Thẩm Điềm ngẩn người vội đan cánh tay vào nhau.
Bên dưới lớp áo mỏng của anh là đường cơ nổi lên rõ ràng, cô bỗng đỏ mặt.
Chu Thận Chi quay đầu nhìn cô, trông thấy cô cũng đã dần thích ứng anh bèn giữ chặt tay lái và chạy chiếc xe ra bên ngoài.
Chiếc xe chạy dưới hầm xe như thế này âm thanh đúng thật là rất lớn. Thỉnh thoảng có một vài chủ căn hộ khác đi xuống cũng sẽ quay đầu lại nhìn thì khi đó sẽ thấy được chiếc motorcycle màu đen thuần cứ vậy chạy ra từ hầm giữ xe.
Không thể không cảm thán rằng còn trẻ tuyệt thật.
Ở bên ngoài ánh chiều tà chiếu xuống, di chuyển ở giữa những tòa nhà cao tầng. Thẩm Điềm lần đầu tiên ngồi loại xe này, ngoài việc có thể nghe được gió ra thì tầm nhìn cũng khác hẳn so với ô tô.
Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời ngập tràn những áng mây màu vàng, thật sự cảm thấy đẹp vô cùng.
Cô hỏi: “Đi đến bãi biển nào vậy anh?”
Chu Thận Chi trả lời cô: “Thánh địa Hoàng Kim.”
“Bãi biển đó ở gần chúng ta lắm.”
Anh ừm một tiếng, giọng nói tan vào trong không trung nghe rất hay.
Bãi biển Thánh địa Hoàng Kim không lớn, nó rất nhỏ. Bãi biển biển được tập đoàn điện ảnh Trung Quốc mở ra chủ yếu là dùng để quay phim, là một bãi biển rất sạch sẽ. Chỉ có điều con đường ở đây sẽ dần trở nên yên tĩnh, bởi vì nơi đây tựa núi. Sau khi chạy được một đoạn thì ánh chiều tà cũng phủ kín cả bầu trời, Thẩm Điềm woa lên một tiếng: “Hoàng hôn đẹp quá.”
“Chu Thận Chi, anh xem kìa.”
Hoàng hôn màu tím nhạt như thể đang ở cuối con đường này, những chiếc xe ô tô đang chạy thẳng đến nơi hoàng hôn buông xuống.
Chu Thận Chi ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thì chiếc xe bỗng rẽ chạy vào một con đường khác. Đó là tuyến đường chính dẫn thẳng đến Thánh địa Hoàng Kim, Thẩm Điềm ngoảnh đầu nhìn ngắm hoàng hôn, cô cứ ngắm nhìn mãi, gương mặt của cô sát gần với gáy của anh, cách một chiếc nón bảo hiểm cô cũng có thể nhìn thấy được nước da trắng của cổ Thận Chi.
Tốt thật.
Có thể cùng anh lãng mạn đến trọn đời.
Sáu giờ rưỡi, ánh tịch dương gần như đã chiếm trọn cả bầu trời, màn đêm cùng lúc đó cũng len lỏi vào trong những áng tịch dương kia. Hai người họ đã đi đến Thánh địa Hoàng Kim, trên bãi biển với rất nhiều ánh đèn được thắp lên, đại đa số là do người đi dã ngoại thắp lên cũng có không ít lều trại đã được dựng lên.
Thẩm Điềm ngồi trên xe này đến mức hai chân đều tê cứng.
Chu Thận Chi dừng xe lại, gỡ nón bảo hiểm của cô xuống, Thẩm Điềm chớp mắt: “Không nhúc nhích được nữa rồi.”
Chu Thận Chi cũng gỡ chiếc nón bảo hiểm của mình xuống, để lộ ra đôi mắt đào hoa, anh khựng lại và nói: “Nhất thời anh không nghĩ đến việc này.”
“Em cứ ngồi đấy.”
Anh cúi đầu ấn nhẹ vào phần cơ đùi đang co lại của cô, xoa bóp một cách nhẹ nhàng.
Thẩm Điềm bỗng co chân vào.
Gương mặt đỏ bừng.
Cô đang mặc quần ngắn kia mà!!!
Nhưng anh rất nghiêm túc, vào lúc gương mặt của Thẩm Điềm đang đỏ đến nóng ran thì anh ngước mắt lên: “Đỡ hơn chưa?”
