Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 64: Sau khi kết hôn - Hôm nay em thật đáng yêu



Bên trong phòng khách rất đỗi ấm áp, cửa sổ và rèm cửa đều đóng kín, ánh đèn cũng được chỉnh thành tông màu ấm.

Sự riêng tư của phòng khách lúc này đang hiện lên rất rõ, người đàn ông đang đặt bàn tay giữ trên lưng của cô gái, ngón tay thon dài, đốt tay sắc sảo, xương lưng cánh bướm trắng nõn xinh đẹp vô ngần, cộng thêm bàn tay của anh đặt lên thì càng thêm tuyệt mỹ.

Con tim của cô đập lên điên cuồng.

Và anh cũng vậy.

Ngón tay trắng sắc lạnh lắm lúc sẽ dùng lực.

Mỗi lần như vậy tay của Thẩm Điềm cũng sẽ gồng lên.

Thế là trên vai của anh bèn lưu lại vết hằn.

Long Tiên Hương khói tỏa lên mù mịt, che phủ quanh sofa, anh ôm cô trên sofa lật người hôn lên môi cô một lần nữa.

– ——

Rất lâu sau.

Đêm đã khuya.

Thẩm Điềm mệt mỏi đến mức chẳng thể cử động, là anh bế cô đến nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại bế cô ra ngoài quay về phòng ngủ phụ. Thẩm Điềm mặc quần áo ngủ, tựa vào lòng anh, mái tóc bồng bềnh xõa xuống vai anh, buồn ngủ ngáp một hơi. Chu Thận Chi cho cô gối đầu lên tay mình, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Ngủ ngon.” Giọng nói của Thẩm Điềm khe khẽ.

Chu Thận Chi đặt cằm lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Vợ ngủ ngon.”

Thẩm Điềm không nghe thấy tiếng vợ cũng chẳng nghe thấy lời chúc ngủ ngon vì cô đã thiếp đi mất rồi. Từ hôm qua đến nay, thể lực của cô không thể nào chống đỡ nổi nữa, cô không giống như Chu Thận Chi tập thể dục thường ngày, thỉnh thoảng cô chỉ tập yoga cùng Tào Lộ nhưng thực tế thì có thể ngồi thì cứ ngồi, có thể nằm thì sẽ nằm nốt.

Thể lực của cô căn bản không chống đỡ nổi nhu cầu của anh.

Phát hiện ra cô đã ngủ, Chu Thận Chi ôm cô chặt vào lòng hơn, đưa tay kéo tấm chăn lên, khi thả tay xuống vô tình chạm vào cô ở nơi vạt áo bị hất lên.

Anh tiện tay bèn chỉnh lại vạt áo cho cô.

Ngay ngắn.

Sau đó đặt tay lên eo cô, cơn buồn ngủ dần dần chiếm lấy và rất nhanh sau đó anh cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Thẩm Điềm bị ngộp đến tỉnh dậy, cô ngẩng đầu thì thấy anh đang ngủ rất say.

Thẩm Điềm cẩn thận rút người ra khỏi vòng tay của anh, sau đó ngồi lên, bất giác nhìn lên chiếc đồng hồ được đặt trên tủ đầu giường, chỉ mới bảy giờ hơn, vẫn còn sớm mà.

Thẩm Điềm không muốn làm ồn khiến anh thức.

Thế là đứng lên một nửa rồi vươn chân dài của mình ra, bước qua người anh đi, khi chuẩn bị bước chân còn lại qua thì Chu Thận Chi trở người nằm thẳng lại, đồng thời cũng mở mắt.

Đôi mắt đào hoa của anh vào buổi sáng sớm có đôi phần xa cách, cụp mi nhìn cô.

Thẩm Điềm giật mình, đầu gối không trụ vững bèn đồ nhào về trước, ngả vào người anh.

Chu Thận Chi tỉnh táo hơn một chút, dang tay ôm chầm lấy cô, giọng nói trầm khàn, uể oải: “Muốn đi đâu?”

Cánh tay Thẩm Điềm đang đặt trên ngực anh, nói: “Nhà vệ sinh.”

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên.

