Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 61: Tỉnh mộng thấy em (4)



Dịch: CP88

Ôn Dĩ Ninh bị một tiếng “Đường phu nhân” chọc cười, cảm giác kỳ quái, không thể nói là cảm động, chỉ cảm thấy cái danh xưng rất xa lạ. Cánh tay Ôn Dĩ Ninh như có một dòng điện chạy qua, da gà nổi lên tầng tầng, cuối cùng nhịn không được nữa rốt cuộc phì một tiếng bật cười.

Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ nói: “Thế này là sao hả?”

Ôn Dĩ Ninh thật thà đáp: “Ừm, có hơi già chút chút.”

Không khí ấm áp tới đây đứt cái phựt, đường cong rất nhỏ trên khóe miệng Đường Kỳ Sâm cũng thu về. Anh rất ít khi để lộ vui buồn ra mặt, nhưng Ôn Dĩ Ninh biết đây là mất hứng. Cô ôm cổ anh, khẽ cắn môi anh một cái, hàm răng day day bờ môi, thoáng kéo một chút rồi lại thả ra, bỗng nhiên giả vờ kinh ngạc nói: “Môi anh thật mỏng nha, cắn vậy mà không sưng chút nào nè!”

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm tối tăm không rõ, nhéo eo cô một cái rồi thấp giọng nói: “Đừng làm rộn.”

Ôn Dĩ Ninh nghe hiểu, trong nháy mắt khiếp đảm từ trong lồng ngực anh chui ra ngoài. Cô gãi gãi đầu, nhanh như bay chạy đi lấy trái cây cho anh. Bưng một đĩa táo từ trong bếp đi ra, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy Đường Kỳ Sâm đứng trong phòng ăn, hơi ngửa đầu nhìn bức ảnh trên tường. Là ảnh của Ôn Dĩ An.

“Ăn táo đi.” Ôn Dĩ Ninh đặt đĩa trái cây xuống, không nhiều lời.

Tầm mắt của Đường Kỳ Sâm từ trong tấm ảnh chuyển sang cô, “Em gái rất giống em.”

Ôn Dĩ Ninh không tiếp lời anh, lấy ra mấy cái dĩa đặt bên cạnh. Đường Kỳ Sâm rút một nén nhang châm lửa, cắm vào lư hương. Ngoại trừ cúi lạy với tổ tiên của Đường gia, Đường Kỳ Sâm không tin lắm những thứ này, để tâm làm lễ tiết cũng coi như đã hết tâm ý.

Anh đi đến bên cạnh Ôn Dĩ Ninh, hai người yên lặng rất lâu, cuối cùng anh nói: “Chuyện của em gái em, đừng cứ mãi giấu trong lòng rồi một mình chịu đựng, muốn nói có thể nói với tôi.”

Ôn Dĩ Ninh không đáp, cúi đầu, tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, cái chóp mũi cao cao khắc họa ra đường nét xinh đẹp. Đường Kỳ Sâm gạt mấy lọn tóc loạn của cô ra sau tai, ngón trỏ thuận đà chọc chọc cái má cô.

Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu cười với anh, giống như bản thân đã hoàn toàn ung dung không có vướng mắc, ẩn nhẫn cũng bị giấu xuống tận sâu nơi đáy mắt.

Đường Kỳ Sâm không tiếp tục truy hỏi nữa, chủ đề trở về chính mình, “Tôi sinh ra ở Hồng Kông. Bởi hồi đó chuyện làm ăn trong nhà còn đang đặt ở bên kia nên khi còn nhỏ tôi thường xuyên phải di chuyển giữa Hồng Kông và Quảng Châu. Sau khi lên tiểu học mới đến Thượng Hải.”

Trong ấn tượng của Ôn Dĩ Ninh, đây là lần đầu tiên anh kể về gia đình mình, cũng là những chuyện riêng tư đối với những người trong các gia tộc lớn luôn được giữ bí mật tuyệt đối. Ôn Dĩ Ninh cũng là lần trước nghe Trần Táp nói mới mơ hồ biết tình huống của nhà ông ngoại anh ở Nam Kinh. Đường Kỳ Sâm xuất thân từ gia đình giàu có, tập đoàn Á Hối cũng là kiệt xuất trong nghành, thế nhưng những năm này anh rất hiếm khi lên báo, đến cả baidu cũng không thể tìm được thông tin, trên mấy phương tiện truyền thông gần như là không tìm được những chuyện cá nhân của anh. Hiện tại anh chủ động đề cập đến như vậy không khỏi khiến Ôn Dĩ Ninh ngớ ra.

“Nguyên tắc sống ông nội tôi một đời tôn thờ chính là thiết huyết(*), đối với tôi rất nghiêm khắc, năm tôi ba tuổi đã mang tôi đi học cưỡi ngựa. Ngựa trong sơn trang thấp nhất cũng phải cao chừng này……” Đường Kỳ Sâm đặt ngang lòng bàn tay ở vị trí eo rồi nói tiếp: “Có một lần tôi từ trên lưng ngựa ngã xuống, chân trái và tay trái đều gãy, sau khi bình phục mẹ luôn có ý định ngăn cản, nhưng ông nội lại kiên trì để tôi tiếp tục. Ký ức tuổi thơ của tôi rất cằn cỗi, ngoại trừ một vòng bạn với Phó Tây Bình thì căn bản là không tiếp xúc với người bên ngoài. Hồi tiểu học tôi học ở lớp quốc tế, ở trong ký túc, gần như là không có thời gian chơi đùa.”

(*) ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh

Ôn Dĩ Ninh nghe thôi cũng cảm thấy ngột ngạt, loại nhẫn nại người thường không thể có được này, có thế mới biết phía sau phong quang là bao nhiêu khổ sở và nỗ lực luôn bị khán giả bỏ qua.

“Trong thư phòng của ông nội đến tận bây giờ vẫn còn bày những quy tắc vụt đòn dành riêng cho tôi khi còn bé, nói là nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi, sau trưởng thành rồi nhìn vào để không quên đi mất.” Đường Kỳ Sâm bình thản nở nụ cười, “Nói là bóng ma trong lòng tôi thì đúng hơn, khi ấy tay tôi còn bị ông đánh đến chảy máu.”