Thẩm Điểm nhanh chóng gật đầu.
“Đỡ rồi, đỡ rồi.” Nói xong, cô cũng muốn bước xuống xe, Chu Thận Chi nắm lấy tay cô làm điểm tựa để cô bước xuống. Thẩm Điểm lắc lắc chân rồi vươn vai.
Điện thoại của Chu Thận Chi chợt đổ chuông, người gọi đến là Trần Vận Lương.
Anh nắm lấy tay cô vừa nghe điện thoại vừa đi về hướng bãi biển. Ở bãi đỗ xe có không ít chiếc motorcycle khác cũng dừng ở đấy, xem ra có rất nhiều người chạy loại xe như thế này.
“Nè thằng kia, hai bây đã đến chưa?”
“Ừ. Đang đi qua.”
“Vậy nhanh nha, tụi tao chuẩn bị xong hết rồi.”
Vừa dứt lời thì Thẩm Điềm đã nhìn thấy bóng hình tròn ụ của Trần Vận Lương. Anh ấy đứng bên cạnh của một chiếc bàn, kiễng gót nhìn qua đây. Ở bên cạnh còn có Tào Lộ, Giang Sơn, Trịnh Thiệu Viễn, Tào Lộ cũng đã nhìn thấy hai người họ rồi nên lập tức vẫy tay.
Thẩm Điềm vui vẻ, ngoảnh đầu nhìn anh, thốt lên: “Em thấy mọi người rồi.”
Chu Thận Chi tắt máy, khóe miệng khẽ cong lên rồi ừm một tiếng.
Hai người họ bước xuống bãi biển, Thẩm Điềm thả tay của Chu Thận Chi ra chạy đến ôm chầm lấy Tào Lộ, Tào Lộ đưa mắt nhìn từ trên xuống: “Hôm nay cậu mặc thế này, có lạnh không!”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Không lạnh mà.”
Tào Lộ chậc lưỡi vài tiếng: “Chân trắng ghê!”
Thẩm Điềm đẩy cậu ấy một cái.
“Đưa túi cho anh.” Giọng nói thanh trong của người con trai ấy vang lên từ phía sau. Thẩm Điềm mới sực nhớ ra mình còn đeo thêm một chiếc túi ở phía sau nữa, cô tháo nó xuống và xoay người đưa cho anh.
Chu Thận Chi kẹp trên tay điếu thuốc bước qua.
Trên bãi biển âm thanh huyên náo, ánh dương màu cam đang chiếu xuống gương mặt của anh, đường nét rõ ràng sắc sảo, đôi mày tản mạn. Khiến con tim của Thẩm Điềm đột ngột đập nhanh, cô thật sự rất thích dáng vẻ lúc này của anh.
Thận Chi bước qua rồi mang túi đặt vào trong căn lều đầu tiên.
Giang Sơn cũng đang ngậm điếu thuốc khoác tay lên vai của anh, không biết đang nói gì với anh.
Tào Lộ khoác lấy tay của Thẩm Điềm cũng đưa mắt nhìn theo, cô nói: “Chồng cậu đẹp trai thật. Bây giờ tớ chỉ tức là văn của tớ không giỏi, không thể hình dung được.”
Thẩm Điềm bật cười đẩy cậu ấy.
Sau đó hai người bước đến ngồi xuống bàn theo hướng Trần Vận Lương vẫy tay.
Qua một lúc, Chu Thận Chi trở về, anh kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Thẩm Điềm.
Trần Vận Lương lấy một chai rượu đặt trước mặt anh, nói: “Người được chúc thọ kia, rót rượu.”
Chu Thận Chi đưa mắt sang nhìn Vận Lương, trên miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc, anh cầm lấy chai rượu nhấc lên và bắt đầu rót: “Rượu ở đâu ra? Mạnh vậy?”
Trần Vận Lương cười tít mắt trả lời.
“Đến hầm rượu nhà Trịnh Thiệu Viễn lấy đó.”
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn sang Trịnh Thiệu Viễn: “Cố tình hả?”
Trịnh Thiệu Viễn cười nói: “Khó được dịp ăn sinh nhật với mày, tất nhiên là phải lấy đồ nặng đô nhất ra rồi.”
Nếu tính ra thì bọn họ tổ chức sinh nhật cho Chu Thận Chi lần này là sau năm năm mất liên lạc. Dường như khi anh kết hôn với Thẩm Điềm nó cũng đã trở thành một cầu nối với năm lớp 12, hàn gắn lại khoảng thời gian năm năm trống vắng kia.