Lúc anh ôm cô, lòng bàn tay vừa hay ôm vào da thịt của cô. Anh ôm lên trên một chút, vạt áo của cô cũng tự động vén lên trên một chút.

Chiếc eo thon thả trắng ngần của cô gái dần hiện ra.

Anh nhìn cô vài giây: “Anh hôn một cái rồi đi.”

Dứt anh.

Anh đặt một nụ hôn rất nhẹ lên chóp mũi cô.

Tim Thẩm Điềm run lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đào hoa của anh, anh vừa mới thức nên đôi mắt cũng rất sâu rất sâu. Anh hôn cô xong, ngữ điệu mệt mỏi: “Đi đi.”

Nhịp tim Thẩm Điềm đập nhanh hơn.

Anh ấy.

Quá đáng thật đấy!

A! Mới sáng đã chơi đùa người khác rồi.

Dù sao cũng đã dậy rồi nên tiện thể đánh răng, rửa mặt luôn. Cô loay hoay xong thì mở cửa bước ra, anh cũng đã thức dậy, đứng bên cạnh máy lọc nước.

Bộ quần áo ngủ màu đen, mái tóc rũ xuống, bộ dạng uể oải.

Thẩm Điềm nhìn anh.

Đột nhiên cảm thấy có chút giống với năm lớp 12.

Lúc ấy anh cũng đứng bên cạnh máy lọc nước như vậy.

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên thì thấy cô đứng ngẩn người bèn đưa ly nước sang cho cô: “Buổi sáng muốn ăn gì?”

Thẩm Điềm choàng tỉnh, chớp chớp mắt, nhìn qua ly nước, cô nhận lấy rồi nói: “Đều được, anh có cần ra ngoài chạy bộ không?”

Chu Thận Chi lắc đầu.

“Không chạy nữa, qua mấy hôm rảnh anh sẽ đi phòng gym.”

Thẩm Điềm ồ lên bất ngờ, cô uống một ngụm nước: “Vậy em đi thay quần áo.”

Cô vừa uống nước vừa đi về phía phòng ngủ chính.

Chu Thận Chi cũng bước vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Hôm nay Thẩm Điềm nhanh hơn anh một chút, cô thay quần áo xong thì ngồi trên sofa chơi điện thoại, chân cô thỉnh thoảng sẽ chọc ghẹo người máy quét nhà Tiểu Điềm đi đến cạnh chân cô.

Chu Thận Chi thay quần áo xong bước ra bèn thấy cảnh cô cúi đầu chọc ghẹo con người máy.

Ánh mắt anh hiện lên nét cười, mặc áo khoác vào đi đến bên cạnh cô, nhìn cô chọc con người máy ấy. Mũi chân trần của cô chạm vào người máy rồi lại thả ra, người máy quét nhà quay đầu, đi về phía này cô lại đưa chân ra ngăn lại, người máy tưởng rằng mình chạm phải chướng ngại vật nên quay đầu sang nơi khác.

Cô tiếp tục đưa chân ra, đuổi nó về.

Chơi rất say sưa.

Gáy của cô cúi xuống, ở trên đó có dấu hôn của anh, thật ra trên cổ của cô có rất nhiều nhưng đều bị cô dùng kem che khuyết điểm che đi mất, sau gáy cô không nhìn thấy được nên không thoa lên.

Đôi tai của cô rất đẹp, hôm nay lại mang thêm khuyên tai trân châu.

Anh không kiềm được đưa tay chạm vào khuyên tai của cô.

Thẩm Điềm như vậy mới sực tỉnh, cô đưa mắt nhìn vào mắt anh: “Anh xong rồi à.”

Chu Thận Chi ừm đáp.

Anh cúi người, hôn lên môi của cô lần nữa.

Thẩm Điềm ngẩn người, cũng bất giác ngẩng cổ lên, cô siết chặt điện thoại trong tay tiếp nhận nụ hôn của anh.

Hôn xong.

Gương mặt cô bừng đỏ, cổ cũng đỏ hết cả lên, chớp chớp mắt, lấy kem che khuyết điểm từ trong túi đưa cho anh: “Em xem giúp em, trên cổ em còn dấu hôn không, thoa nó lên giúp em!”

