươi bây giờ thật là càng ngày càng thêm hẹp hòi, so đo với một đứa nhỏ làm gì.”
Là Yến tướng quân.
Chiết Tịch Lam xám xịt ngồi xuống, ôm chặt cây cung rụt lại trong góc, cũng không xem trò cười, cũng không dám ung dung nghiêng ngả nữa, vô cùng thành thật có nề nếp.
Hiện giờ nàng gặp Yến tướng quân một cái là lại có chút thẹn với lòng.

Yến Hạc Lâm không có vén rèm xe ngựa lên, giọng nói ôn hòa mang theo hứng thú hỏi: “A Lý Phó gia sao? Ngươi tốt nhất là chớ chọc hắn, hắn cũng không lễ độ dễ bắt nạt như biểu hiện bên ngoài đâu.”
Phó Lý từng nghe nói chuyện Yến Hạc Lâm chết rồi sống lại, nhưng thọ yến mùng tám tháng chạp của phủ Anh quốc công, một cái chân của hắn còn gãy, căn bản chưa từng đi đến phủ Anh quốc công gặp Yến Hạc Lâm.
.wattpad.com/user/thilathila
Nhưng nghe giọng nói điềm đạm, nghe tiếng nói ôn hoà hiền hậu, nghe lời nói là đứng về phía hắn, hắn ngay lập tức thay đổi thành gương mặt tươi cười: “Xin hỏi là vị thiếu gia nào của phủ Anh quốc công vậy ạ?”
Yến Hạc Lâm: “Tam nhi tử Yến Gia.”
Tam thiếu gia à… Là vị tướng quân kia.
Phó Lý vẫn rất tôn trọng tướng quân bảo vệ quốc gia, hắn cũng là người Vân Châu, mặc dù hắn không có mặt ở trận chiến kia của Vân Châu, nhưng đã chết không ít người, a nương còn từng khóc, nói là nhi tức phụ của cháu ngoại trai một nhà cữu công đã bị người Đại Kim người bắt giết.
Người Vân Châu vĩnh viễn tôn kính anh hùng.
Hắn tôn trọng sùng bái nói: “Hoá ra là Yến tướng quân, tướng quân, chờ về sau chân ta tốt rồi, ngài cứ việc sai bảo ta làm việc.”
Thái độ rõ ràng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn kiêu hãnh ưỡn thẳng lưng… Aiz, nếu Lam Lam vén rèm lên nhìn một cái thì tốt rồi.
Tùy Du Chuẩn nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn này của hắn liền tức giận.

Nhưng hôm nay đã không tiện ở chỗ này lãng phí thời gian nữa rồi, hắn giơ roi ngựa lên, không nói một lời, trực tiếp phóng ngựa rời đi.
Phó Lý nhỏ giọng hứ một tiếng: “Nhiều người như thế, cưỡi ngựa đi nhanh như vậy làm cái gì đấy, giẫm phải người khác làm sao bây giờ!”
Vừa mới dứt lời, lại thấy Vân Vương Thế Tử cũng cùng cưỡi ngựa tiến về phía trước mà đi.

Phó Lý vốn cũng muốn mắng Vân Vương Thế Tử một câu, nhưng hắn không dám.
Cái chữ Thịnh này, là họ của Hoàng thất.

Tuy rằng hắn ngu xuẩn, nhưng người nào có thể chọc người nào không thể chọc, hắn vẫn biết được.