Bốn năm đại học chỉ có Trần Vận Lương có thời gian sẽ giúp Chu Thận Chi mừng sinh nhật, Giang Sơn và Trịnh Thiệu Viễn thì không thể sắp xếp được thời gian.
Rót rượu xong.
Trước mặt ai cũng có rượu.
Chỉ có mỗi Thẩm Điềm thì không, Thẩm Điềm khều tay anh một cái.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô: “Em không được uống.”
Thẩm Điềm chớp mắt.
“Sinh nhật của anh mà, em muốn uống.”
“Say thì phải làm sao?”
Thẩm Điềm hừ một tiếng hờn dỗi: “Say thì say thôi, không phải còn có anh đấy à.”
Gương mặt hiện rõ nét ương bướng, Chu Thận Chi thấy vậy anh khẽ cười rồi cầm ly qua, nhấc chai rượu lên và rót cho cô nửa ly rượu: “Uống từng ngụm từng ngụm nhỏ thôi, uống xong thì anh đổ coca cho em.”
Thẩm Điềm lấy lại ly rượu.
Ờ đáp. Cô ngửi thử mùi rượu bên trong ly, nồng quá, xém thì sặc.
Cô nhìn anh.
“Anh cũng uống ít thôi.”
Chu Thận Chi kẹp điếu thuốc trên tay nhìn cô, ừm một tiếng.
Lúc này.
Trần Vận Lương đột nhiên đứng bật dậy, thốt lên: “Chu Thận Chi, anh em tốt, chúc mừng sinh nhật.”
“Chúc mừng sinh nhật!” Những người còn lại cũng đứng lên, bầu không khí được dâng lên đến đây thì mọi người bèn hô to: “Chúc bạn và Thẩm Điềm sớm sinh quý tử!”
Thẩm Điềm sững người.
Mọi người đang nói gì vậy!
Cô quay phắt sang nhìn Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi khựng lại, ngữ điệu chậm rãi: “Được thôi.”
Thẩm Điềm: “…”
A!!!
Anh ấy lại đang nói gì vậy!!!
Mọi người bật cười khoái chí, Thẩm Điềm thì đỏ hết cả mặt. Chu Thận Chi nhìn về phía cô thì bị cô trừng mắt, anh ngây người giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô.
Thẩm Điềm vẫn còn đang tức giận bèn hất tay anh ra.
Sau đó anh buông tay xuống nhưng lại nắm lấy tay cô.
Ngay lúc này.
Trên bên đột nhiên bắn lên một chùm pháo bông cực kỳ to, mọi người đều cùng nhau nhìn qua đó thì một chùm pháo hoa khác được bắn lên, bùm một tiếng, vô cùng rực rỡ.
“A… ” Mọi người trên biển đều phấn khích: “Đẹp quá đi mất!!!”
Thẩm Điềm cũng xem đến mê mẩn.
“Đẹp quá.”
Ánh mắt buông theo từng mảnh pháo bông tí tách rơi như in vào mắt cô, huyền ảo cực kỳ. Tào Lộ lấy chiếc máy ảnh DSLR ra và chụp bầu trời đêm. Sau khi chụp được kha khá thì đẩy Thẩm Điềm và đẩy cả Chu Thận Chi.
“Qua giữa, chụp một tấm cho hai người.”
Chu Thận Chi khựng lại, nhướng mày.
Thẩm Điềm nhận được sự hối thúc của Tào Lộ cũng kéo anh chạy về phía biển. Chu Thận Chi dập tắt điếu thuốc trên tay, bị cô vội kéo đi. Tiếng sóng biển cách bọn họ ngày càng gần.
Thời tiết này rất tốt, dưới biển vẫn còn có người đang bơi. Thẩm Điềm đá dép sang một bên, đạp chân trên nền cát mịn, ngẩng đầu nhìn anh, Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Pháo hoa lại một lần nữa được bắn lên trên đỉnh đầu, một chùm pháo hoa nhỏ màu tím như thể đang rơi vào đôi mắt của cô.
Thẩm Điềm ngập ngừng muốn nói.
Chu Thận Chi…
Nhưng vẫn chưa mở lời thì anh đã cúi xuống hôn lên môi cô mất rồi.