Ôn Dĩ Ninh không nhịn được cau mày, “Anh cũng đã xuất sắc như vậy rồi, vì sao còn phải đánh nữa chứ?”

“Không luyện được chữ nhi (儿), để một giọt mực rơi trên giấy.” Đường Kỳ Sâm nhớ lại, dáng vẻ vẫn ôn hòa bình tĩnh, “Lão gia tử có một câu nói, hoành chiết thụ loan câu(*), cũng giống như đối thân xử thế, đã hạ bút rồi thì không thể đổi ý, vậy nên mỗi một bước đều tuyệt đối không được phạm sai lầm.”

(*) các nét cơ bản của chữ hán: hoành (ngang), chiết (gập), thụ (sổ), câu (móc)

Ôn Dĩ Ninh dần hiểu ra tính cách nội liễm trầm ổn bên trong của anh là từ đâu mà tích tụ lại rồi.

“Mẹ tôi……” Đường Kỳ Sâm nhìn cô một cái, trong khoảnh khắc ngẳn ngủi dừng lại, vừa là thăm dò, cũng là trưng cầu. Dù sao chuyện Cảnh An Dương từng làm đặt trong lòng ai cũng đã trở thành cái hố sâu khó mà bước qua được. Thấy ánh mắt của Ôn Dĩ Ninh hơi lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, Đường Kỳ Sâm được cô ngầm đồng ý mới tiếp tục: “Mẹ tôi là người Nam Kinh, là cô con gái duy nhất trong nhà. Sau khi tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh thì gả cho ba tôi, từ đó về sau từ bỏ cơ hội công việc, một tay lo liệu toàn bộ những chuyện vụn vặt cho cả một đại gia đình. Bà cũng rất vất vả, tính cách dần trở nên cứng rắn cực đoan. Dĩ Ninh, lần trước là tôi bất cẩn nên mới để em và mẹ vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi. Áy náy đến mấy thì chuyện đã qua có thế nào cũng không thể bù đắp được, tôi chỉ có thể đảm bảo sau này nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Ôn Dĩ Ninh nhẩm tính, đây đã là lần thứ ba anh tự trách bản thân vì sự kiện này rồi. Khi đó đúng là có ghi oán, nhưng thực ra hiện tại cô đã có thể sẵn lòng hướng đến con đường hòa giải, thân là người mẹ, yêu con nên mới sốt ruột, điều này cô cũng hiểu. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt thương tâm tựa già nua đi cả chục tuổi ngày ấy của Giang Liên Tuyết, Ôn Dĩ Ninh lại không có cách nào thuyết phục chính mình.

Cô cầm cái dĩa chọc vào miếng táo, chọc rồi lại chọc, mất tập trung.

Đường Kỳ Sâm nắm chặt tay cô, sau đó nhấc miếng táo kia lên, cầm theo cả bàn tay cô đưa miếng táo vào miệng mình. Ôn Dĩ Ninh bị động tác này của anh chọc cười, căng thẳng trên mặt dần dãn ra, mù mịt trong lòng yên lặng gỡ xuống. Đường Kỳ Sâm nói nhiều chuyện trong nhà với cô như vậy, sao cô có thể không hiểu dụng ý của anh chứ? Đường Kỳ Sâm chỉ muốn cho cô biết, bất đắc dĩ và vui buồn trên đời đều tồn tại công bằng, dù gia thế của anh là như vậy thì cũng có những gian khổ mà người khác không biết. Tất cả những bất hạnh xảy ra trong gia đình cô không phải duy nhất, càng không phải là căn cứ mang ra để xác định ai kém hơn ai hẳn một bậc.

Anh hi vọng cô nghĩ thoáng ra một chút, vui vẻ hơn một chút, chí ít là bây giờ cô không phải đang trong tình trạng là-vì-không-thể-lùi-được-nữa.

Đường Kỳ Sâm nguyện ý làm đường lui của cô.

Câu chuyện bị Giang Liên Tuyết đi tản bộ trở về cắt đứt giữa chừng. Trong tay xách theo một cái túi nhựa rất nhỏ, hai tay vòng trước ngực, lưng thoáng cong, nhìn qua không có tinh thần gì hết. Đường Kỳ Sâm lễ phép chào một tiếng: “Bác gái.”

Thế nhưng Giang Liên Tuyết cũng không liếc anh lấy một cái, bước chân vội vàng đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại.

Ôn Dĩ Ninh nhìn theo bóng lưng của bà, hơi nhíu mày đi tới gõ cửa, “Mẹ làm sao thế? Ra quảng trường nhảy nhót đến vẹo cả eo rồi à?”

Không trả lời.

“Mẹ đừng có nhịn, bây giờ vẫn còn sớm, con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”

Cách một cánh cửa, Giang Liên Tuyết bực bội gào lên: “Đừng có ầm ĩ! Có để cho người ta ngủ không hả!”

Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra làm sao, “Gì chứ, bây giờ mới có mấy giờ?”

“Loảng xoảng!” Một tiếng vang rất lớn, là tiếng đồ vật nện lên cửa. Ôn Dĩ Ninh cũng phát hỏa, “Mặc kệ mẹ đấy! Không quản nữa!”

Hai mẹ con luôn có thể trong hai câu nổi lên chiến tranh, không có gì đáng kinh ngạc.

Đường Kỳ Sâm đứng cạnh Ôn Dĩ Ninh, vỗ vỗ vai cô, “Được rồi được rồi, đừng chấp nhặt với mẹ em làm gì.”

Ôn Dĩ Ninh yên lặng một lát, cuối cùng cũng không để trong lòng. Dù sao hơn hai mươi năm qua đều như vậy, tập mãi thành quen. Nửa tiếng sau Giang Liên Tuyết lại từ trong phòng ngủ đi ra, tươi cười rạng rỡ, vui vẻ ngâm nga một khúc ca nào đó. Đường Kỳ Sâm ngẩn người, có lẽ là đã bị dáng vẻ trở mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng này của bà làm cho chấn động rồi.

Giang Liên Tuyết tô một lớp son môi, mái tóc lượn sóng phong tình vạn chủng, dáng người thon gầy, quần áo đẹp đẽ mặc trên người càng làm tôn lên khí chất. Bà xách một thùng dụng cụ ra, cười híp mắt nói với Đường Kỳ Sâm: “Có biết đổi vòi nước không?”

Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn bà một cái, “Hỏng vòi nước? Để con làm cho.”

Cô vừa muốn đứng dậy, đã bị Đường Kỳ Sâm nhanh hơn một bước chắn trước người, “Để tôi làm được rồi.”

Ôn Dĩ Ninh lập tức vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: “Lão bản, anh có phân biệt được cờ lê và tuốc nơ vít không đấy?”

Đường Kỳ Sâm cười nói, “Không rõ lắm.” Biểu hiện vẫn rất ung dung.

Anh vừa đi vừa xắn tay áo lên, “Bác gái, cần đổi chỗ nào ạ?”

Giang Liên Tuyết chỉ chỉ nhà bếp, “Vòi nước nóng bên kia.”

Ôn Dĩ Ninh vẫn vô cùng không yên tâm, chạy tới sẵn sàng cứu trận bất cứ lúc nào. Nhưng không nghĩ tới vậy mà Đường Kỳ Sâm có thể ứng phó thành thạo, ngón tay thon dài đi với khớp xương cân xứng kia cô vốn chỉ gặp khi anh cầm cây bút vàng ký tên, dáng vẻ tuất dật thư thái, làm thế nào cũng không ngờ được lẫn vào cuộc sống bình thường củi gạo dầu muối vẫn có thể hài hòa đến mê người thế này. Đường Kỳ Sâm đổi ốc vít, vặn vòi nước, cuối cùng lại dùng keo dán bóp lên hai vòng chỗ chắp nối. Giang Liên Tuyết trợn trừng mắt nhìn theo, đúng là ai cũng khó mà ngờ được mười ngón tay không dính nước mùa xuân(*) của người đàn ông này lại có thể làm cả những việc tầm thương nơi nhiễm khói lửa nhân gian.

(*) đại loại là những người ba tháng mùa xuân nước rất lạnh không cần phải giặt quần áo, sau đó rộng hơn là những người có điều kiện gia đình tốt không cần làm việc nhà, quen sống trong nhung lụa

Dĩ nhiên cái cụm này có từ xa xưa, cái thuở mà giặt quần áo bằng bàn giặt gì đó ấy, chứ bây giờ nghĩ theo nghĩa rộng là được rồi haha ~~

Đường Kỳ Sâm rửa tay xong xuôi, đầu ngón tay vẫn còn có nước chảy xuống, “Còn cần đổi cái gì không ạ?”

Giang Liên Tuyết bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Hết rồi.”

Hiện tại đã là hơn tám giờ tối, bà suy nghĩ một chút, lại đổi sang khuôn mặt tươi cười, thình lình nói một câu: “Cái đó, tiểu Đường à, lát nữa để Dĩ Ninh đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi. À, sáng mai nhất định phải qua đây cùng ăn sáng đấy.”

Lời nói bình thường như không thể bình thường hơn, ngẫm nghĩ một hồi vẫn là hợp tình hợp lý, thế nhưng lại thành công khiến Đường Kỳ Sâm ngượng ngùng lúng túng một hồi. Cũng không phải do lời này ngược lại với tâm tư của anh, mà là thái độ đó của Giang Liên Tuyết. Lần này anh đến đây cũng coi như là chính thức ra mắt người lớn, thế nhưng từ các loại biểu hiện của Giang Liên Tuyết, thái độ đối với anh hình như vẫn không quá rõ ràng.

Đường Kỳ Sâm là người thành thạo điêu luyện như vậy, thời khắc này trong lòng cũng bắt đầu có tia hoang mang.

Ôn Dĩ Ninh ngồi một bên không phát biểu ý kiến, vẻ mặt bình thường, không nhìn ra là thất vọng hay bằng lòng.

Đường Kỳ Sâm đáp lại Giang Liên Tuyết, thong thả đứng lên, “Là lỗi của cháu không để ý đến thời gian, bác gái, vậy cháu xin phép đi trước, bác cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Giang Liên Tuyết cười khoe ra hàm răng thẳng tắp, thoải mái đáp: “Tốt.”

Đường Kỳ Sâm lại nhìn sang Ôn Dĩ Ninh, “Đưa tôi đi nhé?”

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, nhanh chóng đứng dậy, “Đi thôi.”

Kéo theo vali đi xuống, sau khi lên xe hai người đều đồng thời bật cười.

Đường Kỳ Sâm cực kỳ bất đắc dĩ, “Sớm biết đã không kéo theo cái vali này.”

Ôn Dĩ Ninh cười đến mức hai vai run rẩy, “Lúc đó rốt cuộc anh nghĩ như thế nào vậy, nhìn thấy anh đến vui quá nên em cũng không để ý.”

“Còn cười được?” Sao có thể không uất ức chứ, Đường Kỳ Sâm rướn người qua, một tay nâng cái cằm nhỏ của cô, sau đó mạnh mẽ hôn lên. Ôn Dĩ Ninh hóa bị động thành chủ động, với anh triền miên một nụ hôn sâu. Hai đôi môi chậm rãi tách ra, lại không nhịn được giương lên tạo thành một đường cung rất nhẹ.

Hô hấp của Đường Kỳ Sâm nặng nề gấp gáp, tia sáng vốn đang ảm đạm đi trong đôi mắt chợt lóe lên ngọn lửa như từ chốn u minh thăm thẳm. Ôn Dĩ Ninh bị anh nhìn đến mức cả người không tự nhiên, cúi đầu, một loại ngầm hiểu ý nào đó trong im lặng từng bước lan tràn. Cô đang khẩn trương, ngón tay theo bản năng kéo kéo váy, nhẹ giọng hỏi: “Lái xe đi, vẫn ở khách sạn lần trước hả?”

Đường Kỳ Sâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đặt tay trên vô lăng, “Nội thất mới, nặng mùi lắm.”

Ôn Dĩ Ninh sau đó định dẫn anh đến một nơi xa hơn nhưng có đẳng cấp cao hơn, Đường Kỳ Sâm lại nói nơi này cách gần chỗ cô, ở tạm đi vậy. Trong lúc làm thủ tục, lấy thẻ phòng, đưa người vào đến phòng Giang Liên Tuyết gọi đến thúc giục liền ba cuộc. Lý do đều là những chuyện vặt vãnh.