Ngón tay thon dài của Chu Thận Chi cầm lấy.

Thẩm Điềm nghiêng người, dùng tay kéo cổ áo xuống rồi xoay gáy ra cho anh xem.

Cô vừa phát hiện ra trên cổ mình có dấu hôn bèn giật mình, nhanh chóng thoa kem lên, chỉ sợ bây giờ phía sau vẫn còn.

Cô hỏi: “Có không anh?”

Chu Thận Chi mở nắp ra, liếc nhìn, đáp: “Có.”

“Vậy anh thoa lên nhanh đi!”

Chu Thận Chi cụp mắt, ngữ điệu uể oải: “Anh biết rồi.”

Anh nặn ra một ít kem, chậm rãi thoa lên hai dấu khá lớn. Thật ra anh chỉ hôn ở phía trước cô nhưng vì đổi tư thế nên phía sau mới lưu lại dấu hôn.

Anh thoa lên cho cô xong thì đập nắp vào, đưa cho cô.

Thẩm Điềm cầm lại, hai má đã bừng đỏ từ đầu, cô đưa tay chụp lấy áo khoác ở trên sofa khoác lên, trừng nhìn anh.

Chu Thận Chi thấy vậy.

Bật cười.

Anh nắm tay cô rồi cầm chiếc túi giúp cô.

“Đi thôi.”

– ——

Bên ngoài tiểu khu có tiệm bán đồ ăn sáng.

Hai người bước ra ngoài tiểu khu thì ăn sáng tại quán ở bên ngoài đó. Thẩm Điềm gọi một phần bánh quẩy và sữa đậu nành, Chu Thận Chi gọi một phần bánh cuốn. Thẩm Điềm nhắm trúng thịt bên trong bánh cuốn, Chu Thận Chi bèn gắp hết sang cho cô, rồi lại gọi thêm một phần nữa. Ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống hầm giữ xe, anh đưa Thẩm Điềm đến công ty xuất bản.

Sau đó anh lái xe đến trụ sở nghiên cứu và phát triển Giang Thị.

Thẩm Điềm tiện thể xuống tầng trệt mua ly cà phê rồi lên lầu.

Cô trợ lý nhỏ nhìn thấy cô bước ra thang máy, nói: “Chị Thẩm, máy pha cà phê sửa xong rồi, chị còn mua cà phê nữa ạ.”

Thẩm Điềm bước vào phòng làm việc, nói: “Latte ở dưới lầu khá ngon.”

“Ngon ha, lần trước em đã nói với chị rồi uống ngon lắm mà.” Cô trợ lý nhỏ đem bản thảo đặt lên bàn của Thẩm Điềm, nói: “Chị Thẩm chị xem nè, đây là bản thảo của vị họa sĩ đó.”

Thẩm Điềm ngồi xuống, cầm lên lật xem.

Vị hoạ sĩ này hai năm nay mới nổi lên, chuyên vẽ tranh thuỷ mặc, khá ít người quan tâm nhưng vẫn có một lượng fan nhất định, chẳng trách vị hoạ sĩ trong công ty kia vừa ra bản thảo đã bị nói là chép tranh. Thẩm Điểm hỏi cô trợ lý nhỏ: “Bên chủ biên nói như thế nào?”

Cô trợ lý nhỏ đáp: “Chủ biên Hứa nói bảo Linh Lung đến xin lỗi, còn thu hồi lại hết tất cả bản thảo lúc trước của chị ấy xuống.”

“Bên phía hoạ sĩ Nhân Vũ thì sao? Cô ấy có nói gì không?”

Cô trợ lý nhỏ thở dài: “Nói muốn kiện chúng ta đấy!”

Thẩm Điềm nghe xong cũng đau đầu.

Tiêu Mộng lắc lư đi đến cửa phòng làm việc, cười tít cả mắt khoanh tay nhìn Thẩm Điềm: “Ái chà, lần này đụng chuyện rồi chứ gì? Cũng may là sách vẫn còn chưa duyệt bản thảo, bằng không cô phải ăn kiện tận mấy năm đó nha.”

