Dịch: CP88
Hoa nở rộ rực rỡ, chiếu lên một tầng sáng diễm lệ cho nửa vòm trời nơi họ đứng.
Lời nói này của Đường Kỳ Sâm là xuất phát từ chân tâm, nhưng Ôn Dĩ Ninh nghe vào tai thế nào lại có mấy phần uy hiếp. Cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe vẫn còn một tên lớn đầu nhoài người ra xem trò vui, Hoắc Lễ Minh thật muốn lấy điện thoại ra quay lại cái video rồi phát lên nhóm nhỏ của bọn họ. Thánh nhân động phàm tâm kỳ thực cũng rất có cảm giác gần gũi với người trần mắt thịt.
Ôn Dĩ Ninh phản ứng lại, hành động đầu tiên chính là sập cửa cốp sau. Giờ này cũng không tính là quá muộn, từ tòa nhà ra ra vào vào thi thoảng vẫn sẽ có người, cô không muốn bị vây xem. Một động tác đã biểu lộ rõ ràng phản hồi lại câu nói vừa rồi của đối phương: Để bụng.
Một tiếng “rầm” vang lên, cốp sau xe vững vàng đóng lại, kinh động tới cả mấy cánh hoa đáng thương rụng rơi lả tả. Ôn Dĩ Ninh gấp gáp mở cửa sau xe muốn ngồi vào, thế nhưng Hoắc Lễ Minh cố ý chiếm chỗ không chịu nhích mông, đuôi mắt treo đầy ý xấu, “Làm gì đây hả? Ngồi phía trước đi.”
Ôn Dĩ Ninh giận mà không dám nói, đứng đó nhìn chằm chằm anh ta. Hoắc Lễ Minh căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, dứt khoát thẳng cẳng nằm xuống, chiếm hết toàn bộ chỗ ngồi phía sau xe. Làm đến là quyết tuyệt, đây còn không phải là cấu kết làm việc xấu thì là gì đây?! Còn bướng bỉnh nữa cũng vô dụng, Ôn Dĩ Ninh bất đắc dĩ đành ngồi vào ghế lái phụ.
Đường Kỳ Sâm ngồi lên xe, cũng chỉ qua loa nghiêng đầu nói với Hoắc Lễ Minh: “Đừng gây sự.” Sau đó hoàn toàn không nói thêm lời dư thừa nào nữa cho xe chạy đi.
Một cốp xe đầy hoa, hun vào trong xe đều là hương hoa hồng. Hoa vốn là thơm, nhưng khi quá nhiều hoa tụ lại một chỗ cũng rất khủng bố đầu óc người. Đường Kỳ Sâm không quá giỏi chịu đựng cái mùi vị này, nhiều lần nhíu mày, sau đó còn điều thấp nhiệt độ bên trong một chút. Ôn Dĩ Ninh đã sớm nhận ra, nhưng cũng không hé răng, chỉ âm thầm hạ cửa kính xe xuống một nửa để cho gió bên ngoài luồn vào trong.
Cô vừa muốn nói gì đó, trong nháy mắt quay đầu bỗng nhiên cảm thấy bất thường ——-
Xe của bọn họ vừa chạy ra khỏi tòa nhà, còn đang chầm chậm lái trên đường, từ phía đối diện bỗng nhiên có một chiếc xe bán tải lao tới, không chạy theo tín hiệu giao thông mà giống như mất khống chế vòng vèo lung tung phóng về phía bọn họ. Đường Kỳ Sâm bấm còi, lần sau lộ ra gấp gáp hơn lần trước, nhưng đối phương giống như nhìn không ra nghe không thấy, tốc độ không có dấu hiệu giảm đi đánh thân xe tới. Va chạm quá mạnh khiến Đường Kỳ Sâm không kiểm soát được phương hướng, mà một cái va chạm này, khiến cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng bên trong giống như nứt toác.
Ôn Dĩ Ninh hét lên một tiếng, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không thấy đâu. Bởi ngay một khắc va chạm đó, Đường Kỳ Sâm cấp tốc tháo đai an toàn, nghiêng người chắn trước người cô. Mà cũng là trong một tích tắc này, Hoắc Lễ Minh ngồi phía sau xe vươn người đưa tay che chở đầu Đường Kỳ Sâm. Mảnh vụn từ cửa kính xe phóng ra tứ phía, góc cạnh sắc bén đâm vào mu bàn tay anh ta và sau gáy anh.
Giữa lông mày của Đường Kỳ Sâm thoáng chốc hiện lên đau đớn, nhưng động tác bảo vệ Ôn Dĩ Ninh trước sau vẫn duy trì như một.