Đường Kỳ Sâm vừa mới mở được cửa phòng ra, điện thoại của Giang Liên Tuyết lại gọi đến một lần nữa, vừa ấn nghe liền lập tức ào ào tấn công: “Sao vẫn còn chưa về? Mau về giúp mẹ sửa lại dây mạng, đang đến đoạn gay cấn.”

Ôn Dĩ Ninh không còn gì để nói, Đường Kỳ Sâm mấp máy môi, dùng khẩu hình nói với cô: “Về đi.”

Vị mẹ vợ này so với những vấn đề đau đầu trong kinh doanh thương mại còn khó đối phó hơn.

Ôn Dĩ Ninh cũng không biết hôm nay Giang Liên Tuyết bị trúng tà gì, từ hành vi đến thái độ đều vô cùng khác thường, sau khi về đến nhà, quả đúng như dự đoán, Giang Liên Tuyết đang ưu nhã ngồi trên ghế sô pha cắn hạt dưa xem phim.

“Không phải nói hỏng dây mạng hả?” Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống cạnh bà, cực kỳ buồn bực.

“Ơ, thất vọng hả?” Giang Liên Tuyết cười nói: “Làm hỏng chuyện tốt của hai đứa rồi?”

“Bớt nói linh tinh.” Ôn Dĩ Ninh bất mãn nói, nhưng tâm tình vẫn tính là vững vàng, im lặng một hồi, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc là mẹ làm sao vậy?”

Ngón tay Giang Liên Tuyết đột nhiên cuộn lại, hiểu được ý của cô, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh nói: “Có thể làm sao? Thử cậu ta một chút thôi.”

Ôn Dĩ Ninh trêu chọc: “Có tiền chính là đại gia, lời này là ai nói vậy?”

Giang Liên Tuyết lườm cô một cái, “Bớt lắm lời.”

Yên tĩnh chốc lát, Ôn Dĩ Ninh lại hỏi: “Mẹ, mẹ có gì không hài lòng về anh ấy hả?”

Một ngày huyên náo cuối cùng cũng dừng tại chủ đề chính, bộ phim gia đấu trên tivi ồn ào náo nhiệt tôi một câu anh một câu. Giang Liên Tuyết nhìn thẳng về phía trước, nhưng tâm tư lại không đặt trên đó, mỗi khi trong lòng bà có chuyện sẽ yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí trong nháy mắt nào đó Ôn Dĩ Ninh còn cảm nhận được mấy phần cô độc tịnh liêu.

Cô hạ âm thanh tivi xuống thấp, sau đó cầm luôn điều khiển trong lòng bàn tay. Giang Liên Tuyết nghiêng đầu sang, nhìn thẳng vào mắt cô con gái, “Cậu ta đối với con rất tốt, nhưng con theo cậu ta sẽ phải đối mặt với cả cái gia đình phía sau kia. Mẹ của cậu ta quả nhiên lợi hại, mà mẹ cũng không phải không hiểu được. Nhà người ta tầng tầng lớp lớp đều là quan to, làm cái gì cũng phải chú ý mặt mũi.”

Ôn Dĩ Ninh mím môi, bởi vì không quá muốn khiến bà lo lắng nên theo bản năng hướng về phía lạc quan nói: “Rất nhiều chuyện không vội vàng được, cứ từ từ đi vậy.”

Giang Liên Tuyết ngược lại tán thành với câu này của cô, “Con đã quyết tâm theo người đàn ông này rồi thì cũng chỉ có thể từ từ mà đi thôi.” Nói xong, bà cười cười, chợt cảm thán: “Kể ra số phận của mẹ con ta đều không có ai thuận được một chút. Dĩ An thì không nói nữa, đi sớm rồi, mẹ đây, tuổi trẻ đối nghịch với ông ngoại, đoạn tuyệt quan hệ vẫn khư khư cố chấp gả cho Ôn Mạnh Lương. Cái loại súc sinh như lão ta có thể khiến cho mẹ sinh con dưỡng cái giúp lão chính là phúc phận trời ban cho lão rồi, hừ! Chết thì chết, chí ít còn có mẹ giúp lão ta duy trì cái giống nòi. Còn con, a, con thì nhất rồi!”

Ngữ khí của Giang Liên Tuyết yên tĩnh dị thường, bà rất ít khi có loại tâm tình như thế này, như một tấm lưới mơ hồ không thấy được không sờ được, nhưng phần ngột ngạt này lại lặng yên không tiếng động giam cầm con người, nhất là khi thứ cảm giác đó càng lúc càng trở nên chân thật đến đáng sợ. Trong lòng Ôn Dĩ Ninh không nhịn được khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã sống không tốt như vậy, vì sao năm đó không ly hôn với ba?”

Giang Liên Tuyết nguýt cô một cái, “Ly hôn rồi con với Dĩ An trở thành cô nhi chắc? Loại cặn bã như Ôn Mạnh Lương, bán con đến khu đèn đỏ cũng làm được. Nếu không có mẹ, sao con có thể tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng? Con có thể thuận lợi lớn lên sao? Nằm mơ đi!”

Ôn Dĩ Ninh im lặng.

“Mẹ cũng chẳng sợ đắc tội người ta đâu, hiện tại là làm cái uy hạ đi khí thế của tên Đường Kỳ Sâm đó thôi, cho cậu ta biết con cũng không phải đứa nhỏ dễ ức hiếp. Nhớ kỹ, sau này con và Đường Kỳ Sâm sống với nhau rồi, gặp vấn đề lớn thế nào cũng phải ngồi xuống từ từ nói chuyện, tuyệt đối không được cãi vã rồi chiến tranh lạnh. Thứ gọi là cảm tình này, mới bắt đầu là dựa vào cảm giác và duyên phận, lâu hơn một chút nữa thì phải cẩn thận tính toán từng bước. Còn có bà mẹ ghê gớm kia của cậu ta nữa, sau đó không biết được sẽ dùng cách gì gây khó dễ cho con, thôi thì nhịn được bao nhiêu thì nhịn đi. Sau này mẹ có đi rồi, nếu bị khi dễ nhiều quá cũng đừng sợ, căn nhà này để tên con, cũng coi như con vẫn có nơi mà về.”