Thẩm Điềm nhìn Tiêu Mộng, nói: “Cảm ơn tổ trưởng Tiêu Mộng nhắc nhở ạ, chỉ có điều có phải đợt trước vụ bản thảo của chị dùng lại nhiều lần, vẫn xử lý xong đúng không nhỉ?”

Sắc mặt Tiêu Mộng biến sắc, tức tối thả tay xuống.

“Đã lúc này rồi mà cô còn đắc ý được à, học trò của thầy Thịnh Nguyên đúng là có khác ha!”

Thẩm Điềm lười quan tâm đến cô ta.

Thấy cô ta rời đi.

Cô trợ lý nhỏ lẩm bẩm nói: “Bản thảo của Giang Sơn cứ phỏng theo chị thôi, chị còn không so đo với chị ta đã đành, chị ta còn sang đây kiếm chuyện nữa chứ.”

Đúng thật là vậy.

Nhưng mà Thẩm Điềm cũng không còn thời gian quan tâm những thứ này nữa, Linh Lung không phải do cô quản lý, chỉ có điều cô là người phụ trách bản thảo mà thôi. Nếu bây giờ tình trạng đã đi đến bước này rồi thì phải tốn kém chút thôi.

Cô đứng dậy đi tìm chủ biên Hứa và Linh Lung.

Linh Lung đang ở trong phòng làm việc của chủ biên Hứa, chủ biên Hứa đang nói chuyện với cô ấy, Thẩm Điềm đưa tay gõ cửa, chủ biên Hứa bèn dừng lại và quay đầu nhìn về phía Thẩm Điềm: “Vào đi em~~”

Thẩm Điềm nhìn Linh Lung, cô nói với chủ biên Hứa: “Bản thảo của cô ấy tạm thời em không dùng nữa.”

Chủ biên Hứa gật đầu: “Chị đang định nói với em cái này đây.”

Thẩm Điềm nói tiếp: “Em định là sẽ mua tranh của Nhân Vũ, hy vọng công ty có thể phê duyệt.”

Chủ biên Hứa ngơ ngác: “Cái này…”

Thẩm Điềm nói: “Chúng ta phải tôn trọng bản gốc.”

Chủ biên Hứa khựng lại một lúc, đắn đo, nói: “Được, để chị xin với tổng biên tập, chỉ có điều giá cả bản thảo của cô ấy không rẻ đâu nha.”

Thẩm Điềm cười bất lực.

“Vậy còn tốt hơn là lên toà chứ ạ? Cách giải quyết tốt nhất bây giờ của chúng ta đó là xin lỗi trước, thu lại bản thảo bên mình, mua lại bản gốc, chủ biên Hứa thấy thế nào?”

Chủ biên Hứa không ngờ Thẩm Điềm đã nghĩ ra được đối sách từ lâu.

Trong công ty cũng có ý này nhưng cứ mãi cân nhắc vấn đề giá cả bản thảo của đối phương. Lúc này nghe Thẩm Điềm nói như vậy, chủ biên Hứa ngay lập tức hạ quyết tâm.

Chị ấy cười nói: “Được, chị nhất định sẽ xin được, em về trước đợi tin của chị nha.”

“Vâng, làm phiền chủ biên Hứa rồi ạ.” Thẩm Điềm nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc của chủ biên, đối với Linh Lung Thẩm Điềm không thể quản lý được nhưng cũng không định hợp tác với cô ấy nữa.

Về phòng làm việc, Thẩm Điềm kiểm tra bản vẽ lại từ đầu, mang những bản vẽ giống với Nhân Vũ của Linh Lung ra đối chiếu. Cô trợ lý nhỏ đang cầm máy tính trên tay tính giá cả của bản vẽ gốc.

Không tính không biết, vừa tính thì giật mình.

Cô ấy chống cằm: “Chị Thẩm, số tiền lớn như vậy, công ty lại keo kiệt như thế chắc là sẽ không trả cho mình đâu.”

Thẩm Điềm lắc đầu: “Không biết là sẽ trả hay không nhưng nếu không trả thì sau này công ty sẽ gặp phiền phức nhiều đó.”

