Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 112: Chiết Tùng Niên (3)



Cha Tống rất vui, nhưng Tống Đào Yêu lại không vui. Nàng nói: “Nhưng con không quen biết nhi tử của Huyện lệnh mà.”

Cha Tống cười ha ha: “Không cần con quen, cha cũng đã giúp con xem qua rồi, công tử của Huyện lệnh trông đẹp, lại có tài năng có học vấn, sau khi con qua đó, nhất định sẽ có cuộc sống tốt.”

Tống Đào Yêu: “Nhưng tại sao hắn muốn cưới con? Hắn mà tốt như thế thì tại sao lại muốn cưới người giống như con chứ.”

Cha Tống trợn mắt nhìn nàng: “Con làm sao nào, con xinh đẹp, lại hiếu thuận, làng trên xóm dưới ai mà không biết.”

Ông nhỏ giọng nói: “Bà mối nói, công tử nhà Huyện lệnh từng thấy con cưỡi ngựa một lần, biết con là một người lợi hại.”

Trở về thì nói với Huyện lệnh. Huyện lệnh có thể âm thầm đi tiếp tế Chiết Tùng Niên, đủ thấy được là một người hiểu biết. Lại biết được Tống gia… Chiết Tùng Niên vẫn luôn dựa vào Tống gia tiếp tế, lúc ông ấy điều tra về Chiết Tùng Niên, cũng từng điều tra về Tống gia, lúc ấy ông đã cảm thấy Tống gia là một nhà tốt, nếu không thì sao có thể cho Chiết Tùng Niên cơm ăn từ năm này qua năm khác chứ?

Cho nên vẫn rất hài lòng với nữ nhi nhà họ. Đương nhiên, ông ấy càng thêm biết tâm tư của nhi tử nhà mình… Nhất định không phải cảm thấy Tống gia cô nương cưỡi ngựa giỏi, có lẽ là trông xinh đẹp.

Có điều, cái nhìn đầu tiên của các thiếu nam thiếu nữ đều là nhìn mặt mà. Huyện lệnh hỏi nhi tử: “Con đã quyết định chưa? Nếu con thật sự thích thì ta sẽ đi cầu hôn. Sau khi thành hôn, con phải đối xử tốt với người ta đấy.”

Nhi tử Huyện lệnh ngượng ngùng gật gật đầu. Hắn đọc sách không tốt, võ thuật cũng không giỏi, nhưng bởi vì không phải là trưởng tử cho nên cũng không ai yêu cầu hắn tốt như thế này tốt như thế kia.

Một người bình thường không có gì đặc biệt, đi ở trên đường phố, nhìn thấy cô nương cưỡi ngựa mà đến, tư thế oai hùng hiên ngang, rực rỡ cứ như vầng thái dương trên bầu trời, tất nhiên là thích.

Vì thế đã vội vàng vàng tới cầu hôn.

Nhưng Tống Đào Yêu lại không muốn. Cha Tống tức giận cực kỳ: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, chuyện con cái, cũng phải do phụ mẫu quyết định, cha rất vừa lòng nhà huyện lệnh, cho dù con không muốn thì cũng vô dụng.”

Nhưng ông chỉ có một khuê nữ như vậy, cũng không thể ép nàng gả được. Coi như là không gả, cũng phải có nguyên nhân, ông đập tay lên bàn: “Con nói xem… Con nói xem nào! Hôn sự tốt như thế, bỏ lỡ rồi thì không có nữa đâu!”

Tống Đào Yêu đỏ mặt, ấp úng nói: “Cha, con không thích nhi tử huyện lệnh.”

Lúc cha Tống nghe thấy những lời này cũng không kịp phản ứng, chỉ nổi giận đùng đùng hỏi ngược lại: “Vậy con thích nhà ai?”

Tống Đào Yêu quay đầu, thấp giọng nói một câu: “Chiết gia.”

Cha Tống tức giận đến mức mũi đều bốc khói: “Ta biết ngay là tiểu tử kia mà! Con nói xem, có phải lúc trước hai đứa đều liếc mắt đưa tình hay không!”