Ngữ điệu đàng hoàng trịnh trọng như vậy xưa nay chưa từng thấy qua, Ôn Dĩ Ninh muốn cười, “Cái gì mà đi rồi chứ, à, con hiểu rồi, mẹ sắp gả cho chú Dương hả?”

Sắc mặt Giang Liên Tuyết như thường, liếc xéo cô một cái rồi nói, “Lão nương du sơn ngoạn thủy không được à?!”

Được được, câu nói này lại đậm chất Giang Liên Tuyết rồi.

Ôn Dĩ Ninh đứng lên, chậm rãi xoay người, nhìn thấy trên đỉnh đầu Giang Liên Tuyết có mấy sợi tóc bạc liền thuận tay giúp bà nhổ lên, theo động tác của cô không ngờ có mấy sợi tóc khác trượt xuống, Ôn Dĩ Ninh chậc lưỡi, “Mẹ bị rụng tóc rồi đây này, lúc trước con cũng bị rụng khủng khiếp, mẹ có thể thử loại dầu gội đầu của con xem.”

Giang Liên Tuyết ghét bỏ nghiêng đầu đi, đẩy cánh tay của cô ra, “Đừng có làm xù tóc người ta.”

Ôn Dĩ Ninh xì một tiếng, chuẩn bị về phòng tắm rửa.

Vừa mới xoay người, Giang Liên Tuyết bỗng gọi giật lại, “Ôn Dĩ Ninh.”

“Dạ?” Cô ngoảnh đầu.

“Đám giấy tờ và thẻ tiết kiệm lần trước mẹ đưa cất đi đâu rồi?”

“Trong ngăn kéo đó.”

“Đều cất cẩn thận rồi phải không?”

“Khóa cẩn thận luôn.”

“Đọc lại mật mã của tấm thẻ PSBC kia xem nào.”

Ôn Dĩ Ninh thật sự phục bà rồi, “Làm gì chứ?”

Giang Liên Tuyết nhếch mép, “Không phải tốt nghiệp Phục Đán hả, tưởng thông minh lắm chứ?”

Ôn Dĩ Ninh bực mà cười, “Cái lý do rách nát gì thế?”

“Có đọc không hả?” Giang Liên Tuyết chợt nổi tính bướng bỉnh.

Ôn Dĩ Ninh không muốn bị bà quấn mãi, vừa đi vào phòng ngủ vừa vươn vai, lớn tiếng đọc, “896521, của Ngân hàng Công thương là ngược lại.”

Cô trả lời xong, Giang Liên Tuyết liền yên tĩnh.

Phòng khách to lớn chỉ còn lại một mình bà, ánh sáng từ màn hình chiếu ra lúc sáng lúc tối, bộ phim truyền hình có đến hơn trăm tập này Giang Liên Tuyết đã xem được đến tập thứ 75, nội dung vừa đến phần sinh ly tử biệt của nam nữ chính. Ánh mắt bà lạnh xuống, dần trở nên khô khốc, một đời bị số mệnh chơi đùa, đến hiện tại, với bà cũng chỉ còn lại ưu sầu trầm mặc không thể dùng lời để nói ra.

– ——

Sáng sớm tỉnh dậy, Ôn Dĩ Ninh lái xe đến khách sạn đón Đường Kỳ Sâm. Người này ngày hôm qua cũng thật đủ sức lực, nhất định muốn cô lái xe về, để cô ngày hôm sau đến đón anh. Tâm tư đàn ông quá khó đoán, Ôn Dĩ Ninh hỏi anh vì sao, Đường Kỳ Sâm đáp: “Xe ở chỗ em rồi, như vậy người sẽ không đi.”

Đây là cái lý do quái đản gì vậy? Ôn Dĩ Ninh bối rối, bất lực trong việc lý giải.

Đường Kỳ Sâm như người không liên quan bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, nghĩ nhiều rồi, cũng không phải đang ở Finland.”

Ôn Dĩ Ninh lúc đó thật sự không còn gì để nói, ai nói đàn ông không thù dai chứ? Nhìn bề ngoài thì như mây gió, kỳ thực đã hoàn toàn ghim sâu vào lòng, chỉ cần ló ra cái cơ hội là sẽ túm lấy đâm chọc người ta. Cô cười vuốt ve khuôn mặt anh, “Lão bản thật ấu trĩ.”

Đến khách sạn, Đường Kỳ Sâm đã dậy, trên người khoác chiếc áo choàng màu hạnh nhân, bên trong là chiếc áo len cổ cao màu xanh đậm. Bên ngoài ào ạt cái lạnh của tháng ba, tỉnh H gần sông, Ôn Dĩ Ninh sợ anh ra ngoài bị nhiễm lạnh, liền lục trong vali của anh lấy một cái khăn quàng cổ mỏng rồi quấn lên cho anh.

Cô lái xe đưa anh đến gần trường trung học trước đây của mình ăn sáng. Sau khi ăn xong lại đưa Đường Kỳ Sâm đi dạo vài vòng, chợt nhận ra bảng danh dự trên bức tường bên phải đến tận bây giờ vẫn còn giữ cái tên Ôn Dĩ Ninh.

Hàng thứ nhất, cột thứ hai, đại học Phục Đán.

Ảnh dán là khi cô học cấp ba, tấm ảnh chụp tốt nghiệp phổ thông trung học, phông nền đỏ, cô mặc đồng phục trường, tóc dài vén gọn về sau tai lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo. Nụ cười rạng rỡ, trong mắt giống như có hàng vạn vì sao tinh tú. Đường Kỳ Sâm nhìn một chút, bỗng nhiên cong môi. Giống như là cách thời không cùng với cô gái nhỏ của anh gặp mặt.

Hiện tại cô gái nhỏ đã trở thành người yêu của anh, quanh thân Đường Kỳ Sâm giống như có một loại ánh sáng ấm áp kỳ diệu bao phủ.

Hai tay Ôn Dĩ Ninh ôm hộp sữa đậu nành, cái miệng nhỏ xinh xinh đang cắn ống hút, cùng anh sóng vai, bỗng nhiên cười xinh đẹp hỏi; “Muốn nói gì đó với tiểu mỹ nữ này hay không?”