Nhớ đến mấy ngày trước cô và Hoắc Lễ Minh từng tán gẫu đến chuyện này: “”Ví dụ nếu ba người chúng ta ngồi trong cùng một chiếc xe rồi xảy ra tai nạn, tôi chắc chắn sẽ che chở cho anh ấy, còn anh ấy không chút do dự sẽ che chở cho cô.”
Ôn Dĩ Ninh thầm rủa, Hoắc Lễ Minh đúng là cái tên miệng quạ đen.
Lúc Kha Lễ chạy đến bệnh viện, nhìn thấy đầu tiên là Ôn Dĩ Ninh ngồi trên băng ghế ngoài hành lang. Anh ta đi tới, trên mặt tái mét, “Không sao chứ?”
Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, “Tôi không sao, Đường tổng và tiểu Hoắc vẫn còn ở bên trong băng bó, chắc cũng sắp ra rồi.”
Kha Lễ nhìn về phía cánh cửa đóng kín mấy lần, lông mày nhíu chặt, “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Sẽ không có quá đáng lo, mu bàn tay của tiểu Hoắc nghiêm trọng một chút, nhưng chụp thử rồi, không tổn thương đến gân cốt.”
Đang nói, cửa mở, bác sĩ và y tá đi ra, Đường Kỳ Sâm đi theo phía sau bị hai người đó chặn lại nên họ không nhìn được rõ tình hình, đợi đến khi đứng ở trước mặt, Kha Lễ hít vào một ngụm khí lạnh, Ôn Dĩ Ninh cũng giật nảy mình. Bên phải chiếc cổ thon dài của Đường Kỳ Sâm có một miếng băng gạc dày cộm, là bị mảnh kính đâm vào. Bác sĩ lấy mảnh vỡ ra, đâm rất sâu, lệch một chút thôi là trúng ngay động mạch rồi.
Kha Lễ cẩn thận trao đổi chi tiết với bác sĩ, xác nhận đi xác nhận lại là không sao mới thoáng yên tâm.
Không lâu sau thì Hoắc Lễ Minh nghiến răng chịu đựng tiêu sái đi ra, trên mu bàn tay anh ta có tương đối nhiều mảnh vụn, trên cánh tay cũng bị găm mấy chỗ, máu tươi dính trên cánh tay áo màu trắng nhuộm ra vô số những bông hoa màu máu kỳ dị mà xinh đẹp. Ôn Dĩ Ninh hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
“Không sao.” Hoắc Lễ Minh quay đầu nhìn về phía Đường Kỳ Sâm, “Anh, em da thịt dày cũng quen rồi, nhưng anh phải để tâm một chút. Cái cổ đừng có xoay lung tung, vết thương mà rách ra thì phiền đấy.”
Kha Lễ đi tới, nghe xong lời của bác sĩ càng là nghĩ mà sợ, lông mày nhăn chặt không có dấu hiệu buông lỏng. Kha Lễ ở vị trí này đã bao nhiêu năm, gặp phải khó khăn hơn nữa cũng đều có thể hiên ngang không sợ hãi, trước sau duy trì một vẻ thong dong ôn hòa. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Kỳ Sâm, anh ta tuyệt đối không dám qua loa dù chỉ một chút.
“Để tôi gọi cho lão Trần, không thì ngài qua bên đó kiểm tra lại một chút đi.” Kha Lễ càng nghĩ càng không yên tâm, “Vết thương đó của ngài phải khâu bốn mũi đấy.”
Đường Kỳ Sâm nhấc tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí vết thương, “Không cần.” Lại nhìn sang Ôn Dĩ Ninh, thấp giọng hỏi: “Không bị thương chứ?”
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, cũng nhíu chặt mày nhìn vết thương của anh.
Một câu nói này, Kha Lễ liền hiểu.
Chiếc xe bán tải gây ra tai nạn là sượt qua bên phải, theo lý thuyết thì vị trí ghế phụ sẽ nguy hiểm nhất. Trên đường tới đây Kha Lễ đã nghe được đại khái tình hình từ phía cảnh sát giao thông, biết được người ngồi ở ghế lái phụ là Ôn Dĩ Ninh. Thế nhưng tất cả vết thương đều ở trên người Đường Kỳ Sâm và Hoắc Lễ Minh.