Tống Đào Yêu lắc đầu: “Không có, thật sự không có. Hôm nay hắn mới nói thôi, hắn nói muốn cưới con.”

Cha Tống ngạc nhiên: “Hôm nay hắn vừa nói mà con đã đồng ý ngay rồi? Không phải con nói trước đó chưa từng liếc mắt đưa tình sao?”

Tống Đào Yêu thấp giọng nói: “Tuy chưa từng nhưng trong lòng hẳn là vừa ý. Hôm nay hắn vừa nói, mặc dù con rất ngạc nhiên nhưng mà rất vui.”

Những thứ này nói như thế nào đây… Những thứ này cũng không cần phải nói. Mặc dù lúc trước chưa từng làm rõ, nhưng thanh mai trúc mã lớn lên, ai cũng không cần nói rõ.

Cha Tống giận dữ, lại không tiện nổi giận với khuê nữ, chỉ hỏi: “Con đã quyết định chưa?”

Tống Đào Yêu đỏ mặt gật đầu.

Cha Tống nổi giận đùng đùng chạy đến nhà Từ tiên sinh đánh Chiết Tùng Niên một trận.

Sau khi đánh xong về nhà, thấy khuê nữ trông mong nhìn ông, ngược lại gật đầu: “Đứa nhỏ này cũng là đứa mà cha nhìn từ nhỏ đến lớn, hiện giờ lại là tú tài… Tuy là một tú tài nghèo nhưng tuổi còn nhỏ, tương lai có lẽ cũng có thể làm quan, coi như có chút hi vọng.”

Cha Tống không phải là người có tầm nhìn xa trông rộng, ông vẫn rất lo lắng. Ông nói: “Trên trấn cũng có mấy tú tài, chỉ tú tài cha biết thì có một người chỉ biết đọc sách, không biết làm lụng, còn phải đi thanh lâu làm bộ như ông lớn, còn có một người cưới mười mấy thiếp thất… Người đọc sách này, sách còn chưa đọc ra đã biến thành như vậy rồi.”

Hơn nữa mấy tú tài này, chẳng hề có lấy một người trúng cử nhân.

Ông ưu sầu vô cùng: “Người đọc sách, hai con mắt chỉ biết nhìn chằm chằm sách, hắn cũng sẽ không cảm thấy con đẹp hơn sách, đến lúc đó con với sách, bên nào nhẹ bên nào nặng đây?”

Cho nên mặc dù lúc trước Chiết Tùng Niên ở trước mặt mình, ông cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn hắn làm con rể.

Tống Đào Yêu lại nói: “Con biết cha lo lắng, nhưng cho dù con gả cho ai thì con cũng đều sẽ không quan trọng bằng những thứ để lập nghiệp trong tay họ.”

Cha Tống: “Nhưng mà gả cho công tử nhà Huyện lệnh thì con còn có thể nhắm tới tiền tài, nhắm tới nửa đời sau an ổn, con gả cho Chiết Tùng Niên, nhắm tới cái gì chứ?”

Tống Đào Yêu suy nghĩ một chút: “Thì nhắm tới con người này của hắn đi, bọn con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con biết cách đối nhân xử thế của hắn, biết bản tính của hắn, hắn nhiệt tình giúp đỡ người khác, trung nghĩa lương thiện, giả sử tặc khấu đến, con không thể đảm bảo liệu công tử Huyện lệnh có thể sẽ vứt con lại mà chạy trốn hay không, nhưng con có thể đảm bảo, Tùng Niên sẽ không bỏ con lại.”

Cha Tống trầm mặc.

Chiết Tùng Niên con người này ấy à, nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt. Nhưng quả thật là thật, hắn ta là người mà mình nhìn lớn lên, vẫn là hiểu rõ nhân phẩm của hắn, vì thế thở dài: “Ta rất muốn gả con vào nhà Huyện lệnh nhưng lại sợ con bị ức hiếp. Ta luôn hy vọng con có thể sống cả đời thanh thản ổn định, nếu con thật sự không thích nhi tử huyện lệnh, vậy thì thôi đi vậy.”