Nụ cười của Đường Kỳ Sâm lại càng sâu hơn, ánh mắt dừng trên tấm ảnh kia, anh nói: “Rất vui được gặp em, cuộc sống sau này, xin được em chiếu cố nhiều hơn.”

Ôn Dĩ Ninh ngoắc ngoắc ngón tay út của anh, Đường Kỳ Sâm liền mở ra nắm trọn bàn tay nhỏ của cô, siết lấy thật chặt.

Buổi trưa hai người cũng ăn ở bên ngoài, ngày hôm nay ánh mặt trời ấm áp, chiều tối lại đến công viên ngoài thành Tây đi dạo. Ôn Dĩ Ninh đưa anh đi xem núi Mạc Phủ, đưa anh đi du sông ngoạn thủy, đưa anh đi vào trong đám đông, cảm thụ cảnh ngày xuân tại thành phố nhỏ phương Nam này. Nơi đây có rất ít những tòa cao tầng, cũng không có lắm những cầu vượt thành thị chồng chất đan xen, nó giản đơn vậy thôi, trời quang mây tạnh, không gian thoáng đãng.

Hơn bốn giờ Lý Tiểu Lượng gọi điện tới, rất không nghiêm chỉnh nói: “Ninh nhi, mang người bạn kia đến ra mắt nhà mẹ đẻ đi nào, đừng có giấu giấu diếm diếm mãi thế nữa, có phải đàn ông không vậy chứ.”

Bởi vì kiêng kỵ giao tình của cô và Lý Tiểu Lượng nên lúc nhận điện Ôn Dĩ Ninh đã để chể độ rảnh tay, cũng bởi vậy mà toàn bộ những lời này Đường Kỳ Sâm đều nghe được.

Cô nhíu mày, nghiêng đầu sang coi như hỏi ý kiến của Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm chỉ hơi trầm ngâm, vỗ vỗ mu bàn tay cô.

Ôn Dĩ Ninh nhất thời hơn hở mặt mày, vui vẻ không giấu được, “Đến thì đến, nhưng mà nói trước nhé, nhà mẹ đẻ là phải tỏ ra lễ độ đấy.”

Lại hàn huyên thêm vài câu, Ôn Dĩ Ninh và Lý Tiểu Lượng đã quen thuộc thân thiết đến mức tự nhiên, nghe được ra một loại giao tình chân thành không chút giả tạo. Trò chuyện kết thúc, Đường Kỳ Sâm thình lình nói: “Cậu ta vẫn còn dám hẹn gặp tôi, xem ra là lần trước vật tay như vậy còn chưa đủ.”

Ôn Dĩ Ninh vui vẻ, “Lão bản, anh đúng là tốt nghiệp từ Thanh Hoa đấy à?”

Đường Kỳ Sâm đánh mắt nhìn sang, lãnh lãnh đạm đạm, “Mua tiền thôi, thật ra là tốt nghiệp trường song ngữ quốc tế X Thượng Hải.”

Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, “Hả?”

Đường Kỳ Sâm nói: “Trường mầm non.”

Ôn Dĩ Ninh cười không đứng lên nổi, ngồi xổm trên mặt đất, hai vai run rẩy. Đường Kỳ Sâm nhịn cười, đi về phía cô rồi đưa tay ra, Ôn Dĩ Ninh nắm lấy nhưng chơi xấu không chịu đứng lên, ngoẹo cổ cười với anh: “Em muốn chơi trượt ván.”

Đường Kỳ Sâm hơi dùng sức, trực tiếp kéo cô trượt lệt xệt trên đường gạch trơn.

Tiếng cười như chuông bạc, tựa như có trăm hoa cùng nở rộ, loại niềm vui nhỏ bé này theo ánh mặt trời hòa tan, lặng yên nhập vào sinh mệnh của nhau.

Đến chỗ ăn cơm, mấy người chơi thân với Ôn Dĩ Ninh đều đã đến đông đủ. Lý Tiểu Lượng nhìn thấy người cũng không có loại tâm tình thù sâu đại hận gì. Kỳ thực nếu bình tĩnh mà đánh giá thì loại quan hệ của Lý Tiểu Lượng và Ôn Dĩ Ninh đã vượt qua cả người yêu tình nhân, là một loại thân thiết giữa những người bạn thân mong đối phương được hạnh phúc, vẫn là vui mừng nhiều hơn tiếc nuối.

Đường Kỳ Sâm ngồi mấy phút cũng đã nhận ra bữa tiệc này có mục đích hữu hảo, không phải Hồng Môn Yến.

Anh đối với loại trường hợp này cũng coi như có thể xử lý thành thạo điêu luyện, đạo lý đối nhân xử thế được luyện đến mức vượt xa cả thông thấu, dù thật sự có người cố tình làm khó cũng có thể ung dung ứng đối. Ôn Dĩ Ninh sau khi tốt nghiệp đại học rất ít khi về nhà, mấy năm qua ở ngoài cả ngày quay cuồng trong công việc cũng có rất ít mối quan hệ gọi là bạn bè thân thiết. Đường Kỳ Sâm có thể nhìn ra, cô với những người bạn ở quê nhà này có quan hệ rất tốt. Một người gọi là Lục Lục rất có năng khiếu khuấy động bầu không khí, cầm rượu lảo đảo đi về phía Đường Kỳ Sâm, “Người anh em thật tài tình, vậy mà là theo đuổi được hoa khôi của lớp tụi này. Hiện tại tôi chính thức tuyên bố, anh chính là kẻ thù chung của toàn thể nam sinh lớp ba!”

Ôn Dĩ Ninh che chở anh, đưa tay cản lại, cười nói: “Anh ấy không thể uống, mình uống với cậu.”

Lục Lục liền làm cái vẻ mặt vô cùng đau đớn, hướng về chính mình làm động tác cắt cổ, trước khi ngã xuống còn rất có dáng có vẻ trăn trối lời cuối cùng rước lúc lâm chung với Lý Tiểu Lượng: “Hức, con gái lớn đến lúc phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà, thầy giáo Tiểu Lượng, vĩnh biệt.”

Ôn Dĩ Ninh đi tới đạp anh ta một cước, lại hướng về phía anh ta làm động tác nổ súng: “Cạch! Ta tuyên bố ngươi sống lại.”