Tào Lộ thốt lên bất ngờ, lập tức nhấn máy chụp.
Chụp tận mấy tấm liền.
Giang Sơn khoanh tay, nói: “Hai đứa nó thật sự rất xứng đôi.”
Trịnh Thiệu Viễn lắc nhẹ ly rượu: “Chẳng trách nó lại chọn Thẩm Điềm. Chắc nó cũng biết rất rõ rằng nó chỉ yêu kiểu người con gái như Thẩm Điềm.”
Trần Vận Lương gật đầu.
“Thật ra lực sát thương của Thẩm Điềm rất mạnh, hahaha.”
Tào Lộ liếc nhìn cậu ấy.
“Sát thương đến cậu chưa?”
Trần Vận Lương xoa xoa mũi: “Tất nhiên.”
Giang Sơn phì cười: “Cũng xin ké nhẹ một câu, tớ cũng bị rồi.”
Trịnh Thiệu Viễn vô cùng kinh ngạc.
Bọn nó đang bị gì vậy!
Tào Lộ chẳng đố kỵ chút nào, cô nói: “Bốn năm đại học toàn là cậu ấy ở bên tớ, mẹ cậu ấy chuẩn bị cho cậu ấy món gì ngon, cậu ấy đều chạy đến trường tìm tớ, nhất định phải chia cho tớ một phần. Tháng đầu tiên chúng tớ thuê nhà ở cùng nhau, tớ không có tiền đóng cậu ấy tự mình đóng rồi cũng không nói tớ biết, tớ còn nghĩ là chủ nhà quên mất chuyện phải thu tiền nhà nữa cơ, còn mừng thầm nữa, mãi đến tháng thứ ba tớ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên đi đến hỏi chủ nhà, họ mới nói rằng tiền phòng đã được đóng rồi.”
“Tớ trải qua ba tháng mà không có chút gánh nặng nào mới có thể thông qua được thực tập. Điềm Điềm rất đáng yêu nhưng cậu ấy có một sự dịu dàng và chu đáo vô cùng đặc biệt.”
Ba người con trai kia nhìn Tào Lộ và nghe cậu ấy kể.
Đều lần lượt gật đầu.
Có thể những từ ngữ như tỏa nắng, hào quang khắp nơi, đẹp đến rung động lòng người đều không có trên người cô nhưng ưu điểm của cô lại có sức sát thương lớn hơn và điều đó cũng khiến cho rất nhiều người bỏ lỡ cô.
Bởi vì, không thật sự tìm hiểu nên mới bỏ lỡ cô.
Lúc Chu Thận Chi rời khỏi.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh không thôi, cô nhìn anh và nói: “Chu Thận Chi, sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.”
Chu Thận Chi ngẩn người.
Anh nhìn cô: “Tại sao đột nhiên lại là mười tám tuổi?”
Đôi mắt của Thẩm Điềm cười lên thật long lanh.
Cô nói: “Năm lớp 12 sinh nhật anh, tiếc lắm vì câu nói này mãi chẳng nói được, mãi vẫn để trong đáy lòng.”
Chu Thận Chi không hiểu tại sao tim mình cũng đập nhanh hơn, giọng nói anh nhẹ nhàng: “Sinh nhật của những năm sau này, chúng ta đều sẽ ăn mừng cùng nhau.”
Thẩm Điềm ừm đáp.
Rồi gật đầu.
Tào Lộ đứng ở cách đó không xa: “Hai người đổi kiểu dáng đi, tớ phải chụp cho hai cậu một tấm ảnh siêu cấp xinh đẹp luôn.”
Hai người họ ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Thận Chi hỏi: “Kiểu gì?”
Mà lúc này pháo hoa trên trời vẫn tiếp tục bắn lên, cả bầu trời đêm rực rỡ không gì có thể so sánh được. Trên bãi biển âm thanh huyên náo, âm thanh hò reo bất ngờ liên tục vang lên. Tào Lộ cười nói: “Hôm nay Điềm Điềm ăn mặc xinh đẹp như vậy, Chu Thận Chi cậu bế cậu ấy lên đi, làm cho cậu ấy gần hơn với bầu trời.”
Chu Thận Chi nghe vậy.
Anh nhìn qua Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm đỏ mặt, cô nói: “Thôi khỏi đi anh.”
Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi ẩn hiện nụ cười, anh nói: “Thử xem.”
Sau đó, anh khẽ cúi xuống.