Tống Đào Yêu vô cùng vui mừng: “Cha, cha thật tốt.”

Nhưng lúc này cha Tống lại phản ứng lại, bất đắc dĩ nói một câu: “… Cho dù là tặc khấu tới, cũng không phải vấn đề hắn có bỏ con lại hay không, mà là vấn đề con có bỏ hắn lại hay không.”

Tống Đào Yêu cười rộ lên, cười rất vui sướng: “Đúng vậy nha, hắn lại không lợi hại bằng con!”

Sau đó thì thành hôn, hai người có nhà mới. Đúng là Chiết Tùng Niên giống như lời Tống Đào Yêu nói, đối xử với nàng rất tốt, Từ tiên sinh còn cười nói: “Nhanh sinh con đi, ta cũng có thể giúp dạy nó đọc sách.”

Người già rồi lại càng thích trẻ con. Nhưng Vân Châu thật sự rất hỗn loạn, một trận chiến loạn, Từ tiên sinh đã chết rồi.

Không chỉ có Từ tiên sinh đã chết, người của Tống gia cũng chỉ còn lại một mình Tống Đào Yêu.

Vải trắng treo khắp thành Vân Châu, chẳng ai biết sau trận chiến loạn tiếp theo, bản thân mình sẽ chết hay không.

Trong trận chiến loạn này, Chiết Tùng Niên quả thật giống như những gì Tống Đào Yêu suy nghĩ, vẫn luôn trông coi ở bên cạnh nàng chưa từng rời đi, một người gầy gầy nhỏ nhỏ cũng cầm rìu lên, lộ ra vẻ mặt hung ác.

Nhưng hai người sống sót, người thân lại đều đã chết hết. Sau khi Tống Đào Yêu im lặng một tháng, nói với Chiết Tùng Niên: “Chúng ta rời khỏi nơi này đi… Chúng ta đừng ở Vân Châu nữa.”

Nhưng Chiết Tùng Niên lại lắc đầu: “Ta cũng muốn rời đi, nhưng mà… Nhưng mà ta muốn tất cả mọi người ở nơi này được sống sót hơn.”

Hắn không phải nói lời nói có vẻ ngoài đường hoàng, hắn là nói lời thật lòng. Bắt đầu từ khi cha nương hắn…, ý niệm này vẫn quấn lấy hắn.

Tại sao phải chết nhiều người như vậy chứ? Người của thế hệ này đến thế hệ khác chết ở nơi này, bọn họ có thể sống hay không?

Hắn trầm giọng nói: “Huyện Phù Phong mỗi một năm đều sẽ chết đi rất nhiều tướng sĩ, trong thành Vân Châu cũng phải chết đi không ít dân chúng, nhưng quân chủ có lệnh, thành mất người vong. Nếu thành Vân Châu không còn nữa thì Đại Lê* chúng ta cũng sẽ không còn nữa.

Cho nên nơi này không rời khỏi được.

Hắn kiên định nói: “Đào Yêu, cuối cùng sẽ có một ngày, dân chúng Vân Châu sẽ không chịu khổ gập ghềnh, con của chúng ta cũng sẽ khỏe mạnh lớn lên, lập gia đình.”

Tống Đào Yêu nhìn gương mặt hắn, không nói muốn rời đi nữa.

Năm sau, nữ nhi của họ chào đời. Đây thật đúng là việc vui. Nụ cười vẫn luôn nằm trên môi Tống Đào Yêu, nàng nói: “Chàng mau đặt một cái tên hay cho con bé đi, chàng xem con bé trông xinh đẹp biết bao.”

Chiết Tùng Niên luống cuống tay chân, run lẩy bẩy, tim đập thình thịch không ngừng, không tin bản thân đã có nữ nhi.

Một hồi lâu trái tim mới ổn định lại. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Hiện giờ vẫn là sáng sớm, chi bằng gọi là Triêu Yên đi? Nhất nhật chi thịnh, vi triêu yên, vi tịch lam.”