Trong lòng Kha Lễ khẽ nhảy lên. Đường Kỳ Sâm là ai chứ? Nói trắng ra thì chính là, thân cư yếu vị(*), trong âm mưu giả dối trưởng thành lòng dạ đã sớm lạnh lẽo. Trên vai anh có nghĩa vụ nặng nề, bị trói buộc trong nữ nhi tình trường nhỏ bé là không thể. Ngoại trừ bề ngoài đẹp đẽ mà đầy vinh quang này, trái tim của anh phải hạn chế thấp nhất những thời điểm nóng lên. Đạo lý sống ở đời đã quá rõ ràng, lại vì sao bởi vì người khác mà làm tổn hại chính mình đây?
(*) thân ở vị trí quan trọng
Kha Lễ dường như đã nhìn ra, trong lòng ông chủ của anh ta Ôn Dĩ Ninh đã không phải người ngoài.
Đường Kỳ Sâm hỏi: “Xe ở ngoài?”
“Vâng. Lão Dư đang chờ.” Kha Lễ hiểu ý anh, nói với Ôn Dĩ Ninh: “Để lão Dư đưa cô và tiểu Hoắc về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ôn Dĩ Ninh đi lên, nhìn Đường Kỳ Sâm, muốn nói lại thôi, một câu “cảm ơn anh” phát ra trong bầu không khí này thế nào cũng cảm thấy quá sơ sài rồi. Nhưng ngoại trừ cảm ơn cô cũng không biết phải dùng cái gì đi đối mặt với người đàn ông này. Hoắc Lễ Minh gọi cô, “Dĩ Ninh, chúng ta đi trước đi.” Lúc này cô mới cất bước, mạnh mẽ đè xuống một bụng tâm tư nhộn nhạo.
Đường Kỳ Sâm thình lình bỏ lại Kha Lễ, bước nhanh đuổi theo, nhẹ nhàng kéo cánh tay Ôn Dĩ Ninh. Anh giống như đọc ra được suy nghĩ của cô, kéo người sang một bên, tông giọng hạ xuống, giọng nói cũng bình tĩnh, “Không cần tự tạo cho mình áp lực, em không sao là tốt rồi. Còn nữa, tôi cho em thời gian.”
Ngắn gọn không dài dòng văn tự, thậm chí một cái ánh mắt sâu xa cũng không có, nói xong liền quay về chỗ Kha Lễ đang đứng.
Ôn Dĩ Ninh vừa ôm theo một bụng tâm sự nặng nề, trong khoảnh khắc hóa thành bát nước thuốc vừa ngọt vừa đắng, đủ loại chống cự chần chừ đấu đá nhau cũng trong một khắc này hóa thành mây khói. Đường Kỳ Sâm vẫn luôn kín đáo lại có sức mạnh như vậy, lời của anh, với ánh mắt nhìn sâu vào đối phương ăn ý đến lạ, giống như một chiếc chìa khóa thử tra vào ổ, kiên trì ma sát, ôn nhu xoay tròn. Phần sức lực này khiến người ta không đành lòng, thiếu chút nữa thì muốn chủ động vì anh mà mở rộng cửa lớn.
Mọi mẫu thuẫn khổ sở trong lòng chuyển thành từng bước đi cẩn thận. Thật chậm rãi, cũng không còn sợ hãi tiếp xúc ánh mắt với Đường Kỳ Sâm nữa. Đường Kỳ Sâm từ một khoảng cách nhẹ nhàng cười với cô, môi trên chạm môi dưới, dùng khẩu hình nói với cô: “Nghe lời.”
Người đi rồi, Kha Lễ còn chưa yên tâm, “Đường tổng, không thì tôi nói lão Trần qua chỗ ngài xem lại một chút nhé.”
Đường Kỳ Sâm đi theo anh ta ngồi vào xe, đau đớn trên cổ đúng là vẫn rất dằn vặt, anh nói: “Hai ngày này nói với bên ngoài tôi đi công tác, công ty có văn kiện khẩn cấp gì thì mang đến cho tôi. Cũng nói với tiểu Hoắc một tiếng, đừng cho người trong nhà tôi biết chuyện này. Còn nữa, gọi điện cho lão Trần nói ngày mai cậu ta qua đây giúp tôi thay băng, tôi sẽ không đến bệnh viện nữa.”
Kha Lễ đáp ứng, do dự nhiều lần, cuối cùng hỏi: “Đường tổng, là bất ngờ sao?”
Đường Kỳ Sâm tựa đầu về sau, nhắm mắt lại, mệt mỏi vô cùng: “Tôi không biết.”
Kha Lễ nói: “Chủ nhân của chiếc xe bán tải kia say rượu còn lái xe, hơn nữa không phải người địa phương. Trong ấn tượng của tôi cũng không quen người này. Nhưng trên đường lớn rộng rãi thông thoáng như vậy, không đến nỗi từ xa như vậy không nhìn thấy mà hướng về chiếc xe của ngài đâm tới. Có cần tôi đi điều tra người tài xế này một chút không?”