Tay Thẩm Điềm giữ trên tay của anh, tim đập nhanh không ngừng, chốc sau Chu Thận Chi đã một tay nâng lấy khuỷu chân cô, một tay thì giữ lên phần eo của cô, anh đứng thẳng lên, Thẩm Điềm khẽ thốt lên một tiếng a thì cả người đều đã được anh bế lên, cô cúi đầu nhìn anh.
Chu Thận Chi ngẩng đầu, trong đáy mắt hiện rõ nét cười.
Mái tóc bồng bềnh của Thẩm Điềm là được uốn, hôm nay cô cố ý uốn nó, mái tóc xõa ra sau vô cùng đẹp. Cô khẽ giọng hỏi: “Em nặng không?”
“Không hề.”
Thẩm Điềm cười thầm.
Cô nhìn sang phía Tào Lộ: “Chụp nào!”
Tào Lộ chậc lưỡi vài tiếng: “Đẹp quá trời luôn.”
Cậu ấy giữ chặt chiếc máy ảnh.
Tách tách.
Lúc này vừa hay có một chùm pháo hoa được nổ ra sau lưng bọn họ cũng như trở thành phông nền cho họ. Tào Lộ thốt lên bất ngờ rồi liên tục ấn chụp tận mấy lần.
Chân của Thẩm Điềm đẹp thật, vừa thon lại vừa trắng, gập chân lại như thế này trông còn xinh hơn nữa. Chu Thận Chi hất cằm lên nhìn thẳng vào mắt cô, góc nghiêng sắc sảo rõ nét, yết hầu tựa như lưỡi đao.
Thật tươi đẹp.
Giang Sơn trông thấy vậy: “Tớ cũng muốn yêu rồi!”
Chứ sao nữa.
Ai cũng muốn hết đó.
Sau khi chụp ảnh xong.
Thì pháo hoa trên bầu trời vẫn tiếp tục được bắn lên, đồ nướng ở bên phía Trần Vận Lương cũng đã châm lò. Chu Thận Chi cầm lấy dầu và cúi đầu quét lên, nướng thịt.
Chai rượu đó của nhà Trịnh Thiệu Viễn thật sự quá mạnh, mọi người đều không dám uống nhiều.
Chu Thận Chi mở ra hai chai coca cho Thẩm Điềm một chai và cho mình một chai.
Trần vận Lương vừa quạt than vừa nói: “Tớ dựng lều rồi đấy, tối nay chúng ta ở đây một đêm đi.”
Ngữ khí Chu Thận Chị thờ ơ.
“Để xem.”
Thẩm Điềm và Tào Lộ ngồi xuống cùng nhau xem ảnh. Cô cảm thấy bức ảnh nào cũng đẹp hết, kỹ thuật của Tào Lộ đúng là rất cừ. Cô trong những bức ảnh ở máy của Tào Lộ sao lại đẹp như vậy, Chu Thận Chi thì không cần phải bàn, nếu như cô không phải là người trong bức ảnh ấy thì chắc chắn sẽ tưởng rằng đây là ảnh của một thần tượng nào đó, hahaha.
Cô hỏi Tào Lộ: “Có cần chỉnh sửa nữa không?”
Tào Lộ đáp: “Cần chứ, tối hôm nay tớ không mang máy tính theo, nếu mang thì tớ có thể trực tiếp sửa cho cậu luôn, chỉnh xong xuất ra thì có thể đăng hình lên rồi.”
“Không sao, ngày mai cũng được mà.” Thẩm Điềm cố nén tâm trạng muốn có được bức ảnh kia, cố chịu một chút, chỉ một chút thôi là có một bức ảnh thật đẹp.
Tào Lộ cười tít mắt khoác tay lên cổ cô.
“Thẩm Điềm Điềm, hôm nay bầu không khí tốt như vậy…”
Thẩm Điềm đang lật xem ảnh, cô hỏi: “Bầu không khí gì vậy?”
Tào Lộ nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, thôi bỏ đi, không nói nữa.
Điện thoại của Chu Thận Chi liên tục thông báo, tất cả đều là những lời chúc phúc được gửi đến. Điện thoại của anh đặt ngay trước mặt Thẩm Điềm, đôi lúc cô cũng sẽ ngước mắt nhìn lên.
Wechat của anh đúng là nhiều thật.