Trong công ty đoán chừng cũng có ý định là sẽ sa thải Linh Lung nhưng người ta kiện cả công ty xuất bản chứ không hề kiện mỗi Linh Lung, đây mới là điểm phiền phức nhất.

Cô trợ lý nhỏ thở dài một tiếng.

“Vậy nên là nhất định phải biết tôn trọng bản gốc.”

Thẩm Điềm gật đầu.

Chứ còn gì nữa!

Buổi chiều.

Chủ biên Hứa gửi tin nhắn cho Thẩm Điềm, bảo rằng đang cố gắng để xin nhưng công ty lo lắng đối phương sẽ không chịu bán, nếu như vậy thì bên công ty xin lỗi trước là rất bị động.”

Chị ấy nói: “Thẩm Điềm, em có thể hẹn Nhân Vũ ra một chuyến được không, thăm dò xem ý của cô ấy như thế nào.”

Thẩm Điềm khựng lại nhìn thấy dòng tin nhắn mà chủ biên Hứa gửi đến, công ty cân nhắc đúng thật rất toàn diện, cô trả lời chủ biên Hứa: “Dạ được, để em đi một chuyến.”

Chủ biên Hứa: “Cảm ơn em, Thẩm Điềm, yêu em!”

Thẩm Điềm bật cười tắt máy tính, cầm chiếc túi xách nhỏ lên và gọi cô trợ lý nhỏ ra ngoài. Phải về nhà lấy xe trước, sau đó đến phòng làm việc của Nhân Vũ đang cộng tác.

Cô trợ lý nhỏ liên lạc với trợ lý của Nhân Vũ.

Lúc này Thẩm Điềm mới biết, Nhân Vũ cũng là sinh viên của trường Mỹ Viện tốt nghiệp, vậy thì dễ nói chuyện hơn một chút rồi.

Nhưng không ngờ phòng làm việc của Nhân Vũ lại ở gần trụ sở nghiên cứu và phát triển của Giang Thị, cô trợ lý nhỏ hẹn người xong thì nói sẽ đợi ở một quán cà phê gần đó.

Thẩm Điềm dẫn cô trợ lý nhỏ vào quán cà phê.

Vừa ngồi xuống thì trông thấy Chu Thận Chi và Tiểu Tùng ngồi cách đó không xa, ngồi đối diện còn có hai người đàn ông mặc vest mang giày da, bốn người họ đang trò chuyện, áo khoác mà Tiểu Tùng mặc còn có in logo của trụ sở nghiên cứu và phát triển. Xem ra bọn họ từ trụ sở ra đây uống cà phê vào giờ nghỉ đây mà.

Cô trợ lý nhỏ kêu lên rồi khều tay Thẩm Điềm: “Chị Thẩm, chồng chị anh Chu Thận Chi kìa!”

Thẩm Điềm lập tức đưa tay lên suỵt một tiếng, bảo cô đừng nói lớn quá.

Mọi người đang nói chuyện đừng làm phiền họ.

Cô trợ lý nhỏ lập tức hiểu ra, cô ấy cười tít mắt đưa tay ra dấu kéo khóa miệng lại. Thẩm Điềm và cô ấy gọi mỗi người một ly cà phê, sau đó yên lặng ngồi đợi. Lúc này, có hai người bước vào quán cà phê, Thẩm Điềm vô tình nhìn lên, không ngờ lại là Tiểu Diệp của tạp chí Time và một phóng viên khác, cô ấy không nhìn thấy Thẩm Điềm.

Trực tiếp đi thẳng về phía của Chu Thận Chi.

“Tổ trưởng Chu.” Tiểu Diệp cười tít mắt gọi tên.

Bốn người ngồi ở bàn đó đột nhiên ngừng lại cuộc nói chuyện, Chu Thận Chi đưa mắt nhìn lên, đôi mắt đào hoa không còn mang theo nét cười dịu dàng như khi ở cạnh Thẩm Điềm, mà nó mang theo sự khó gần và xa cách, anh hỏi: “Cô là?”

Tiểu Tùng nội tâm thốt lên một tiếng “mé”.

Con người này sao lại đến nữa rồi!