*[Nhất nhật vi thịnh, vi triêu yên, vi tịch lam: Trong một ngày, thứ đẹp nhất là sương mù sáng sớm và sương mù lúc hoàng hôn ở trong núi.]

Tống Đào Yêu gật đầu, ôm nữ nhi đung đưa: “Được, vậy thì con bé tên là Triêu Yên.”

Trái tim Chiết Tùng Niên mềm nhũn: “Chúng ta có nữ nhi rồi, ngày mai ta sẽ đi nói cho các trưởng bối biết.”

Vẻ mặt Tống Đào Yêu dịu dàng vô cùng: “Được… Nếu cha, a huynh với tiên sinh biết, nhất định sẽ rất vui.”

Hai người bọn họ là hậu duệ duy nhất của hai nhà, hiện giờ tiểu nha đầu này cũng là hậu bối duy nhất của hai nhà.

Là nên đi đến trước mộ cúng bái.

Một đôi phu phụ trẻ tuổi bắt đầu nuôi dạy con. Nhưng ngày này đến ngày khác, bởi vì có thêm một đứa nhỏ, cho nên mâu thuẫn cũng nhiều lên.

Tống Đào Yêu không chỉ một lần nói với Chiết Tùng Niên: “Đồ cần mua cho Yên Yên rất nhiều, bạc lúc trước chàng cho mượn thì bây giờ đòi lại đi, bản thân chúng ta khổ cũng được, nhưng ta không muốn con chịu tội theo.”

Trên mặt Chiết Tùng Niên lộ vẻ khó xử.

“Nhà chúng ta còn có thể chống đỡ một chút không?”

Không phải hắn không muốn đi đòi tiền, mà là tổng cộng cho mượn mười lượng bạc, chia cho ba người mượn. Một người đã chết, để lại mẹ goá con côi, bây giờ đi đòi không thích hợp. Một người mới mất đi lão phụ thân và nhi tử, đang lúc đau lòng, đi đòi cũng không thích hợp, còn có một người triền miên trên giường bệnh, tiền kia là tiền cho hắn mua thuốc cứu mạng, càng thêm không thể đi đòi.”

Hắn nói như vậy cho nàng nghe, Tống Đào Yêu chỉ oán hận mà trừng mắt với hắn, cũng không thúc giục nhiều, sau khi thở dài một lúc thì hạ tử lệnh: “Về sau chàng không thể lại cho bên ngoài mượn bạc nữa, chàng làm như vậy, sẽ chỉ làm mẹ con chúng ta chịu khổ, chẳng lẽ chàng nhẫn tâm để cho nữ nhi của chàng ăn không đủ no ngủ không đủ ấm sao?”

Tất nhiên là Chiết Tùng Niên không muốn. Hắn sẵn lòng dùng mạng sống của mình để bảo vệ mạng sống của thê tử và nữ nhi, hắn nói: “Sau này ta nhất định sẽ chú ý.”

Nhưng trong miệng hắn nói, trong lòng lại không đủ kiên định. Vân Châu quá nhiều người người đáng thương, hắn chỉ có thể mang về phần lớn bạc, sau đó lén giữ lại một ít, mua chút đồ ăn cho những người sắp đói chết kia.

Thật ra Tống Đào Yêu biết hắn đang lén làm như vậy, nhưng cũng không nói gì. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái tháp, hắn đang cứu người, là đang cứu mạng, nàng không thể ngăn cản hắn đi cứu mạng người được.

Người từng chịu khổ đều biết, khi ở trong tuyệt vọng, nếu có người đến đưa tay giúp mình một phen thì đó chính là ân tái tạo.

Tống Đào Yêu chỉ có thể yên lặng mà nhìn. Bạc thiếu thì bắt đầu thêu hà bao đi bán, con đói thì nấu cơm trắng cho con bé, còn mình thì ăn cháo.

Chiết Tùng Niên nhìn thấy, trong lòng lo lắng, nhưng khi hắn từ thư quán trở về, khi một người hấp hối vươn tay ra, hắn vẫn cho người ta hai đồng xu.