Kha Lễ cẩn thận, anh ta có thể nhìn ra điểm đáng ngờ, Đường Kỳ Sâm không thể không thấy.
Nhưng, “Không cần tra.” Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói: “Chính là bất ngờ.”
Kha Lễ yên lặng, đáp: “Được.”
Vết thương của Đường Kỳ Sâm vẫn tương đối sâu, hai ngày sau mỗi lần lão Trần đến thay băng cho anh đều cau mày lắc đầu. Trong phòng bật điều hòa, Đường Kỳ Sâm hiếm thấy có ngày mặc quần áo ở nhà, mái tóc không qua chải chuốt, mềm mại rũ trên cái trán trơn bóng của anh, cũng che đi mấy phần tinh anh, lại thêm mấy phần dễ gần.
Lão Trần nói: “Lúc đó phải đến phòng khám của tôi mới đúng. Xử lý như thế này chưa đủ tốt, không cẩn thận sẽ để lại sẹo.”
Đường Kỳ Sâm cười cười, “Cũng không phải vết thương trên mặt, không sao.”
Lão Trần thành thạo xử lý, băng gạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ, tiêu độc rồi lại bôi thuốc, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Tôi đã gặp vô số bệnh nhân, nhưng chưa gặp ai không để cho người khác bớt lo như cậu. Dạ dày không tốt, trong năm nay cũng đã tiếp bốn lần nước rồi. Nửa cuối năm mới bắt đầu, chính cậu lại tự tới nộp tiền thuốc trước.”
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu mặc cho anh ta xử trí, khóe miệng cong cong.
“Lại còn xảy ra tai nạn rồi bị mảnh kính đâm vào, cái vết thương này của cậu nhìn qua cũng không ghê gớm gì, nhưng chỉ cần dịch sang một centimet nữa thôi, cậu khẳng định sẽ chịu đủ.” Lão Trần lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Còn cái cánh tay này của cậu nữa, lúc đó mấy người Kha Lễ đều có mặt nên tôi mới để cho cậu chút mặt mũi, cái gì mà không cẩn thận đập vào? Tôi là bác sĩ, lừa gạt trẻ con à? Cậu chính là chơi vật tay với người ta mà bị.”
Nói đến đây, Đường Kỳ Sâm vẫn là có hơi chột dạ dời tầm mắt đi.
“Quen nhau nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết cậu còn có cái loại sở thích này đấy.” Lão Trần những lúc trách mắng người vẫn rất ôn hòa, thuốc thay xong, anh ta kéo khẩu trang xuống, khẽ thở ra một hơi, “Không nói nữa, nói nhiều quá lại có cảm giác mình thành người già lắm lời. Giữ gìn sức khỏe, cẩn thận một chút.”
Đường Kỳ Sâm ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng chuyển động cái cổ, ừm một tiếng rồi hỏi: “Sau khi cắt chỉ sẽ không quá rõ ràng chứ?”
“Tôi bôi thuốc cho cậu rồi, ba ngày sau sẽ không quá rõ ràng.” Lão Trần nói đùa: “Cùng lắm thì nếu có người ở công ty hỏi, cứ nói bị vợ cào là được.”
Với cái phẩm vị này của Đường Kỳ Sâm, bốn bỏ thêm một cũng gần với cái chân tướng này rồi. Anh rất tự nhiên cười cười, khóe miệng cũng giương lên rất nhẹ. Lão Trần đơn giản thu dọn xong đồ, lại dặn dò: “Dù sao mấy ngày nay cậu cũng có thời gian, dành chút thời gian qua chỗ tôi làm cái kiểm tra sức khỏe toàn diện luôn đi.”
Loại kiểm tra sức khỏe này không quá giống những thứ bình thường.
Một người đàn ông hơn ba mươi, ở một vài phương diện khác cũng coi như để tâm bảo dưỡng. Từ khi Đường Kỳ Sâm chưa đến ba mươi mỗi năm đều sẽ làm kiểm tra chăm sóc sức khỏe một lần, rút ít máu kiểm tra tình trạng hormone, đánh giá công năng này nọ một hồi. Đến tuổi xuống dốc cũng là quy luật tự nhiên của nhân loại, thản nhiên tiếp thu, không có gì phải trốn tránh. Cũng may là Đường Kỳ Sâm luôn chú ý bảo dưỡng, mấy năm qua không hề động đến thuốc lá, lại ít uống rượu, kết quả kiểm tra sức khỏe hàng năm cũng còn không tệ.