Hắn nghểnh cổ lên, chờ sau khi Thịnh Trường Dực rời đi, suy nghĩ kỹ một hồi mới tiếp tục nhỏ giọng nói thầm: “Đoản sí bàng, đoạn sí bàng!”
Sau khi mắng xong hắn hì một tiếng: “Ta thật không tệ, còn gieo vần chân.”
*Vần chân (vần ở cuối câu thơ)
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, bọn hắn ngồi kiệu liễn, không tiện đi theo xe ngựa, nên Ban Minh Kỳ tạm biệt Nam Lăng hầu: “Sau khi tới Nam Sơn, lại cùng phụ thân nói tiếp ạ.”
Hắn lại liếc nhìn xe ngựa phủ Nam Lăng Hầu, sau đó mặt đỏ lên, nhớ tới lúc trước khi chuẩn bị đi biểu muội còn cùng hắn lưu luyến không rời, ai ngờ bây giờ lại sắp gặp được ngay rồi.
.wattpad.com/user/thilathila
Vừa mặt đỏ, lại thấy mình bị lườm, hắn cũng không cần xem là ai, ho một tiếng: “A Lý, đi thôi.”
Phó Lý lẩm bà lẩm bẩm: “Quản cho tốt mắt của ngươi đi, ta luôn luôn nhìn vào ngươi đấy!”
Trong đầu hắn vang lên tiếng chuông.
Thịnh Trường Dực, Ban Minh Kỳ, lại thêm một cái tên Tùy Du Chuẩn, hu, hắn thật nhiều kình địch mà.
Aiz, cũng không có cách nào, Lam Lam quá xinh đẹp.

Muốn trách thì trách chính hắn, nhận khăn tay lại không có trân trọng.
Nhưng mà hắn suy nghĩ cẩn thận, phần thắng của mình vẫn rất lớn.
Đầu tiên, hắn đã ở cùng Lam Lam từ lúc sinh ra, mãi đến năm Cảnh Diệu thứ mười hai mới tách ra.

Bọn họ đã ở cùng một chỗ trọn vẹn mười hai năm!
Còn nữa, hắn có tín vật đính ước, hắn có chiếc khăn tay mà Lam Lam tự tay ném cho, những người khác có không? Có không!
Tất nhiên là không có.

Lam Lam keo kiệt như vậy, khăn tay kia thoạt nhìn chất vải không tồi, là vải tốt, nàng không nỡ cho người khác đâu.
Hu, hắn nhất định phải cẩn thận quý trọng khăn mà Lam Lam cho.
Chiết Tịch Lam không biết một hồi ngẫm nghĩ này của hắn.

Cái khăn kia nàng có được chỉ là trùng hợp, về sau cũng không có cơ hội bán đi, vốn là dùng để tặng người bốn phía.
Giờ phút này nàng chỉ yên tĩnh ngồi trong xe ngựa, không dám nói câu nào.

Đợi một hồi lâu, Tùy Du Chuẩn rời đi, Thịnh Trường Dực rời đi, Ban Minh Kỳ cùng Phó Lý cũng bị khiêng rời đi, rồi sau đó, nàng nghe thấy Nam Lăng hầu nhường đường cho xe ngựa phủ Anh quốc công, chờ đến sau khi xe ngựa của Yến Hạc Lâm cũng rời đi rồi, nàng mới chầm chậm thở ra một hơi.
Ban Minh Nhụy tò mò nhìn nàng: “Vừa rồi vì sao muội lại căng thẳng như thế?”
Chiết Tịch Lam cười nói: “Không có ạ, chỉ là lần đầu tiên muội nhìn thấy nhiều người… như vậy.”
Ban Minh Nhụy cũng có cảm tưởng giống nàng: “Đại ca ca và Yến tướng quân, Tùy đại nhân đã từng được tán tụng là tam kiệt của kinh đô, nhưng rất ít tụ họp cùng một chỗ với nhau.”
“Còn có Vân Vương Thế Tử, ta nghe nói gần đây ngài ấy cực kỳ được Bệ hạ sủng ái, Phó nhị thiếu gia tuy rằng trông không thông minh, nhưng mà tướng mạo đẹp, thật ra cũng có không ít người bằng lòng gả khuê nữ, dẫu sao thì hiện tại Phó phi cũng được tính là độc đắc chuyên sủng.”
Nàng tò mò nói: “…!Lam Lam, Phó phi nương nương là người như thế nào vậy?”
Dù sao Phó Lý và Phó Sư Sư thật sự là… khiến cho người ta phải khắc sâu ấn tượng, nàng ấy không nghĩ ra nổi Phó phi có tính tình thế nào.
Chiết Tịch Lam liền nhớ lại nói: “Phó phi nương nương ấy à…”
Thật ra Vô Vọng a tỷ là một người dịu dàng.