Hai đồng xu có thể mua một cái bánh bao thịt. Có thể ăn mấy bát cháo.

Nhưng hôm nay Tống Đào Yêu lại vì hai đồng xu mà nổi giận.

“Ngươi tưởng ngươi là ai… Ngươi tưởng ngươi là thần linh của bọn họ sao? Chiết Tùng Niên, ngươi là một con người, ngươi thừa nhận đi, bây giờ ngươi vẫn chỉ là một tú tài, ngươi còn chưa làm quan đâu, ngươi lo trời lo đất, ngươi lo được tất cả mọi người sao?”

Chiết Tùng Niên cúi đầu không nói lời nào, hổ thẹn lại không có biện pháp.

Vân Châu bắt đầu hạn hán rồi, có người bắt đầu ăn đất, có người bắt đầu tự sát, hắn nhìn thấy mà lại không có cách nào, trong lòng hắn cũng rất đau khổ.

Hắn rất sợ mình sẽ đem phần lớn bạc cho những người này, cho nên mỗi ngày chỉ mang trên người mấy đồng xu.

Nhưng mà mỗi ngày mấy đồng, một tháng trôi qua chính là rất nhiều, trong nhà còn không đủ ăn, con cũng đã rất lâu không mua xiêm y rồi.

Chiết Tùng Niên áy náy cúi đầu: “Ta có lỗi với hai người.”

Tống Đào Yêu mắng hắn một trận, trong lòng đã tốt hơn nhiều rồi nhưng phải ưu sầu nói: “Cái thế đạo này, hiện giờ đã hỗn loạn rồi. Chúng ta rời đi thôi, chúng ta không phải tội nhân nhất định phải sống ở nơi này, chúng ta rời khỏi nơi này, đi một nơi không có chiến loạn không có hạn hán, không có ôn dịch, chỉ cần sống sót là được rồi.”

Chiết Tùng Niên vẫn không đồng ý như trước.

Tống Đào Yêu vừa tức vừa giận, cuối cùng nói: “Thật sự không được, ta mang con đi.”

Nhưng có thể đi tới đâu chứ? Nàng vẫn là ở lại. Chỉ là lăn qua lăn lại như vậy một lần, Chiết Tùng Niên lại có thể tốt hơn một chút. Hắn cũng không ra ngoài nữa, cũng mặc kệ mọi chuyện, chỉ đọc sách, không bố thí.

Lúc trước có người mượn bạc cũng đã trả lại, hắn vui mừng đưa bạc đến trước mặt Tống Đào Yêu: “Nàng xem, vẫn còn bạc.”

Nhưng Tống Đào Yêu đã không muốn nói chuyện với hắn nữa: “Vốn chính là bạc của chúng ta, hắn trả lại thì ta phải mang ơn đội nghĩa sao?”

Chiết Tùng Niên cũng không dám nói nữa.

Tống Đào Yêu nhìn hắn là lại đầy bụng tức giận. Nhưng mà hắn cũng có lúc tốt.

Sau khi hai người sinh một nữ nhi thì không có thai tiếp nữa, những người nhiều chuyện bên ngoài nói khó nghe, Chiết Tùng Niên ở bên ngoài nói là do mình, là sức khỏe hắn có vấn đề, không hề để cho nàng bị người ta nói.

Có một số người không tốt với hắn thầm mắng hắn đoạn tử tuyệt tôn, hắn cũng không thèm để ý, trở về là ôm nữ nhi dỗ ngay: “Yên Yên nhà chúng ta là cô nương tốt nhất trên đời.”

“Đương nhiên, tốt hơn Yên Yên còn có a nương nhà con bé nữa.”

Khi Tống Đào Yêu nói cho biểu tỷ Tiêu Chước Hoa ở kinh đô nghe chuyện này, tỷ ấy đã nói thẳng trong lòng: “Nếu làm trượng phu mà ngay cả điểm ấy cũng không làm được thì cũng không thể xưng là trượng phu rồi. Hắn chỉ làm được điều cơ bản nhất nhưng muội đã bắt đầu mang ơn, thế này không giống muội.”