Lục Lục trong nháy mắt ngồi dậy, làm động tác chào cờ, “Tuân lệnh!”

Bầu không khí như được nung nóng dưới ánh nắng mặt trời, Đường Kỳ Sâm từ đầu đến cuối đều yên tĩnh ngồi đó nhìn bọn họ náo nhiệt, nhìn một mặt mở rộng lòng khác của Ôn Dĩ Ninh. Hôm nay cô cũng uống không ít, rượu xông lên mặt, làn da trắng nõn nhiễm ánh nắng chiều nhìn vô cùng mê người. Thức ăn bày đầy một bàn, anh tự nhiên gắp đặt vào bát cô. Đường Kỳ Sâm không nhiều lời, chỉ khi nào Ôn Dĩ Ninh uống rượu quên ăn mới dùng tay chọc vào eo cô, nhắc nhở cô lót cái bụng.

Lý Tiểu Lượng một chút cũng không làm cái vẻ mặt nam vai phụ khổ lụy vì tình, ngược lại rất tự giác đóng vai một người bạn tốt cười cười nói nói với đám bạn bè xung quanh, phong thái uống rượu cũng rất phóng khoáng.

Cả một tối anh ta đều không mời rượu Ôn Dĩ Ninh, dành nghi lễ này cho mục cuối cùng.

Lý Tiểu Lượng tự rót cho mình đầy một chén, lại rót vào chén của Ôn Dĩ Ninh, “Ninh nhi, hai chúng ta về công về tư đều phải uống với nhau một chén.”

Ôn Dĩ Ninh ý cười nhàn nhạt, “Được thôi.”

Hai người cách một bàn nhìn nhau, trong mắt có tia sáng lấp lánh.

Lý Tiểu Lượng nâng chén rượu, cách một khoảng đưa về phía cô, “Chén thứ nhất, hi vọng Ninh nhi một đời bình an, phải luôn thật vui vẻ!”

Sau đó ngửa đầu uống vào, tiếp tục rót đầy chén thứ hai, “Chén thứ hai, chúc Ninh nhi một đời không thiếu tiền tiêu, sống lâu trăm tuổi!”

Ôn Dĩ Ninh nghe đến vui vẻ, còn quay đầu về phía Đường Kỳ Sâm nói: “Lời chúc kiểu này em thích.”

Đường Kỳ Sâm vắt cánh tay trái trên lưng ghế, chân bắt chéo, ngón tay như có như không gõ lên lớp đệm sô pha, anh không nói gì, dung túng để cho cô uống xong chén thứ hai.

Lý Tiểu Lượng uống là Ngũ Lương Dịch, hai chén vào miệng nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại ánh mắt nhìn tới càng lúc càng sáng. Anh ta rót chén thứ ba, sau đó đứng lên. Thân thể hơi nghiêng ngả, men rượu xộc lên, vội chống tay trên mép bàn. Ánh mắt sáng rực lại chân thành tuyệt đối rơi trên người cô, thanh âm bị men rượu bào khàn, “Chén cuối cùng này, Ninh nhi, chúc cậu một đời hạnh phúc. Nhất định phải hạnh phúc cho tớ.”

Cổ họng Ôn Dĩ Ninh nghẹn lại, chén rượu nắm trong tay cũng hơi nghiêng. Vừa muốn đáp lại, lòng bàn tay bỗng trống trơn, thoáng cái đã bị Đường Kỳ Sâm cầm đi.

Đường Kỳ Sâm đứng lên, trong phòng mở điều hòa nên anh đã sớm cởi áo khoác, chiếc áo len cao cổ ôm lấy người lộ ra vòng eo thon chắc, làm nổi bật lên vóc người đầy tinh thần. Giọng anh nhàn nhạt, nói với Lý Tiểu Lượng: “Chén này để tôi kính cậu.”

Nói xong, rượu đã đổ vào miệng.

Bầu không khí có một chút vô cùng nhỏ biến đổi, mọi người tưởng đang say lại giống như chưa say, nhưng cũng rất tự nhiên làm nhạc đệm cho bầu không khí, trong giây phút tiếp tục gào thét náo nhiệt.

Cơm nước xong lại kéo nhau đi hát, Ôn Dĩ Ninh vào tận phòng KTV vẫn còn chưa yên tâm, chén rượu kia vừa rồi thật sự dọa cho cô tái mét mặt mày, dù sao anh mới chỉ làm phẫu thuật được hai tháng. Đường Kỳ Sâm nói: “Yên tâm, của em là rượu đỏ, cũng chỉ có một chén, không cần lo lắng.”

Ôn Dĩ Ninh vẫn oán trách anh một hồi lâu. Đường Kỳ Sâm sau đó thật sự không nhịn được nữa, nắm lấy cằm cô hôn một cái, “Nói thêm một câu nữa liền nhận thêm một cái hôn. Tôi không ngại đâu, vừa vặn cho mấy người bạn giới tính nam kia của em nhìn thấy.”

Gò má Ôn Dĩ Ninh nóng lên, vội chạy đi, trước khi đi còn giấu đầu hở đuôi ném lại một câu: “Bài em chọn đến rồi!”

Đường Kỳ Sâm nhướng mày, ung dung mặc cho cô trốn trong đám người.

Ôn Dĩ Ninh quả thực không nói dối, bài tiếp theo đúng là của cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Kỳ Sâm nghe cô hát.

Khúc nhạc dạo vừa vang lên cả phòng bao lập tức yên lặng, một người bạn của cô ngồi bên cạnh anh nói nhỏ: “Dĩ Ninh hát rất êm tai.”

Câu đầu tiên hát lên, Đường Kỳ Sâm liền rõ ràng là loại êm tai nào.

Ôn Dĩ Ninh học chuyên ngành ngôn ngữ, khả năng cảm nhạc không hề tệ, bài hát này cũng rất hợp với cô, giai điệu mềm mỏng uyển chuyển, giọng hát chân thành ấm áp, hình ảnh chiếu phía sau lưng cô là vùng sông nước Giang Nam rất có ý thơ.

Cái hôn vừa rồi phải chăng anh cũng thích?