Không phải đã nói là không nhận phỏng vấn sao!

Tiểu Diệp tươi tắn nói: “Em là đồng nghiệp của vợ anh Thẩm Điềm, là Tiểu Diệp bên tạp chí Time. Em muốn hỏi anh là dạo gần đây anh có thời gian rảnh tiếp nhận phỏng vấn không ạ? Giúp tụi em làm một bài tin tức!”

Chu Thận Chi đá vào ghế của Tiểu Tùng, anh nhìn về phía Tiểu Diệp, giọng nói thanh trong: “Cô là đồng nghiệp của vợ tôi?”

“Dạ vâng dạ vâng ạ.” Tiểu Diệp gật đầu, cô ấy cười nói: “Tổ trưởng Thẩm biết em đến để phỏng vấn anh ạ, chỉ là lúc trước mãi chẳng thể gặp được anh.”

Chu Thận Chi nheo mắt.

Ngữ điệu của anh uể oải: “Tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc về chuyện này.”

Ngón tay anh thon dài cầm điện thoại ở bên cạnh lên: “Để tôi hỏi cô ấy, nếu đúng là thật thì sẽ định thời gian phỏng vấn sau.”

Soạt…

Một vị trí cách đó không xa, Thẩm Điềm đứng phắt dậy, cô đều nghe hết cả rồi, cô kéo ghế ra và nói: “Không phải thật!”

Giọng nói của cô vừa thốt lên.

Sáu người ở phía trước đều nhìn sang.

Chu Thận Chi ngước mắt thì trông thấy cô vợ của mình.

Thẩm Điềm có chút tức giận nhưng cố nén lại, cô bước trên đôi cao gót đi qua, trong đầu cô hiện lên cuộc đối thoại trong điện thoại của anh hôm qua.

Giáo sư Vệ Vũ bảo anh không cần quan tâm đến bên truyền thông cũng không được tiếp nhận phỏng vấn.

Cái cô Tiểu Diệp này sao thế!

Thẩm Điềm đi đến trước mặt bọn họ, cô nhìn Tiểu Diệp: “Tôi trước giờ chưa hề đồng ý việc cô sẽ phỏng vấn anh ấy, cô đừng lấy tên của tôi ra mà nói chuyện như vậy.”

Mặt Tiểu Diệp biến sắc.

Cô ấy nói: “Tổ trưởng Thẩm, em và chị vốn là đồng nghiệp của nhau cơ mà, em đâu có nói sai đâu.”

Nội tâm của Thẩm Điềm lẳng lặng trợn mắt: “Đúng là nói không sai nhưng cô muốn phỏng vấn anh ấy cứ phải nhắc đến tên tôi thì là có ý gì đây? Tôi đâu phải người của tạp chí Time, tôi cũng không phụ trách mảng này, cô phỏng vấn mà còn kết thân kết thích à?”

Sắc mặt của Tiểu Diệp trắng bệch.

Cô ấy vốn dĩ là kẻ thừa cơ hội, hôm qua nhìn thấy bài đăng của tổ trường Thẩm đi chơi cùng Chu Thận Chi. Tình cảm của hai vợ chồng rõ ràng là rất tốt, vậy nếu cô ấy kéo quan hệ với Thẩm Điềm chắc sẽ phỏng vấn được Chu Thận Chi thôi.

Không ngờ lại đụng mặt ngay chính chủ.

Thẩm Điềm lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện thoại sang cho chủ biên Trần, để xem có phải chị ấy bày mưu cho cô không.”

“Chị đừng gọi!” Tiểu Diệp hoảng hốt, đây vốn là tự cô ấy ra chủ ý, Tiểu Diệp nhanh chóng chụp lấy cổ tay của Thẩm Điềm, Chu Thận Chi thấy vậy bèn đứng lên.

Kéo Thẩm Điềm ra sau.

Anh nhìn Tiểu Diệp, ngữ khí lạnh lùng: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động chân động tay.”

Tiểu Diệp đứng thẳng người lên, sắc mặt lạnh ngắt.

Chu Thận Chi ngoảnh đầu nhìn Thẩm Điềm: “Em và cô ta không có quan hệ gì chứ?”