Anh đồng ý: “Tôi không tiễn, về thong thả.”
Kha Lễ ngồi một bên đứng dậy đưa lão Trần xuống dưới, người đi rồi, anh ta lấy ra vài bản báo cáo vừa lọc ra đưa cho Đường Kỳ Sâm, “Mấy hạng mục mới tháng sau ra thành phẩm đưa tới kế hoạch dự toán, có hai bản báo cáo số liệu tôi sẽ cho người đi thẩm định lại, nửa tiếng sau gửi phản hồi cho ngài.”
Đường Kỳ Sâm xem qua một lượt, nhấn mạnh những công đoạn cần rút ngắn thời gian, lại phê sửa mấy chỗ. Rất nhanh, tà dương phủ kín bầu trời phía tây, ánh nắng bên ngoài cũng dần phai nhạt. Hai ngày nay Kha Lễ đều đến nơi này của anh làm việc, thời gian cũng sắp qua giờ ăn cơm tối.
“Đường tổng, hôm nay ngài muốn ăn gì? Tôi gọi điện cho lão Dư mua về.”
Đường Kỳ Sâm đóng máy tính lại, đặt xuống rồi đứng lên: “Không cần, cậu về đi, buổi tối tôi có chút việc.”
Kha Lễ cũng đứng dậy, “Được, ngài lái xe hả? Hay để tôi đưa đi?”
Đường Kỳ Sâm chọn một chiếc áo phông ngắn tay sọc ngang có cổ từ tủ quần áo đặt lên giường, nói: “Tôi tự lái.”
Công việc bên này kết thúc, Kha Lễ mang theo những văn kiện đã phê duyệt trở về công ty một chuyến. Ngày mai anh ta sẽ phải thay Đường Kỳ Sâm dự một buổi họp bàn về hạng mục kỹ thuật, có một vài tư liệu cần chuẩn bị. Thời gian còn sớm, ở Á Hối vẫn có không ít nhân viên ở lại tăng ca, Kha Lễ đi một vòng, đang chuẩn bị về phòng làm việc của mình thì nghe thấy có người gọi lại.
“Trợ lý Kha.”
Anh ta quay đầu lại nhìn, “Hả? Dĩ Ninh, làm sao vậy?”
Ôn Dĩ Ninh đi nhanh tới, vừa rồi chạm mặt với Kha Lễ nhưng bởi vì xung quanh còn có đồng nghiệp nên có vài lời kiêng kỵ vẫn không tiện hỏi. Hiện tại xung quanh Kha Lễ không có ai, trong lòng lại do dự, cuối cùng vẫn dè dặt hỏi ra: “Đường tổng đã tốt hơn chút nào chưa?”
Kha Lễ hiểu ý, mỉm cười nói: “Vẫn ổn đi.”
Đây không phải là phong cách nói chuyện của Kha Lễ. Từ trước đến giờ anh ta đều cho người khác ấn tượng chắc chắn đáng tin, tốt là tốt, không tốt là không tốt. Còn thêm cái chữ “đi” này là có ý gì chứ?
Ôn Dĩ Ninh bị dáng vẻ lập lờ nước đôi này của anh ta làm cho loạn tung tùng phèo. Trong đầu không ngừng tưởng tượng ra chân tướng phía sau, càng nghĩ càng thấp thỏm, cuối cùng cau mày hỏi: “Tệ lắm sao?”
“Không có chuyện gì lớn, vết thương bị nhiễm trùng một chút, lúc tôi qua đó hình như còn sốt nhẹ.” Kha Lễ bằng phẳng nói: “Phỏng chừng cũng không quá muốn ăn cơm, nhưng tôi định bận rộn bên này xong vẫn cứ mua đồ ăn bên ngoài rồi mang qua đó cho ngài ấy.”
Trên mặt Ôn Dĩ Ninh rõ ràng hiện ra tia lo lắng, môi hơi mím lại, nhưng dưới ánh mắt dò xét của Kha Lễ lại cứng rắn kéo vẻ mặt của mình về bình thản.
Kha Lễ không dám chải chuốt cho lời nói dối quá chân thực, cười cười một chút, tự bê ra cho cô cái bậc thang: “Chỗ tôi cũng không biết còn phải bận đến bao giờ nữa.”
– —–
Trời chuyển tối, thành thị cũng trở nên lưu luyến mà dịu dàng. Một tầng tà dương vàng rực rỡ chiếu sáng cả một nửa vòm trời tây, kéo ra hai đường chân mây dài mà bất tận, báo hiệu đêm hè đã đến rồi. Đường Kỳ Sâm lái xe lên đường trên cao, hạ một nửa cửa kính xuống để cho gió lùa vào trong. Anh thích ngắm nhìn hoàng hôn, dù có việc trên người nhưng vẫn cho xe thả chậm tốc độ, trước khoảnh khắc trăng lên trời xuống hoàn toàn anh cũng đến được chỗ cần đến.