Nếu không sao anh nắm chặt tay em mãi chẳng buông

Anh nói anh rất muốn đưa em trở về quê nhà

Nơi ngói xanh gạch đỏ

Có liễu và rêu xanh

Quá khứ và hiện tại vẫn không hề thay đổi

Anh nói rằng anh cũng sẽ như vậy

Chầm chậm thích anh

Chầm chậm trở nên thân thuộc

Chầm chậm kể về bản thân mình

Chầm chậm sánh bước bên anh

Chầm chậm mong bản thân hợp với anh hơn

Chầm chậm trao cho anh cả bản thân mình

* Hì hì, bài này tên là Chầm chậm thích anh nhé, ta lười quá nên lấy bản dịch của nhà Mê Mụi.

Thật ra với cảm giác của ta thì ta nghĩ giọng của Niệm Niệm sẽ giống với bản của Châu Nhị Kha cover hơn đó kkk

Sau đó mỗi lần hát lên câu “Chầm chậm…..” Ôn Dĩ Ninh đều sẽ đưa mắt về phía Đường Kỳ Sâm. Cách giữa họ là một khoảng không, một tầng sáng, cách đầy đủ bảy năm duyên phận ràng buộc, đến cuối cùng Ôn Dĩ Ninh cảm giác được viền mắt mình nóng lên, cảm giác được mọi thứ tựa như giấc mộng, trong mộng không có anh, nhưng lúc tỉnh mộng đã có anh ở ngay bên cạnh.

Vui chơi kết thúc đã là mười một giờ đêm.

Đường Kỳ Sâm trầm mặc lái xe, hai người một đường đều không nói chuyện.

Anh lái xe về khách sạn, sau đó trầm mặc nắm tay cô đi lên, mở cửa vào phòng.

Tiếng cửa đóng lại, cạch, giống như chìa khóa tra vào ổ, kích thích hiểu ngầm giữa hai người.

Hơi thở của Đường Kỳ Sâm nóng lên, đẩy cô về sau cánh cửa, cúi đầu nhẹ nhàng liếm cái tai nhỏ của cô. Giọng nói vững vàng quanh quẩn, chỉ phát ra duy một âm tiết cực nóng: “Hửm?”

Ôn Dĩ Ninh mím môi ngước mắt nhìn anh, cuối cùng khẽ cười, biết rõ còn hỏi, “Hửm gì mà hửm?”

Ngữ khí của Đường Kỳ Sâm cực kỳ nghiêm túc, ép cô càng sát hơn, “Bài hát buổi tối hát cho tôi nghe, lời hát trong đó tính thế nào đây?”

Ôn Dĩ Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt giải hoạt, “Câu nào nhỉ?”

“Em nói, chầm chậm thích tôi, chầm chậm…… trao bản thân mình cho tôi.” Đường Kỳ Sâm ôm lấy eo cô, ngón tay gãi nhẹ.

Ôn Dĩ Ninh xoay người đi nơi khác, ý cười thấp thoáng, “Lời hát không phải như vậy, không phải “trao anh cho em”.”

(*) Ngày trước hay có cái trò mà nếu có đứa bạn nói “Bà điên à” chẳng hạn, ta sẽ đáp lại “Hả? Bà bị điên á?”:))))

Mọi người có hiểu ý ta là gì không?:3 Bởi vì xưng hô tiếng Trung nó chỉ như tiếng Anh là I với You ấy, không có anh anh em vừa phiền phức vừa rõ phân biệt như chúng ta hị hị

Tiểu hồ ly cố lý.

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm trầm xuống, theo cô, “Ừ, là “trao tôi cho em”.”

Ý cười trên khóe môi thu lại, Ôn Dĩ Ninh hôn lên môi anh, lời nói mơ hồ giữa kẽ răng: “Rất tốt, lão bản, em muốn anh.”

Mọi chuyện sau đó tiếp diễn như một điều tự nhiên nhất.

Hai người động tình động tâm, rốt cuộc đã đến lúc lấy một loại hình thức khác trong cuộc sống để bộc lộ tình cảm với đối phương. Ôn Dĩ Ninh sợ đau, nhiều lần bấm vào vai anh chống cự, Đường Kỳ Sâm nhịn đến mức trên trán đều là mồ hôi, cuối cùng nảy ra sáng kiến giả vờ đau nói: “Ngoan, đừng lộn xộn, vết mổ của tôi hơi đau rồi.”

Trong mắt Ôn Dĩ Ninh lấp loáng nước mắt trong suốt, cuối cùng vẫn không nỡ buông lỏng tay.

Mãi đến sau nửa đêm, nước mắt không nhịn được rơi xuống, lúc này mới chợt nhận ra Đường Kỳ Sâm rõ là đang dùng khổ nhục kế.

Một đêm kiều diễm, đến cuối cùng cái chân của Ôn Dĩ Ninh đau đến mức không còn cảm giác được là của mình nữa rồi.

Cùng với nước mắt và mồ hôi mơ hồ hòa vào nhau ngủ thiếp đi, cô chợt nhớ đến những lời ngày đó Phó Tây Bình nói nhảm.

…… A, vẫn nên được tính là lời nói thật.

Ba giờ sáng, sau hai lần thỏa mãn Đường Kỳ Sâm vẫn chậm chạp không có tâm tư đi ngủ. Trên giường bừa bãi ngổn ngang, trong không khí còn có mấy phần mùi vị nhàn nhạt sau cuộc mây mưa, đầu giường bật một chiếc đèn ngủ, ánh đèn chỉnh xuống mức thấp nhất. Cả người Ôn Dĩ Ninh chìm sâu trong đống chăn đệm, khuôn mặt chôn trong gối lại càng nhỏ nhắn hơn. Cô gái nhỏ mệt thảm, khóe mắt còn mang theo dấu tích ướt át nước.

Đường Kỳ Sâm nằm đó ngắm nhìn cô một hồi lâu, cúi đầu đặt xuống trán cô một nụ hôn.

Sau đó lấy điện thoại ra, người đàn ông vạn năm không có một chút tin tức về cuộc sống riêng bỗng trong một đêm lặng như tờ phát lên dòng trạng thái mà chỉ cần là người trong vòng bạn bè đều có thể thấy được.

Chỉ bốn chữ ——-

“Một đời đáng giá.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.