Tào Lộ cũng ghé sang nhìn, cậu ấy chạm nhẹ lên mặt cô: “Hay cậu thử mở điện thoại cậu ta ra xem ai gửi tin nhắn đến cho cậu ta?”
Thẩm Điềm ngạc nhiên.
Cô nhìn phắt sang Tào Lộ: “Tớ không thèm.”
Tào Lộ nhìn cô: “Cậu không tò mò sao?”
Thẩm Điềm khựng lại.
“Đúng là có chút tò mò nhưng cũng không đến mức phải xem điện thoại của anh ấy.”
Lắm lúc Tào Lộ cảm thấy Thẩm Điềm là một con người tỉnh táo và lý trí. Cậu ấy cảm thấy nếu đổi lại là mình, chắc sẽ không thoải mái như vậy được. Kết hôn với người mà mình yêu thầm nhiều năm như thế, cậu ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh được như thế.
Cô nói: “Điềm Điềm, cậu giỏi quá.”
Thẩm Điềm lẩm bẩm: “Tự nhiên khen tớ làm gì.”
Lúc này chợt có một đĩa thức ăn đặt ngay trước mắt, cô ngước mắt nhìn thì trông thấy cánh gà mà Chu Thận Chi nướng cho mình. Anh cầm chai coca trong tay uống một ngụm rồi nhìn cô: “Ăn đi.”
Thẩm Điềm ừm đáp, cô mang bao tay vào và nói: “Điện thoại của anh thông báo cứ reo mãi, chắc là có rất nhiều người nhắn tin cho anh đấy.”
Anh ừ một tiếng nhưng không xem.
Trần Vận Lương thấy anh đang uống coca bèn chạy lên trước giành lại.
“Thằng này, rượu ngon như vậy không uống, uống nước ngọt làm gì. Đàn ông chúng ta nên uống rượu đi.”
Chu Thận Chi đăm đăm nhìn Vận Lương.
“Bình thường đi xã giao uống chưa đủ à?”
Trần Vận Lương cười gượng rồi lại rót một ly đầy cho anh: “Qua sinh nhật này là mày hai mươi bốn tuổi rồi đấy.”
Chu Thận Chi cười nhạt.
Bỏ đi.
Uống thì uống.
Thế là nước ngọt của Giang Sơn và Trịnh Thiệu Viễn cũng bị Trần Vận Lương đổi hết một lượt. Bọn họ thật sự bất lực nhưng uống thì uống thôi, ở đây có lều cơ mà, say rồi thì vào trong lều nằm để tình rượu cũng không tồi.
Thẩm Điềm và Tào Lộ vẫn uống nước ngọt. Ly rượu lúc nãy của Thẩm Điềm cô uống được một chút, không ngon tí nào còn khó uống hơn cả bia.
Trời càng tối gió biển thổi vào càng lạnh, sau đó Chu Thận Chi vào lều lấy áo khoác ra đắp lên chân của Thẩm Điềm. Bọn họ vừa ăn đồ nướng vừa trò chuyện, lắm lúc sẽ chơi một trò chơi nhỏ, pháo hoa cùng với tiếng sóng vô vẫn luôn ở cùng họ, tháng năm lặng lẽ, cũng không còn ai chạy đến gọi Chu Thận Chi đi mất nữa.
Từ đầu đến cuối anh vẫn ở đấy, vẫn ở bên cạnh cô.
Sau cùng.
Trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Thẩm Điềm thắp lên ngọn nến trên chiếc bánh kem hai tầng.
Bánh kem này là do Thẩm Điềm nhờ Tào Lộ đặt làm.
Cô cũng chuẩn bị cho Chu Thận Chi một mô hình nhỏ.
Mô hình nhỏ mặc một chiếc áo phông đen cùng quần dài, trên tay kẹp một điếu thuốc, ở ngón út còn cố ý vẽ thêm một chiếc vòng đen nhỏ tượng trưng cho chiếc nhẫn.
Trần Vận Lương chặc lưỡi: “Vợ chồng các người cũng màu mè quá đấy.”
Thẩm Điềm cười tít mắt.
Chu Thận Chi nhìn cô cũng khẽ mỉm cười.
Thẩm Điềm nói: “Ước nguyện rồi thổi nến thôi.”
Chu Thận Chi gật đầu.
“Được.”
Anh nhìn liếc qua ngọn nến rồi nhắm mắt.