Thẩm Điềm chớp mắt, gật đầu: “Không có.”

Chu Thận Chi ừm một tiếng, anh chăm chú nhìn cô: “Không sao, nếu em muốn anh vẫn có thể đồng ý.”

Tim Thẩm Điềm đập nhanh một nhịp.

A!

Anh ấy lại đang nói mấy lời mật ngọt rồi!

Thẩm Điềm mím môi: “Em không phải người của tạp chí Time, em cũng không phải phóng viên, em sẽ không ép anh phải tiếp nhận phỏng vấn.”

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.

Trong đáy mắt mang theo nét cười.

Thẩm Điềm nhìn về phía Tiểu Diệp: “Cô đi đi, tự mà thu xếp cho ổn thỏa.”

Tiểu Diệp không nán lại được nữa rồi, cô ấy kéo theo đồng nghiệp kia nhanh chóng rời đi. Bọn họ đi xong, bên đây đột nhiên yên lặng, hai người đàn ông mặc vest mang giày da cười hỏi: “Chu Thận Chi, là vợ anh sao?”

Chu Thận Chi ừm một tiếng, rồi nắm tay Thẩm Điềm sang, nói: “Ừ, cô ấy tên Thẩm Điềm.”

“Đây là hai người anh em của anh, vừa từ Mỹ về.” Anh giới thiệu xong, Thẩm Điềm đỏ mặt nhưng vẫn tự tin chào hỏi với bọn họ.

Tiểu Tùng cười tít mắt giơ lên ngón tay cái về phía Thẩm Điềm.

Xử lý quá là giỏi luôn!

Thẩm Điềm không hề biết đây là Tiểu Tùng đang khen cô, cô cười nhẹ, Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô rồi vén tóc cô ra sau: “Sao em lại chạy đến đây xa vậy?”

Thẩm Diềm nhìn anh: “Đến gặp một vị hoạ sĩ.”

Chu Thận Chi quét mắt nhìn.

Nhìn thấy cô trợ lý nhỏ của cô đang vẫy tay, anh hỏi: “Hoạ sĩ vẫn chưa đến sao?”

Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong: “Sắp đến rồi, em đi qua đó đợi đây, các anh tiếp tục nói chuyện đi nha.”

Anh cười nói: “Được.”

Anh thả Thẩm Điềm ra, Thẩm Điềm tạm biệt anh rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi, cô trợ lý nhỏ chống tay lên mặt: “A, chị Thẩm, chồng của chị đẹp trai quá đi.”

Thẩm Điềm nhéo mũi cô ấy.

“Đừng có mà mê trai vậy, không cho xem, Nhân Vũ khi nào đến?”

Cô trợ lý nhỏ cầm điện thoại lên nhấn, đáp: “Bảo là còn năm phút nữa đến, chị Thẩm nè, sao Tiểu Diệp lại quá đáng như vậy chứ, chị phải nói lại với chủ biên Trần, cô ta như vậy rất dễ đắc tội với người khác đấy ạ.”

Thẩm Điềm nói: “Ừm, chị sẽ nói.”

Bên kia Chu Thận Chi đã ngồi xuống, tiếp tục cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ cách một con đường, còn có một vài chậu cây chắn lại nhưng cô lắm lúc sẽ đưa mắt nhìn anh.

Anh nghiêng đầu nói chuyện với người khác rất nghiêm túc.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nhìn qua cô, cô và trợ lý nhỏ của mình còn có cả hoạ sĩ kia đang trò chuyện cũng rất sôi nổi.

Bốn giờ rưỡi chiều.

Điện thoại của Thẩm Điềm vang lên thông báo.

Zsz_: Khi nào em xong việc?

Thẩm Điềm trả lời: Không nhanh thế đâu.

Zsz_: Tụi anh đi ăn cơm trước đây, nếu em đói thì cứ gọi đồ ăn nhẹ ở quán cà phê này, không tồi đâu.

Thẩm Điềm: Ừm ừm! Bye bye.