Năm đó tỷ ấy không thường ở nhà trong thành Vân Châu, cho nên cơ hội gặp mặt cùng các nàng không nhiều lắm.

Năm đó Phó gia vốn cũng nghèo ăn không đủ no, Phó gia a gia đau lòng nhi tử, nên cũng không sống ở trong thành Vân Châu, ông ấy muốn về nhà về thôn trồng rau.
Nhưng ông ấy không muốn đi về một mình, cô đơn lẻ loi.

Nên ông ấy đã dẫn đại tôn nữ về cùng.
Lúc đó đứa thứ hai Phó Lý còn chưa ra đời, cho nên thoát khỏi vận mệnh sống ở nông thôn, đợi đến lúc đứa thứ ba là Phó Sư Sư được sinh ra, trong nhà đã có bạc, càng sẽ không đưa đi cho lão gia tử.
Lúc đó, Phó phu nhân muốn đón đại nữ nhi về, nhưng lão gia tử không còn mấy ngày nữa, ông ấy không nỡ để tôn nữ về, cũng không muốn đi nội thành.

Lá rụng về cội, cả đời ông chưa từng đi ra quá thành Vân Châu, đối với ông ấy mà nói, thành Vân Châu là phương xa, ở nông thôn mới là cội của mình.
Bây giờ già rồi già rồi, nên mong muốn con cháu chăm sóc dưới gối, mà không phải đi xa tha hương.

Phó đại nhân vẫn được tính một đứa con có hiếu, nên đã đưa cả Phó Lý và Phó Sư Sư về quê.
Ngày tháng ấm ức của Phó Sư Sư đã trôi qua như thế.

Năm đó lão gia tử có thể đưa Phó đại nhân đi học, cũng là người từng đọc sách, cho nên dạy bảo cháu gái đọc sách viết chữ, dạy bảo ra một hòn ngọc quý trong tay dịu dàng, ông nhìn thấy Phó Sư Sư liền đau đầu.
Vốn là già rồi nên hồ đồ, thế là sự bất công hết sức rõ ràng.

Sau khi Phó Sư Sư về đã từng mắng to lão gia tử ba ngày không ngừng nghỉ, cứ mắng ông ấy không cho trứng gà ăn.
Năm đó, Phó Sư Sư không hề thích Vô Vọng a tỷ chút nào cả, sau khi lão gia tử chết, Vô Vọng a tỷ được đón về, có lẽ là phu thê Phó đại nhân cảm thấy mắc nợ đại nữ nhi, nên cái gì cũng đều đồng ý nghe theo nàng, cái gì tốt đều cho nàng, Phó Sư Sư càng thêm ấm ức, cả ngày khóc lóc làm loạn nói phụ mẫu bất công giống a gia.
Chiết Tịch Lam nhớ lại đến chỗ này, cười nói: “Nhưng Phó phi nương nương rất có kiên nhẫn, tự mình dạy bảo đệ đệ muội muội, khiến cho Phó Lý và Phó Tam đều rất kính trọng tỷ ấy.”
Chỉ một câu nói kia, Ban Minh Nhụy liền biết được Phó phi không phải người có tính tình đơn giản.

Dẫu sao thì có thể làm cho Phó Lý và Phó Sư Sư kính trọng, đây quả thực chính là Phật tổ Như Lai.
Bằng không thì, hai người đã lật trời từ lâu rồi.
Nàng ấy cười nói: “Thật muốn gặp nương nương.”
Chiết Tịch Lam thầm nghĩ, Vô Vọng a tỷ hẳn là sẽ gặp mình một lần.
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng thở dài một tiếng, lại nghĩ tới Chu gia a huynh.