Mong cho con và Thẩm Điềm sống với nhau dài lâu, nắm tay nhau đến bạc đầu.
Anh mở mắt.
Câu hỏi đầu tiên của Tào Lộ là: “Ước gì thế?”
Chu Thận Chi nhìn cậu ấy, cười nhưng không nói rồi đưa mắt nhìn qua Thẩm Điềm, trong đáy mắt của Thẩm Điềm cũng có chút mong đợi, cũng rất muốn được biết, anh nói: “Em đã nói, điều ước nói ra thì sẽ không linh nữa mà.”
Thẩm Điềm ờ một tiếng, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Chu Thận Chi thổi tắt nến.
Lấy mô hình người nhỏ ở trên chiếc bánh xuống.
Rồi bắt đầu cắt bánh kem, Thẩm Điềm ăn đồ nướng cả buổi tối cuối cùng cũng ăn được một miếng đồ ngọt, cô một hơi ăn hết rồi lại lấy thêm một miếng to, tiếp tục ăn.
Tào Lộ chọt nhẹ vào bụng cô: “Không sợ mập à.”
Thẩm Điềm: “Ăn xong rồi giảm.”
Tào Lộ nghe vậy.
“Có lý ha.”
Thế là cậu ấy cũng ăn một miếng bánh kem. Chỉ có điều gió lớn quá, ăn xong bánh kem hai người họ quyết định vào lều tránh gió. Tào Lộ và Thẩm Điềm ngồi chung trong chiếc lều đầu tiên, Tào Lộ khựng lại, nói: “Tối nay chắc tớ không được ngủ với cậu nữa rồi nhỉ?”
Thẩm Điềm do dự một lúc.
“Không biết nữa.”
Tào Lộ thốt lên bất lực ôm đầu gối. Cô nhìn quanh vật dụng trong lều, nào là áo khoác của Chu Thận Chi, chìa khoá xe của anh đều ở đây, quá rõ ràng rồi mà.
Vợ chồng phải ngủ với nhau chứ.
Thẩm Điềm ôm chầm lấy cậu ấy: “Lần sau được nghỉ tớ sẽ đi tìm cậu.”
Tào Lộ chớp mắt: “Được.”
Cậu cười nói: “Tớ không thể làm hòn đá cản đường hôn nhân của Điềm Điềm tớ được.”
“Sao lại nói như vậy, cậu không phải đâu. “Thẩm Điềm chạm vào mũi Tào Lộ, hai người bật cười vui vẻ trong lều còn mấy người con trai bên ngoài thu dọn lò nướng xong thì cũng ngồi xuống cạnh nhau, trò chuyện, cười nói. Trần Vận Lương khăng khăng phải uống cho hết rượu, thế là lại rót mỗi người một ly, cổ của Chu Thận Chi đã đỏ ửng.
Nhưng tạm thời anh vẫn chưa say.
Thẩm Điềm nói chuyện với Tào Lộ thêm một lúc thì ngó đầu ra xem chiếc đèn bên kia vẫn còn sáng. Mấy người con trai bọn họ vẫn còn trò chuyện, cô bèn quay vào thơ thẩn cùng Tào Lộ một lúc.
Có điều trời cũng đã khuya, Tào Lộ cũng đã buồn ngủ hơn nữa Chu Thận Chi có thể quay về bất kỳ lúc nào nên Tào Lộ cũng không tiện ở lại đây. Thế là cậu ấy tạm biệt với Thẩm Điềm xong thì trở về lều của mình ngủ.
Sau khi Tào Lộ đi.
Thẩm Điềm bèn chỉnh lại chăn trong lều rồi nằm xuống, lắng nghe tiếng sóng vỗ bên ngoài.
Tầm mười mấy phút sau, cô đã sắp ngủ thiếp đi thì dây kéo của lều mở ra, Chu Thận Chi khom người xuống bước vào. Thẩm Điềm mở mắt nhìn anh.
Chu Thận Chi sờ lên cổ mình, đáy mắt đã ngà ngà nét say, anh cúi người xoa nhẹ đầu của Thẩm Điềm: “Ngủ đây có được không? Hay chúng ta về nhà nhé?”
Anh vừa cúi xuống.
Tim Thẩm Điềm bèn đập mạnh không thôi, cô chớp chớp mắt: “Em… em vẫn chưa ngủ nên không biết có ngủ được hay không.”
“Anh uống nhiều lắm sao?”