Nơi ở của An Lam trong khu Lư Loan.
Căn nhà này đã được xây dựng từ rất sớm, là ba cô ta tặng. Bộ phim mới của An Lam đang trong giai đoạn chuẩn bị nên có được một thời gian ngắn được tự do nghỉ ngơi. Đường Kỳ Sâm cho xe dừng lại cách đó một đoạn xa, lúc đi bộ qua An Lam đang tưới nước trong vườn hoa. Hôm nay cô ta mặc một chiếc đầm maxi hoa nhỏ, trên vai đặt một chiếc áo khoác mỏng, dù là thời gian nghỉ ngơi thì vẫn luôn giữ cho bản thân xinh đẹp không thể xoi mói.
Nhìn thấy người, An Lam lập tức vẫy tay, sau đó đặt bình tưới nước sang một bên, nhanh chóng bước tới: “Dì đã nấu cơm xong rồi, đều là món anh thích.”
Nụ cười rực rỡ mỹ lệ như hoa đào bay trong gió, ánh mắt trong veo, ngập tràn mong chờ. Ánh mắt thoáng dịch xuống, An Lam nhìn thấy băng gạc trên cổ Đường Kỳ Sâm bị cổ tay mơ hồ che khuất, nhất thời biến sắc, “Anh làm sao thế này? Đừng nhúc nhích, để em xem nào.”
An Lam nhón chân lên, nghiêng cổ sang phải nhìn kỹ, trên mặt là quan tâm và khẩn trương.
Đường Kỳ Sâm không tránh, cũng không hùa theo, mà trực tiếp nâng tay đẩy cổ tay cô ta ra.
Lực đạo này không tính là nhỏ, ngược lại rất nặng. Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, nhưng giờ khắc này lại khiến người ta khiếp đảm e sợ, còn có, trong lòng nguội lạnh. An Lam dừng lại một chút, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, “Hả?”
“Vào nhà.” Đường Kỳ Sâm nói.
Nơi này tuy là tính riêng tư rất tốt, nhưng anh vẫn muốn cẩn thận, đề phòng mọi bất trắc. Cánh cửa khép lại, Đường Kỳ Sâm nói với dì giúp việc đang bận rộn làm bữa tối trong bếp: “Phiền dì đi mua giúp tôi bao thuốc lá.”
Anh đã rất lâu rồi không hút thuốc lá, An Lam nghe được lời này, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng không xong.
Đuổi dì giúp việc đi, Đường Kỳ Sâm rốt cuộc nói đến chủ đề chính, anh hỏi: “Vì sao làm chuyện như vậy?”
An Lam nỗ lực duy trì hồ đồ, kéo kéo khóe miệng, “Chuyện gì cơ? Em không hiểu.”
“Làm chuyện như vậy với anh, vui không?” Đường Kỳ Sâm trực tiếp đánh gãy lời biện hộ giả khờ của cô ta, ánh mắt vừa rồi vẫn tính là hờ hững thong dong, trong thời khắc này, giống như đã hoàn toàn mất đi nhiệt độ. Anh nói: “Tài xế của chiếc xe bán tải kia là bà con xa của một thợ trang điểm trong đoàn đội của em. Anh đã gặp anh ta một lần.”
An Lam thoáng chốc biến sắc.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím, càng thêm hiện ra bạc tình, “Vì sao làm như vậy?”
An Lam nghiêng đầu sang một bên, trên khuôn mặt hiện lên mấy phần bướng bỉnh.
Đường Kỳ Sâm khép mắt, cũng được, loại tính tình này của An Lam sợ là cả đời cũng không học được cách dọn ra bậc thang, kỹ năng nói chuyện trong hòa khí rồi. Trong lòng thở dài một tiếng, Đường Kỳ Sâm dứt khoát nói thẳng. Anh bắt lấy cổ tay An Lam, khí lực lớn như muốn bẻ gãy tay cô ta.
“Từ nhỏ đến lớn, từ khi chúng ta quen nhau, anh chưa từng nói một câu nặng lời với em. Anh coi em như người thân, giống với mấy người Tây Bình, tiểu Hoắc, tính tình trẻ con này của em có tệ hơn thế nào đi chăng nữa anh cũng đều tha thứ. Nhưng mà An An, em không thể không tuân theo quy tắc bình thường, không thể đến cả đạo lý cơ bản cũng không quan tâm.”