Chu Thận Chi ở bên kia cất điện thoại vào, cả nhóm đứng dậy đẩy cửa sau đi ra. Thẩm Điềm đưa mắt nhìn sang phía bọn họ, rồi tiếp tục nói chuyện với Nhân Vũ, Nhân Vũ chỉ là nghệ danh của cô ấy mà thôi và cô ấy cũng nói tên thật của mình với Thẩm Điềm. Nhân Vũ không gai góc như trên mạng, bởi vì Thẩm Điềm cũng xuất thân từ Mỹ viện nên cô ấy cũng nể mặt Thẩm Điềm phần nào.

Cô ấy đồng ý với Thẩm Điềm, có thể bán lại bản quyền bản thảo cho Thẩm Điềm.

Nhưng giá cả thật sự rất cao, Thẩm Điềm chỉ có thể kiên nhẫn đàm phán với cô ấy.

Cuộc đàm phán này kéo dài đến tầm sáu giờ rưỡi.

Thẩm Điềm nhìn đồng hồ, định giải quyết buổi tối ở quán cà phê này luôn, thế là cô gọi phục vụ ra, phục vụ cười nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho mọi người rồi ạ.”

Thẩm Điềm sững người.

Phục vụ cười nói với Thẩm Điềm: “Tổ trưởng Chu đã gọi cho mọi người rồi đấy ạ.”

“Anh ấy nói nếu qua sáu giờ mọi người vẫn còn ở đây thì cứ mang lên cho mọi người.”

Cô trợ lý nhìn quay phắt nhìn Thẩm Điềm.

Chớp mắt.

Thẩm Điềm khựng lại, cười nói với phục vụ: “Cảm ơn anh.”

Phục vụ vui vẻ đáp: “Dạ không có gì.”

Sau đó mang lên ba phần bít tết, cô trợ lý nhỏ woa lên một tiếng rồi kéo tay Thẩm Điềm: “Chồng chị tốt quá đi thôi, trời ơi.”

Thẩm Điềm đỏ mặt nói: “Ăn đi!”

Ba người ăn bữa tối xong lại nói chuyện với nhau hơn một tiếng nữa, Thẩm Điềm mới dẫn theo trợ lý rời khỏi, cô đưa trợ lý nhỏ về nhà rồi lái xe về Lam Nguyệt.

Lúc này đã là bảy giờ rưỡi tối.

Thẩm Điềm đỗ xe xong, bước vào thang máy, tựa vào vách thang máy trò chuyện với chủ biên Trần. Cô mang nội dung cuộc đàm phán hôm nay nói lại với chị ấy, về đến cửa vừa chuẩn bị quét mặt.

Thì cửa được mở từ bên trong.

Chu Thận Chi khoanh tay đứng ở bên trong.

Thẩm Điềm sững người, đưa mắt nhìn lên.

“Anh về rồi đấy à!”

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc: “Sao lại không trả lời tin nhắn wechat?”

Thẩm Điềm ngẩn người một lúc, cô thoát khỏi khung chat với chủ biên Trần, mới nhìn thấy được tin nhắn của anh bên wechat.

Zsz_: Mấy giờ thì về?

Thẩm Điềm ồ một tiếng, ngước mắt nhìn về phía anh: “Em cứ mãi nói chuyện với chủ biên Trần nên quên mất ra thoát ra ngoài xem rồi.”

“Ồ?”

Chu Thận Chi nắm cổ tay cô dẫn vào nhà.

Thẩm Điềm cúi đầu thay giày, nói: “Vẫn là vụ chép tranh lúc tối hôm qua đấy, hôm nay phải xử lý cả một ngày.”

Chu Thận Chi nghe vậy nhưng không đáp lời, chỉ nghe cô luyên thuyên, anh rót ly nước đưa cho cô.

“Bữa tối ăn ngon không?”

Thẩm Điềm cầm lấy ly nước, gật đầu: “Ừm ừm, ngon lắm luôn.”

Đôi mắt cô sáng lên long lanh.

Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô một lúc, cúi người xuống nghiêng đầu hôn lên môi cô.

“Thích là được.”

Hôm nay em thật đáng yêu.

– ——

[Tác giả có điều muốn nói]

Ái chà chà


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.