Mùi rượu toả ra nồng nặc.
Chu Thận Chi gật đầu: “Ừm, Trần Vận Lương cứ khăng khăng bắt tụi anh uống hết.”
Thẩm Điềm thầm trợn mắt: “Cái bụng bia của cậu ấy sau này sẽ to hơn cho xem.”
Chu Thận Chi nghe vậy, bật cười.
Anh lại xoa đầu cô, ánh sáng trong lều cũng không mấy sáng nhưng vẫn thấy được hàng mi cô rất dài khiến cho đôi mắt ấy rất xinh.
Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, khẽ cúi xuống.
Đặt một nụ hôn lên môi cô.
Trái tim của Thẩm Điềm đập lên dữ dội.
Anh nhắm mắt và cẩn thận hôn cô, từ nhẹ nhàng đến cái hôn thật sâu. Không gian ở đây rất hẹp, nụ hôn của anh dần di chuyển xuống cổ và rồi đến xương bả vai nhô lên của cô.
Bàn tay luồng vào chăn.
Nhẹ lướt.
Thẩm Điềm co lại một lúc.
Anh chợt dừng lại, nói vào bên tai cô: “Chúng ta về nhà.”
Thẩm Điềm gật đầu.
Chu Thận Chi rời khỏi rồi chỉnh lại vạt áo cho cô sau đó thì kéo cô đứng dậy, thu xếp sơ qua và nắm tay cô bước ra ngoài. Thẩm Điềm mặc áo khoác của anh bước theo sau, khập khiễng bước đi trên bãi cát, tiếng sóng vỗ cũng không thể nào làm dịu đi nhịp đập con tim cô lúc này.
Bây giờ trên bãi biển cũng chẳng còn ai nữa.
Mọi người nếu không về khách sạn thì cũng đi vào lều.
Chu Thận Chi đã uống rượu tất nhiên không thể chạy chiếc xe kia được. Hai người bước ra bãi biển và lên quốc lộ thì bắt được chiếc xe đêm, quay về Lam Nguyệt.
Tài xế lái xe vào buổi tối nhanh hơn hẳn.
Thẩm Điềm cảm thấy vẫn chưa kịp phản ứng thì đã về đến cổng Lam Nguyệt rồi. Chu Thận Chi thanh toán tiền xe xong, nắm tay cô đi lên lầu.
Vừa bước vào nhà.
Nhịp thở cũng được dịu xuống, cả người Thẩm Điềm cũng xem như được thả lỏng rồi. Tối hôm nay nếu như cô phải ngủ trong lều thì chắc cũng không ngủ được mất. Thay giày ra xong, Chu Thận Chi vuốt tóc rồi đi rót cho cô một ly nước ấm, cô cầm lấy uống một ngụm bèn đưa lại cho anh.
“Anh cũng uống đi.”
Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, sau thì cầm lấy ngẩng đầu uống một ngụm.
Uống xong, Thận Chi lại cúi đầu hôn lên môi của cô.
Cạch.
Ly nước được đặt xuống.
Cô rút vai lại, ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của anh.
Chiếc áo khoác rơi xuống đất.
Đầu ngón tay và chân trong phút chốc đều nóng ran lên. Một lúc sau, hai người đã đi đến sofa, ngón tay của Thẩm Điềm khẽ bám lên sofa, Chu Thận Chi ngoảnh đầu: “Được không?”
Thẩm Điềm đỏ mặt gật đầu.
Anh nhìn cô vài giây rồi lại hôn lên môi và cổ của cô.
Qua một lúc, anh ngồi thẳng lên cởi áo ra và cúi xuống một lần nữa.
Trong nhà rất ấm áp.
Cửa sổ không mở, mùi thơm của Long Tiên Hương toả ra.
Cô gái cuộn mình lại không còn chút sức lực.
Người con trai dịu nhẹ đến cùng cực.
Tất nhiên, khó tránh có đôi lúc sẽ quá tay.
Thế là, móng tay của Thẩm Điềm bèn để lại trên vai của anh một vài vết tích.
Mãi cho đến khi trời sáng.
Anh mới bế cô vào nhà vệ sinh.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra ngoài, một mình mở nước nóng lên mà tắm.
A…
Mệt chết đi được!
– ——
[Tác giả có điều muốn nói]
Đến rồi nè.
Moa~ Chúc mừng hai người, đều trở thành “lần đầu tiên” của nhau.