Cố nhân từng người từng người đều gặp được ở kinh đô rồi, không biết Chu gia a huynh thì thế nào.
Hiện giờ huyện Phù Phong đang là thời điểm lạnh nhất, huynh ấy có từng nhận được áo khoác và bít tất mình đưa tới.
Lần trước lúc hỏi Thịnh Trường Dực về a huynh, hắn rất chắc chắn nói cho nàng biết a huynh không sao, nàng đã nghĩ rồi, có lẽ a huynh vẫn làm việc cho phủ Vân Vương.
Như vậy một đường nghĩ đông nghĩ tây, lúc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt Ngũ phu nhân lộ ra một tia ưu thương.
Tim nàng dừng một nhịp, cười cầm lấy điểm tâm cho Bá Thương: “Sao đệ không ăn nữa?”
Chiết Bá Thương thở dài: “Không được không được, ngửi ngửi là được rồi ạ.”
Đợi tí nữa nếu muốn đi vệ sinh thì ngại biết bao.
Hắn sáp đến gần ngửi ngửi kỹ càng, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: “Thật dễ ngửi mà!”
Trẻ nhỏ không biết chuyện buồn, một cái điểm tâm đã đủ để an ủi mình.

Ngũ phu nhân cười lên: “Vậy con cứ ngửi thêm đi, nói không chừng về sau lại luyện ra được một thân bãn lĩnh ngửi mùi nhận biết đồ ăn.”
Chiết Bá Thương rất ngại ngùng: “Vậy thì là mũi chó rồi ạ.”
Trong xe ngựa cười lên ha ha.

Chờ sau khi đến Nam Sơn, các nàng được đưa đến trước một cái doanh trướng: “Nữ quyến đều ở bên này.”
Nam Sơn cũng có hành cung, nhưng Bệ hạ không muốn ở, ông cảm thấy đi săn thì cần phải ở lều vải.

Chiết Tịch Lam còn chưa bao giờ ở lều vải, đi vào nhìn một cái, tốt rồi, không khác gì phòng ở, đồ cần có đều có, không thể gọi là đơn sơ, ngược lại bài trí rất xa hoa.
Nàng và Ban Minh Nhụy ở cùng nhau, Ngũ phu nhân và Đại phu nhân ở cùng nhau.

Ban Tam cùng Ban tứ cô nương sẽ ở cùng nhau.
Bá Thương được đưa đến bên chỗ Ban Minh Kỳ.
Phủ Nam Lăng Hầu không nhiều người, chốc lát đã ổn định xong rồi.

Ngày đầu tiên tất cả mọi người đều thu xếp hành lý, cũng không ai đến thăm.
Chiết Tịch Lam thả mành xuống, ngăn lại mưa gió, nhỏ giọng hỏi Ban Minh Nhụy: “Muội thấy di mẫu không vui lắm, làm sao vậy ạ?”
Ban Minh Nhụy liền thu hồi vẻ mặt tươi cười lại, thở dài: “Sắp tới lễ mừng năm mới, cha và a huynh sẽ về.”
Những ngày này Chiết Tịch Lam bận quá, lại quên việc này, nàng im lặng trong chốc lát, nói: “Không sao, di mẫu nghĩ thoáng.”
Ban Minh Nhụy gật đầu: “A nương chỉ là thỉnh thoảng có chút phiền muộn, phần lớn thời gian vẫn luôn lạc quan tích cực.”
Người nếu là đã nhìn thoáng, thì sẽ không có gì có thể gây tổn thương đến chính mình.
Ban Minh Nhụy nói: “Lam Lam, đa tạ muội, a nương không vui, ta cũng không có chú ý, muội lại nhận ra được.”
Chiết Tịch Lam: “Muội cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy thôi ạ.”
Nàng lẳng lặng ngồi ở trên ghế lau cây cung của mình: “Cho nên nói, có đôi khi mắc nợ người ta rồi, lúc lại bị tổn thương, thì ngay cả hận cũng không dám hận, oán cũng không dám oán, chỉ có thể tự nói với bản thân còn sống đã rất là vừa lòng thỏa ý, sống được như vậy đã là trời cao phù hộ, còn nói gì yêu với không yêu đây?”
Nàng than thở một tiếng: “Di mẫu như vậy, mới là người đáng thương nhất.