“Muội nhất định phải biết, lúc đầu muội gả cho hắn, không phải vì ham muốn tiền tài gì đó của hắn, mà chỉ là muốn hắn đối tốt với muội. Hắn đối tốt với muội là việc nên làm.”

Tống Đào Yêu cảm thấy biểu tỷ nói rất đúng. Hơn nữa bọn họ hẳn là phải sống tốt hơn mới đúng, hiện giờ bởi vì hắn tiếp tế người khắp nơi, bản thân mình cũng trở nên sống nghèo khổ.

Hai người lại bắt đầu cãi nhau, bây giờ Chiết Tùng Niên cũng không dám cam đoan mình sẽ không cho mượn tiền nữa, hắn chỉ có thể cam đoan sẽ không cho mượn số tiền lớn đi.

Tống Đào Yêu thở ngắn than dài, nhưng cũng chưa từng hối hận vì đã gả cho hắn. Kiểu người như hắn*, nói thế nào đây, ngươi cũng không thể nói hắn là người xấu, chỉ có thể nói hắn là người quá tốt.

Người quá tốt là đối với bên ngoài, không phải đối với mình.

Loại mâu thuẫn này ngày qua ngày lại trở nên gay gắt, đã dần dần bắt đầu chồng chất trong lúc dịu đi, cũng không hòa thuận lại được như trước nữa.

Nhưng hai bên vẫn yêu nhau. Đến khi Chiết Tùng Niên sắp rời Vân Châu đi kinh đô thi, thái độ của Tống Đào Yêu cũng bắt đầu dịu đi.

Người tốt thật sự có đền đáp tốt. Chiết Tùng Niên nhận được bạc của mấy người đưa tới.

Đây đều là bạc cho hắn vào kinh đi thi, từng nhà từng hộ gom góp lại, góp không ít.

Chiết Tùng Niên muốn để lại một nửa cho Tống Đào Yêu nhưng Tống Đào Yêu lại lắc đầu: “Chàng rời nhà đi ra ngoài, nghèo gia phú lộ, vẫn là tự mình mang theo đi.”

Chiết Tùng Niên vẫn lén để lại một nửa trong lu gạo ở nhà.

Bản thân hắn màn trời chiếu đất, cứ như vậy gian khổ đến kinh đô.

Mà lúc này Tống Đào Yêu cũng phát hiện mình đã mang thai.

Đây thật đúng là niềm vui bất ngờ. Nàng tưởng cả đời mình chỉ có thể có một đứa con. Lúc này mọi người vẫn thích nhiều con nhiều phúc, nàng viết thư nói cho Chiết Tùng Niên biết ngay: “Chàng mau đặt tên cho con đi, đoán chừng đến khi chàng trở về, cũng đã sinh ra rồi.”

Sau khi Chiết Tùng Niên nhận được thư cười không khép miệng lại được, lập tức viết thư hồi âm: “Cho dù là nam hay nữ, đều đặt tên là Tịch Lam. Cùng câu thơ giống như Yên Yên.”

Sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Tịch Lam được người xưa dùng nhiều, ví dụ có câu thơ như: Tàn vũ tà nhật chiếu, tịch lam phi điểu hoàn*.”

*Dịch nghĩa: Lúc hoàng hôn ánh chiều tà chiếu rọi trong cơn mưa lác đác sắp tạnh, chim chóc trở về tổ trong sương chiều.

Trích từ cuốn《Thôi Bộc Dương huynh quý trọng tiền sơn hưng》của Vương Duy thời Đường.

Tống Đào Yêu không biết chữ, tất nhiên cũng không biết viết chữ. Nàng luôn phải đi tìm người viết tìm người đọc.

Lúc người đọc thư nói câu thơ này, bụng nàng đã được sáu tháng rồi, nghe vậy thì sờ sờ bụng nói: “Thật đúng là một câu thơ kỳ lạ, vừa có mưa, vừa có mặt trời, còn có chim bay…”

Thật kỳ lạ.

– ———- Hết chương 110 ———-


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.