Mỗi chữ đều như gai có độc, nói thêm một câu, trong lòng An Lam lại đục ra thêm một cái lỗ thủng. Từ nhỏ cô ta đã bướng bỉnh thích làm theo ý mình, có người nuông chiều nâng đỡ càng khiến cô ta thích tỏa sáng mà kiêu ngạo. Lời này của Đường Kỳ Sâm quá nặng nề, anh rất ít có những lúc bày ra vẻ mặt nghiêm túc trước mặt cô ta như vậy, điều này không nghi ngờ gì đã biến thành đại bản đánh lên người cô ta, cả thảy có năm mươi cái.
Thế nhưng lời của anh quá có lý, kể cả dấu chấm câu cũng không đặt sai chỗ.
An Lam động tâm với anh, hiện tại đứng trước anh biến thành đuối lý. Tình cảm và để bụng đều không thể trở thành lý lẽ, loại xấu hổ bị vạch trần và đố kị phẫn uất tự đáy lòng này đục khuấy cho cô ta máu thịt be bét. Móng tay đẹp đẽ liều mạng đâm vào lòng bàn tay của chính mình, rốt cuộc không thể nhịn được nữa phản bác: “Em không hiểu anh đang nói gì!”
Đường Kỳ Sâm càng bình tĩnh, “Đâm vào bên phải, cũng chính là ghế phụ, bởi vì người ngồi ở ghế cạnh tài xế là cô ấy.”
An Lam ngược lại mất bình tĩnh, gào lên: “Anh trước đây chưa từng vì kẻ khác mà nổi giận với em!”
Đường Kỳ Sâm: “Vậy cũng phải nhìn một chút em đã làm ra chuyện gì.”
An Lam nhất thời thất thần, vẻ mặt cứng ngắc, dần dần, trên mi mắt mang theo ướt át. Cô ta còn chưa chết tâm, nghẹn ngào hỏi lại: “Vậy nên, anh thật sự thích cô ta.”
Đường Kỳ Sâm không trốn tránh ánh mắt truy hỏi của cô ta, yên lặng vài giây, nói: “Anh không phủ nhận, xác nhận lòng mình cần một thời gian, nhưng khi 30 tuổi anh đã vì một lần “xác nhận” mà bỏ lỡ rồi. Hiện tại anh đã sắp đến cái ngưỡng bốn mươi, không muốn lại sai lầm thêm. Nhưng một lần lại một lần, hành động này của em quá tổn thương anh. Em đây chính là muốn dồn người vào chỗ chết, may mắn là miếng kính đó đâm lên người anh, không như mong muốn của em. Nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu chuyện này thật sự như những gì em muốn, em cảm thấy anh có thể tha thứ cho em hay không?”
An Lam ngừng thở, thấp thỏm lo âu, đáy lòng lại hiện lên tia hi vọng. Cô ta cảm giác bản thân muốn nổ tung, mà nửa câu nói cuối cùng của anh rốt cuộc như thùng nước đá giữa mùa đông khắc nghiệt dội lên đầu cô ta, dội cho toàn bộ hùng hổ dọa người cuối cùng tắt lịm.
Đường Kỳ Sâm cho ra một đáp án khẳng định: “Anh sẽ không.”
Nếu em rắp tâm muốn hại cô ấy, anh sẽ không tha thứ cho em.
Lời đã nói đến thế này, thái độ của Đường Kỳ Sâm xem như hoàn toàn rõ ràng. Anh thậm chí không có trấn an và ôn nhu dư thừa làm nền, mặt đối mặt, một đao đem toàn bộ kiêu căng và tùy hứng vô lý của cô ta chặt đứt.
An Lam không còn chút hi vọng, sợ hãi và kinh hoàng vây lấy. Đường Kỳ Sâm như vậy quá xa lạ, lần đầu tiên anh dùng vẻ mặt đàn ông cứng rắn này đối xử với cô ta. Thế nhưng giống như điếc không sợ súng, An Lam vẫn miệng nhanh hơn não, giống như túm lấy một nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, lại giống như đem ra uy hiếp anh: “Đường gia và An gia không thể tách rời!”
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm thâm trầm lại bình tĩnh, đối với lời uy hiếp trắng trợn lại có lực sát thương này giống như thật sự tỉ mỉ suy tư trong chốc lát. Tầm mắt của anh một lần nữa trở lại trên người An Lam, như vực sâu vạn trượng, nhàn nhạt nói: “Như em cũng đã nói, không thể tách rời.”
Đường gia không thể rời bỏ An gia.