Dù làm cái gì, tất cả mọi người đều nói là người không đúng, Không ai quan tâm đến việc người cũng đã cho đi sự chân thành của mình, cái mà người muốn là một đời một kiếp.”
Ban Minh Nhụy liền cười nói: “Muội mới tí tuổi thôi, suy nghĩ lại thật là thấu triệt.”
Một bên khác, Phó Lý nghĩ sâu tính kỹ, sai người khiêng mình đi đến lều vải của Ban Minh Kỳ.

Bá Thương đang viết thư cho cha, thấy hắn đến, vội vàng đứng lên: “Phó gia a huynh.”
Phó Lý đối đãi Chiết Bá Thương vẫn rất hòa nhã.

Hắn liếc mắt nhìn thư từ của Bá Thương, lắc đầu: “Đệ viết a tỷ của đệ nhớ cha đệ hả? Đừng viết, cha đệ biết là không có khả năng.”
Bá Thương gục mặt xuống: “Làm sao huynh biết!”
Phó Lý còn có thể không biết sao!
Hắn nói: “Năm đó đệ còn chưa ra đời đâu, a tỷ đệ hận cha đệ, aiz, hiện tại nhất định cũng hận, đệ đừng viết lung tung.”
Hắn lại bảo Bá Thương đi ra ngoài chơi: “Ta có lời nói với biểu huynh đệ, nghe lời, đệ đi ra ngoài chơi đi.”
Bá Thương phồng cái mặt bánh bao lên, giậm chân mạnh một cái rồi đi ra.

Thư đồng nhanh chóng đuổi kịp, Ban Minh Kỳ nhìn thấy, thở dài: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Lần này Phó Lý đến là dùng điệu bộ của người thông minh để thuyết phục Ban Minh Kỳ.

Hắn giữ nguyên điệu bộ: “Ban cẩu, ngươi còn cười ngây ngô cơ, Lam Lam sắp bị cướp đi rồi.”

Ban Minh Kỳ nhíu mày: “Trừ ngươi ra, còn có ai?”
Phó Lý liền nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi Thịnh Trường Dực, ngươi còn không tin, ta dám cược, chắc chắn hắn thích Lam Lam.

Hôm nay, ta lại phát hiện con cẩu Tùy Du Chuẩn kia thế mà cũng thèm muốn sắc đẹp của Lam Lam… ngươi nói xem, hai người chúng ta, có thể đánh bại hai người phía trước?”
Không sai, mắng chửi người thì mắng chửi người, sau khi tỉnh táo lại, hắn vẫn rất tự mình hiểu lấy.
Thế là, đầu óc thông minh của hắn nghĩ tới một cái biện pháp.
“Hợp tung liên hoành… ngươi biết là có ý gì nhỉ?”
[Hợp tung (chữ Hán: 合縱) là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Kế sách được Công Tôn Diễn đề xuất, sau đó Tô Tần kế tục, kế sách này tạo liên minh theo chiều dọc.
Liên hoành (chữ Hán: 連橫) là sách lược liên minh của nước Tần thời Chiến Quốc được Trương Nghi đề xuất.

Sách lược này được đưa ra để đối phó với sách lược Hợp tung, tạo liên minh theo chiều ngang.