Nhưng An gia có thể tách khỏi Đường gia sao?
Đường Kỳ Sâm không chút biến sắc đem phần uy hiếp này trả lại. Sau đó không dây dưa thêm một giây nào nữa, xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa, gió mùa hạ phả lên mặt, chênh lệch nhiệt độ khiến anh khẽ run lên.
Lái xe về nhà đúng vào giờ cao điểm, về đến Tomson Riviera đã hơn tám giờ. Không thể phủ nhận An Lam trong vòng giao thiệp của anh đã có một vị trí khá đặc biệt. Phần tình cảm thân thiết từ nhỏ đến lớn, vừa rồi đối mặt với việc lấy lợi ích ra đàm phán không nghi ngờ gì chính là thương gân động cốt, rất có sức tàn phá.
Đường Kỳ Sâm từ khi lái xe trên đường dạ dày đã ẩn ẩn khó chịu. Sau khi dừng xe, anh đi bộ trên con đường nhỏ trong hoa viên, nơi này ngay phía dưới tòa cao tầng, ánh đèn nhàn nhạt, rất yên tĩnh.
Đi ra ngoài hơi lâu nên vết thương trên cổ cũng bắt đầu mơ hồ đau, Đường Kỳ Sâm xoa xoa cái bụng trống rỗng, không có chút tinh thần nào hướng về phía căn hộ của mình.
Gần đến nơi, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt về phía trước, sau đó triệt để sửng sốt.
Ra khỏi hoa viên là đại sảnh, một thân ảnh nho nhỏ đang cúi đầu ngồi trên bậc thang, có lẽ là bởi vì ngồi quá lâu nên bắt đầu buồn chán giật mấy cây cỏ rồi quấn giữa ngón tay chơi đùa.
Ôn Dĩ Ninh tăng ca xong trở về liền lập tức thay một bộ quần áo mới rồi đi ra ngoài. Nửa người dưới là chiếc chân váy dài chạm đất họa tiết dân tộc, phía trên mặc chiếc áo ngắn hán phục cách tân, tóc vấn lên một nửa, nửa kia nhu thuận buông xuống sau tai.
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, với ánh mắt của Đường Kỳ Sâm khẽ giao nhau.
Ngay một giây sau thì đứng lên, phủi bụi trên váy, sau đó ngượng ngùng đứng tại chỗ.
Tầm mắt của Đường Kỳ Sâm dịch xuống, nhìn thấy hộp cơm giữ nhiệt trên mặt đất.
“Đến đấy à.” Anh đi tới, phản ứng rất bình thường.
Ôn Dĩ Ninh khẽ thở phào một hơi, trong lòng cũng không còn khẩn trương như vừa rồi nữa, ừm một tiếng, “Thuận đường đi ngang qua đây, Kha Lễ nói anh không ăn cơm nên tiện tay mua một phần. Vậy anh ăn đi, tôi……”
Hai chữ “về trước” bị Đường Kỳ Sâm nhanh hơn một bước cắt đứt, không cho cô nói ra khỏi miệng, trực tiếp cắt ngang: “Vào đi.”
Ôn Dĩ Ninh yên lặng một chút, hai giây sau xách chiếc hộp lên, hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
Dạ dày Đường Kỳ Sâm vừa rồi ngâm ngẩm đau, nhưng cũng không quá rõ ràng, sau khi vào nhà anh cũng không có biểu lộ vui vẻ gì quá lớn, ngữ điệu bình thường chậm rãi: “Trong bếp có bát, em lấy ra cho vào bát rồi dùng lò vi sóng hâm lại nhé, dạ dày tôi có chút đau.”
Nói xong liền đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.
Ôn Dĩ Ninh cũng không nhiều, đi vào nhà bếp, đổ canh gà bên trong ra.
Trong phòng yên tĩnh, mà ánh đèn ngoài phòng khách cũng không quá sáng. Phần yên tĩnh này thế nhưng không khiến người ta thở không thông, mà ngược lại có chút cảm giác yên bình.
Trong đầu đang suy nghĩ miên man, bên hông đột nhiên bị siết lấy, đôi tay anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Ôn Dĩ Ninh trong tích tắc ngừng thở.
Vòng tay trên eo siết chặt hơn mấy phần, trên vai cũng bị đè nặng. Đường Kỳ Sâm ôm cô, “Xuỵt.”
Khuôn mặt bên trái của anh chôn ở hõm cổ cô, giọng nói mệt mỏi mà trầm khàn, mi mắt khép lại, do dự nói: “Mệt thật đấy. Để tôi ôm em một cái, một lát thôi, một lát là được rồi.”