Hiệu quả của sách lược này là giúp nước Tần chiến thắng các nước và thống nhất Trung Quốc (wikipedia)]
Tất nhiên là Ban Minh Kỳ biết, hắn gật đầu: “A Lý, ngươi muốn liên hợp với ta chống lại bọn họ?”
Phó Lý cười lên, hắn kêu: “Ban Minh Kỳ, không ngờ ngươi còn rất thông minh.”
Ban Minh Kỳ: “….”
Tuy rằng hắn rất muốn nói cho Phó Lý, biểu muội sắp định thân với hắn rồi, cũng là tâm ý tương thông, không cần đi cạnh tranh cái gì cả, nhưng nghĩ đến đối phương một người là Thám hoa Tùy Gia, một người là Vân Vương Thế Tử, hắn lại sinh lòng chần chừ, trong lòng không yên, sợ biểu muội bị cướp đi.
Hắn hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy có thể nghe xem Phó Lý có kế sách thần kỳ gì.

Mặc dù trông Phó Lý quá không thích hợp để làm quân sư.
Ban Minh Kỳ: “A Lý, ngươi thử nói cách xử lý của ngươi trước đi.”
Rồi hắn lại quyết định có nên liên thủ với Phó Lý hay không.
Phó Lý liền cười giống như một đóa hoa loa kèn, vội vàng nói: “Minh Kỳ huynh, đệ đã biết huynh là người biết phân biệt hàng tốt xấu mà! Tin đệ, không chịu thiệt đâu.”
Ban Minh Kỳ: “….A Lý, ngươi trở mặt rất nhanh đấy.”
Ban cẩu, Ban Minh Kỳ, Minh Kỳ huynh, thật đúng là cỏ đầu tường gió chiều nào thì theo chiều ấy.
Phó Lý lại nói: “Huynh đừng nói những thứ vô dụng kia, nghe đệ nói đi đã.”
Ban Minh Kỳ: “Ngươi nói đi.”
Phó Lý: “Thịnh Trường Dực vẫn là quân tử, tuy rằng cũng thèm muốn Lam Lam, nhưng lúc nhìn đệ không có gì.

Nhưng Tùy Du Chuẩn, huynh tin đệ, chắc chắn hắn có bệnh, ánh mắt kia, không uống độc dược vài chục năm không độc ra được đâu, chúng ta đối phó hắn trước.”
“Nhưng chúng ta đều đã gãy chân rồi, làm thế nào nào để đối phó? Chắc chắn còn phải liên hợp với người khác.

Đệ có một người có thể kìm hãm được hắn để chọn, huynh đoán là ai?”
Ban Minh Kỳ bắt đầu đau đầu, hắn luôn cảm thấy nghe Phó Lý nói đến bây giờ việc cực kỳ sai lầm của hắn.

Hắn đang muốn từ chối, nhưng Phó Lý cũng mặc kệ hắn có tiếp lời hay không, đã đưa ra quyết định cuối cùng bằng một câu.
“Là Yến Hạc Lâm!”
Hắn phân tích vô cùng có căn có cứ: “Huynh xem hôm nay, Tùy Du Chuẩn chống lại Thịnh Trường Dực còn không lui, nhưng chống lại Yến Hạc Lâm, lại trực tiếp bỏ chạy, chúng ta phải đi dụ dỗ ngài ấy đối phó Tùy Du Chuẩn.”
Hắn hứ một tiếng: “Còn Du Chuẩn cơ đấy, đệ thấy hắn chỉ là cái gốc măng, sớm muộn rồi cũng sẽ bị lột vỏ nấu thôi.”
Cho dù thế nào thì hắn cũng đã quyết định rồi: “Bất luận huynh nghĩ như thế nào, ta cũng sẽ đi mê hoặc Yến tướng quân, nhờ ngài ấy giúp chúng ta.”
“Yến tướng quân trông có vẻ giống người tốt, ngài ấy nhất định sẽ giúp ta.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.